Yêu Nhầm Chị Hai... Được Nhầm Em Gái

Chương 345

Sao vậy? Sao Tiểu Mai ra mắt nhà tôi thì hoàn toàn dễ dàng, không tốn công sức bày vẽ gì cũng đã chiếm trọn hảo cảm từ gia đình tôi. Ấy thế vậy mà đổi lại, giờ đây đến lượt tôi ra mắt gia đình nàng thì lại lâm vào tình cảnh thập phần gian khó.

Phải đối mặt với vị nhạc mẫu mà theo lời ái nữ là còn sắc sảo hơn gấp mấy lần, tôi đâm ra á khẩu toàn tập. Vừa bị tra vấn, vừa bị khí thế áp đảo, đầu óc tôi quay mòng mòng như chong chóng, bất giác cảm thấy chóng mặt vô cùng.

Đúng, đúng là vì tôi mà Tiểu Mai đã phải buồn khổ nhiều phen, thế nên việc nàng có lần khóc kể cùng mẹ là lẽ đương nhiên, tôi không hề trách cứ nàng điều gì. Quan trọng là bây giờ, không lẽ trước câu hỏi của nhạc mẫu rằng có phải tất cả những điều không hay đó đều là do tôi gây ra, tôi phải xác nhận là có hay sao?

Đến những ai dù chỉ có một nữa bộ não cũng biết câu hỏi của nhạc mẫu lúc này không phải là muốn tìm câu trả lời, mà là chỉ để dò xem thái độ của tôi.

- Con… con thừa nhận là… nhưng bây giờ thì tụi con cũng đã…. ! – Tôi khó khăn lắm mới mở miệng thành tiếng được.

- …….!

Thế nhưng lời còn chưa nói hết ra thì tôi đã chạm ngay phải một ánh nhìn sắc lạnh từ phía đối diện, cứ như thể chỉ cần tôi nói rằng “tụi con cũng đã yêu nhau” thì vị nhạc mẫu này sẽ nộ khí xung thiên mà đuổi cổ tôi về luôn vậy.

- Dạ… dù gì thì tụi con… cũng đã làm hòa rồi…! – Tôi đổi từ “yêu đương” sang “hòa hoãn”.

Ánh mắt nhạc mẫu thoáng dịu lại, khẽ lắc đầu nhìn tôi:

- Cô cho con bé về đây học, là để học, chứ không phải vướng vào những rắc rối không đáng có!

- Dạ…! – Tôi khép nép thưa.

Nhìn sang Tiểu Mai, nhạc mẫu nói:

- Con vẫn chưa thể rút kinh nghiệm hồi cấp II sao?

- Nhưng đó là khác mà mẹ…! – Tiểu Mai phản ứng yếu ớt.

- Khác về thời gian, bản chất là giống. Lúc trước vì con khăng khăng muốn về Việt Nam nên mẹ mới đồng ý, nhưng con nhớ đã hứa với mẹ những gì không? – Nhạc mẫu hạ giọng.

- Dĩ nhiên là con nhớ, nhưng… ! – Tiểu Mai khổ sở đáp lại.

- Nhưng con đã không giữ lời, mẹ nói rồi, không chỉ riêng mẹ mà cả ông bà đều đồng ý rằng chuyện tình cảm hiện giờ đối với con chỉ là một gánh nặng. Con chưa trưởng thành, sẽ rất dễ chịu nhiều đau khổ nếu chưa biết cách đối mặt!

- ……!

- Cả nhà cũng là vì muốn những gì tốt nhất cho con, mẹ không cấm cản chuyện tình cảm nam nữ, nhưng phải để sau khi con vào đại học!

Đến đây thì nhạc phụ bất thần ở cạnh bên lên tiếng:

- Tình cảm bộc phát tự nhiên nên cũng khó trách, cả hai đứa không hẳn là đã sai. Em càng cấm thì càng khó quản thôi, mà mình dạy con là làm bạn với con, không phải là quản thúc!

- Anh thì quá cưng con, em biết, nhưng nếu chuyện như trước tái diễn lại một lần nữa thì em biết làm sao? Anh thì lại đi suốt… !

Trước lời nói nửa gay gắt, nửa như khẩn thiết của vợ mình, nhạc phụ thở dài não ruột:

- Hết năm nay nữa thôi, là anh yên tâm về nhà rồi!

- ……..!

- Ba, mẹ… chuyện qua lâu rồi mà, cũng 10 năm kể từ lúc đó rồi…!

Không hiểu sao lúc bấy giờ, cả 3 người gia đình Tiểu Mai đều trầm xuống, ánh nhìn buồn bã hẳn đi. Nhạc phụ đưa mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, Tiểu Mai thì rời tôi mà bước đến ngồi cạnh mẹ mình, nắm chặt tay mẹ như an ủi.

Và giờ đây thì tôi lại càng chẳng biết làm gì hơn khi mà cục diện câu chuyện lại bị đẩy sang một vấn đề khác. Có vẻ như trong quá khứ cách đây 10 năm, gia đình Tiểu Mai đã xảy ra một chuyện buồn nào đó mà đến giờ nhắc lại, cả ba người họ vẫn còn rất buồn.

Thời gian trôi đi trong im lặng, từng giây từng phút cứ lững lờ kéo nhau theo làn khói từ những tách trà đào trên bàn đi về một chiều không gian khác. Cũng phải tầm năm phút sau, khi mà tôi đã bắt đầu gần như là ngồi thiền luôn trên ghế, tai lắng nghe tiếng tíc tắc đồng hồ mà đếm như tay lần tràng hạt thì ở phía đối diện, nhạc mẫu mới thở hắt ra rồi lên tiếng:

- Con qua kia ngồi đi, mẹ còn chưa nói chuyện của hai đứa xong!

Lời nói ra đã kéo tất cả mọi người trở lại thực tại, nhạc phụ lại theo thói quen nhấp một ngụm trà, và Tiểu Mai nghe lời mẹ, nàng lại bước sang ngồi ở ghế cạnh bên tôi.

Nhạc mẫu nhìn tôi, bây giờ thì ánh nhìn của người có vẻ ôn hòa hơn, và tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn ra chính là vì vậy.

- Hai đứa quen nhau như thế nào? – Nhạc mẫu nhẹ nhàng hỏi.

- Dạ, tụi con học chung lớp! – Tôi ngu ngơ đáp.

Và Tiểu Mai khúc khích cười, đến cả nhạc phụ bên kia cũng lắc đầu nhìn tôi đầy hài hước tỏ ý là bó tay trước câu trả lời có mà như không có của tôi.

- Dĩ nhiên là hai đứa phải học chung lớp, cô biết! – Nhạc mẫu thoáng cười chế giễu.

- Dạ… thế nên… tụi con quen nhau! – Tôi lại thật thà nói.

Bạn có bao giờ sử dụng một mệnh đề mà tất nhiên là nó đúng để kể chuyện, vì nó là chuyện hiển nhiên? Cứ như đang đề cập về con gà thì phải đẻ trứng, và con mèo thì phải đẻ con?

Tôi lúc đó đích thực là đang như vậy đấy, trả lời liên tiếp hai câu mà chẳng đâu vào đâu. Khiến cho vị nhạc mẫu đáng kính kia phải nhíu mày hỏi:

- Sao… con kể bạn con thông minh lắm mà?

- Cũng… tùy lúc! – Tiểu Mai uể oải bào chữa hộ rồi nàng nhìn tôi mà lắc đầu chán ngán.

- Cô hỏi là muốn biết Nam với con gái cô, đã quen nhau như thế nào? Lẽ tất nhiên là con không cần phải kể hôm đó con mặc gì, đi bằng gì, trời có nắng hay là mưa, độ ẩm không khí có hợp với một ngày để tỏ tình hay không!

Không hiểu là lúc đó trông cái mặt tôi có giống như là sắp sửa phun ra mấy cái chi tiết thừa thãi đó không nhưng qua lần hỏi thứ ba mang ý mỉa mai của nhạc mẫu, thì tôi rốt cuộc cũng đã biết là mình phải cần kể những gì.

Nhưng tôi còn chưa kịp kể thì Tiểu Mai đã lên tiếng:

- Con kể với mẹ rồi mà…!

- Mẹ muốn nghe chính từ bạn trai của con kể, được chứ? – Nhạc mẫu cười dịu dàng.

- Dạ… được! – Tiểu Mai ửng hồng đôi gò má, nàng thẹn thùng gật đầu.

Ối làng nước cha mẹ thánh thần ơi, có phải là tôi đã ăn rùa? Có phải do điệu bộ khờ khạo lấc cấc của tôi đã làm động lòng thương cảm của nhạc mẫu nên người cuối cùng cũng đã chấp nhận mối lương duyên giữa tôi và Tiểu Mai, gọi tôi là bạn trai của con gái người rồi sao?

Không cần phải đợi thêm nữa, tôi hăm hở thuật lại ngay hết thiên tình sử đầy lãng mạn giữa tôi và Tiểu Mai cho ba mẹ nàng nghe. Phải thôi, được lời như cởi tấm lòng mà, tôi kể hết, kể sạch sành sanh từ cái chiều hôm định mệnh Tiểu Mai ôm cặp đợi tôi hồi đầu năm lớp 10 cho đến cái đêm nàng vì nhường áo mưa mà đứng đợi tôi dưới hiên nhà cũng mùa hè năm đó.

- Dạ, toàn bộ là vậy đó! – Tôi hăm hở hết thúc câu chuyện của mình, trong lòng chắc mẩm rằng nhạc phụ nhạc mẫu sẽ cảm động không để đâu cho hết vì tôi chốt ngay khúc mình dẫn Tiểu Mai đi ăn vào đêm Valentine trắng.

Dè đâu kết quả không như tôi tưởng, và cũng không như Tiểu Mai nghĩ. Trước mắt hai đứa lúc này là một nhạc mẫu đang dần để lộ hàn khí ra ngoài, đến cả nhạc phụ ngày thường hòa nhã vui vẻ giờ cũng thoáng nhíu mày, ủ dột lắc đầu nhìn tôi.

- …….! – Tôi chợt rùng mình, đã bắt đầu dự là có điềm chẳng lành rồi đây.

- ……….! – Tiểu Mai cạnh bên tôi cũng không khá hơn, ngày thường nàng luôn là… chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi vì tính điềm đạm cố hữu, thế nhưng lúc này nàng cũng đang khẽ cắn môi lo lắng nhìn hết ba rồi đến mẹ.

Và Tiểu Mai lại đan tay vào nhau, mà khi nàng đã đan tay bối rối rồi thì tôi biết là… Tiểu Mai lúc đó đã tạm thời mất đi sự thông tuệ vốn có mất rồi.

Thế là chỉ còn tự thân tôi mà thôi!

Nhưng câu chuyện vừa nãy tôi kể có gì sai? Nhạc mẫu muốn nghe chuyện thì tôi kể, tuyệt không dám nói dối hay thêm bớt nửa lời, có sao nói vậy đấy chứ!

Lúc đó, nhìn nhạc phụ cũng đang nhìn ngược lại tôi như tỏ ý khá thất vọng thì trong đầu tôi chợt vang lên văng vẳng một câu:

- “Mày không biết nói giảm, nói tránh sao Nam?”

Vâng, có một sự thật đáng buồn là như các bạn theo dõi truyện từ đầu đến giờ cũng đã biết, nếu phải đưa ra một cuộc bình chọn nhân vật yêu thích giữa tôi và Tiểu Mai thì chắc chắn gần chín mươi chín phần trăm các bạn sẽ bình chọn lá phiếu của mình cho Tiểu Mai. Và tôi dĩ nhiên là thằng tội đồ đã dám làm sầu làm khổ một người con gái xinh xắn, mỏng manh như vậy.

Đến cả người ngoài như các bạn mà còn cảm thấy bất bình như thế thì nói gì đến… hai đấng sinh thành, hai bậc phụ mẫu giờ đã tận tai nghe được ái nữ của mình đã từng buồn khổ thế nào, tận mắt thấy dáng dấp của thằng oắt từng “hành hạ” con gái mình ra sao.

Bấy giờ thì tôi mới phát hiện ra cái sự ngu của mình đó là đem kể một câu chuyện mà không chịu bớt đi những điểm gây bất lợi cho mình. Ở đây không có ý xúi giục rằng phải nói dối, mà chỉ là đôi khi giấu giếm một điều gì đó vì một lợi ích tốt hơn thì tại sao ta lại không làm? Và đặc biệt nhất là lại đang ở trường hợp của tôi, chỉ cần hớ miệng là xem như cầm chắc sao quả tạ trong tay mà ngậm ngùi rời bước khỏi gia đình Diệp Hoàng.

Nhưng thằng Nam của lớp 11 ngày xưa đâu có nghĩ xa được vậy, bị áp đảo từ đầu trận đến giữa trận rồi, nên khi nhạc mẫu mở lối thoát bằng chất giọng dịu êm thì nó tưởng vậy là đã qua cửa, hăm hở “kể chuyện theo yêu cầu” mà đâu biết mục đích thực sự của lời kể chuyện đó chính là…

- Anh nghe rồi chứ, em cũng chỉ lờ mờ đoán được phần nào nhưng không ngờ là lại quá đến vậy! – Nhạc mẫu lạnh lùng nói.

- Ừm… ! – Nhạc phụ đại nhân gật đầu rồi quay sang nhìn tôi. – Bác đã trông đợi ở con nhiều hơn thế, không quá nặng nề nhưng ít nhất là hơn chuyện con vừa kể!

- ……..! – Tôi câm họng luôn, trơ mắt ếch ra đầy ngơ ngáo.

Hóa ra…

Hóa ra nhạc mẫu bảo tôi kể chuyện này không phải là tò mò, mà là… chỉ bằng lí lẽ không thôi thì chưa đủ để buộc tôi, mà còn cần phải có cả bằng chứng. Và bằng chứng lúc này chính là câu chuyện tình giữa tôi và Tiểu Mai.

Và quá nửa trong câu chuyện tình đó đều là những gì tôi làm Tiểu Mai buồn, dù rằng tôi kể không thật chi tiết nhưng chỉ cần căn cứ vào một vài tình tiết chính yếu như tôi chạy theo Khả Vy ra sao, tôi hắt hủi Tiểu Mai thế nào. Rồi đem ghép lại với các mốc thời gian như Tiểu Mai từng khóc trong điện thoại với mẹ lúc nào, vậy là đã quá đủ. Và chắc hẳn một người thông minh như nhạc mẫu thì giờ đây cũng đã tường tận cả rồi.

Tất nhiên dù chúng ta có nghĩ ra lí do nào, hay ý kiến gì về việc mẹ của Tiểu Mai lại đối xử, thăm dò bạn trai của con gái mình bằng nhiều cách như thế là đúng, hay là sai thì chúng ta cũng không có quyền bắt bẻ, cũng không có tư cách phản biện. Bởi tấm lòng của cha mẹ đối với con cái là một tình cảm rất đặc biệt mà ở phạm trù đó, mọi thứ dù có là sai đối với thế nhân cũng là thành đúng để được nhìn thấy nụ cười của con mình. Huống hồ gì từ nãy đến giờ, tự bản thân tôi cũng nhận thấy được nhạc mẫu nhà tôi không làm gì sai cả, đó là sự thật.

Đưa ánh nhìn như ý hỏi “nhà người có còn gì để nói” về phía tôi, nhạc mẫu điềm tĩnh trực diện:

- …….!

- Con… thừa nhận là đã từng… nhưng hiện giờ con hoàn toàn thật lòng với…! – Tôi bỏ dở câu nói của mình, quay sang Tiểu Mai lấm lét nhìn nàng.

Nhạc mẫu không đếm xỉa gì đến lời tôi vừa nói, bắt đầu hỏi:

- Tôi hỏi cậu, con gái nhà tôi trong mắt cậu là như thế nào?

- Dạ…? Con chưa hiểu?

- Hỏi ra sao cứ trả lời như vậy!

- Dạ… Trúc Mai… rất… hiền, giỏi… nấu ăn ngon… !

- Chỉ như vậy?

- Lại… còn rất xinh nữa…!

Tôi định nịnh luôn là Tiểu Mai xinh vì rất giống nhạc mẫu nhưng kịp thời tắt đài.

- Nếu con bé không đẹp, không giỏi thì cậu có đổi ý?

Trả lời là không thì rõ là nói láo không biết ngượng thì sự thật là… tôi chỉ thích con gái xinh đẹp, mà rành rành là tôi vì thấy Tiểu Mai quá đẹp nên mới ngỏ ý làm quen ngay từ đầu. Mà trả lời là có thì… chết đứng không kịp trối.

- Dạ… con… dạ nhưng Trúc Mai vốn dĩ vậy… rồi mà!

- Vậy sao lúc đầu tiên, cậu biết con bé đã có ý như vậy, tại sao lại từ chối?

- Vì… lúc đó con đang… quen với… bạn khác…!

Bốn từ cuối cùng, phải khó khăn lắm tôi mới thốt ra được.

- Vậy hóa ra sau này khi cậu ngỏ ý với con bé, là chỉ vì đã chấm dứt với người khác?

- ……….!

- Vì biết rõ con bé thích cậu nên mới để lại như một phương án dự phòng?

- Con… thật tình là không dám có ý đó…!

- Thôi…mẹ ơi…! – Tiểu Mai lí nhí, nàng nhăn mặt như sắp mếu.

Nhạc mẫu không để tâm đến vẻ khổ sở của con gái mình mà cứ đăm đăm vào thằng nhóc đang sợ toát mồ hôi hột trước mặt:

- Ban đầu cậu biết là con bé thích cậu, thế tại sao không thể vì đó mà y theo? Chính cậu cũng kể là bị thu hút kia mà?

Vì… con gái của người lạnh lùng quá chứ sao, quay con như chong chóng, con biết đâu mà lần hở trời? Lúc đó Khả Vy lại tấn công con tới tấp nữa!

- ……….! – Tôi nghĩ một đằng nhưng không dám trả lời, thể hiện theo một nẻo khác là câm nín.

- Đúng là tôi không thể can thiệp sâu vào chuyện này, nhưng theo lí mà nói, cậu có tự thấy mình sai?

Thì… nãy giờ con đâu có một lần nào tự nhận là mình đúng đâu… Với cả tình yêu mà, làm gì có đúng có sai? Với cả… nhạc mẫu hỏi con như thế là đâu có giống như đang hỏi, giống… đang buộc tội con hơn…!

- Dạ… con sai…nhưng giờ con…!

- Giờ cậu đã đúng?

- Dạ….!

- Đúng vì nhận ra mình đã sai?

- Hở…? Dạ…!

- Vậy là cậu nhận mình sai, đến giờ?

- Dạ… con sai… nhưng mà sao…??

Thế rốt cuộc là sao vậy nhạc mẫu ơi? Con khù khờ chậm chạp mà người đổi trắng thành đen, hỏi sai thành đúng, lại còn tới tấp thế này thì đào đâu ra tỉnh táo mà con trả lời chứ… Vậy có quá bất công không?

Dường như cảm thông cho số phận của thằng rể hờ nên nhạc phụ tằng hắng tham chiến, hên là… lại về phe tôi:

- Thôi, em cũng hơi quá rồi đấy. Chuyện tình cảm con trẻ, mình can dự vào làm gì!

Nào ngờ nhạc mẫu chỉ cười lạnh mà đáp:

- Em không đến nỗi vô duyên đến vậy mà đi tra hỏi chuyện đó, tình cảm là tự nhiên, hai đứa thích nhau em không ngăn cản vì chuyện cũng đã rồi!

- Nãy giờ em vẫn hỏi vậy đó thôi? – Nhạc phụ chưng hửng.

- Em chỉ thử xem bạn trai của con gái mình ra sao, hóa ra chỉ là vì sợ mà đổi sai thành đúng, cái đúng của mình vì bị người khác ảnh hưởng mà trở mặt thành sai. Nam nhi như vậy thì sao là chỗ dựa cho con, bé Mai?

Hả?

Cái gì ????!!!!!!!!!!

Té ra nãy giờ không phải là hỏi đúng sai chuyện tình cảm kia, mà là… thử con á ???!!!!!!!!

Như biết được tôi đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là mặt tôi đã biểu lộ ra hết cả, nhạc mẫu lắc đầu nhìn tôi, khách sáo nói:

- Cô không có khó khăn đến mức nãy giờ con nghĩ, và cô cũng xin lỗi nếu con có cảm thấy vừa rồi rằng cô quá vô duyên, không ý tứ khi hỏi sâu vào những chuyện riêng tư hai đứa. Nhưng… ổn thôi, cô đã biết điều cô muốn biết!

Là sao? Rốt cuộc nhạc mẫu đã biết điều gì?

Bỏ mặc vẻ ngơ ngác của tôi và nét cười vì bất ngờ của chồng mình, nhạc mẫu quay sang Tiểu Mai lạnh lùng nói chắc một lời:

- Mẹ cho con về Việt Nam là không muốn chuyện như cấp II với Akira tái diễn, con đã từng khổ sở thế nào chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ. Thôi… chuyện đó không quan trọng nữa, hồ sơ học tập của con ở đây ba sẽ thu xếp. Ngày mốt con theo mẹ về nhà, tiếp tục học hết cấp III một năm nữa rồi vào đại học ở Nhật!

- Ơ…! – Cả Tiểu Mai và tôi đều cùng sửng sốt.

Nhạc mẫu nhìn con gái mình nửa nghiêm khắc, nửa trìu mến mà nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói như có hàm ý không phản bác:

- Hai đứa nhà Shiho và Kitsudo có lẽ hợp với con hơn, mẹ sẽ cân nhắc khi họ đến đặt vấn đề một lần nữa!

Shiho?

Kitsudo?

Vậy con thì sao?