Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Chương 21

Hứa Mạt nghiêng đầu, nhìn lên bên trái vòm cửa sổ, pha lê bóng loáng trong suốt, chiếu sáng lung linh cả buổi tiệc tối.

Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy được ánh trăng mơ hồ bên ngoài.

Cô nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, quay đầu lại xem, tưởng là Lương Giang Hành đã trở lại, nhưng mà tầm mắt chạm đến người trước mặt, cô dừng lại.

Thẩm Thận không nói một lời, liền nhìn cô như vậy. Cặp mắt đào hoa sáng láng trước kia, giờ phút này lại trầm tĩnh như nước.

Giây tiếp theo, cô đã bị ôm vào một l*иg ngực quen thuộc. Hơi thở nam tính mát lạnh cùng mùi nước hoa độc quyền trên người Thẩm Thận nhàn nhạt rất dễ ngửi.

Hứa Mạt sửng sốt trong chốc lát, thử giãy giụa. Nhưng mà nữ cùng nam sức lực có sự chênh lệch, cô làm như vậy chỉ là phí công.

Tiệc tối tổ chức nơi rộng rãi, nhưng mà không gian to như vậy, mới không bỏ sót từng chỗ, góc nhỏ cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt mọi người sôi nổi bị hấp dẫn lại đây, trong đó không ít người nhận thức được đó là Nhị thiếu của Thẩm gia, đều tò mò mà hướng góc nhỏ nhìn tới.

Thẩm Thận chôn ở bên gáy Hứa Mạt, đôi tay càng ôm chặt cô.

Ngửi được hương vị tươi mát thanh nhã trên cổ cô, Thẩm Thận mới cảm thấy sự choáng váng đau đầu giảm đi một chút.

Anh thoải mái mà thở dài một hơi, ngữ khí cảm khái lại vui mừng: "Rốt cuộc bắt được em rồi."

Hứa Mạt vừa định gọi tên của anh, lại ngửi thấy một mùi rượu tinh khiết và thơm, không tính nồng đậm, cô nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Thận nhắm nửa mắt, hàng lông mi dài run rẩy, bộ dáng như đang muốn ngủ.

Trước mắt bao người, cô cũng không có động tác gì quá lớn, cô nhẹ nhàng niết anh một phen.

Thẩm Thận kêu lên một tiếng, nhân cơ hội này Hứa Mạt giãy giụa lên, muốn thoát khỏi anh.

Nhận thấy được người trong lòng ngực kháng cự, nhớ nhung cùng oán khí Thẩm Thận tích góp mấy tháng nay rối rắm vô cùng, rốt cuộc tìm được cơ hội, núi lửa đại bùng nổ.

Anh thoáng dùng chút sức lực: "Em muốn chạy đi đâu? Hả? Thật là không ngoan."

"Thẩm Thận!" Hứa Mạt tăng thêm âm điệu để gọi anh.

Nhưng mà chóp mũi Thẩm Thận ở bên gáy cô cọ cọ, hô hấp đều mang theo nhiệt độ: "Ừm, anh ở đây."

Hứa Mạt có chút không biết nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của anh xác thật là đã say, giãy giụa cũng giảm đi, cô nhìn quét qua một vòng rồi dừng lại ở Tống Đình, theo bản năng liền muốn kêu cứu.

Nhưng mà đúng lúc này, Thẩm Thận phát ra lời nói làm kinh thế hãi tục, nhiều năm trôi qua hồi tưởng lại vẫn có cảm giác thẹn thùng, hơn nữa toàn bộ tình cảnh đều bị Tống Đình ghi lại, không bỏ qua giây phút nào.

Anh dời từ cổ xuống ăn vạ trong lòng Hứa Mạt, cầu ôm cầu hôn: "Tiểu Mạt Mạt, tiểu Lily, hoa nhài nhỏ của anh, em mau trở lại với anh đi, anh thật sự rất nhớ em."

Không chỉ có đương sự là Hứa Mạt sửng sốt, một bên dõi theo là Tống Đình chỉ nghĩ chê cười Thẩm Thận, cũng từ màn hình di động ngẩng đầu lên, biểu tình giống như bị sét đánh không thể tin được.

Thanh âm Thẩm Thận không lớn không nhỏ, những người ở gần có thể nghe rõ ràng, lại tính đến trình độ truyền tai bát quái, không bao lâu nữa, phỏng chừng toàn bộ người trong tiệc tối hôm nay đều biết được.

Bát quái vĩnh viễn chẳng phân biệt giai cấp, loại tranh chấp tình cảm thực tế này, rõ ràng thực dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Hứa Mạt lại gọi Tống Đình, nhưng mà bộ dáng Tống Đình vẫn như cũ, vội vàng xua tay cự tuyệt.

Anh chán sống mới muốn đi đỡ Thẩm Thận. Nhưng mà rốt cuộc không thể thấy chết mà không cứu, Tống Đình cũng khó khăn tới gần: "Vậy phải làm sao bây giờ a, Hứa Mạt em bình tĩnh một chút nghe anh nói, tuy rằng Thẩm Thận có chút càn rỡ, nhưng mà cũng là do nhớ em quá, bình thường em cùng cậu ta cũng thân mật, em xem......"

Anh cảm giác Thẩm Thận nếu tỉnh lại có thể đấm chết anh ngay. Hứa Mạt tùy ý để Thẩm Thận ôm mình, nhẹ nhàng thở dài.

Thời điểm Lương Giang Hành vội vàng chạy tới, trong lòng liền nhảy dựng. Hai người đó thân mật ôm nhau khăng khít ở đằng kia.

Vừa rồi nghe được câu nói của nam nhân kia, Lương Giang Hành liền có phỏng đoán, chỉ là không nghĩ tới quan hệ của hai người sâu đậm đến vậy.

Nhưng mà chờ khi anh nhìn đến người con trai ngang ngược ở trong ngực Hứa Mạt cọ cọ, suy đoán trong lòng tức khắc được chứng thực, có lẽ đây là bạn trai cũ của Hứa Mạt.

Gần đây anh cũng vừa mới biết được, ban đầu Hứa Mạt có một người bạn trai. Bình thường cũng chưa từng thấy cô cùng nam sinh nào ở chung một chỗ, duy nhất chỉ có người đàn ông hôm nay là làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô...... Thậm chí hiện tại còn ôm chặt cô không buông.

Lương Giang Hành muốn tiến lên giúp cô thoát khỏi Thẩm Thận, lại bị Hứa Mạt ngăn lại: "Hôm nay cảm hơn anh học trưởng, tới đây xem như đã hoàn thành nhiệm vụ."

Lương Giang Hành sửng sốt, gật đầu đáp lại nói: "Ừ được, em lát nữa ở cùng anh ta sao?"

"Không, nhưng là bọn em chuẩn bị đi trước, em có chút chuyện muốn nói cùng anh ấy."

Hứa Mạt ôm lấy Thẩm Thận, nói với Lương Giang Hành: "Không cần lo lắng, đều là quen biết nhau."

Từ đầu Tống Đình vẫn luôn ở một bên nhìn chằm chằm Lương Giang Hành, lần này nghe được hai người nói chuyện, thật ra không phải là một đôi tình lữ, còn có lời nói lại mang theo chút mất tự nhiên.

Bất quá, xác thực Hứa Mạt không giống người dễ dàng sa vào ôm ấp người khác. Nhưng...... Thoạt nhìn cũng không giống như nắm bắt được người khác.

Cô nương này mặt ngoài kiều diễm mềm mại, trong nội tâm lại là một cô gái mạnh mẽ cố chấp.

"Anh đưa em về?" Lương Giang Hành sợ cô một người không có phương tiện trở về.

"Không cần, còn có trợ lý, học trưởng em đi trước." Hứa Mạt gật đầu chào Lương Giang Hành, sau đó nhờ Tống Đình hỗ trợ, đem Thẩm Thận nâng ra ngoài.

Từ lúc Hứa Mạt lên xe, liền không nói qua một câu.

Tống Đình kiềm chế không được, chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Tiểu Mạt, tôi biết tôi nói ra chưa chắc cô tin, nhưng sau khi hai người chia tay Thẩm Thận trôi qua đoạn thời gian này cực kỳ không tốt."

Thật lâu sau, Hứa Mạt nhẹ nhàng mà "ừm " một tiếng.

Tống Đình cười khẽ lên: "Tôi không phải khuyên cô, nhưng là trong lúc hai người qua lại sẽ có những mâu thuẫn, tính tình cậu ta cũng không quá tốt, tôi nhìn tới cũng chướng mắt, thôi thì sau này thế nào thì tùy vào hai người vậy"

Đầu vai Hứa Mạt bị Thẩm Thận đang nửa tỉnh nửa say tựa vào, chỗ vai có một chút trọng lượng đè lên. Khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của Thẩm Thận, so với bộ dáng ban ngày là hoàn toàn khác biệt.

Cuối cùng hai người hợp sức đem Thẩm Thận nằm an ổn ở trên giường.

Thời điểm vừa mới mở cửa Hứa Mạt có chút ngạc nhiên: Thẩm Thận không có đem vân tay của cô xóa đi.

Trước khi đi Tống Đình ngỏ ý muốn đưa cô trở về, bị Hứa Mạt uyển chuyển từ chối.

"Anh đi về trước đi, đợi chút em sẽ tự về." Phòng cô thuê cũng gần nơi này, đường xá sáng sủa lại an ninh, nên không có cái gì để lo lắng.

Tống Đình nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng theo ý cô.

Hứa Mạt đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn thấy chỉ còn một cái khăn thật nổi bậc treo trên giá ở bồn rửa mặt, cũng không kinh ngạc lắm.

Cô nhẹ nhàng thấm khăn vào nước, dùng sức vắt khô, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Thận.

Cuối cùng, cô xếp lại cái khăn rồi đặt ở trên trán của anh.

Cô ngồi ở mép giường, hai người cũng không thay lễ phục, anh lại ngồi ở đầu giường, cảnh tượng quen thuộc này cũng đã từng trải qua.

"Thẩm Thận, em biết anh không có ngủ, chúng ta vẫn là tỉnh táo mà nói chuyện đi."

Lần trước say như chết, anh đều có thể tỉnh nhanh như vậy, huống chi là lần này.

Nhưng mà tình huống như vậy, cô cũng nguyện ý theo anh.

Ngón tay Thẩm Thận khẽ nhúc nhích, Hứa Mạt không chú ý tới, chính mình nói tiếp: "Lần trước là do em đã quá qua loa, không có cùng anh nói rõ ràng, đây không phải là em nhất thời hờn dỗi, mà là trước đó em đã bắt đầu suy nghĩ như vậy."

"Kỳ thật em cùng anh nếu tiếp tục, anh sẽ phát hiện em có thật nhiều khuyết điểm, em cũng từng hy vọng xa vời, từng buông thả muốn lười biếng, nhưng cái gì cũng có giới hạn, sau đó thực sự... em cũng đã được hưởng qua, dựa dẫm vào anh."

"Tuy rằng em chưa nói với anh, thật sự trước kia em cũng có thích anh, nhưng hiện tại em không nghĩ vậy, bởi vì em quyết định dựa vào chính mình mà sống, không phải phụ thuộc vào anh nữa, chuyện gì cũng phải được anh đồng ý."

Thẩm Thận là người như vậy, cô vô pháp phản đối. Nhưng cũng là như thế, biến thành mâu thuẫn giữa hai người, kết quả xác thật không tốt lắm.

Ngay từ đầu, không nên như thế này. Rồi quan hệ sau đó, cũng quá khác thường.

Hứa Mạt nhớ tới lúc trước chuyện mà mình nghe được, cảm thấy muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cô phải làm như vậy, bởi vì đây là hiện thực, cô tiếp tục nói: "Nếu hai chúng ta không có tương lai, liền ngừng ở đây đi, đối với anh và em đều tốt."

Hứa Mạt vừa muốn đứng dậy, đã bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, bỗng chốc Thẩm Thận trợn mắt, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu anh nói chúng ta nhất định có tương lai thì sao?"

Kỳ thật vừa rồi khi ở trên xe Thẩm Thận liền tỉnh lại, khi mới bắt đầu uống rượu ý đồ vốn dĩ là đi tìm cô, nhưng mà nghe được hương thơm thanh nhã ngọt ngào trên người cô, anh liền không thể khống chế chính mình.

Nửa tỉnh nửa say kiên quyết ôm lấy cô, trong lòng mới an ổn chút. Chuyện sau đó anh mặc kệ, chỉ muốn làm theo cảm giác của mình.

Anh rốt cuộc rõ ràng, những ngày gần đây luôn rối rắm là vì cái gì, cùng ba năm trước giống nhau, anh muốn được ở cùng cô.

Hứa Mạt rút tay ra khỏi tay anh: "Tương lai như thế nào? Bị anh nuôi dưỡng ở bên ngoài sao?"

Thẩm Thận nghe xong lời này, hai mắt híp lại: "Em nghe ai nói?"

Hứa Mạt cười cười: "Nghe người khác nói qua thì không đáng nói, đáng sợ nhất chính là, bản thân em cũng cảm thấy như vậy."

Nụ cười này của cô nhìn thế nào lại chói mắt như thế, Thẩm Thận cười lại: "Anh chưa từng có ý nghĩ như vậy, hai chúng ta vẫn giống như trước đây không tốt sao?"

Anh chỉ có một người bạn gái là cô.

"Trở lại bên anh được không?"

Nói xong Thẩm Thận lại nghĩ muốn ôm cô, đôi tay Hứa Mạt chống lại tay hắn: "Anh xem, anh lại như vậy."

Cô không màng sắc mặt Thẩm Thận nháy mắt chìm xuống, tiếp tục nói: "Thẩm Thận, em cũng là con người, em cũng muốn yêu đương bình thường, em nhìn thấy người khác ở chung, bọn họ không giống chúng ta như giữa chúng ta còn có hiệp ước......"

Hai từ "Hiệp ước" này đã đem quan hệ của hai người đóng đinh, tuy rằng chỉ là ước định bằng miệng, nhưng lại khiến người ta không thở nổi.

Thẩm Thận im lặng thật lâu, tiếng nói rất thấp: "Vậy đem tất cả trước kia đều ném đi, bắt đầu lại một lần nữa."

Có lẽ anh chưa biểu đạt rõ, cũng có lẽ là do anh khiến người ta không đủ tin tưởng.

Hứa Mạt hít sâu một hơi: "Anh có thật là biết ý nghĩa của việc bắt đầu lại lần nữa là như thế nào không?"

Cô hiếm khi kiên cường nói tiếp: "Thôi dù sao bây giờ em cũng không muốn."

Theo lý thuyết, sau khi cô cùng Thẩm Thận ở bên nhau, trừ bỏ ký hợp đồng với công ty giải trí Nhất Ngàn, cũng không có nhận lấy tài nguyên khác. Nếu anh muốn hủy bỏ, như vậy cô cũng nguyện ý.

Nếu không phải do điều khoản hợp đồng ràng buộc, cô không thể tự mình hủy bỏ, gánh vác không nổi số tiền bồi thường hợp đồng, Hứa Mạt đã chấm dứt từ lâu rồi.

Cô thật vất vả mới hạ quyết tâm, không bao giờ muốn tiến vào vết xe đổ trước đây.

Thẩm Thận ngồi dậy, một tay chống ở phía sau: "Anh biết."

Hứa Mạt yên lặng nhìn anh: "Anh rõ ràng biết, nhưng anh không muốn."

Cô không hề im lặng, cũng không muốn lại tranh cãi: "Em đi trước......"

Nói xong, liền biến mất ở cửa phòng ngủ.

Thẩm Thận tháo xuống cái khăn trên trán, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn, hình như suy tư cái gì đó.

Lúc trước anh muốn có được cô, nhưng khi đó anh sợ cô không đồng ý, mới đưa ra hiệp ước. Hai người thử yêu đương, ở bên nhau một năm sau, anh nhìn cô không phòng bị đối với anh luôn ỷ lại mới muốn cô.

"Cùng anh ở bên nhau, em trai em anh có thể được chữa bệnh."

"Vì cái gì?"

"Không có vì cái gì."

Khi đó anh không nói lên được vì cái gì, hiện tại lại có thể nói ra được.

Thẩm Thận xuống giường, không màng chóng mặt nhức đầu đi tới thư phòng, nơi đó có tủ sách ngay ngắn.

Mở ra ngăn kéo thứ nhất, nhìn đến bên trong là quà tặng một cặp thỏ con, anh lấy chìa khóa xe ra, cẩn thận gắn vào từng cái.

Cũng vì lần này cẩn thận nên anh nhìn ra được một vết cắt ở con thỏ chứa chữ "Thận".

Thử rút ra, bên trong thế nhưng có một tờ giấy nhỏ, là chữ viết của Hứa Mạt "Hy vọng anh thích, phù hộ anh một đời bình an."

Lòng Thẩm Thận dâng lên một cỗ ấm nóng, tiện đà lại bình ổn xuống.

Trong đầu anh bỗng lọc ra câu nói vừa rồi của Hứa Mạt: "Trước kia em cũng có chút thích anh."

Thích.

Chỉ là một chút sao?

Anh trời sinh tính tình ngông cuồng, lại đường hoàng lại bừa bãi.

Lúc này đây, anh muốn, chính là toàn bộ.

*****

Sáng sớm Thẩm Thận liền kêu Tần quản gia lại đây, dò hỏi những đồ vật lúc trước anh kêu ném bỏ đó yêu cầu sắm thêm bộ mới giống như đúc bộ cũ để thay thế.

Anh muốn khôi phục nơi này về nguyên dạng ban đầu.

Tần quản gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, mặt không đổi sắc mà nói: "Thiếu gia yên tâm, đồ vật tôi cũng chưa ném đi, vẫn luôn giữ lại cho cậu.

Mặt Thẩm Thận nhất thời hơi tối lại: "......"

Thôi thì cũng may tất cả đều không có ném đi, thế nhưng phải lấy nguyên vẹn mà thả về chỗ cũ.

Thời điểm Chu tẩu sắp xếp dọn dẹp, tâm tình cũng không tồi, thậm chí còn nổi hứng ca hát vu vơ.

Thẩm Thận vùi đầu vào gối, tìm kiếm cỗ hương thơm hoa nhài quen thuộc, trong lòng cũng giống như Chu tẩu, không khỏi vui vẻ thoải mái lên.

Không chỉ là trong nhà, lúc này đây, ở phương diện công tác Thẩm Thận cũng điều chỉnh lại rất nhiều.

Thời điểm Tống Đình đi làm, chỉ kịp nhìn thoáng qua anh đang lười biếng chỉ huy nhân viên hỗ trợ sắp xếp dọn dẹp đồ vật trên bàn.

Thẩm Thận xem lại video, rốt cục Tống Đình có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh: "Sao...... Làm sao vậy, cậu thật sự muốn đổi công tác cho tôi?

Thẩm Thận gõ gõ cằm: "Nơi này giao cho Trần Thanh Huy, cậu đi cùng tôi?"

"Đi? Đi chỗ nào? Chuyện bé xé ra to......"

Thiếu chút nữa Tống Đình liền muốn chống cự cũng không được, thời điểm thẳng thắng đầu hàng, anh nghe thấy thanh âm của Thẩm Thận đột nhiên vang lên: "Cậu cùng tôi đi đến công ty giải trí Nhất Ngàn."

Trên mặt Thẩm Thận cười nhẹ, khóe miệng hơi câu lên.

"Cậu nghĩ gì mà đòi trở về đó? Trước kia nơi đó cậu không phải vẫn không muốn trở về sao?" Tống Đình khó hiểu hỏi lại

Lúc trước Tống Đình cũng hiểu biết một chút, bởi vì quan hệ với cha của Thẩm Thận, Thẩm Thận vẫn luôn không muốn liên quan tới, mà chính mình chạy ra đi gây dựng sự nghiệp.

Thẩm Thận nghe đến đây, ánh mắt nghiền ngẫm: "Là vì bản thân tôi."

"Ý của cậu là muốn thế nào?" Tống Đình đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhìn về phía Thẩm Thận, anh biết Thẩm Thận cũng không làm chuyện vô ích.

Hai tay Thẩm Thận choàng qua, dựa nghiêng ở bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Có thể là cái gì chứ, ý ở...... Đem người phụ nữ của tôi trở lại bên cạnh tôi a."

Tống Đình: "...... Tôi như thế nào cảm giác được cả người cậu như đang nở hoa khắp nơi?"

*****

Cho nhà Đồng xin một vài lời bình luận về Thẩm ca - Mạt tỷ nào các nàng. ^^