99 Lần Ly Hôn

Chương 22

Chương 22: Ngu Ngốc
Tô Thiên Tử lạnh lùng liếc cô ta một cái, khoé môi cong lên, trào phúng nói: "Tố chất thấp hèn, miệng đầy dơ bẩn, thật không dám thừa nhận năm đó cô là bạn học cùng với tôi."

Ánh mắt sắc bén mang theo vẻ cao ngạo, miệt thị.

Dáng người Tô Thiên Tử nhỏ gầy hơn Liễu An An một chút, nhưng giờ phút này lại làm cho Liễu An An có một cảm giác áp bức.

Không quan liên quan đến dáng người, không liên quan đến diện mạo, chỉ cần mỗi cái khí chất đó cũng để đè ép Liễu An An.

Phó Lãnh Băng nhịn không được nhìn cô chăm chú, Tô Thiên Tử giờ phút này, mỗi cái giơ tay nhấc chất đều lộ ra vẻ ưu nã, quý khí, so với lúc học cấp 3, quả thực là một trời một vực.

Liễu An An đứng trước mặt cô, cực kỳ giống một con vịt xấu xí, mà Tô Thiên Tử lại là một con thiên nga trắng cao cao tại thượng.

Chênh lệch lớn như vậy, làm Liễu An An càng thêm tức giận, sự đố kỵ trong mắy như muốn phun ra: "Haha, tôi lại càng không muốn thừa nhận, loại người ngủ cùng với một lão già còn lớn tuổi hơn ba mình như cô, dĩ nhiên là tôi không dám nhận cô là bạn học cùng."

"Đủ rồi!" Phó Lãnh Băng vội ngăn cô ta lại. "Càng nói càng quá phận."

Người khác không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ, Phó gia cũng là một hào môn nổi danh, cái túi kia chị hắn ngắm đã nửa năm, thật vất vả tìm mua với giá cao nhưng cũng không được, vậy mà Tô Thiên Tử lại có một chiếc, điều này chứng minh người sau lưng cô nhất định không đơn giản.

Hơn nữa, khí chất của Tô Thiên Tử cũng hoàn toàn không giống lúc trước.

Mặc kệ là bao dưỡng hay như thế nào thì Tô Thiên Tử bây giờ không phải là người bọn họ có thể đắc tội.

Nhưng Liễu An An lại không hiểu dụng ý của Phó Lãnh Băng, nhìn hắn quát lớn: "Quá phận? Không phải là anh đang đau lòng đi, bây giờ cô ta xinh đẹp như vậy chắc chắn là anh đang muốn theo đuổi cô ta, rồi ở bên cô ta?"

Phó Lãnh Băng cảm giác vô cùng mất mặt, tức giận nói: "Cô nháo đủ rồi thì đi thôi, thật quá mất mặt!"

Tô Thiên Tử cười lạnh một tiếng, quyết định không để ý tới cô ta, cùng loại người này phân cao thấp, quả thực làm mất thân phận!

Lúc cô chuẩn bị đi, Liễu An An lại đột nhiên hô to: "Con tiện nhân này, năm đó có thể đi ngủ với hiệu trưởng để được vào trường đại học, bây giờ lại có thể ngủ cùng một lão già để có thẻ đen đi mua hàng xa xỉ, quả nhiên là cẩu chỉ có thể ăn phân!"

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng thân là đương sự, trên mặt Tô Thiên Tử lại không có chút hoảng loạn, chỉ có sự lạnh lùng cùng tức giận. "Liễu An An, có có biết tội phỉ báng, vu hãm phải ngồi tù mấy năm không?"

Liễu An An thấy cô tức giận, đắc ý lớn giọng nói: "Phỉ báng? Vu hãm? Tôi đâu có nói sai câu nào? Năm đó cô nghèo đến nỗi tiền đóng học phí cũng phải đi vay, sao có thể có tiền mua thử hàng xa xỉ như thế này? Bằng vào cái năng lực học đó của cô, cô sao có thể tốt nghiệp?"

Nghe thấy lời nói này của Liễu An An, mọi người đều vô cùng tò mò, tiến lại gần hóng chuyện.

Nhìn thấy người đến càng lúc càng nhiều, thanh âm của Liễu An An cũng ngày càng lớn. "Cô được tuyển vào trường đại học, nhưng tôi thì phải thi, ai cũng biết lúc đi học thành tích của cô kém xa tôi, nhất định là cô quyến rũ hiệu trưởng, sau đó thay đổi thành tích của tôi!"

Tô Thiên Tử thật hết chỗ nói, cô quả thực là một học sinh yếu.

Nhưng sau đó, ở Tô gia vừa bị đe doạ, vừa bị dụ dỗ, tức giận phấn đấu, vùi đầu vào sách vở suốt một tháng trời, cuối cùng sau khi thi đại học xong liền đổ bệnh, vậy mà vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Tô gia, đành phải về trường Đại học quản lý doanh nghiệp.

Như thế nào đến miệng Liễu An An liền thành cô dùng thủ đoạn không chính đáng để đổi lấy.

Người vây xem đã ngày càng nhều, trong đó cũng không thiếu người nhiều chuyện đã quay video phát trực tiếp lên Weibo.

Tô Thiên Tử một chút cũng không khẩn trương, nhìn Liễu An An thản nhiên nói: "Chứng cứ đâu, cô khẳng định như vậy, thì phải đem chứng cứ ra, tôi muốn nhìn xem mình đi quyến rũ hiệu trưởng như thế nào."

"Chứng cứ? Chuyện này còn cần chứng cứ sao?" Liễu An An cười lạnh, "Cô là học sinh yếu lại có thể vào trường đại học danh tiếng, chính là chứng cứ!"

"Ồ, phải không?"

Một giọng nói trầm thấp, băng lãnh của người đàn ông vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân trầm ổn.