Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 302

Trước khi chết, Selena còn muốn nói gì đó, tỷ như lẽ nào mi không muốn biết Tiêu Thiên ở đâu à?

Tống Triết cười híp mắt: "Cô chết rồi, ảo cảnh này nói không chừng sẽ bị phá, phá rồi thì tôi có thể ra ngoài tìm Tiêu Thiên, việc gì cần cô trợ giúp nữa! À đúng rồi, rõ ràng trước đó cô vừa mạnh lại vừa ngầu lắm mà, sao hôm nay giống như con gà bệnh vậy?" Vả mặt cũng không có ý nghĩa!

Selene tức tới phát khóc, nếu không phải cô...

Chỉ tiếc cô còn chưa nghĩ xong đã bị Tống Triết tiêu diệt.

Selena là xác sống, đâm trúng tim cũng không chết, Tống Triết suy nghĩ một chút, vậy nếu nổ tung đầu thì sao? Trái tim của cô ta không đập, máu không lưu thông, thế nhưng cô ta có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể chiến đấu, tất cả dựa vào cái gì? Đương nhiên là đại não rồi!

Cho nên Tống Triết lại thuận tay thử nghiệm một chút, thật không ngờ lại thành công.

Sau khi đầu bị nổ tung, thân thể Selena nhanh chóng héo rũ, khô quắt gầy gò, chỉ trong vài giây đã biết thành một cỗ thây khô.

Ô la la, cư nhiên thật sự bị cậu đoán trúng rồi!

Cùng lúc đóm ảo cảnh xuất hiện dị dạng, cả thế giới giống như mặt gương bị nứt ra, điên đảo, lắc lư.

Tống Triết vội vàng đứng dậy, điều động linh khí toàn thân, chỉ chờ vận sức phát động.

Mà trong phòng bệnh, các vị đại sư cũng phát hiện ảo cảnh chấn động, cư nhiên bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Là Tống Triết làm à?"

...

Giáo chủ nhíu mày, đột nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức đuổi theo, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư nhìn nhau, bảo mọi người ở yên đây đừng lộn xộn, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Hai người Hoàng đại sư một đường đuổi theo giáo chủ, cuối cùng dừng lại ở vùng ngoại ô, giáo chủ cầm quyền trượng ngâm xướng chú ngữ, nháy mắt đó, bảo trạch trên quyền trượng phát ra quang mang chói mắt, ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng dáng lảo đảo.

Hoàng đại sư hít một hơi, là Selena!

Gương mặt Selena trắng bệch, là loại trắng bệch như người chết không phơi ánh mặt trời, da của cô ta bị quang mang chiếu rọi thì giống như bị cháy rụi, xì ra từng trận khói đen.

Cô ta giống như ác quỷ ở đó rít gào, cùng lúc đó, cây cối hoa cỏ ở xung quanh lũ lượt héo rũ, toàn bộ sinh cơ bị Selena hấp thu.

Thế nhưng chỉ có bấy nhiêu thì hoàn toàn không đủ.

Thân thể trong ảo ảnh bị tiêu diệt dẫn tới bản thể cũng bị trọng thương.

Bởi vì thể chất của Tiêu Thiên, Selena không dám tiếp cận anh, vì thế cô ta chọn tiêu diệt Tống Triết, nhốt cậu vào ảo cảnh. Vốn cô đã bị thương vì chiến đấu với Quang Minh thần điện, phân thành hai phân thân đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không phải đã hấp thu năng lực của Trương Viễn Trung, bây giờ ngay cả việc phân thân ra cũng không làm nổi.

Đáng giận, ngay từ lúc ở du thuyền, Selena đã nhìn thấu Tống Triết rất lợi hại! Tống Triết kiêng kỵ cô, làm sao cô lại không kiêng kỵ Tống Triết? Ánh mắt của Tống Triết mỗi khi nhìn cô cứ như có thể phân tích cô rõ mồn một vậy.

Sau khi đánh một trận với Quang Minh thần điện, Selena cần phải có rất nhiều sức mạnh để chữa trị chính mình, cô vô thức nghĩ tới Tống Triết, nếu như có thể hấp thu năng lượng của cậu, cô có thể sẽ quay trở lại đỉnh phong năm đó.

Cô chế luyện ảo cảnh, ngay cả hồng y giáo chủ cũng không thể thoát ra, ở bên trong ảo cảnh, bọn họ không có cách nào sử dụng sức mạnh của Quang Minh Thần, tự nhiên chỉ có thể trở thành thức ăn của cô.

Thế nhưng, vì sao Tống Triết vẫn có thể sử dụng thuật pháp?

Việc Selena hối hận nhất chính là không nghĩ tới khả năng Tống Triết có thể sử dụng thuật pháp trong ảo cảnh.

Lúc đó cô tạo ra Tống Triết giả trong ảo cảnh là muốn Tống Triết giả gϊếŧ Tống Triết thật, không ngờ Tống Triết lại có thể sử dụng thuật pháp, gϊếŧ ngược Tống Triết giả.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó Selena đã cảm thấy vấn đề có chút khó giải quyết, thậm chí cảm thấy mình có khả năng đã làm ra một quyết định sai lầm.

Thế nhưng sự tình đã tới nước này, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Bởi vì năng lượng suy giảm nên độ hung hiểm của ảo cảnh cũng giảm đi.

Cộng thêm phải dốc hết toàn bộ lực chú ý vào Tống Triết nên ảo cảnh bên Tiêu Thiên chỉ có thể giao cho Lý Hiểu Nghệ.

Không sai, chính là nữ minh tinh Hoa quốc kia.

Từ đầu mê hoặc Lý Hiểu Nghệ tự sát đến dẫn dắt cô trở thành ác quỷ chính là kiệt tác của Selena.

Nữ quỷ không có trái tim, Selena không có cách nào hấp thu năng lượng của Lý Hiểu Nghệ, thế nhưng không sao, cứ dưỡng đấy rồi từng bước dẫn dụ Tống Triết mắc câu. Sự tình đều tiền triển theo ý tưởng của Selena, duy chỉ có một điểm ngoài ý muốn là Tống Triết có thể sử dụng thuật pháp, thậm chí so với nửa năm trước lại càng lợi hại hơn.

Selena không kịp đề phòng nên mới bị tổn thất một phân thân.

Nghĩ tới đây, cô liền đau tới thấu tim gan.

Toàn bộ hành trình trong ảo cảnh không phải do Selena khống chế, lúc Tống Triết cùng Tiêu Thiên tiến vào, ảo cảnh sẽ căn cứ theo nội tâm của bọn họ mà sáng tạo ra hoàn cảnh khác biệt. thứ xuất hiện có thể là thứ bọn họ sợ nhất, cũng có thể là thứ bọn họ thích nhất, hoặc là những trải nghiệm đã qua. Mà Selena sẽ dựa vào những thứ đó, từng chút phá hủy người bên trong ảo cảnh.

Cây cối xung quanh mấy dặm đều bị hắc khí bao phủ, lũ lượt héo rũ chết đi. Trên người Selena đầy khói đen mờ mịt, sắc mặt dữ tợn.

Giáo chủ rùng mình, càng đẩy nhanh tốc độ ngâm xướng chú ngữ, vô số điểm sáng rực rỡ rơi xuống mặt đất, xua tan đi hắc khí.

Hoàng đại sư thấy vậy cũng cùng giáo chủ gia nhập chiến đấu.

Mà trong ảo cảnh, Tiêu Thiên đang ngồi trong đình nghỉ mát nhìn rừng trúc bên ngoài.

Đây là chòi nghỉ mát của đạo quan, sau khi dọn ra ngoài, thỉnh thoảng anh lại quay lại đạo quan, chỉ là Tống Triết không còn tới gặp anh nữa, hắn sợ phát khϊếp, sợ lại gặp Tiêu Thiên thì cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn.

Tiêu Thiên mặt không biến sắc uống trà, đôi mắt nồng nặc sát khí chuẩn bị bùng phát.

"Gϊếŧ cậu ta, gϊếŧ cậu ta, gϊếŧ cậu ta đi, như vậy anh mới có thể tìm được Tống Triết chân chính!" Giọng nữ mị hoặc không ngừng vang lên bên tai anh: "Gϊếŧ cậu ta đi, Tống Triết của anh mới có thể trở về!"

Sát khí quanh thân Tiêu Thiên rục rịch, giương nanh múa vuốt bao phủ lấy toàn thân anh.

Giọng nữ cười khẽ: "Cậu ta không chết, Tống Triết sẽ không về được, anh cũng không ra được, cả đời này, anh phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tống Triết này."

Nghe vậy, Tiêu Thiên theo bản năng siết chặt cái ly trong tay, khí thế quanh thân phừng lên, sát khí giống như dây leo vươn dài, suýt chút nữa đã tổn thương tới chủ nhân của âm thanh kia.

Thứ kia bối rối lui lại, sợ mình bị thương.

"Thứ quỷ từ đâu tới đây?"

Âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Thiên, anh kinh ngạc không thôi, chỉ thấy Tống Triết mà mình rất quen thuộc xuất hiện ở ngoài chòi nghỉ mát: "Tống Tống!"

Tiêu Thiên kích động đứng bật dậy, tiến tới muốn ôm chặt lấy cậu, thế nhưng không hiểu sao Tống Triết lại đẩy anh ra, tiện tay rút đi sát khí nồng nặc đến mức sắp lộ diện trên người anh, ngưng tụ thành một con hắc long thật lớn: "Đi thôi!"

Khí thế của hắc long nồng đậm, há to miệng nuốt trọn Lý Hiểu Nghệ đang gào thảm vào bụng.

Lý Hiểu Nghệ biến mất, Selena ẩn núp trong ảo cảnh cũng không thể trốn tránh, cô ta âm trầm nhìn hai người, chủ thể bị thương, vì thế phân thân cũng bị hạn chế rất nhiều.

So với Selena bên ảo cảnh của Tống Triết còn yếu hơn.

Tống Triết lắc đầu thở dài, lúc ở trong ảo cảnh cứ nghĩ phải gặp phải đại chiêu, kết quả không ngờ đối phương lại da dòn như vậy.

Có chút thất vọng a!

Có Tiêu Thiên với sát khí ngút trời ở, Tống Triết không cần sử dụng linh khí của mình, trực tiếp dùng sát khí của anh cắn nát đầu Selena.

Chính vì thế Tống Triết phát hiện, đoạn thời gian trước mình nỗ lực rèn luyện như vậy không phải vô ích. Quả nhiên, có năng lực mới có thể nghiền ép đối thủ.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều là cọp giấy!

Sau khi phân thân Selena bị Tống Triết giải quyết, ảo cảnh bắt đầu vỡ vụn.

Tiêu Thiên nắm chặt tay Tống Triết, ôm lấy cậu: "Tống Tống, anh rất nhớ em!" Sát khí trong mắt anh đều tản đi, chỉ còn lại tĩnh lặng, suýt chút nữa, suýt chút nữa, suýt chút nữa anh đã làm theo lời âm thanh kia.

Tống Triết cũng ôm lấy anh, cười nói: "Em còn lo anh trói gà không chặt sẽ bị KO, thật không ngờ so với em còn sống nhẹ nhàng thoải mái hơn."

Tiêu Thiên không nói gì, chỉ muốn cảm thụ nhiệt độ trong lòng Tống Triết, nhiệt độ chân thật!

Nhóm đại sư ngồi xếp bằng, liên tục không ngừng gây áp lực vào kết giới, đột nhiên kết giới bị phá, bọn họ cực kỳ vui sướиɠ.

"Tống Triết, cậu không sao chứ?"

"Trời ạ, cả hai đều ra ngoài được thật sự quá tốt!"

"Hoàng đại sư cùng Lý đại sư đuổi bắt mụ phù thủy kia rồi, ngay cả hồng y giáo chủ của Y quốc cũng tới!"

...

Mọi người nhao nhao kể lại sự tình cho Tống Triết cùng Tiêu Thiên biết, lúc này Tống Triết mới biết, Trương Viễn Trung đã bị Selena KO, mà cậu có thể thoát ra khỏi ảo cảnh dễ dàng như vậy là vì Selena đã bị trọng thương.

Biết nhóm Hoàng đại sư đã ra ngoài đuổi bắt Selena, Tống Triết lập tức cũng chạy tới, nhóm đại sư ở phía sau cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao đuổi theo.

Vùng ngoại ô, phân thân một lần nữa biến mất làm sức mạnh của Selena lại suy giảm thêm một phần.

"A a a a a a...."

Selena rít lên chói tai, hai mắt biến thành màu đỏ ngầu, diễm lệ quỷ mị, lấy mình làm trung tâm, sương đen xung quanh giống như vòng lốc xoáy, cây cối nhanh chóng héo rũ chết đi, thậm chí ngay cả Hoàng đại sư cũng ẩn ẩn cảm thấy sinh cơ mình bị hút đi.

"Không tốt!" Giáo chủ kêu to: "Cô ta dùng cấm thuật rồi, Hoàng đại sư, Lý đại sư, mau rời đi!"

Hoàng đại sư cùng Lý đại sư nghe vậy thì lập tức lui về sau, chỉ là thân thể không thể khống chế bị hút tới trước, giống như bị luồng sương đen kia hấp dẫn.

Hoàng đại sư cắn bể ngón tay phóng ra bùa chú, bùa chú tới gần sương đen thì bị cắt nát, không hề có chút tác dụng.

Tâm giáo chủ trầm xuống, tăng nhanh tốc độ ngâm xướng, bảo thạch trên pháp trượng ngày càng sáng hơn, ngưng tụ thành một tia sáng bắn thẳng vào cơ thể Selena.

Selena kêu lên đau đớn, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm giáo chủ, cô há miệng gầm thét, vô số sương đen được huy động thành một mảnh đen kịt công kích tới, giáo chủ cầm pháp trượng ngăn cản. Chỉ là vẫn không né kịp nên bị tổn thương.

Sương đen tiến vào da tay ông, tiến tới trái tim.

Giáo chủ sợ hãi vội vàng ngâm xướng chú ngữ, hi vọng Quang Minh Thần có thể phù hộ mình.

Quang Minh Thần có tới hay không Hoàng đại sư không biết, ông chỉ biết Tống Triết đã tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Triết, tâm Hoàng đại sư lập tức an định lại, ngay cả sương đen đang từng bước tiến tới gần cũng không kích động được nửa gợn sóng trong lòng ông.

Tống Triết tự nhiên sẽ không để Hoàng đại sư thất vọng.

"Hiên Viên kiếm, đi----"

Theo tiếng quát lớn, một thanh kiếm sắc bén từ phía chân trời lao tới, với khí thế như chẻ tre mang theo quang mang vạn trượng cùng sức mạnh, trong ánh mắt sợ hãi của Selena đâm xuyên qua ngực cô ta.

Cấm thuật tiến hành được phân nửa bị quấy rối, Selena lảo đảo mấy bước, sương đen tản đi, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư ngã xuống đất, bọn họ lập tức nắm bắt cơ hội đứng dậy, chạy tới đại bản doanh.

"Tống Triết...."

Hoàng đại sư cùng Lý đại sư không khỏi kích động, nhất là Lý đại sư, ông cứ tưởng đâu lần này mình đã phải hi sinh.

"Con không có việc gì thật tốt quá!"

Lúc biết được ảo cảnh là do Selena tạo ra, Hoàng đại sư thật sự túa mồ hôi lạnh.

Tống Triết khẽ gật đầu với bọn họ, nhìn thấy giáo chủ đang bị sương đen hành hạ ở bên kia thì lập tức nắm lấy tay ông, đẩy linh khí vào. Hai luồng khí ở trong cơ thể giáo chủ quấn lấy nhau chiến đấu, rất nhanh hắc khí đã bị linh khí của Tống Triết cắn nuốt không còn một mảnh.

Giáo chủ cực kỳ khϊếp sợ nhìn Tống Triết: "Cậu chính là Tống Triết mà bọn họ nói?"

Tống Triết gật đầu thu tay lại, cậu đã nghe các vị đại sư khác nói, vị này chính là hồng y giáo chủ của Y quốc, đặc biệt tới đây để bắt Selena.

Selena ôm vết thương, bởi vì năng lượng thiếu hụt nên mặt của cô bắt đầu trở nên khô héo, sợi tóc nháy mắt héo rũ, từ mỹ nữ thanh xuân xinh đẹp hóa thành bà lão già nua nhăn nheo.

"Đồ khốn khϊếp!" Selena gầm nhẹ một tiếng, âm thanh khô khốc khàn khàn, giống như thứ gì đó ma sát trên tảng đá vậy. Cô hung tợn nhìn về phía Tống Triết, miệng chuyển động cực nhanh, không bao lâu sau trước mặt lại ngưng tụ một cơn lốc đen.

Giây kế tiếp, cơn lốc quét tới, không ít đại sư bị cuốn bay.

Giáo chủ lập tức ngâm xướng chú ngữ chống lại, quang mang phóng ra, khí tức đó làm Tống Triết cảm thấy rất thoải mái.

Hiên Viên Hạ Vũ kiếm ở bên người phát ra tiếng hót vang, Tiêu Thiên đứng bên cạnh Tống Triết, không bị cuốn đi như những người khác.

Tay anh dán sát bên người Tống Triết, đất cát bay mù trời,, sương mù tối sầm ầm ầm kéo tới. Tống Triết nhếch môi cười, điều động linh khí quanh thân, mà sát khí trên người Tiêu Thiên cũng không ngừng thoát ra khỏi thân thể anh.

Linh khí cùng sát khí quấn quýt, đen xen thành một chiếc lưới lớn, lúc sương đen kéo tới, chiếc lưới đó vững vàng khóa nó lại, nháy mắt thôn phệ. Sau khi thôn phệ xong, chiếc lưới hóa thành hai đạo quang mang xoắn xuýt xuyên qua tầng tầng sương đen đâm tới đại não Selena.

Con ngươi Selena co rút, kinh sợ lóe lên trong mắt, cô ta liên tục lùi về sau rồi chợt nghiêng đầu, hai lưỡi dao quang mang xẹt qua sát bên tai, gọt mất tai cô ta.

Thuật phù thủy bị cắt đứt, các vị đại sư bị cuốn lên giữa không trung nhao nhao rớt xuống, sau đó tức giận xuất ra bản lĩnh chống lại Selena.

Một người phải đối phó mười mấy người, hơn nữa mỗi người đều không phải người dễ đối phó.

Sức mạnh của pháp trượng Quang Minh, Hiên Viên Vũ Kiếm của Tống Triết cùng tập kích Selena, cô ta căn bản không thể phân thân để úng phó hay né tránh.

Ầm một tiếng, đầu Selena nổ tung, thân thể cũng vì năng lượng Quang Minh mà héo rũ tiêu tán.

Tất cả kết thúc.

Giáo chủ thở dài một hơi, liếc nhìn cây cối hoa cỏ bốn phía vì thuật phù thủy mà héo rũ, nhắm mắt lại bắt đầu ngâm xướng.

Tống Triết không biết ông đang ngâm xướng cái gì, thế nhưng nghe thấy thoải mái, quang minh trong suốt từ quyền trượng tỏa ra xua tan đi hắc khí trong không khí, trao trả sinh mệnh của hoa cỏ.

Tân sinh mới bắt đầu.

Chuyện Selena do Hoàng đại sư của huyền học xã cùng hồng y giáo chủ xử lý, không thuộc về phận sự của Tống Triết, mà Hoàng đại sư chắc chắn sẽ không để Hoa quốc thua thiệt.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên về nhà, vừa về tới liền bị ôm thật chặt: "Tống Tống!"

Tâm tình bất an từ người Tiêu Thiên tỏa ra, Tống Triết ôm lại anh, cậu biết Tiêu Thiên đang sợ: "Không sao, đã kết thúc rồi. Chúng ta có thể nghĩ tới chuyện tới nơi nào kết hôn rồi!"

Tiêu Thiên ôm cậu, mím môi, không nói chuyện mình đã thấy một Tống Triết khác trong ảo cảnh.

Thông minh như anh sớm đã hiểu ra tất cả từ những câu nói của nữ quỷ.

Linh hồn trao đổi, không thể nào tưởng tượng nổi, anh không trách Tống Triết đã giấu mình, anh biết một ngày nào đó, Tống Triết sẽ nói ra tất cả.

Anh chỉ cần an tĩnh chờ đợi là được.

Tống Triết ôm Tiêu Thiên suy nghĩ tới hiện trường hôn lễ của bọn họ, nghĩ tới chuyện ảo cảnh, cậu liền hỏi Tiêu Thiên là đã nhìn thấy gì ở bên trong.

Tiêu Thiên ôm lấy cậu, khẽ hôn: "Anh thấy em."

Tống Triết không rõ, mới vừa định hỏi rõ thì đã bị Tiêu Thiên hôn, bị dẫn dắt vào thế giới thần bí.

Ba tháng sau, trên một hòn đảo nhỏ tư nhân của Tiêu gia.

Trên đảo bày đầy hoa tươi cùng thảm đỏ, đến đây chúc mừng trừ bỏ người Tiêu gia thì chính là bằng hữu của Tống Triết, không nhiều lắm, chỉ có vài người thôi.

Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh cũng ở đó, Lưu Nhất Minh nhìn Tống Triết ăn mặc đẹp đẽ, đột nhiên cảm thấy có chút không thở được, anh quay đầu nhìn lên không trung, không hiểu sao ánh mặt trời có chút chói mắt.

Anh thở hắt một hơi, cười cười, đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Dương Lâm Tây bưng ly rượu, thoạt nhìn so với Tống Triết còn cao hứng hơn: "Hoàn mỹ, hoàn mỹ a!"

Dưới ánh mặt trời Tống Triết mặc một thân tây trang màu trắng đứng cùng Tiêu Thiên, hai người chậm rãi đi trên thảm đỏ, hoa tươi trải dưới chân, xung quanh là nhóm người đang nhảy cẩng lên hoan hô.

Tống Triết quay đầu nhìn người bên cạnh mình, ánh mặt trời rơi vào trong mắt cậu, sặc sỡ tươi đẹp.

Tiêu Thiên giống như có thần giao cách cảm, anh quay sang nhìn cậu, mỉm cười: "Tống Tống!"

"Lão Tiêu!" Tống Triết cười tới con mắt híp lại cong cong, không khí tràn ngập khí tức ngọt ngào.

Hoa bồ công anh trắng như tuyết lượn lờ phiêu đãng trên không trung, ánh mặt trời thoải mái mà ấm áp, dưới mặt đất, một đôi tân nhân đang cử hành hôn lễ, mọi thứ đều thực tốt đẹp.

Lão Tiêu, em có nói em rất yêu anh chưa?

Tống Tống, anh cũng vậy!