Tống Thiển Ý chỉ vào dòng sông đỏ thẫm, chiến trường bừa bộn: “Nhìn những thứ này nói ta nghe, ngươi muốn theo đuổi ai?”
Mạnh Tuyết Lý một thương chém xuống, chia sông rẽ sóng, nứt mây đổ núi. Đội trưởng không có giới hạn, so với không muốn sống tốt hơn.
Lưu Kính: “Ngươi chỉ là chưa bị Quang Âm Bách Đại đánh đó thôi. Chậc, lúc trước ngươi còn nói với chúng ta, loại kỳ môn binh khí này không thực dụng.”
Kinh Địch chẳng thèm để ý: “Ta có thể gặp được y, cùng y đồng hành, chính là có duyên. Ta đối với y vừa thấy đã yêu, nhận ra bộ mặt thật của y càng thấy vui mừng, thành tâm thành ý muốn kết làm đạo lữ với y, sao lại không được?”
Đang lúc nói chuyện, bỗng thấy Mạnh Tuyết Lý cầm thương đi tới, năm người lúc này nhìn thanh kỳ binh, theo bản năng trở nên căng thẳng.
Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt nhàn nhạt: “Chắc các ngươi đã phát hiện ra, bí cảnh lần này không đúng, có người không tuân theo quy tắc. Những người đó hướng về ta mà tới, không giống đệ tử dự thi. Chi bằng chúng ta từ biệt ở đây. Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chư vị…”
“Không!” Kinh Địch hét lên, nhận ra mình phản ứng quá kịch liệt, giọng nói dịu lại, “Ta là nói, chúng ta đã ngồi chung một thuyền, thì nên cùng chung hoạn nạn. Thấy tình thế không ổn liền vứt bỏ đồng đội, ngươi nghĩ ta là ai?”
Mạnh Tuyết Lý: “Thời kỳ đặc biệt, ngươi và ta cũng không phải đồng môn, nên tránh hiềm nghi thì hơn.” Quan hệ giữa Minh Nguyệt Hồ và Hàn Sơn căng thẳng, sau khi Tễ Tiêu mất, trong khoảng thời gian ngắn, Minh Nguyệt Hồ có người thành thánh, Mạnh Tuyết Lý không thể không suy nghĩ nhiều.
Kinh Địch biết y cố kỵ điều gì, vội vàng giải thích: “Ta lấy đạo tâm ra thề, đối với chuyện này ta không biết gì cả! Hơn nữa, ta cảm thấy, sư phụ ta cũng sẽ không…”
Mạnh Tuyết Lý: “Kinh đạo hữu, những ngày qua cám ơn ngươi.”
Cho dù đối phương trước đây có mục đích gì, trận chiến ban nãy quả thật anh dũng xuất lực, còn vì bọn họ làm bè trúc nướng cá, đáng giá nói cảm ơn.
Kinh Địch nhụt chí: “….Đừng khách khí.” Gọi ta là “đạo hữu”, còn nói “cảm ơn”, ta còn có thể nói gì?
Mạnh Tuyết Lý mang theo ba đệ tử Hàn Sơn, gật đầu với bốn đồng đội của Kinh Địch: “Cáo từ.”
Bốn người hành lễ với y, đồng tình nhìn Kinh Địch.
Ba đệ tử Hàn Sơn lưu luyến nhìn Tống Thiển Ý, nhưng bọn họ biết nặng nhẹ, cũng cho rằng ai đi đường nấy tốt hơn.
Sau khi hai đội chia tay, ba đệ tử Hàn Sơn dần dần nhận ra không đúng.
“Mạnh trưởng lão, đường này hình như không phải đến Trung Ương Thành….”
Mạnh Tuyết Lý nói với ba sư chất:”Lần này bí cảnh nguy hiểm ngoài dự đoán, các ngươi đến Truyền Tống Trận rời đi thôi.”
Trong bí cảnh Truyền Tống Trận có ở khắp nơi, vừa hay ngay gần đây cũng có.
Ba đệ tử Hàn Sơn hoảng sợ.
“Chúng ta không đi!”
“Bọn ta đã thề bảo vệ trưởng lão!”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Những người đó ý đồ không rõ, có lẽ sẽ phá hoại Truyền tống trận, không đi bây giờ, chỉ sợ không đi được nữa. Hơn nữa ta có chuyện quan trọng giao cho các ngươi, sau khi rời đi, nhất định phải nói biến cố trong bí cảnh cho Tử Yên phong chủ, để nàng lập tức thông báo với Chưởng môn.” Y hạ giọng nói, “Ta lo rằng Hàn Sơn có biến, hy vọng là ta suy nghĩ nhiều…”
Ba người lần đầu tiên thấy Mạnh Tuyết Lý mặt không cảm xúc, âm thầm sợ hãi, nhận ra chuyện này cực kỳ hệ trọng.
Trương Tố Nguyên khuyên nhủ hai sư đệ: “Nếu nói chiến lực của Mạnh trưởng lão có mười phần, cộng thêm ba người chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì chiến lực chỉ còn lại tám phần. Nếu chúng ta ở lại, trái lại sẽ khiến Mạnh trưởng lão phải phân tâm chiếu cố.”
Hà Minh suy nghĩ một chút: “Tin tức nhất định sẽ truyền đi, Mạnh trưởng lão yên tâm!”
Lý Duy: “Mạnh trưởng lão nhất định phải bảo trọng.”
Sau khi từ biệt hai nhóm người, Mạnh Tuyết Lý hít sâu, tiếp tục tiến về phía trước.
Hoàng hôn tứ hợp, nắng chiều chiếu vào rừng sâu, bị cây cối rậm rạp ngăn trở, chỉ sót lại chút tia sáng chói lọi.
Mạnh Tuyết Lý đã quen đơn đả độc đấu, một mình lên đường chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại cảm thấy ung dung tự tại. Lát sau, phát hiện đám người Kinh Địch đi theo sau y.
Đối phương không có ác ý, chỉ không xa không gần, lặng lẽ trốn ở nơi y không nhìn thấy, ngược lại giống như bảo vệ.
Mạnh Tuyết Lý khó hiểu: “Thằng nhãi này, rốt cuộc muốn làm gì?”
Đối phương không lộ diện, y coi như không biết, có lẽ đối phương chỉ đi theo một đoạn sẽ từ bỏ.
Mạnh Tuyết Lý quyết định tìm một chỗ qua đêm, thân thể con người rốt cuộc không thể so với yêu thân mạnh mẽ, cần ngồi nghỉ điều tức.
Y tiến vào một sơn động an tĩnh che khuất, trong động tối đen không thấy đáy.
Mạnh Tuyết Lý chạm đến cơ quan trên mũi thương Quang Âm Bách Đại, “tách” một tiếng, mũi thương bừng lên ánh sáng đỏ, giống như một ngọn lửa nhún nhảy.
Y dùng binh khí chiếu sáng con đường phía trước, lại nghe thấy tiếng động sau lưng, liền thản nhiên chờ người nọ đến gần, bất chợt xoay người lại, trường thương càn quét-
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tuyết Lý, là ta.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng thu tay lại, trong ánh sáng nhạt của mũi thương Quang Âm Bách Đại, người nọ bỏ đấu bồng xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Mạnh Tuyết Lý khϊếp sợ nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại ở đây? Không đúng, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Tễ Tiêu nói thật: “Thận thú nhận ra ta.”
Thận thú Mạnh Tuyết Lý biết, y và Tước Tiên Minh cũng coi như người quen cũ của đối phương. Thận thú không phải linh thú nhân gian, mà là yêu tộc ở Yêu giới. Con yêu này không ôm chí lớn, trời sinh tính lười, đã sống trăm năm, còn chưa biết hóa hình, mỗi ngày thong thả nhả khí.
Nhưng tại sao Thận thú lại biết Tiếu Đình Vân?
Mạnh Tuyết Lý trong lòng chua chua, Tễ Tiêu không chỉ nuôi dưỡng con yêu khác, còn mang con trai giới thiệu với nó, để bày tỏ tín nhiệm. Lại nghĩ Thận thú giữ cửa cho bí cảnh, đối với Tễ Tiêu hữu dụng hơn so với mình, mình không có lập trường không vui, trong lòng càng chua.
Mạnh Tuyết Lý: “Vớ vẩn! Đây là nơi để chơi sao! Ngươi tới đây làm gì!”
“Không yên tâm ngươi.” Tễ Tiêu thấy y tinh thần không tốt, từ túi trữ vật lấy ra một hạt thông: “Mang theo chút đồ ăn cho ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý hai mắt sáng lên, mong đợi giơ hai tay.
Bên kia, Trận phù sư chuyển động trận bàn: “Mạnh trưởng lão ở sơn động phía trước biến mất!”
Kinh Địch: “Mau, chúng ta đuổi theo!”