Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 7: Bị phạt

Vân

Dung quỳ gối ở ngoài chính đường Chu phủ đã gần hai canh giờ. Nhìn mặt trời trên đầu, cả người không khỏi một trận choáng váng. Nàng đảo mắt nhìn chung quanh bên ngoài thấy rất nhiều người đang cuống quýnh chạy tới chạy lui rất vội vã, giống như ở trong đó đã xảy ra chuyện gì đó. Ở nơi đó Nàng không đi vào, mà thế

giới của Nàng cũng không có người nguyện ý xông tới.

Nhớ tới lúc trước Chu phu nhân kia tươi cười lạnh lùng, âm trầm, mà bây giờ Nàng còn cảm thấy còn lạnh cả người hơn. Chu Vân Yên hướng Chu phu nhân báo cáo tình hình Vân Dung xâm phạm cấm địa, Chu phu nhân liền cho người làm dẫn

Vân Dung đến nơi naỳ chịu phạt quỳ gối. Không

ai nói cho Nàng

biết là phải quỳ gối ở trong bao lâu, bọn họ tựa hồ đều cố ý lãng quên Nàng ở đây.

Phòng trong bay đến từng mùi thơm của đồ ăn, làm cho Nàng cảm thấy đói bụng muốn kêu lên. Theo bản năng, Nàng lần theo mùi thơm tìm kiếm, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng dáng đang hướng về phía Nàng đi tới. Áo màu hồng nhạt kèm với áo ngực bên trong màu vàng nhạt, Cổ tay áo dùng sợi tơ thượng hạng thêu nhiều hoa Đóa Đóa. Chu Vân Yên đi tới trước người Vân Dung. Nàng đem chân mình hung hăng đá người đang quỳ dưới mặt đất kia.

Hôm nay, Nàng nghe được tiếng sáo, biết Bạch Hi Thần đang ở ngay bên trong, mà

điều làm Nàng bất ngờ là Bạch Hi Thần cứ như vậy mà cho Vân Dung đi ra từ trong Nhã Viên.

Nàng chỉ thấy Bạch

Hi

Thần có khuôn

mặt lạnh lùng quá

khó gần, nhưng mà hình dáng của Hắn đã sớm ở trong lòng Nàng. Ngày ấy Nàng canh phụ thân đi khỏi mấy canh giờ, đi Nhã Viên tìm Bạch Hi Thần, nhưng Hắn lại không nói gì, không chút thương tiếc nào đem Nàng đưa tới trước mắt phụ thân, bắt phụ thân dựa theo quy định mà gϊếŧ Nàng, phụ thân đau khổ cầu xin, nếu không phải Nàng quỳ gối Phật đường một ngày một đêm đầu gối tê rầm, đến nỗi ngất đi, chỉ sợ Bạch Hi Thần kia sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Mà ngày nay, Hắn cư nhiên đối xử khoan dung cho nha đầu này như thế, có lẽ chính là Hắn ngầm đồng ý cho tiện nhân này có thể ra vào Nhã Viên. Nàng thật hận, càng hận phụ

thân đem tiện nhân này an bài ở Thấm Phương trai ở cách Nhã Viên gần nhất làm cho bọn họ cô nam quả nữ gần nhau.....

Nhớ tới bộ dáng Vân Dung chân trần đi ra từ Nhã Viên, sự đố kị trong lòng của Chu Vân Yên lại nổi lên.

Nàng nghiến răng

nghiến lợi, cố ý đem tiếng nói của mình với âm thanh

mềm mại

nói to lên, giờ phút này có vẻ thập phần sắc bén, mới vừa ra khỏi

miệng, liền làm cho tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung hết lên người Vân Dung.

"Đừng tưởng rằng vào được Chu phủ, liền cho rằng mình thực sự là Tam tiểu thư. Nương người bất quá cũng chỉ là một nữ tữ nông dân của Chu gia mà thôi. Nhà của Ta nô bộc hạ đẳng, so với Nàng còn cao quý hơn vài phần. Cha mẹ nhân từ, nên đã nhận thức Ngươi, cũng đem Ngươi đón vào trong phủ. Theo Ta thấy, không biết Ngươi đến tột cùng có phải là nữ nhi của cha ta hay không, còn phải tìm thêm nhiều chứng cứ. Sau này nếu không an phận, Ta là người thứ nhất không chấp nhận Ngươi."

Vân

Dung ngẩng đầu, hai tròng mắt Nàng ánh lên lửa giận. Một cỗ ức chế, loại tình cảm phẫn hận, muốn bức ra khỏi l*иg ngực.

Nơi này, mọi người đều có ý nghĩ giống như

Chu Vân Yên.

Hôm nay vừa vặn lại được Nhị tiểu thư đem lời nói đó nói ra.

Nếu như có thể, Nàng tuyệt không nguyện ý ở lại Chu phủ, lại càng không muốn

làm Tam tiểu thư Chu phủ.

Nàng im lặng quỳ gồi vì trong lòng Nàng nghĩ dù sao Nàng cũng vi phạm quy cũ của Chu phủ mà lúc trước Chu Vân Yên cũng từng bởi vì xâm phạm cấm địa mà bị xử phạt, Nàng cũng quỳ gối nơi này, cũng không bị chỉ trích gì. Nhưng khi Chu Vân Yên nói ra mấy lời nói khó nghe đó thì rốt cục Nàng tìm ra lý do không cần quỳ gối nữa. Thậm chí là có thể có lý do rời khỏi Chu phủ.

Vân

Dung là một người nhanh nhẹn, nghĩ đến là làm, lấy tay chống đỡ chính mình một chút, muốn đứng lên. Nhưng bởi vì thời gian quỳ khá lâu, đầu gối bị đau, thân hình cũng lung lay muốn ngã.

Chu Vân Yên cười lạnh nói: "Quả nhiên là một nha đầu không có quy củ."

Vân Dung vừa định mở miệng nói chuyện, liền cảm giác cổ mình bị một vật đánh trúng, trong nháy mắt liền mất đi tri giác.

Đợi đến thời điểm Vân Dung mở mắt, trời đã muốn tối. Nàng vẫn như cũ nằm ở chỗ lúc Nàng chịu quỳ ở trước sảnh chính của Chu phủ. Lúc này, trời đổ cơn mưa lớn, cả người Nàng quần áo đều đã ướt hết. Nhưng mà tình hình trước mắt có chút không hợp lý, trước sảnh chính đèn l*иg vẫn chưa thắp sáng, ở dưới mưa gió lung lay sắp đổ. Những chậu hoa cũng bị đá ngả lăn lóc trong mưa.

Ngay lúc Vân Dung đang cảm thấy hết sức khó hiểu, thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng nói âm trầm của một nam tử: "Như thế nào, mọi người của Chu gia

chạy hết rồi sao? Tiếp tục gϊếŧ, một nén nhanh thì gϊếŧ một nô tài."