Yêu Nhầm Chị Hai... Được Nhầm Em Gái

Chương 395

Tiểu Mai rất yêu âm nhạc, và nàng luôn dành một tình cảm đặc biệt đến nhạc cụ dương cầm. Khác với các bạn nữ đồng trang lứa hằng ngày kháo nhau say mê những Minh Đạo, Châu Du Dân, Bae Yong Joon đẹp trai lãng tử thì cô bạn gái của tôi lại thần tượng Chopin, Richard Clayderman, Ludovico Einaudi, Yiruma là những nghệ sĩ Piano kiệt xuất thế giới.

Và còn một người nữa mà khi nghe nàng nhắc đến, phản ứng đầu tiên của tôi là chưng hửng:

- Ủa, Châu Kiệt Luân là diễn viên mà, liên quan gì Piano đâu? - Vì tôi nhớ đâu năm rồi có xem phim “Hoàng Kim Giáp” với ông Phúc, trong phim có Châu Kiệt Luân đóng vai một vị tướng quân phải mang ác danh mưu phản.

Bằng một ánh mắt mơ màng pha lẫn sự ngưỡng mộ đến khôn cùng, Tiểu Mai bắt đầu… thao thao bất tuyệt:

- Còn hơn thế nữa nhé, Châu lão sư xuất thân từ nhạc sĩ, nhà sáng tác kiêm sản xuất âm nhạc, mà hát cũng lại rất hay. Là ông hoàng nhạc Pop của Châu Á, rồi đi lưu diễn thế giới nhiều lắm. Lại lấn sân sang cả làm đạo diễn, diễn viên nữa!

Tôi lúc này chỉ biết há hốc mồm khi nghe nàng ca tụng cái người mà nàng gọi là “Châu lão sư” ấy lên tận mây xanh.

- Nhạc của Châu lão sư độc đáo cực kì, đến mức giới chuyên môn đặt ra một thuật ngữ gọi là “phong cách họ Châu” vì sự pha trộn tinh tế giữa nhạc cụ Trung Hoa với các thể loại R&B, Rap, Rock… mà trước đây chưa ai từng thử qua. Anh mà nghe “Sứ Thanh Hoa” hay “Hương Lúa” thì mê luôn nhé. À à, bài “Dạ Khúc” chắc là anh biết đúng không?

Gật đầu vài cái cho có lệ dù rằng bản “Dạ Khúc” của Châu Kiệt Luân tôi cũng không lạ gì, chắc hẳn bạn đọc đời đầu thế hệ 9x cũng sẽ có ấn tượng mạnh đối với bản nhạc nửa Rap nửa R&B rất đặc biệt mà cực kì bắt tai này, dù nghe chả hiểu quái gì.

Nhưng làm tôi cảm thấy ngạc nhiên là vì đây là lần đầu tiên bản thân được tận mắt mục kích Tiểu Mai thể hiện tình cảm mãnh liệt dành cho người khác đến như vậy. Con gái hóa ra khi thần tượng ai cũng đều phản ứng ác liệt đến vậy hay sao ta? Tôi cứ ngỡ Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh sẽ mãi là để cho người khác thần tượng thôi chứ, đâu có ngờ hôm nay nàng lại đem lòng thần tượng người ta.

Lúc ban đầu, tôi còn chịu khó ngồi nghe vì cũng khá tò mò về sự nghiệp đồ sộ của Châu Kiệt Luân. Nhưng ba phút, năm phút rồi mười phút, tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Không phải vì tôi phát mệt với việc phải nghe Tiểu Mai “thuyết giảng”, có hề chi khi mấy năm nay nàng đã giảng Anh ngữ cho tôi cả ngàn lần rồi, những lúc ấy điệu bộ còn bà la sát siêu cấp hắc ám hơn bây giờ á chớ.

Điều làm tôi khó chịu là vì tôi cảm thấy hơi ghen tị với họ Châu kia.

- Ôi… người đâu vừa đẹp trai, vừa sáng tác hay, đàn giỏi, hát cũng tuyệt vời. Sắp tới còn kiêm viết kịch bản lẫn đạo diễn phim, rồi tự mình soạn toàn bộ nhạc phim. Ôi…!

Đó, thấy chưa, ghen tị là vì vậy đó!

Là vì lúc Tiểu Mai đương đoạn thể hiện sự ngưỡng mộ thuần khiết với Châu Kiệt Luân, bạn trai của nàng là tôi lúc này chỉ dám câm nín ở phía đối diện, ngồi chung ghế với một con mèo đần mập ú. Một người một mèo vị thế ngang hàng cạnh nhau, điệu bộ ngước đầu lên dỏng tai nghe ngóng, hai mắt tròn xoe ngơ ngác thiệt quả đúng với câu chủ nào tớ nấy.

Nghĩ người ngẫm mình, so với Châu Kiệt Luân tổ chức lưu diễn thế giới có cả chục triệu người hâm mộ, tôi bất quá cũng chỉ là một thằng cầu thủ học sinh xẹt qua xẹt lại trên sân bóng nhiều lắm được gần nghìn người. Rồi sau đó “Châu lão sư” đại danh đỉnh đỉnh thì được khán giả vỗ tay ầm ầm, các em gái hò reo ôm tim đẫm lệ. Còn tôi thì mệt đến thở như chó chạy ngoài đồng, thi thoảng còn bị đám đông quá khích đòi ào xuống đánh vì can tội sút ngu.

Nhìn sang con Leo đần đang tứ chi chồm hổm, giương mắt to cồ cộ ngước nhìn cô chủ, tôi lại càng thấy thảm thương.

“ Mày cũng chỉ là con mèo được Tiểu Mai nuôi làm cảnh thôi con ạ. Chừng nào bốn chân mày mà múa phím được trên cây Piano chình ình giữa nhà kia, múa ra được cái gì mà Sứ với chả Thanh với Hoa ấy thì mày mong được cô chủ tỏ lòng hâm mộ cho, nhé! Thứ ăn riết rồi ngủ, ngủ xong lại ăn. Vô dụng! “

Dù trong lòng đang bão bùng dậy sóng ghê lắm nhưng ngoài mặt tôi vẫn cười cười gật gù, thi thoảng lại ồ à lên mấy tiếng hùa theo ra chiều cao hứng lắm. Chứ tôi biết mình mà chỉ cần trưng ra cái bản mặt thê lương kiểu như:

- Ừ, anh cũng chỉ là thằng học sinh phổ thông thôi, đâu được như người ta…!

Thì Tiểu Mai sẽ lại vỗ về đại loại đồ ngốc này, anh từ khi sinh ra đã là duy nhất độc tôn, đừng nên ghen tị vô cớ như vậy chứ. Đại khái thế.

Còn nếu mà chơi ngu đập bàn quát:

- Cô im đi, mê trai cũng vừa thôi!

Là xác định ba mươi giây sau sẽ bắt gặp bản thân mình đang toòng teng bị treo lắc lư trước cổng.

oOo

Tuấn rách không biết điều đó. Giờ truy bài thứ hai đầu tuần, khi bắt gặp tôi đang hỏi thằng Xung mày có nghe bài “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân bao giờ chưa thì nó đã trề môi nói lớn:

- Châu Kiệt Luân là thằng cha nào, tao chỉ biết Châu Nhuận Phát thần bài vô địch bến Thượng Hải tranh bá đồ long. Mà cái dòng mấy đứa tên Luân thì cũng y chang thằng Luân khùng lớp mình thôi, mày hỏi làm gì hả Nam?

Ở cái giây phút tôi thất kinh hồn vía, chưa kịp phản ứng gì đã thấy ngay Tiểu Mai từ bàn trên đứng vụt dậy, ôm tập đi thẳng xuống chỗ Tuấn rách, nàng cười lạnh như băng:

- Mình truy bài Anh văn, Tuấn nhé!

- Ơ ơ…!

Trông thấy thằng bạn mình cầm chắc sẽ bị Tiểu Mai dò bài đến kinh hồn táng đởm, tôi lại càng thấm thía câu nói “cái miệng hại cái thân”, kín đáo lắc đầu với thằng Xung ý bảo ở trước mặt Tiểu Mai thì tốt nhất đừng có động chạm đến Châu lão sư của nàng.

Nhưng tôi cứu được một, không cứu được tất cả.

Nghe Tuấn rách đá đểu, Luân khùng tức khí quát to:

- Mày điên à, tao là Luân tài giỏi trong tuyệt luân, thông thái như trong bụng chứa một bồ kinh luân, võ công cao như… Kim Luân pháp vương. Tập thể những người tên Luân toàn là anh hùng thiên hạ, chỉ những thằng ngu như mày mới đánh đồng tao với mấy thằng Luân khác. Mà Châu Kiệt Luân là thằng nào nữa, nghe quen quen, phải ca sĩ không? Ba cái đồ xướng ca vô loài, không có tương lai!

Tôi nghe người anh em thân thiết nói câu nào mà điếng người câu đó, đang ôm mặt quơ quào loạn xạ thì Dũng xoắn cũng ngứa miệng hùa theo:

- Chuẩn rồi, ca sĩ đó, mà hát tiếng tàu nghe giật giật chả hiểu quái gì!

Được rồi, Dũng, được rồi. Người ta hát tiếng Trung thì mày sức mấy hiểu được. Im miệng đi!

Dĩ nhiên Dũng xoắn đâu nghe thấy tiếng lòng não nề của tôi, nó lại tiếp lời:

- Đầu tóc thì như tổ chim, áo quần lòe loẹt như đóng cải lương, còn lâu mới bằng ca sĩ Việt Nam. Châu gì Luân gì Kiệt gì, xách dép cho Lam Trường, vá quần cho Lý Hải!

Trông thấy thằng bạn mình đã tự bước lên đoạn đầu đài, tôi ôm mặt bất lực, thầm tội nghiệp cho hội hiệp sĩ bàn tròn sắp phải phơi xác trường sa.

- Tao thấy bài Dạ Khúc nghe hay mà, cũng của Châu Kiệt Luân đấy!

Mãi mới nghe thằng Chiến vớt vát được câu thấu tình đạt lí, tôi quay qua tính khen nó một câu thì thằng này lại vạ miệng:

- Nhưng nói chung tao thích Ưng Hoàng Phúc hơn, hàng Việt Nam chất lượng cao chục năm liền. Hàng tàu toàn giả mạo, không xài được!

- …!

Mười lăm phút truy bài hôm đó là một vụ thảm sát lớn nhất từ đầu năm trở lại. Vỏn vẹn chưa đến một phần ba tiết học mà Tiểu Mai đã tiễn bốn phạm nhân từ có chức có quyền là Tuấn rách, Luân khùng đến phàm phu tục tử như Dũng xoắn, Chiến khờ lần lượt vào sổ theo dõi truy bài. Tức là kể từ lúc này đây, bốn thằng phạm nhân này sẽ bị liệt vào diện cần được cán sự Anh “quan tâm” triệt để bất kể khi nào. Dù đông giá tuyết rơi hay xuân tươi hoa thắm, chỉ cần trật một điểm từ vựng hay chia thì ngu xuẩn là sống không bằng chết.

Mà bốn thằng phạm nhân đó là anh em chí cốt của tôi nên tôi biết tụi nó giống tôi, không chủ trương học lệch thì cũng ở dạng ngu lâu bẩm sinh khỏi đào tạo môn tiếng Anh. Vì vậy, kể từ lúc buông lời miệt thị “Châu lão sư” thì xem như tụi nó tàn đời cô lựu hết rồi.

Người duy nhất có thể cứu được mấy thằng này, chính là tôi đây.

Giờ ra chơi, tôi hi vọng Tiểu Mai đã hạ hỏa, sè sẹ ngồi xuống cạnh nàng:

- Này, anh nói cái này!

- Hở? - Nàng bình thản quay sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiễm nhiên chưa có chuyện gì xảy ra.

- Đại khái là lúc nãy ấy…! - Tôi mở đầu công cuộc giải cứu bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể vì biết tánh mạng bốn thằng bạn đang trong tay mình.

- Lúc nãy sao anh?

- Thì cái lúc tụi thằng Tuấn nó nói tầm xàm thần tượng của em đó!

- Ồ… giờ đến lượt anh à?

Nhận thấy mắt nàng lóe lên một tia hàn khí, tôi bất giác lùi người lại, xua tay lia lịa:

- Không, anh cũng thần tượng Châu… lắm!

Chả hiểu thế quái nào lúc ấy đầu óc tôi bỗng dưng trì độn, quên bà nó mất họ tên đầy đủ của Châu lão sư.

Mà thế này thì không ổn rồi, tôi nói độc một từ “Châu” khác nào nói tới cô học trò A2.

Báo hại Tiểu Mai nhíu mày rồi bắt đầu lườm:

- Ồ à, anh thần tượng bí thư Minh Châu lớp bên phải không?

Đấy tôi biết ngay mà, luận trí tuệ nhạy bén tôi so với Tiểu Mai cũng một chín một mười, nên vừa mới cảm giác được mối họa vô duyên là nàng xâu chuỗi được liền, đoán phát ra ngay tim đen của tôi.

Ngắc ngứ mất vài giây cho thần hồn trở lại, tôi chun mũi:

- Không, Châu Kiệt Luân, Châu lão sư!

- Hứ, tên người ta dễ nhớ vậy cũng quên! - Nàng bĩu môi rồi hỏi tiếp.

- Thì làm sao, anh muốn nói gì?

- Ý anh là… tụi thằng Tuấn nó đâu có biết em thần tượng Châu Kiệt Luân đâu, mà không biết thì không có tội, phải chứ?

- Không biết không có tội, ở đâu ra luật đó? Nếu vậy thì đã không có tội ngộ sát!

Tôi nhăn nhó:

- Đừng có đá banh từ chuyện nhỏ thành lớn. Mỗi người có một thần tượng với nhìn nhận khác nhau, làm sao bắt người ta yêu ai ghét ai theo ý em được!

- Em bắt hồi nào?

- Thì khi không tự nhiên dò bài tụi nó đó, từ đầu năm tới giờ có làm vậy đâu!

Tiểu Mai nheo nheo mắt nhìn thẳng vào tôi, rồi thỏ thẻ hỏi:

- Bộ cán sự truy bài người khác là sai à? Hay anh nghĩ vì anh chơi thân với mấy bạn nên em sẽ tránh mấy bạn ra, không dò bài nữa?

- …! - Tôi cứng họng, thiệt tình là cãi không lại nàng.

- Cũng không phải em cố tình đâu nhé, đầu năm đến giờ truy bài một lượt gần hết lớp rồi, còn sót lại hội bạn của anh thôi. Là em cho mọi người cơ hội tự giác học hành nha, có thời gian chuẩn bị kĩ lượng. Còn trách em không đúng nữa đi?

Thấy tôi mặt ngây ra như cán cuốc, nàng đủng đỉnh nói tiếp:

- Nhưng anh nghĩ đúng rồi đó. Quả tình là em thấy… mấy bạn thân với anh, nên du di cho qua!

- Thế sao không cho qua luôn? - Tôi mừng như bắt được vàng, vồ vập hỏi.

Và Tiểu Mai nghiêm mặt: - Bây giờ thì không!

Tôi bưng mặt kêu khổ, vẫn cố nằn nì:

- Thôi mà, để anh dặn tụi nó chuẩn bị bài kĩ hơn. Chứ anh còn không hiểu em sao, vụ khi nãy rõ ràng do thằng Tuấn dại miệng nên em mới xử nó, rồi xử luôn mấy thằng khác!

Nghe tôi nói là mình hiểu nàng, Tiểu Mai mới nhượng bộ, ừ một tiếng nhẹ. Tôi mới tranh thủ:

- Mà tụi nó không biết thì lần đầu bỏ qua đi, lỡ anh mà không biết rồi lỡ lời như tụi nó, không lẽ em cũng xử anh?

- …!

- Mỗi người mỗi khác, anh chỉ góp ý là cách em phản ứng hơi chủ quan quá thôi, tiết chế lại, nha?

Thề luôn chứ bạn đọc mà nghe được chất giọng năn nỉ ỉ ôi của tôi lúc ấy thì tâm lí sắt đá cỡ nào cũng mềm oặt ra như bún là cái chắc. Tôi cực kì, cực kì xuống nước, cố nhẹ nhàng hết mức có thể.

Có vẻ bị tôi thuyết phục nên Tiểu Mai sau một hồi chịu nghe, nàng có hơi gật đầu nhẹ rồi lại nhìn vào quyển sách Sinh trên bàn, ám chỉ kết thúc cuộc đối thoại. Tôi cũng hiểu vậy là xong, xem như cứu được mấy thằng bạn mình rồi.

Thở phào nhẹ nhõm đi ra hành lang đã thấy mấy thằng phản đồ đợi sẵn, tôi búng tay cái chóc:

- Thoát rồi, hên cho tụi mày đó!

- Em cảm ơn thánh, không là tàn đời rồi! - Dũng xoắn mừng mừng tủi tủi.

Mỗi Tuấn rách là vẫn cố nói cứng:

- Không được thì vài bữa tao truy lại môn Hóa, coi ai sợ ai!

Cả hội đồng loạt thở dài, đặt tay lên vai nó:

- Bỏ đi thằng ngu à, người ta giỏi toàn diện, mày giỏi một môn, mày sợ người ta chứ ai!

Tan học hôm đó, tôi đưa Tiểu Mai về nhà, dọc đường hai đứa vẫn cười nói với nhau bình thường, tôi lại càng đoan chắc nàng đã bỏ qua vụ kia.

Thế nhưng vào buổi sáng trong tuần của ngày học có môn Anh, nàng lại càng truy bài mấy thằng kia bạo liệt hơn nữa. Hại tôi một phen ngơ ngác chả hiểu chuyện chi, giờ ra chơi còn bị thẩm vấn hội đồng.

- Mày năn nỉ kiểu gì vậy Nam, sáng nay tao bị dò tới ba chục động từ bất quy tắc. Ba chục từ đó, đếch phải năm từ như bình thường đâu! - Luân khùng nghiến răng trèo trẹo.

Tuấn rách còn thê thảm hơn, nó tưởng ngon ăn nên về nhà vẫn không thèm ôn bài. Đọc mỗi đoạn văn ngắn ngủn dễ òm mà phát âm sai be bét khiến cả lớp cười bò. Dũng xoắn với Chiến khờ cùng chung số phận, hai thằng lên bảng mỗi thằng chia thì một bên. Nhưng kết quả của thằng Dũng đem ghép vô bài thằng Chiến mới đúng, và ngược lại. Nên vẫn coi như là đúng người đúng tội đi, về lí thì không trách Tiểu Mai được, nàng chỉ là làm đúng thẩm quyền.

Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn tâm tư lắm. Rõ ràng hôm trước thái độ của Tiểu Mai đã gần như cho qua chuyện rồi mà ta, cộng thêm trình độ năn nỉ tội nghiệp phi thường của tôi, nàng phải độ lượng hải hà bỏ qua tất cả mới đúng. Đằng này lại vẫn cương quyết lạnh lùng thi hành án phạt, thế chẳng phải là không nể mặt tôi hay sao?

Buổi chiều, hai đứa tập song tấu Twilight xong, nhân lúc tâm trạng Tiểu Mai đang vui nên tôi liền chớp lấy thời cơ, đem chuyện ra hỏi với nàng.

Thì câu trả lời Tiểu Mai đưa ra làm tôi chết sững:

- Tại mấy người họ mà em bị anh mắng, này gọi là có qua có lại, hứ! Bỏ qua rồi đó, không truy bài các bạn nữa đâu!

Ấy thế điệu bộ của nàng lại nửa phụng phịu nửa hờn dỗi, vừa đan tay vừa thỏ thẻ, nhìn sang chỗ khác nói năng lạc nhịp. Thế cho nên tôi chẳng những không tài nào tức giận được mà lại càng cảm thấy mình nên đứng về phía nàng mới đúng. Suýt nữa đã vung tay nói:

- Thôi em cứ dò bài cho chết bà tụi nó đi, em dễ thương như này anh mắng làm quái gì được!

Nhưng tôi kịp ngậm mồm, coi như đã vì chiến hữu mà tận sức, phần còn lại tụi mày tự thân vận động đi. Đừng ép tao phải làm những điều khiến đại mỹ nhân của tao không thoải mái nữa. đ-ng tới Châu lão sư một lần nữa thì hãy nhìn nắm đấm này trước rồi mở miệng.

Kể từ lúc đó, tôi chính thức được kết nạp vào hội những người hâm mộ Châu Kiệt Luân mà chính bản thân còn chẳng hề mảy may hay biết.