Làm Dâu Âm Phủ

Chương 23: Cô Phải Chết

Vừa mới giải quyết xong, quần cũng chưa kịp kéo lên, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh: “Bổn tọa đứng ở đây nhìn cô cởi sạch mà cô cũng không biết!”

Sau đó Hiên Viên Mặc xuất hiện, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt cợt nhả. Cơ thể Tịch Liễu cứng đờ, xấu hổ ngồi trên bồn cầu, bắt đầu cũng không phải, tiếp tục ngồi cũng không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến lợi hại.

”Lúc cô còn chưa tỉnh lại, bổn tọa đã đích thân tắm rửa lau người cho cô, có chỗ nào là chưa sờ qua đâu? Cũng không thấy lúc ấy cô phàn nàn một câu nào.”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng như trái gấc của Tịch Liễu, Hiên Viên Mặc liền nhớ lại năm đó. Tiểu cô nương xinh đẹp ấy mỗi lần bị hắn trêu đùa đều sẽ vung nắm đấm nhỏ của mình lên, diễu võ dương oai: “Có tin ta đánh huynh không?” Mà bây giờ thì Tịch Liễu tức giận nói: “Chưa từng gặp phải con quỷ nào vô lại như anh.”

Cô dùng tốc độ cực nhanh để kéo quần lên, bộ dáng dậm chân phát tiết này cực kỳ giống với cô ở kiếp trước. Đợi đến khi Hiên Viên Mặc bừng tỉnh thì Tịch Liễu đã cầm bình truyền dịch rời đi. Lòng hắn hiện giờ rất rối loạn. Nhìn xem bóng lưng của cô, tay hắn không tự giác nắm chặt thành quyền. Hắn có chút sợ hãi. Lần này hắn trở về là để báo thù nhưng hắn lại phát hiện, hắn không thể nào xuống tay tàn nhẫn với cô được.

Khung cảnh ban đêm tĩnh lặng, Tịch Liễu đã ngủ say, còn Hiên Viên Mặc lại bởi vì một câu nói “ngày mai tôi vẫn muốn ăn cháo” của Tịch Liễu mà ở một nơi đồng không mông quạnh để nhóm lửa. Tịch Liễu có nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ vì cô luôn mồm khen món cháo gà nhừ, ngon, mà đã làm ai đó muốn nhóm lửa luộc gà suốt bốn, năm tiếng đồng hồ.

”Có phải ngươi điên rồi không? Ngươi lại vì nữ nhân kia mà làm những … cái này?”

Hiên Viên lão gia tử bất gợt xuất hiện, mặt mũi tràn đầy tức giận. Ông vung tay lên, lửa liền bị thổi tắt, nồi nước sôi cũng bị đổ ra, bắn tung tóe.

Thân hình Hiên Viên Mặc thẳng táp, mặt không biểu tình, chỉ hừ lạnh nói: “Bổn tọa tự biết chừng mực!”

”Chừng mực?”

Lão gia tử cười lạnh, rồi gầm lên đầy giận giữ: “Đi hầu hạ nữ nhân kia mà gọi là có chừng mực? Ngươi chớ quên, cô ta sống thì oán khí của chúng ta không thể nào diệt trừ được, căn bản không có biện pháp để đi đầu thai chuyển thế. Chỉ vì nữ nhân kia mà tất cả mọi người đã bị phong ấn nhiều năm như vậy, có phải là ngươi muốn cho họ tiếp tục làm cô hồn dã quỷ hay không?”

”Bổn tọa không cần ngươi phải đến đây khoa tay múa chân!”

Hiên Viên Mặc nói xong thì định rời đi, nhưng cơ thể hắn bỗng khựng lại: “Ngươi muốn làm cái gì?”

”Nếu ngươi đã không bỏ được thì để ta động thủ!”

Lão gia tử lên tiếng, dường như có một sơi dây thừng trong suốt trói chặt người Hiên Viên Mặc lại, không cho hắn có có hội động đậy.

”Thả bổn tọa ra!”

Hiên Viên Mặc rống giận, hắn điên cuồng giãy dụa, con ngươi u tối dần hiện lên màu đỏ tươi.

Lão gia tử cười ha ha, thần sắc dữ tợn: “Con tiện nhân kia hại chết toàn bộ Hiên Viên gia nhưng ta lại chỉ lấy một mạng của cô ta ra để đền tội xem như đấy đã là tiện nghi cho cô ta rồi.”

Phòng bệnh u ám, vách tường chậm rãi tạo ra nước mắt, trần nhà cũng chảy ra một chất lỏng màu đó.

”Tí tách!”

Một giọt máu rơi xuống trên mặt Tịch Liễu. Cô đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt chính là màu máu đỏ tươi, giống như có người dội máu vào đây, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi.

”Két…”

Cửa chậm rãi mở ra, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng vang này phát ra thật quỷ dị.

”Hiên Viên Mặc?”

Tịch Liễu ngồi dậy, chăm chú nhìn vào cửa. Trong toilet truyền đến tiếng nước chảy tí tách và tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp, hình như có người đang ở trong đó đi ra. Tịch Liễu vô thức kéo chăn lên, nhìn veefphias toilet, quát lớn: “Hiên Viên Mặc, là anh hả?”

”Ta chết rất thảm a…”

Hình như có người đang nói ở sau lưng cô, cách cô rất gần rất gần, thậm chí có thể cảm giác hơi thở lạnh băng đang phả vào tai cô.