Tôi dốc ngược chai nước lạnh từ trên đầu trên cổ đổ xuống ào ạt, ngồi bệt ra sân thở như trâu như bò. Chiều nay hội bàn tròn có kèo đá với một đội ở sân 36 hecta, tổng tiền cược lên tới vị chi được hai bữa răng mực xả láng. Nhưng đến phút chót thằng Chiến với thằng Xung cáo bận vì lí do… điểm thi chất lượng đầu năm thấp quá, tạm thời bị phụ huynh cấm túc tới hết tháng.
Thành thử đội hình bọn tôi thiếu đi hai thành viên dự bị, bỏ mất quyền thay người. Vì thế đối mặt với dàn cầu thủ hùng hậu bên kia, cả bọn chỉ còn các thành viên thường trực là Khang mập thủ môn, Dũng xoắn với thằng Quý làm hậu vệ, Luân khùng trung vệ, Tuấn rách tiền đạo và tôi là tiền vệ tổ chức.
Đá tới đá lui một hồi mà không có người để thay trong khi đội bên kia với thể hình vượt trội cứ dồn lên tấn công ào ạt, tụi tôi muốn chơi phòng ngự phản công cũng không nổi nên đành kéo về hết sân nhà lập đổ bê tông. Chống chọi mãi cả chục quả pháo tống thì mới được nghỉ giải lao mười phút, sáu thằng kéo ra ngoài sân lựa chỗ bóng mát ngồi. Thằng nào thằng nấy mặt mũi bơ phờ như vừa bệnh dậy.
- Cứ đà này hiệp sau chắc nát bét quá, phòng thủ miết sao ăn được! - Dũng xoắn thở phì phò, nó nằm hẳn luôn ra đất.
- Tao cũng hết sức rồi, chạy không nổi nữa! - Thằng Quý ôm mặt than, hiệp vừa rồi nó đảo phải lộn trái, lật tung cả hai cánh để kèm người.
Tuấn rách sừng sộ, cơn giận bốc lên khiến thằng này quên cả mệt:
- Mạ tộ, hai thằng kia học hành sao mà thi thố như cái quần què, báo hại giờ thiếu người!
- Quần què hả? Tao tưởng quần rách chứ? - Tôi nhây vẫn hoàn nhây, thấy có cơ hội là chớp liền.
Bất thình lình bị bơm đểu, Tuấn rách tức khí ném chai nước sang nhưng bị tôi né được. Nó điên tiết gằn giọng:
- Đừng giỡn mặt tao nhe, đang máu điên à!
- Máu điên thì sao, mày hóa chó cắn tao hả? - Tôi vẫn cà khịa, vừa dợm người ngồi dậy đề phòng thằng bạn mình rượt đánh.
Luân khùng xua tay rối rít can thiệp:
- Thôi bớt giỡn đi, trời đã nóng còn gặp tụi mày ồn ào nữa. Tranh thủ mà nghỉ, tí vô tụi nó đá cho toạc giò!
Thủ môn Khang mập nãy giờ chẳng buồn nói câu nào, tu nước ồng ộc liên tục rồi cũng nhả ra ồng ộc khỏi mồm, có vẻ nó đã hết xí quách rồi.
Trời chiều nóng bức, đã bốn giờ hơn mà nắng vẫn gắt như giữa trưa khiến tâm trạng người ta dễ đâm ra bực bội cáu gắt. Mặc dù ngày hôm qua mưa cũng to như trút nước, tối tăm mặt mày.
Dũng xoắn bất thần lên tiếng:
- Ê mà tí nữa có thua cũng đâu có sao, còn thằng Khang với thằng Nam mà!
- Liên quan gì tao? - Tôi và Khang mập sửng sốt.
- Tụi mày thằng được điểm 6, thằng được điểm 7 môn Văn, ngon lành thế mà tính không rửa anh em một chầu à?
- Đúng rồi rửa đi, ở đây coi có thằng nào điểm cao như hai đứa bây không?
- Khỉ khô, Hóa tao có 4 điểm, rửa con mắt tao nè! - Khang mập cự lại.
Quỷ tha ma bắt đám bạn khốn nạn này chỉ chờ cơ hội là kiếm ăn, tôi còn đang suy nghĩ kiếm một cái lí do phản bác thì Luân khùng đã tiếp lời:
- Vậy thằng Nam rửa đi, coi như lấy hên, biết đâu sau này môn Văn của mày toàn điểm cao!
- Đúng, đúng! - Cả bọn còn lại đồng thanh.
Phỉ phui cái mồm thằng Luân đi, công nhận nó linh như miếu, phán thế cũng phán được. Bởi sau này điểm Văn của tôi tiến bộ lên thấy rõ từng ngày.
Nhưng lúc này tôi vẫn phì phèo cãi cùn:
- Tao có 7 điểm, Khả Vy điểm 8 kìa, kêu mà rửa!
- Mày nói vậy sao không kêu Trúc Mai rửa luôn đi, 9 điểm cao nhất lớp kìa! - Tuấn rách trả đòn ngay chỗ chí mạng khiến tôi câm như hến.
Thằng Quý ho khan mấy tiếng rồi thủng thẳng nói:
- Kinh dị thiệt chớ, tao học tới năm 12 rồi mới thấy lần đầu tiên có người được 9 điểm Văn!
Lời nhận xét của thằng này khiến cả bọn nghệch mặt ra một lúc rồi cùng ồ lên vỡ lẽ:
- Chuẩn ta, đó giờ tao cũng chưa thấy!
- Tao thấy rồi, hồi lớp 7 nhưng là ở lớp khác, với lại con nhỏ đó là con bà cô dạy Văn!
- Thế mới nói thánh Nam tu mấy kiếp mới vớ được Trúc Mai mà, người đâu vừa đẹp vừa học giỏi toàn diện, xin bái lạy! - Dũng xoắn tấm tắc.
- Như bông hoa nhài cắm… ê cái đệch… - Tuấn rách chưa kịp nói hết câu đã bị tôi ném chai nước sang khiến nó thụp người la oai oái.
Luân khùng trầm ngâm một tí mới nói:
- Nhưng mà bài văn của Trúc Mai, tao hỏi thiệt chứ tụi mày đọc xong có thấy gì không?
- Thấy sướиɠ tai vãi chưởng! - Dũng xoắn thật thà đáp.
- Không, ý tao là… cảm giác như bị ám ảnh ấy, lần đầu tao đọc văn mà phải về nhà suy nghĩ như vậy! - Luân khùng bùi ngùi thú nhận.
Thằng Quý quệt mũi đáp: - Ừ, tao cũng thấy vậy. Cả lớp chắc cũng vậy, có ai mà dám viết về mấy vụ chết chóc đâu, mà viết kiểu nhân sinh quan này nọ thế này thì bố ai làm nổi!
- Nói chung là phải hay thì cô mới cho 9 điểm chớ! - Khang mập góp lời.
- Thằng Nam viết cái tương đối gì của nó nghe cũng được, nhưng vẫn xách dép cho bài của Trúc Mai thôi!
- Không, bài của tao viết về ẩm thực nghe đã hơn!
- Bài của Khả Vy cũng hay mà, tả sân trường buổi sáng, cũng có ai viết đâu?
- Mày bị ngáo à, chẳng qua Vy tả hay thôi chứ cái đề tài đó từ cấp một đã có rồi!
Tuấn rách lom dom bò lại gần khi thấy tôi có vẻ đang vểnh tai lên nghe ngóng, nó hỏi:
- Ê Nam, mày có cảm giác là, Trúc Mai không thuộc về cái lớp này không?
- Điên à, hỏi ngu vậy? - Tôi quắc mắt đáp.
- Nó hỏi cũng đúng mà, tao thấy không chỉ là riêng lớp mình, mà cả trường này, Phan Thiết này đều vậy. Cảm giác thấy… bạn gái mày xa vời sao đó Nam à, kiểu kiểu làm gì cũng giỏi, vượt hơn người bình thường lại chịu tới đây học!
Lời nhận xét của Luân khùng không làm tôi cự lại được, vì chính tôi đôi khi cũng có suy nghĩ giống như nó vừa nói.
- Nói vậy không biết là mày đang hên hay xui Nam hơ?
- Tao thấy là xui, ê Nam cái này tao nói là lỡ thôi nha, lỡ có trường hợp đó thôi. Lỡ sau này Trúc Mai về nước thì mày tính làm gì để theo đuổi tiếp?
- Chưa… chưa biết!
- Không ổn, lỡ lúc đó hai đứa mà chia tay thì mày làm gì yêu được em nào nữa, Trúc Mai hoàn hảo quá rồi, sẽ thành mốc so sánh của mày!
- Đúng, con gái hoàn hảo như vậy, bói cũng không ra!
- Cái bài văn quá hay vừa rồi là một ví dụ, tao chả thể tưởng tượng nổi! - Nói tới nói lui một hồi, Khang mập tặc lưỡi chốt hạ, kết thúc luôn mười phút giải lao.
Khi cả đám đứng dậy trở vô sân bóng tiếp tục hiệp hai, có lẽ thằng nào cũng đều đang nghĩ về bài văn hay đến mức lạ thường đó.
Nhưng tôi thì lại nghĩ khác, rằng không một người đang sống nào lại đi viết như vậy.
oOo
Trả lời suy nghĩ của tôi, Tiểu Mai khúc khích cười:
- Anh thấy lạ cũng phải, chắc do chương trình học hai nước khác nhau. Dạng bài làm này thì từ cấp 2 ở Nhật, em làm nhiều lắm rồi. Nhất là trong các bài tập hè, để rèn luyện tư duy suy ngẫm và cũng một phần nhà trường muốn biết tâm lí học sinh đó mà!
- Cũng viết về… cái chết luôn sao? - Tôi vẫn còn thắc mắc dù lí do nàng vừa đưa ra rất thuyết phục.
- Không hẳn, đã gọi là chủ đề tự do mà! - Nàng thản nhiên đáp.
- Vậy sao em lại chọn viết về cái chết?
Hơi khựng lại trong giây lát, Tiểu Mai tựa cằm suy nghĩ rồi thư thả nói:
- Vì chủ đề này rất có sức hút, ai lại chẳng tò mò về cái chết là gì, liệu có cuộc sống sau khi chết hay không nè, rồi có thiên đường địa ngục thật không nè. Anh cũng có lần nói vậy rồi mà!
- Cái đó là những thắc mắc thôi! - Tôi gật đầu đồng ý, đúng là trong những quyển sách tôi đọc thì đã từng thấy chủ đề nói về sự sống sau khi chết, và tôi cũng rất tò mò về điều đó.
- Nhưng ý anh là, em viết đâu phải về những bí ẩn. Em bảo người ta là… đừng sợ chết!
- Đúng, chỉ có mười lăm phút thôi, làm sao em viết ra hết mấy điều anh đang nói được. Nên em chọn viết phần mở đầu thôi. Anh thấy câu kết rồi đó, em có hé một ít về luân hồi, vậy tức là có cuộc sống sau khi chết rồi!
Bị Tiểu Mai thuyết phục nhưng tôi không thấy thoải mái tí nào, trái lại một cảm giác sốt ruột khó hiểu đến bức bối cứ len lỏi trong tim.
Hít một hơi dài như tạm chấp nhận chuyện đó, tôi nói:
- Đồng ý, nhưng không ổn. Đang yên đang lành tự nhiên em lại viết về chết chóc làm gì, trước giờ có nghe em nói với anh mấy chuyện vậy đâu. Cứ như mấy nhà hiền triết, mà em thì đâu phải!
Tiểu Mai nhún vai đáp:
- Chứng tỏ là anh cần phải đọc sách nhiều hơn, vậy thôi!
Rồi nàng đứng dậy cầm ấm trà đem ra sau bếp, ngầm kết thúc luôn cuộc đối thoại này. Còn một mình ngồi lại phòng khách, tôi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, cố cắt nghĩa những dấu hỏi đang lởn vởn trong đầu. Rõ ràng vừa rồi Tiểu Mai giải thích hoàn cảnh sáng tác bài văn đó rất thuyết phục. Nhưng tôi biết, cái gì càng thuyết phục, càng không kẽ hở thì lại càng giống một lời bào chữa hoàn hảo được dựng lên để che đậy cho lí do gì đó.
Vậy lí do đó là gì?
Tôi bước vào bếp, yên lặng đứng nhìn Tiểu Mai rửa ly tách từ đằng sau. Nửa phần bực tức đến bất lực vì hận bản thân không thông minh bằng nàng, không biện luận thuyết phục được nàng. Nửa phần cảm thấy mình đang là thằng con trai may mắn nhất đời rồi, có nhất thiết phải làm người ta khó chịu, phá vỡ sự may mắn đó hay không? Biết đâu câu trả lời mà tôi muốn nghe lại vĩnh viễn không có đáp án bởi tôi chỉ đang lo lắng thừa thãi. Mà chính tôi lúc này còn không biết mình lo lắng điều gì nữa cơ mà. Nếu cứ cố chấp đòi hỏi, có phải sẽ khiến Tiểu Mai không vui? Vả lại tôi biết, một khi nàng đã không muốn nói thì sẽ không bao giờ nói ra.
Đêm yên tĩnh, gió nhẹ nhàng, một gian bếp ấm cúng với con mèo đần đang ngủ khì trên ghế, có nàng, có tôi. Còn muốn gì hơn nữa?
Một cảm giác nhu tình nhẹ nhàng hiện lên, tôi bước lại gần.
- Để anh rửa phụ!
Nàng quay lại tròn mắt ngạc nhiên rồi tủm tỉm cười như reo:
- Ộ ôi… đúng là phong thái của người rửa chén sạch nhất thế giới nha, em được nhờ rồi!
- Hì, đừng có nịnh đầm! - Tôi lắc đầu phì cười rồi đứng chen vào.
- Em đâu có nịnh, “bảy điểm” này cứ nghĩ xấu cho người tốt!
- Ừ vậy “chín điểm” lên nhà trên đi, để anh tập trung tác nghiệp!
Nàng đập vai tôi rồi cười giòn tan, nghe như âm thanh của loại nhạc cụ hay nhất trần gian mà chỉ con tim của những người đang yêu mới có thể nghe được.
Đúng vậy, tôi còn muốn gì hơn nữa?
oOo
Ngày họp phụ huynh đầu tiên diễn ra ngay sau tuần thi chất lượng đầu năm, mục đích là để giáo viên chủ nhiệm tiếp xúc với các phụ huynh học sinh lần đầu tiên cũng như phổ biến về chương trình hướng ngành đại học cùng một số hoạt động ngoại khóa của trường tổ chức. Ban cán sự lớp gồm lớp trưởng Khang mập, lớp phó học tập Luân khùng, bí thư Khả Vy dĩ nhiên sẽ có mặt. Và kèm một số thành phần rảnh rỗi như nhỏ Phương, chị đại Yên ù, Dũng xoắn, Tuấn rách đi theo xung phong nhận lãnh trách nhiệm mời các bậc phụ huynh vào lớp, bưng nước châm trà, lau bảng dọn bàn.
Và vì Tiểu Mai là lớp phó văn thể nên nàng cũng phải có mặt, thế cho nên tôi… tò tò đi theo là lẽ tất nhiên. Sáng hôm đó, sau khi chào mẹ thì tôi tót ngay sang nhà Tiểu Mai để đón nàng. Báo hại trước đó bị mẹ tôi nheo mắt hỏi:
- Chút nữa mẹ đi họp cho mày đấy, không ở nhà được một bữa à?
- Con… ở nhà làm gì đâu? - Tôi ngơ ngác.
- Coi nhà chứ mày lên trường làm gì? - Mẹ tôi tra vấn.
Đầu óc tôi chạy nhanh như máy, lập tức phịa ra được một lí do rất thuyết phục:
- Lên xem mẹ vui thế nào khi biết điểm thi lần này của con, hê hê!
Nhờ vậy mà tôi mới đánh lạc hướng được mẹ mà phóng lên xe chạy mất hút.
Lát sau, trong lúc cô Tuyết chủ nhiệm đang nói đến phần nhận xét điểm thi chất lượng đầu năm của từng đứa thì bọn học sinh tụi tôi đứng ngoài hành lang dỏng tai lên nghe ngóng. Khi tới lượt cô thông báo điểm của thằng Chiến và thằng Xung, tôi để ý thấy nét mặt ba nó sa sầm xuống, còn ba thằng Xung thì bộ dạng hầm hầm như rồng phun lửa.
- Thôi xong, lần này hai thằng anh em chúng ta nát mông rồi! - Dũng xoắn thì thào.
- Mày cũng khá hơn gì tụi nó mà bày đặt! - Tuấn rách cà khịa.
- Nhưng má tao bảo điểm trên trung bình là được, mà tao thú nhận bị điểm thấp môn Văn rồi hé hé!
- Vinh dự lắm, còn cười được ha!
Bất thần bị nhỏ Phương chọc ngoáy, Dũng xoắn tuy bực bội nhưng cũng đành ngậm miệng lại.
Lần lượt từng đứa có mặt trong lúc này cũng đều được cô chủ nhiệm xướng tên báo điểm, may phước là đám tụi tôi kì này thi cũng không tệ. Bất ngờ nhất là Khang mập, chả hiểu kì này nó ăn nhằm cái gì mà điểm môn nào cũng khá, toàn từ 7 đến 9, duy nhất môn Sinh là 6 điểm ngang bằng với tôi.
Đến lượt điểm thi của Ái Khanh thì cả bọn cùng chăm chú lắng nghe, hóa ra cô nàng học sinh chuyển lớp này có học lực cũng khá, và môn Anh Ngữ thì ẵm trọn luôn con 10 chót vót.
- Ối chà, có đối thủ rồi nha! - Tôi thì thầm với Tiểu Mai.
Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười ý nhị.
Luân khùng, Tuấn rách và tôi thì tạm gọi là không tới nỗi nào, các môn Toán Lí Hóa đều thuận lợi qua ải, riêng môn Văn tôi còn được tới điểm 7, khiến cô Tuyết phải dành lời khen, và mẹ tôi lúc ấy có nhìn ra cửa lớp cười rất tự hào.
Khả Vy môn Văn được đến 8 điểm, lí ra đã là rất tốt nhưng vì môn Toán em ấy không ổn lắm, thành thử nét mặt lúc này có vẻ không vui. Mỗi chị đại Yên ù là bạo gan dám chọc chứ tôi lúc ấy cũng chả muốn dây vào.
Và long trọng nhất thì phải kể đến giây phút Tiểu Mai được xướng tên, khi đó cô Ba đứng dậy giới thiệu và cho cô Tuyết biết là ba mẹ Tiểu Mai ở nước ngoài nên cô Ba sẽ là đại diện phụ huynh cho nàng. Ngay sau đó, cô Ba cũng mỉm cười hãnh diện khi được thông báo điểm thi của Tiểu Mai tất cả đều tối đa 10 điểm, chỉ trừ môn Văn là… 9 điểm. Một tràng pháo tay ồn ã nhất của buổi sáng hôm nay được cất lên từ các vị phụ huynh.
Tôi thì biết trước điểm nàng cao rồi nên chỉ cùng tụi thằng Khang quan tâm đến nét mặt của phụ huynh hai thằng nghịch tử tên Xung và Chiến, phát hiện ba tụi nó có vẻ càng điên máu hơn nữa. Bất giác cả bọn thầm ớn lạnh cho số phận của hai người anh em này, lạng quạng trưa nay về nhà thì nát mông chứ chẳng chơi.
Sau đó, cô Tuyết Yêu Thương bắt đầu phổ biến về hình thức thi đại học trắc nghiệm năm nay, một số điểm cần chú ý trong kì thi tốt nghiệp, rồi đến các hoạt động ngoại khóa truyền thống như văn nghệ chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, và hội chợ 30-4 thay cho cắm trại do Đoàn trường tổ chức.
Đến gần mười một giờ trưa thì tan họp, các phụ huynh lục tục đứng dậy ra về, tôi trông tình hình các lớp gần bên cũng có vẻ như vậy. Đám Tuấn rách và Dũng xoắn vội lao vào trong để dọn bàn ghế, nhóm nữ dọn ly tách, riêng Khang mập lớp trưởng bị được gọi vô để cô chủ nhiệm bàn bạc thêm gì đó.
Lúc này, còn mỗi tôi và Tiểu Mai đứng lại bên ngoài, cũng vừa hay mẹ tôi và cô Ba cùng bước ra, hai người trò chuyện với nhau rất rôm rả. Trông thấy hai đứa, cô Ba gật đầu cười hài lòng rồi mới chào mẹ tôi để ra về trước.
- Con muốn cô thông báo cho mẹ biết hay tự mình nè? - Cô Ba hỏi Tiểu Mai.
- Dạ… cả hai đi cô, hì! - Nàng mỉm cười.
- Thiệt tình, suốt mấy năm đi họp cho hai thằng ở nhà mà chưa có lần nào cô được nở mày nở mặt như lần này đấy!
Nghe cô Ba khen mà tôi trông Tiểu Mai lại phảng phất một chút buồn, lần này nàng chỉ khẽ cúi đầu. Cô có vẻ hiểu ra nên nhè nhẹ nắm vai cháu mình rồi dặn dò tụi tôi về cẩn thận.
Tôi lúc này nhìn quanh quất:
- Ủa, mẹ anh đâu rồi ta? Tới khen thằng con mình vài câu chứ ta, chả mấy khi có dịp!
Nghe tôi bông đùa, Tiểu Mai mới tủm tỉm:
- Kia kìa, bên trái anh đó!
Theo hướng tay nàng chỉ, tôi… tá hỏa tam tinh phát hiện ra mẹ mình lại đang đứng nói chuyện với mẹ của Dạ Minh Châu, và cô nàng cũng ở cạnh bên.
- Tình hình không ổn, rút thôi em!
- Sao thế? - Nàng thắc mắc.
- Nhìn hai người họ tươi tỉnh thế là biết điểm thi nhỏ Châu cao rồi, lạng quạng lại kéo anh qua cảm ơn nữa thì khổ. Trốn vô lớp thôi! - Tôi lắc đầu lia lịa.
Nhưng Tiểu Mai chợt sững người đứng lại, nàng chỉ lặng im nhìn về phía mẹ tôi.
- Đi thôi? - Tôi ngạc nhiên, khẽ kéo tay nàng.
Ngập ngừng một chốc, nàng thủ thỉ:
- Ước gì hôm nay mẹ em đi họp…!
Tôi lúc này mới vỡ lẽ ra, cũng đành bùi ngùi tặc lưỡi:
- Ừ, nếu là vậy thì giờ này là mẹ anh đang nói chuyện với mẹ em rồi…!
Không khí bỗng chốc lại bị chùng xuống đột ngột, người ngoài nhìn vào không hiểu lại tưởng hai đứa nhỏ này bị thần kinh vì điểm thi rõ cao mà giờ mặt mũi lại rõ là buồn.
Im lặng thêm lúc nữa, Tiểu Mai mới nhìn tôi:
- Nếu mẹ anh đang nói chuyện với mẹ em, thì anh nghĩ xem hai người sẽ nói gì?
- Ưm…! - Tôi nhất thời chưa trả lời.
- Em nghĩ là về điểm số, rồi hi vọng hai người họ mời nhau một bữa cơm! - Nàng tiếp lời.
- Chắc chắn là sẽ vậy rồi! - Tôi nói như đinh đóng cột.
- Sao anh biết?
- Vì nếu hôm nay mẹ em đi họp thì tối hôm qua anh sẽ nhờ mẹ anh chuẩn bị sẵn sàng để sáng nay hỏi cưới em luôn, cho nên mời nhau một bữa cơm là chuyện dĩ nhiên còn gì. Sau đó còn tới mấy bữa dạm ngõ, đám hỏi, đám cưới, báo hỉ, tính ra cũng cả chục bữa nữa. Cho em nấu mệt nghỉ!
Nghe tôi nói chuyện trăm năm mà điệu bộ lại rất tỉnh bơ, Tiểu Mai hơi xấu hổ quay mặt đi rồi cũng bật cười khúc khích:
- Ừa, cho anh ăn mệt nghỉ!
- Chứ còn sao nữa!
- Đồ ngốc này, từ bao giờ nói chuyện hay quá vậy!
- Từ lúc quen em, hê hê!
Tôi nhún vai đáp rồi kéo tay nàng vào lớp, vừa kịp tránh ánh nhìn của mẹ Minh Châu. May phước, chậm chân một chút là bị tóm lại để nghe mấy câu khen ngợi với cảm ơn khách sáo rồi.
Mà điều đó thì còn lâu mới sánh bằng bàn tay thon dài trắng muốt tôi đang nắm lúc này, minh châu hay ngọc ngà châu báu cũng không bằng.
Tuyệt đối không bằng.