Edit: Tiểu Y Y
Đêm khuya tĩnh lặng.
Bạch Thiến Thiến bị một nụ hôn tham lam đánh thức.
Vội vàng mở mắt, khuôn mặt đầy du͙© vọиɠ của Tiếu Lệ lọt vào tầm mắt.
Anh bá đạo giam cô giữa hai tay, đầu lưỡi ướt nóng không ngừng quấy lấy đòi hỏi trong miệng cô.
Tiếu Lệ hôn quá mức nhập thần, không phát hiện nữ chính đã mở mắt.
Ngay lúc anh không hề phòng bị, bị cô đột nhiên đẩy ra.
"Thật ghê tởm." Bạch Thiến Thiến hung hăng lau miệng, ánh mắt chán ghét giống như vừa bị cái gì dơ bẩn dính vào.
Sắc mặt Tiếu Lệ tức khắc chìm xuống, cho dù không nói lời nào, nhưng cặp mắt đen đã nhiễm màu tức giận, khí thế mạnh mẽ nghiền áp bất kì kẻ nào.
Anh bị ánh mắt chán ghét của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!
Nếu là dĩ vãng, Bạch Thiến Thiến khẳng định sẽ còn kiêng kị một chút.
Nhưng hiện tại?
Cô ha hả cười vài tiếng, tất cả đều thể hiện chán ghét trào phúng, ác độc nói: "Như thế nào? Thẹn quá thành giận, muốn gϊếŧ tôi? Tùy tiện a, dù sao bị cầm tù ở Hắc Ngục, không ra được so với chết có gì khác biệt? Tiếu Lệ, anh tính là thứ gì? Ở trong mắt tôi chỉ là một tên phạm tội cưỡиɠ ɠiαи thôi! Người đàn ông của tôi chỉ có một, đó chính là Lục Ngân, tôi vĩnh viễn không có khả năng thích một kẻ phạm tội cưỡиɠ ɠiαи!"
Cặp mắt đen hiện lên vô vàn thống khổ, nhưng ngay sau đó, đã bị đố kỵ như mưa rền gió dữ sở thay thế.
Anh không quản cô có nguyện ý hay không, cường thế đem cô đè dưới thân, lung tung xé quần áo, mắt thấy sắp có thể nâng đùi cô lên, cưỡng chế chiếm hữu.
Nhận thấy sát ý trầm trọng, anh theo bản năng lắc người, nhanh chóng trốn tránh.
Bạch Thiến Thiến thở hổn hển ngồi dậy, trong tay cầm một chiếc đũa rõ ràng đã được vót nhọn, mắt sáng như đuốc, cười lạnh vài tiếng: "Tới a, anh tiến lên một bước, tôi liền đem thứ này, đâm vào yết hầu mình! Anh không phải thích cưỡиɠ ɠiαи tôi sao? Gian thi anh dám không a?"
Nói xong, trở tay đưa chiếc đũa bén nhọn lên trên cổ, cô hất cằm cao ngạo, nheo mắt, cười lạnh nhìn đối phương, trong mắt không có nửa phần độ ấm.
Quả nhiên, Tiếu Lệ lập tức luống cuống!
Anh sợ ——
Anh quơ chân khoa tay múa chân nửa ngày, Bạch Thiến Thiến cũng không biết anh muốn biểu đạt cái gì, thấy anh còn muốn tới gần, cô hét lớn một tiếng: "Không tin anh cứ thử xem!"
Da thịt mảnh mai bị cô không chút do dự cắt qua, máu tươi chảy dọc ra theo cái cổ thon dài.
Da thịt tuyết trắng, máu đỏ tươi, chói mắt như vậy!
Một màn này, khiến đồng tử Tiếu Lệ ngay lập tức co rụt lại.
Anh không dám nữa lộn xộn nửa phần, tay chân cứng còng, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy ý cười của người phụ nữ đối diện.
Cô điên rồi sao!
Đáng chết, cư nhiên uy hϊếp anh?
Nhưng giờ phút này, thứ nhiều nhất trong lòng anh không phải phẫn nộ, mà là lo lắng.
Lo lắng người phụ nữ kia xuống tay không biết nhẹ không nặng, tự tổn thương đến chính cô!
Đáng chết, lần đầu tiên anh cảm nhận được loại khủng hoảng không tự kiềm chế được. Trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, anh cũng chưa từng thể nhiệm qua quá sợ hãi như bây giơ. Hôm nay cư nhiên cảm nhận được ở trên người cô? Thật là buồn cười!
Thấy anh khẩn trương với cái mạng nhỏ của cô như vậy, trong lòng Bạch Thiến Thiến cười nhạo.
Quả nhiên a, ván cược này, cô thắng!
Mất một chút máu thì đã sao?
Chỉ cần có thể khiến cho bọn họ bối rối, muốn nửa cái mạng, cô cũng cam tâm tình nguyện a!
Hai bên giằng co trong chốc lát, Bạch Thiến Thiến chỉ vào cửa, không chút khách khí hạ lệnh trục khách: " Lăn."
Sắc mặt Tiếu Lệ quả thực so với than, còn đen hơn vài phần, phảng phất như sắp lạnh tới kết băng, anh vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, thậm chí tính toán nhân lúc cô không phòng bị, đoạt lấy vũ khí sắc bén trong tay cô.
Bạch Thiến Thiến đã sớm nhìn ra ý đồ của anh, môi đỏ hé mở, vô tình mà tàn khốc: "Không biết anh còn nhớ không? Lúc trước, tôi cũng dùng chính thứ này, thiếu chút nữa hủy diệt được mệnh căn của anh. Anh cũng biết lực đạo của tôi rồi đấy, lúc này tôi nhắm ngay yết hầu của mình, một khi anh dám có hành động gì, tôi sẽ ở trước mặt anh, máu bắn cao ba trượng!"
"Rống......" Tiếu Lệ nhe răng dục nứt, yết hầu phát ra thanh âm nghẹn ngào, bộ dáng nôn nóng giống như ác lang bị đốt đuôi, loại cảm giác khẩn trương sợ cô gì có sơ xuất, vẫn luôn khuấy đảo trong óc anh, làm anh xao động bất an, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy!
Bạch Thiến Thiến hé môi đỏ một độ cong nhỏ, quỷ dị mà quyến rũ, nhẹ nhàng khơi mào: "Ngay tại giờ phút anh thừa nhân yêu tôi, anh đã thua rồi, Tiếu Lệ, không muốn mất tôi, vậy...... Lăn a!!!"
Một tiếng cuối cùng, thanh âm cô đột nhiên cao lên, thập phần bén nhọn.
Bởi vì quá mức kích động, bàn tay nắm chặt vũ khí sắc bén, dần dần siết lại, để lại trên băng gạc những vết máu đỏ.
Cả người Tiếu Lệ chấn động, gân xanh trên khuôn mặt nam tính chậm rãi di động, nắm tay bên người hết nắm chặt lại nắm chặt, cố nén đau đớn đang nổi lên trong lòng, chậm rãi xoay người.
Anh đưa lưng về phía cô, không động, cúi đầu cứng đờ trầm mặc.
"Nhanh chóng lăn a!"
Vẻ mắt tràn ngập chán ghét cùng thúc giục, Tiếu Lệ run lên một chút, lúc này mới nhấc chân, từng bước một chậm chạp rời khỏi, anh hạ thấp đầu vai, thân hình cao lớn phảng phất như bị ngũ hành sơn đè nặng, trầm trọng, bất đắc dĩ.
Thẳng đến bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, Bạch Thiến Thiến mới buông vũ khí sắc bén trong tay xuống.
Đôi mắt thâm u, chậm rãi rũ xuống.
Ngay lúc nhìn thấy Tiếu Lệ xuất hiện lần đầu tiên, cô liền biết, đêm nay chú định không yên ổn.
Cho nên, khi ở nhà ăn, thừa dịp Giang Ly không chú ý, trộm dấu một chiếc đũa trong cổ tay áo, lại tốn hơn một giờ, mới vót đầu chiếc đũa thành nhọn hoắt như bây giờ.
Trước kia cô thân bất do kỷ, không biết chỗ về, chỉ cần có thể tồn tại, thân thể này bị ai chiếm hữu cũng không khác nhau.
Nhưng hiện tại cô đã có người yêu, sao có thể cam tâm vì kéo dài hơi tàn mà cam chịu ở dưới thân người đàn ông khác uyển chuyển rêи ɾỉ?
"Lục Ngân, anh mau chóng tới cứu em, em sợ em không kiên trì bao lâu nữa......" Trong lòng Bạch Thiến Thiến rất rõ ràng, lợi dụng điểm yếu Tiếu Lệ thích cô, cô mới dám uy hϊếp anh.
Thật may mắn, đêm nay, cô chiến thắng.
Nhưng nếu thường xuyên dùng chiêu này, khiến đối phương hao hết kiên nhẫn, hậu quả không lường trước được.