Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 64: Kiều Vũ, đừng trách em

Chương 64: Kiều Vũ, đừng trách em

Edit: Tiểu Y Y

Từ sau khi Bạch Thiến Thiến quyết định tái hợp với Lục Ngân, Lục gia liền bắt đầu chuẩn bị để một tháng sau đính hôn.

Lâm Quốc Đống đi công tác trở về, nghe thấy tin tức này, biểu hiện như trong dự kiến, chỉ tỏ vẻ chỉ cần là quyết định của con gái thì đều ủng hộ.

Duy chỉ còn mẹ Bạch, luôn có chút u sầu.

"Con gái, con thật sự không suy nghĩ lại một chút?"

Bạch Thiến Thiến ngồi trên sô pha, cầm những tấm ảnh cưới, khóe miệng trước sau đều mang theo nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình cũng không tồi.

Nghe vậy, cô ngẩng đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, Lục Ngân đều đã sắp trở thành con rể của mẹ, sao mẹ vẫn không thích anh ấy như vậy nha?"

Mẹ Bạch buông đồ trong tay, đi đến bên cạnh con gái, ngồi xuống, cúi đầu nhìn những tấm ảnh cưới đó, thở dài một tiếng: "Áo cưới đẹp thì đẹp, nhưng mẹ chỉ lo lắng chú rể không phải người chồng tốt."

Bạch Thiến Thiến buông ảnh, nhìn thẳng vào mẹ mình, nghiêm túc hỏi: "Mẹ, mẹ là bởi vì Kiều Vũ đi."

Mẹ Bạch không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị con gái chọc thủng tâm tư, ngây ra một lúc, xấu hổ né tránh ánh mắt cô.

"Mẹ, mẹ cũng biết rõ tình cảm của Lục Ngân dành cho con, không phải sao? Còn Kiều Vũ...... Con chỉ có thể nói xin lỗi, có được có mất, cá với tay gấu không thể đều cầm, con đã lựa chọn Lục Ngân, thì không thể cho Kiều Vũ bất kì tia hy vọng nào, mẹ, mẹ cảm thấy con nói có đúng không?"

Mẹ Bạch ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nghiêm túc bình tĩnh của con gái, chỗ nào đó trong đáy lòng mềm xuống, nhịn không được bật cười, chọc chọc cái mũi nhỏ của cô: "Cô đó, cái tiểu nhân tinh! Cố ý dùng phương thức này làm mẹ biết khó mà lui phải không?"

Bạch Thiến Thiến nghịch ngợm chớp chớp mắt, thè lưỡi, dựa vào trong lòng mẹ, đáng yêu, kiều tiếu làm nũng: "Cái gì cũng không thể gạt được pháp nhãn của mẹ đâu."

Mẹ Bạch nhớ tới thanh niên ôn nhuận Kiều Vũ, lại đau lòng một trận: "Đáng thương cho Tiểu Vũ, thằng bé......"

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ tìm cơ hội, tự mình nói rõ ràng với anh ấy." Bạch Thiến Thiến vội vàng tỏ thái độ với ý tưởng của mình.

"Tiểu Vũ nhất định phải chịu khổ sở, đứa bé này, ai......" Dù sao cũng là đứa nhỏ nhìn từ nhỏ đến lớn, tình cảm của mẹ Bạch với anh cũng không ít.

Bạch Thiến Thiến oa trong ngực mẹ Bạch mụ mụ, ánh mắt vẫn nhìn mặt đất, làm ra vẻ phức tạp, lại bất đắc dĩ.

Cô cũng không có biện pháp a.

Cô không bao giờ muốn phát sinh bất cứ chuyện gì khiến Lục Ngân hiểu lầm, mà Kiều Vũ, người kia cũng không phải kiểu người an phận, một ngày còn không nói rõ ràng với anh, tâm cô đều sẽ không yên ổn.

"Phu nhân, Kiều tiên sinh tới tìm tiểu thư." Người hầu mới nói hết lời, hai mẹ con các cô liền nhìn nhau, đều nhìn ra rối rắm từ đáy mắt đối phương.

Rõ ràng, ai cũng không muốn nói ra mấy lời thương tổn Kiều Vũ đi.

Chỉ là......

"Thiến Thiến......"

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ uyển chuyển, tận lực không khiến anh ấy cảm thấy khó chịu."

Mẹ Bạch bị con gái nhà mình chặn họng, nghẹn một chút, đành phải thở dài, gật đầu, trơ mắt nhìn Bạch Thiến Thiến mặc áo khoác, đi xuống lầu.

Kiều Vũ ngồi ở phòng khách uống trà, cử chỉ ưu nhã an tĩnh, vừa thấy chính là kiểu đàn ông có hàm dưỡng, người đàn ông như vậy không chỉ có dung mạo tuấn tú, nhất cử nhất động đều có thể khiến phụ nữ động tâm.

Bước chân Bạch Thiến Thiến xuống cầu thang dừng một chút, lại chậm rãi tiếp tục.

Cũng không phải chán ghét anh, chỉ là trước đó có Lục Ngân, cho dù người đàn ông khác có tốt hơn nữa thì thế nào, tâm cô đã cho Lục Ngân, cho nên Kiều Vũ, chỉ có thể nói xin lỗi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kiều Vũ ngước mắt nhìn lại, vừa thấy người đến là cô, ánh mắt đang an tĩnh, bỗng nhiên hơi sáng lên, mỉm cười nhẹ giọng: "Xem khí sắc hôm nay của em tốt như vậy, có chuyện gì vui vẻ sao?"

Bạch Thiến Thiến ngồi xuống đối diện anh, chủ động xách ấm trà, rót cho anh thêm chút nước, trên mặt mang theo nụ cười, làm bộ lơ đãng nói: "Đúng a, hôm nay em xác thật có chút cao hứng, bởi vì an sắp có anh trai a."

"Anh trai?" Kiều Vũ ngây ra một lúc, thấy cô sung sướиɠ như vậy, không khỏi mỉm cười: "Sao anh lại không biết em còn có anh trai?"

Thanh âm Bạch Thiến Thiến phá lệ hưng phấn, "Kỳ thật em nằm mơ cũng muốn có một người anh trai, có thể quan tâm em, bảo hộ em, đáng tiếc mẹ em chỉ sinh một mình em, cho dù là anh trai, em gái, chị gái, em trai, em đều không có, ai nha, cảm giác thật cô đơn."

Nói xong, ra vẻ tiếc hận cầm lấy cái ly uống lên, uống một hớp, che dấu ánh mắt, trộm quan sát anh.

Kiều Vũ nhướng mày, giọng nói ôn nhuận mê người: "Không phải chỉ có anh trai mới có thể bảo hộ em, quan tâm em, anh cũng có thể sủng em cả đời."

"......" Đối phương không dính bẫy, phòng bị không khẽ hở, Bạch Thiến Thiến ho nhẹ một tiếng, tránh ánh mắt thâm trầm của đối phương.

Trong ánh mắt anh, giống như ẩn dấu một cái mạng nhện lớn, nhìn nhiều một cái, sẽ bị hút lấy gắt gao.

"Như vậy sao được, về sau anh cũng sẽ có gia có thất, cũng không thể bảo hộ người ngoài nha."

Lông mày Kiều Vũ không tự chủ nhíu lại.

Cô tiếp tục nói: "Kiều Vũ, em có một ý tưởng rất hay, nếu không, anh nhận mẹ em làm mẹ nuôi đi? Cứ như vậy chúng ta chính là anh em, chúng ta là người nhà, em vừa lúc có anh trai như ý nguyện, anh về sau cũng không bao giờ cô đơn, người nhà a, chính là vĩnh viễn sẽ không tách ra."

Nói xong, cô mang ánh mắt chờ đợi nhìn về phía anh.

Nghe cô nói xong một chữ cuối cùng, ý cười ôn nhuận nơi khóe miệng Kiều Vũ, hoàn toàn biến mất.

"Em có ý gì?"

"Em......"

"Anh trở thành người đàn ông của em, đó mới là chân chính vĩnh, viễn, không, tách, rời."

Ánh mắt đối phương chấp nhất âm trầm, Bạch Thiến Thiến chung quy vô pháp tiếp tục lừa gạt, cô mím môi, ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng: "Em cùng Lục Ngân sắp đính hôn."

Loảng xoảng ——

Chén trà lăn xuống dưới lòng bàn chân, Kiều Vũ ngơ ngẩn, bàn tay chỉ nước ấm làm bỏng cũng không có cảm giác.

"Em biết, chuyện này không giấu được, sớm hay muộn cũng phải nói với anh, Kiều Vũ, em quen biết Lục Ngân trước, cũng phát sinh tình cảm với anh ấy sớm nhất, em......"

"Sai rồi!" Kiều Vũ đột nhiên đứng lên, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt ôn nhuận tuấn tú đã biến thành đông lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Tuy rằng em không nhớ rõ, nhưng anh nhớ rành mạch, là anh quen biết với em đầu tiên! Mà anh ta, chỉ là kẻ vô sỉ dám trộm tâm em, chẳng lẽ đây là sóng sau vượt sóng trước sao?"

Nói xong lời cuối cùng, khóe mắt anh toàn là khói mù.

"......" Bạch Thiến Thiến trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, ánh mắt phức tạp, chỉ cảm thấy con người như Kiều Vũ, trong nháy mắt, từ quân tử phúc hắc biến thành ác quỷ bò ra từ địa ngục, khiến nhân tâm giật mình.

Cô hít sâu, cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ trấn định: "Kiều Vũ, thực xin lỗi, em......"

Kiều Vũ đột nhiên giơ tay ngăn cản cô nói ra câu kế tiếp, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không buông tha bất luận biểu tình gì trên mặt cô: "Chỉ có thể là anh ta sao? Vì sao không thể là anh?"

Bạch Thiến Thiến sửng sốt, ngay sau đó cười khổ: "Xin lỗi."

"Anh không muốn nghe câu này!" Kiều Vũ vội vàng quát lớn, hô hấp dồn dập, sắc mặt âm tình bất định: "Theo anh đi, được không? Chúng ta giống như khi còn nhỏ vậy, vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh không chia lìa, không tốt sao?"

Bạch Thiến Thiến thấy anh càng cố chấp tới quỷ dị, đành phải hạ ngoan tâm, căng da đầu xoay người: "Thực xin lỗi Kiều Vũ, người tôi yêu chính là Lục Ngân, trong lòng cũng chỉ có một mình anh ấy! Bất kể anh nói cái gì, tôi sẽ không thay đổi tâm ý."

Người đàn ông phía sau trầm mặc, tình huống cũng không chuyển biến xấu hơn, giống như anh bị lời cô tác động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ á khẩu không trả lời được.

Ước chừng qua ba phút, Bạch Thiến Thiến đưa lưng về phía anh, lúc này mới nghe thấy anh mở miệng: "Thực xin lỗi, đã quấy rầy."

Thanh âm anh rất nhẹ, rất nhỏ, giống như đã mất toàn bộ sức lực.

Khi xoay người, Kiều Vũ không thèm nhìn cô một cái, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong tầm mắt, bóng dáng anh, mảnh khảnh cô đơn, giống như toàn thế giới đều bị anh bài ra bên ngoài.

Thẳng đến khi thân ảnh anh biến mất chỗ cửa, Bạch Thiến Thiến mới lấy lại tinh thần, thất hồn lạc phách ngồi xuống, cúi đầu phát ngốc: "Đừng trách em, được chứ."