Chương 10 – Buổi sáng định mệnh Như tiêu đề của câu chuyện em đã viết “lúc đi thì đi với gái 8x, nhưng lúc về lại về với gái 9x”. Vậy nguyên nhân vì sao đã khiến xảy ra cớ sự này? Vâng, trong chương này, em sẽ nêu ra 1 lý do trong số nhiều lý do cho điều trớ trêu trên.
Trở lại với ngày hôm đó, sau chầu nhậu bí tỉ thâu đêm suốt sáng và những màn ân ái mặn nồng với con ghệ Oanh, sáng hôm sau em giật mình thức dậy trong thân xác mệt lã và tâm trí vẫn chưa tỉnh táo.
Đồng hồ khi ấy điểm 6h30 sáng, có lẽ nhiều thím sẽ thắc mắc là tại sao em thức khuya vậy mà có thể dậy sớm. Em xin thưa với các bác các thím rằng, em có một cái khả năng khó hiểu đó là, cứ ngủ ở nhà thì em có thể ngủ tới 12 giờ trưa, nhưng mỗi khi ngủ chỗ xa lạ thì em lại dậy rất sớm, muốn ngủ tiếp
cũng khó, mặc cho tối hôm đó em có làm gì hay thức tới 3,4 giờ sáng đi chăng nữa.
Giật mình thức dậy khi trời vừa hé mở, tiếng chim non hót quanh quẩn trên cành, nhìn xung quanh em hốt hoảng khi không thấy người yêu bé bỏng của em đâu. Ngồi say ke tầm 5 phút, em vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại và mở ra xem thì thấy có 1 tin nhắn Oanh gửi:
“Nãy em tính gọi anh dậy đi tắm biển sáng chung mà thấy anh có vẻ mệt quá nên thôi. Giờ em với tụi con Hiền và con Vân ra biển chụp hình. Anh dậy sớm ra được thì ra, không ra được thì thôi, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, thương anh.”
Nhìn thấy người yêu nhắn tin mặn nồng như vậy em cũng yêu đời lắm chứ, trên miệng chợt nở nụ cười, trong lòng tự nhiên cảm thấy yêu nàng hơn bất cứ người nào trên đời.
Đứng loay hoay nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh biển, bầu trời Vũng Tàu hôm ấy đẹp làm sao. Điều này có lẽ một phần là do tối hôm qua em đã có được những giây phút vui vẻ bên Oanh, có được một thứ quý giá từ Oanh, thứ mà bất cứ một thằng con trai nào cũng thèm muốn, khao khát.
Nói ra điều này em cũng hơi mắc cỡ, nhưng sự thật là “em không phải là người đầu tiên của Oanh”. Đêm hôm qua, trong cơn say miên man, em vẫn còn nhớ như in lời nói của nàng, nàng đã thổ lộ với em rằng “hồi học đại học, em có quen bạn trai và đã trót dại trao tấm thân cho người ấy, anh thương em
thì hãy bỏ qua cho em”.
“Vâng, anh thương em lắm, chuyện đó anh đã biết khá lâu từ bạn bè của em rồi, nhưng anh vẫn không màng và đó là lý do anh quen em đến tận bây giờ”. Em đáp lại nàng trong hơi thở đầy men say. Nói xong câu đó thì…chuyện gì đến chắc các thím đã biết rồi chứ gì.
Trời tờ mờ sáng, em đi vào nhà tắm, đang tính đánh răng rửa mặt rồi ra biển chơi đùa với em yêu và chúng bạn của nàng thì bất thình lình có tiếng chuông điện thoại vọng ra từ bên ngoài, vội vàng em ra bắt máy thì giật mình ngạc nhiên, CLGT này, con Hà đang gọi…
“Alo, anh nghe nè em”
“Anh qua phòng em đi”
“Có chuyện gì vậy em”
“Anh qua nhanh đi rồi sẽ biết”
“Ok, anh qua liền”
5 phút sau khi khoác chiếc áo thun ba lỗ lên người, em đã đứng trước cửa phòng của chị em con Hà.
Cóc cóc cóc
“Anh đây, mở cửa cho anh đi”
“Có chuyện gì vậy em”
“Em sợ quá, hình như phòng em có ma anh à”
“Ma quỷ gì giờ này em, hay là em nhìn lầm”
“Thiệt mà, em trông thấy rõ lun, một cô gái”
“Bình tĩnh, em kể lại chi tiết cho anh nghe đi”
“Dạ, nãy em đang mơ màng ngủ thì thấy có nhỏ nào dậm lên nệm, nó cứ đi qua đi lại người em, rồi sau đó em thấy có bóng người đi vào toilet. Lúc đó, em nhớ em đã chốt cửa sau khi chị Vân đi tắm biển rồi, nên không thể có ai
vào đây được”. Nàng kể với vẻ mặt thất hồn.
“Em kể làm anh cũng sợ quá. Thôi, giờ anh qua rồi, đừng sợ nữa”.
Nói thật với các thím là em vốn chả tin ma quỷ gì, nhưng trong hòan cảnh này thì em cũng giả vờ là sợ hãi để có cái cớ ngồi bên cạnh pé Hà để an ủi bé, chứ nếu đứa con trai nào mà nói với em như vậy, em thề là em đánh cho vỡ mặt chó nó ra.
Quãng thời gian sau đó, em cố từ từ tiến sát lại cạnh giừong và chầm chậm chầm chậm, em ôm lấy người nàng vào lòng một cách nhẹ nhàng như xoa dịu nỗi sợ hãi nàng đang gánh phải. Và để bé Hà bớt sợ hơn, em đã có kể cho pé nghe những câu chuyện vui và hài hước. Lúc đó, nàng vẫn còn đang trong trạng thái mệt lữ do hơi men vẫn còn đọng một ít trong người.
“Thôi, đừng sợ nữa em, anh kể cho em nghe một câu chuyện vui ha, nghe xong bảo đảm em hết sợ liền”.
“Ùa anh kể em nghe đi, giờ em vẫn còn nhớ khuôn mặt của con ma đó” (Éo biết con này có nói thật ko, thôi thì em cũng kệ cmn, ko quan tâm, giờ tìm cách sơ múi nó thôi).
Anh kể em câu chuyện này nè:
“Một ông lão bệnh nặng sắp lên thiên đàng mà trong lòng còn nghi vấn bèn hỏi bà vợ:
– Tôi sắp chết rồi nhưng muốn biết một sự thật là thằng Út có phải là con của tôi không?
Bà vợ trả lời:
– Ông sắp lên thiên đàng rồi thì tui cũng không giấu làm gì, trong 4 đứa con, chỉ có thằng Út là con ông.
Ông lão: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Vừa dứt lời kể xong câu chuyện cười trên thì bé Hà tự nhiên cười hi hi một cái thật dài, cảm thấy thời cơ đã đến gần, em mới giả vờ ôm cứng nàng vào lòng hơn. Vẫn cái mùi thơm ấy, vẫn cái váy ngắn với quần chíp màu tím bên trong, cả hai thứ này đã bất chợt đánh thức con thú tính trong người em dậy.
Bất thình lình em hôn nhẹ vào má nàng, tưởng chừng như nàng sẽ đẩy em ra, nhưng không, nàng lại giành ngược cho em một nụ hôn vào miệng.
Càng hôn thì càng phê, em tiếp tục sử dụng 2 bàn tay luồn lách va chạm trên cơ thể nàng, một tay thì em “nghịch phá” ở phần trên, tay còn lại thì cố gắng tìm cách len lõi vào trong “khu rừng amazon” với khe suối bé bé xinh xinh. Em công nhận 1 điều rằng, người bé Hà tuy mình dây nhưng cặp (.) (.) của nàng nếu so sánh với của con Oanh thì nói thật, “kẻ tám lạng, người nửa cân”.
Nói ra các thím đừng Gato em, nhưng sự thật là cầm rất chắc tay và rất rất rất là…phê.
Cả hai đang loay hoay chuẩn bị làm cái trò đồϊ ҍạϊ đó thì…