Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 10: Tình duyên sinh tử (1)

Đã không để ý đến chuyện sinh tử, còn có cái gì là không dám làm? Vân Dung trên tay dùng một chút lực, muốn đưa tay lên mặt nạ Hắn gỡ ra.

Động tác của Nàng rõ ràng lưu loát, một bên động thủ, một bên vẫn không quên đưa ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ hướng đến Bạch Tử Hiên. Vẻ mặt như vậy, không khỏi làm cho Bạch Tử Hiên muốn cười lớn.

"Lớn mật!" có một tiếng gào to. Vân Dung chỉ thấy trước mặt hàn quang chợt lóe, tay trái một trận đau nhức, cả người liền bị ngã xuống. Bạch Tử Hiên nhướng mày, theo bản năng vươn cánh tay, thuận thế ôm eo nhỏ của Nàng để Nàng không bị ngã, lại dùng một chút lực, Vân Dung liền bị Hắn gắt gao ôm ở

trong lòng. Ôm Nàng trong ngực, loại cảm giác này làm cho Hắn cả người không khỏi lâm vào chấn động. Trước mắt cơ hồ lại hiện ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành xưa

kia, dung nhan tuyệt thế thanh lệ thoát tục. Nhưng là, Nàng rõ ràng là không phải. Rõ ràng không phải.... Vì sao, Hắn lại có thể có loại cảm giác quen thuộc như thế này? Khuôn mặt hoảng hốt, hai tay đem người trong lòng càng ôm chặt lấy. Thậm chí trong đầu còn có ý tưởng không bao giờ buông tay.

Vân Dung khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, cả người cứng ngắc. Nàng làm sao có thể bị một cái ôm cường đạo như vậy?

Bất chấp tay trái máu sớm đã chảy. Dùng hết sức lực muốn thoát ra khỏi hắn.

"Ngươi lại cường đạo Ta, mau cút ngay cho Ta."

Một câu đem Bạch Tử Hiên từ trong mộng bừng tỉnh, tay cũng buông ra. Hắn đây là làm sao vậy, thế nhưng ở thời điểm nguy hiểm như vậy lại sinh ra loại ảo giác không nên có này.

Thánh chỉ của Phụ hoàng, hẳn là đang trên đường tới. Hắn nhất định phải trước khi thánh chỉ đến Chu phủ, tìm được Bạch Hi Thần, sau đó gϊếŧ chết Hắn.

Nếu như Hắn đoán không có sai, hôm nay những thích khách ám sát Hắn, cũng là Bạch Hi Thần phái tới. Tối nay là so sánh đao ai mau hơn. Nhất định phải trúng mục tiêu, Hắn cùng với Bạch Hi Thần trên đời này, chỉ có thể có một người sống sót. Suy nghĩ của Hắn không nên bị nữ tử này đảo loạn.

"Các ngươi đến tột cùng là người nào?" Vân Dung cảm thấy buồn bực, nghĩ cho dù chết, cũng có thể biết người sát hại mình là ai? "

Bạch Tử Hiên cũng không trả lời vấn đề của Nàng, ngược lại trực tiếp hỏi: "Ngươi muốn cứu những người này?"

Vân Dung gật gật đầu: "Không riêng gì muốn cứu bọn họ, cũng là muốn cứu các ngươi!"

Bạch Tử Hiên cảm kinh ngạc, kinh ngạc chờ Vân Dung tiếp tục nói tiếp.

"Gϊếŧ những người đó đối với các ngươi mà nói, không dùng được gì, nhưng tương lai khi xuống Địa ngục thì tội nghiệt gia tăng nhiều thêm chút mà thôi. Cho nên, các ngươi vẫn là nên đem mọi chuyện đều nhắm vào một mình ta thì tốt lắm, coi như là khi tích chút âm đức cho chính mình sau này."

Bạch Tử Hiên nhìn Nàng nói một cách sinh động, cúi người xuống, hù dọa Nàng: "Tốt, nếu như ngươi đã mong muốn vậy chỉ gϊếŧ một mình ngươi." Nói xong đem thanh kiếm hướng về phía Nàng.

Vào lúc này, phía trên tường cao, rất nhiều người phi thân xuống, thân thủ lưu loát, vừa thấy đã biết võ công bất phàm.

Bọn họ lấy khí thế nhanh nhẹn chuẩn xác, đem thanh lợi kiếm cùng hướng về phía Bạch Tử Hiên. Tốc độ quá nhanh, vài người hộ vệ của Bạch Tử Hiên, rất nhanh gục trong vũng máu.

Một thiếu niên cũng theo gió bay tới. Trên người Hắn áo trắng ở trong mưa gió lay động, mang theo dáng vẻ xuất trần tiêu sái. Vân Dung nhìn đến Bạch Hi Thần, trong lòng trào ra một loại hưng phấn không hiểu. Vân Dung biết, Nàng có lẽ không cần phải chết.