Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 63: Chúng ta đính hôn đi

Chương 63: Chúng ta đính hôn đi

Edit: Tiểu Y Y

"Khuê nữ, sao con còn chưa tỉnh? Nếu con có bất trắc gì, mẹ làm thế nào sống tiếp?"

"Dì, dì đừng gấp, Thiến Thiến sẽ không có việc gì."

"Ai, Tiểu Vũ a, cháu mau nhìn xem, nha đầu này lúc trước không nghe lời dì, một hai muốn lưu cái tên Giang Ly kia lại, sớm biết anh ta bị tâm thần, dì nói cái gì cũng không để anh ta lưu lại bên cạnh con bé!"

Nhìn sắc mặt Bạch Thiến Thiến hôn mê tái nhợt trên giường bệnh, mẹ Bạch thở dài, trộm xoay người, lau nước mắt.

Kiều Vũ ý vị thâm trường híp mắt, ngữ khí mềm nhẹ: "Dì Bạch, dì đừng gấp, bác sĩ nói Thiến Thiến chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới hôn mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại."

Tâm tinh mẹ Bạch lúc này mới hòa hoãn một chút, bỗng nhiên nghĩ đến bên ngoài cửa còn có một người đang đứng, nói với Kiều Vũ: "Tiểu Vũ a, cháu đi gọi Lục Ngân vào đi, lần này Thiến Thiến xảy ra chuyện, ít nhiều cũng nhờ có cậu ta."

Bà thở dài, có chút cảm khái: "Kỳ thật, cảm tình của người kia đối Thiến Thiến thật sự rất sâu, lúc trước dì cùng cậu ta đơn độc nói linh tinh, đã nói rất nhiều lời không dễ nghe, dì nói, cậu ta không thích hợp với Thiến Thiến, cố chấp ở bên cạnh Thiến Thiến sẽ mang đến thống khổ cho con bé, dì thậm chí còn uy hϊếp cậu ta, nhất quyết không cho phép bọn họ ở bên nhau, dì nói nhiều như vậy, nhưng Lục Ngân một chữ cũng không nói, cứ như vậy ngây ngốc dựa vào vách tường, sững sờ, thậm chí có chút bất lực, lúc ấy dì nhớ rất rõ ràng, cuối cùng, lúc cậu ta rời đi, chỉ nói một câu."

Nói đến đây, mẹ Bạch hít vào một hơi, nhìn về phía khuôn mặt an tĩnh của Bạch Thiến Thiến: "Cậu ta nói, Thiến Thiến chính là mệnh của cậu ta!"

Không ai phát hiện, người phụ nữ nằm trên giường bệnh, khóe mắt giật giật.

Kiều Vũ nhịn không được cười, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt, chậm rì rì, nhẹ giọng nói: "Diễn kịch, dì Bạch, như vậy dì cũng tin? Thiến Thiến cũng không thích anh ta, chỉ có anh ta một bên tình nguyện có ích lợi gì? Cũng chỉ là một bên nhiệt tình, huống hồ hiện tại Thiến Thiến cần nghỉ ngơi, cho Lục Ngân vào nhìn, thì có thể thế nào? Bọn họ đã không còn khả năng, làm vậy chỉ thêm một phần si tâm vọng tưởng thôi."

Mẹ Bạch cũng cho rằng như vậy: "Cháu nói không sai, chủ yếu vẫn là xem ý của con gái dì."

"Mẹ."

Mới nhắc tới khuê nữ nhà mình, liền nghe được thanh âm suy yếu của cô.

Mẹ Bạch cùng Kiều Vũ vội vàng quay đầu, nhìn lại, thấy Bạch Thiến Thiến đã mở to mắt, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt mang theo mỉm cười nhàn nhạt, chọc người đau lòng.

Hai người vội vàng chạy tới.

"Con gái, con tỉnh rồi? Trên người có nơi nào không thoải mái? Có đói bụng không? Mẹ hầm canh gà cho con." Nhìn con gái bảo bối suy yếu đến bộ dáng này, mẹ Bạch đau lòng sắp hỏng rồi.

Hai tay Bạch Thiến Thiến chống thân thể nửa ngồi dậy, dựa vào vách tường sau giường, hơi hơi lắc đầu, "Mẹ, con không có việc gì, mẹ không cần lo lắng, mẹ, Lục Ngân đâu? Con có việc muốn nói với Lục Ngân."

Mẹ Bạch cùng Kiều Vũ đồng thời sửng sốt.

"Con...... Muốn nói cái gì? Mẹ chuyển lời cho cậu ta là được."

"Không được, con muốn tự mình nói." Môi Bạch Thiến Thiến khô nứt tái nhợt, cánh môi hơi nhấp, đem ánh mắt đặt trên người Kiều Vũ, mang theo khẩn cầu: "Để tôi gặp anh ấy, có được không?"

Quen biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, cô dùng loại ngữ khí khẩn cầu này nói chuyện với anh, nhưng cư nhiên lại vì người đàn ông khác?!

Đáy mắt Kiều Vũ ẩn ẩn nổi lên tia âm trầm, nụ cười ôn hòa khóe miệng chậm rãi cứng đờ: "Dì Bạch lo cho em như vậy, em vừa mới tỉnh, hẳn là nên để bác sĩ khám lại cho em thật kĩ, còn Lục Ngân, về sau em lại đi tìm anh ta cũng không muộn."

Thấy anh cự tuyệt, Bạch Thiến Thiến im lặng, cái gì cũng không nói, lẳng lặng xoay đầu, nhìn về phía mẹ Bạch, ánh mắt lộ ra kiên trì.

......

Bên ngoài phòng bệnh, thân hình cao lớn Lục Ngân, ngồi trên ghế dài của bệnh viện, anh cúi đầu, cong người, không ai thấy rõ biểu tình trên mặt.

Trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh, rốt cuộc cũng không nhịn được, thật cẩn thận mở miệng: "Tổng tài, công ty bên kia, còn có hiệp ước đang chờ ngài ký tên, ngài xem......"

Lục Ngân không ngẩng đầu, chỉ trả lại một chữ: "Lăn."

Nụ cười trên giương mặt trợ lý cứng lại, cười so với khóc còn khó coi hơn, khó xử nói, "Hợp đồng lần này kí là hạng mục một trăm triệu, đối phương là tập đoàn Âu Mỹ, thị trường lớn, nếu chúng ta bội ước, kế hoạch kinh doanh mấy tháng tới toàn bộ sẽ ngâm nước nóng, bao nhiêu vất vả tâm huyết của ngài cũng sẽ như nước chảy về biển đông, ngài xem ngài có phải nên đến công ty ký tên trước một chút? Bên này tôi có thể thay ngài chờ? Chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ lập tức gọi điện thoại cho ngài, được không? Ngài......"

Còn chưa nói xong, trợ lý đã bị ánh mắt anh chấn trụ.

Đôi mắt Lục Ngân lạnh băng tối tăm, ánh mắt lạnh thấu xương: "Nói thêm một chữ nữa, anh liền cuốn gói cút đi cho tôi."

"......" Sắc mặt trợ lý tái nhợt, môi run rẩy, chung quy không dám tiếp tục mở miệng.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, anh ngay lập tức đứng lên, nhìn lại.

Kiều Vũ đi ra trước, nhìn Lục Ngân vẫn luôn chờ đợi ở chỗ này, đáy mắt xẹt qua một mạt trào phúng.

Tiếp theo, mẹ Bạch từ bên trong đi ra, "Lục Ngân, Thiến Thiến muốn cậu tiến......"

Còn chưa nói xong, bóng người trước mắt chợt lóe.

Lục Ngân dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất, vọt vào phòng bệnh.

Mẹ Bạch ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi."

Kiều Vũ quay đầu lại nhìn cửa phòng bị đóng lại, híp híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong phòng bệnh.

Lục Ngân chạy vội tới bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay cô, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt, giống như sợ cô sẽ biến mất.

"Em khỏe hơn chút nào chưa?"

Lục Ngân vừa mở miệng, Bạch Thiến Thiến mới phát hiện, giọng anh khàn khàn lợi hại.

Nhìn người đàn ông trước mắt, anh tiều tụy đi rất nhiều, trước mắt biến thành màu đen, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, tóc tai hỗn độn, đến cả tây trang luôn sạch sẽ ngăn nắp, lúc này cũng đã hỗn độn bất kham, thật giống như mới vừa đánh nhau một trận.

Không cần nghĩ cũng biết, tối hôm qua khẳng định anh không nghỉ ngơi tốt.

Nhìn chằm chằm mặt anh hơn nửa ngày, tâm tình Bạch Thiến Thiến thập phần phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

Kỳ thật khi mẹ nói chuyện với Kiều Vũ, cô đã tỉnh.

Bọn họ nói, cô đã nghe thấy toàn bộ.

Nghĩ lại mọi chuyện tối hôm qua, Bạch Thiến Thiến thậm chí có chút vô pháp đối mặt với mẹ.

Cô cảm thấy rất thẹn, rất khó chịu.

Tuy rằng mẹ Bạch biết cô chịu khổ cực trong Hắc Ngục, nhưng có Kiều Vũ hỗ trợ che dấu, mẹ Bạch cũng không biết rõ, rốt cuộc cô đã gặp những gì ở Hắc Ngục.

Tối hôm qua bị Giang Ly biếи ŧɦái tra tấn, cô thậm chí không muốn nhớ lại, cũng không muốn nói với mẹ Bạch.

Cái tên Giang Ly biếи ŧɦái kia, nếu không phải tối hôm qua Lục Ngân xuất hiện đúng lúc, thật không biết cái tên biếи ŧɦái đó có thể làm ra chuyện gì thương tổn cô nữa.

Bạch Thiến Thiến trong nháy mắt ngắn ngủn, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Thấy đối phương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, lúc này cô mới nhìn Lục Ngân, gật đầu, mở miệng nói: "Anh lại cứu em một lần nữa."

Ánh mắt quét đến vết thương trên mu bàn tay anh, cô cẩn thận nâng bàn tay anh lên: "Đây là?"

Bàn tay với xương tay rõ ràng, thon dài sạch sẽ, nhưng trên mu bàn tay lại có một miệng vết thương, rõ ràng là bị vũ khí sắc bén rạch vào, da thịt bị cứa rách, cũng không có xử lý, máu trên miệng vết thương đã khô khốc kết vảy, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Lục Ngân cúi đầu nhìn mu bàn tay, không cho là đúng: "Cái này không quan trọng, anh chỉ hối hận không thể nghiền tên Giang Ly kia thành bột phấn."

Tuy rằng anh không nói rõ ràng, nhưng Bạch Thiến Thiến vẫn hiểu.

Cô đột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, nước mắt, cứ như vậy theo gương mặt chảy xuống dưới.

Một giọt, hai giọt, dừng trên tay Lục Ngân.

Lòng chợt căng thẳng, những giọt nước mắt này như đang đốt cháy l*иg ngực anh, "Em đừng khóc."

Nâng cánh tay, vụng về chà lau nước mắt cho cô, động tác có chút dồn dập, anh rõ ràng chưa từng gặp qua loại tình huống này, cảm thấy có chút khó giải quyết.

"Tuy rằng lần này không gϊếŧ chết được anh ta, nhưng về sau anh thấy anh ta một lần, sẽ đánh anh ta một lần, xả giận cho em."

Bạch Thiến Thiến hít hít cái mũi, nâng mắt, cười bi thương: "Lục Ngân, mỗi lần anh bị thương, đều là vì em, em trước kia vẫn luôn trốn tránh anh, nhưng hiện tại, em cảm thấy chính mình thật ngốc, rõ ràng đang ở trong trung mà không biết hưởng phúc."

Lục Ngân đem cả người cô, nhẹ nhàng ôm vào ngực, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp mang theo khẩn cầu: "Về sau không cần lại tránh anh, được không? Anh......"

Nói đến đây, cổ họng chợt căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy cô, hận không thể dung nhập cô vào cốt nhục, "Thực xin lỗi, trước kia anh quá xúc động, anh rất hối hận khi chia tay với em! Em có thể tha thứ cho anh không? Anh bảo đảm, anh sẽ không bao giờ khiến em tức giận nữa! Chỉ cần em đừng rời khỏi anh...... Được không?"

Thái độ thật cẩn thận, mang theo yếu ớt rõ ràng.

Ở Hắc Ngục, anh che chở cô, vì cô bị thương.

Cô còn nhớ, lúc trước, Lục Ngân vì cô, đôi chân bị Tiếu Lệ đánh tới thảm.

Nếu không phải cô xốc chăn lên, phát hiện chân tướng, anh chưa bao giờ há mồm, đề cập tới chuyện mình bị thương.

Cùng Tiếu Lệ đánh nhau, bất kể hậu quả.

Vì cô, đối nghịch với ngục giam trưởng, không màng an nguy bản thân.

Mà hiện tại, vì cô, xung đột với Giang Ly.

Giang Ly không phải hạng người hời hợt, Lục Ngân mặc dù lợi hại hơn nữa, so chiêu với Giang Ly cũng không nhất định có thể nắm chắc trăm phần trăm cơ hội thắng.

Thậm chí vì cô, lúc ở trong Hắc Ngục làm bộ mất trí nhớ, chờ cơ hội tốt nhất, mang cô rời đi.

Còn nhớ khi đó, cô tưởng Lục Ngân thật sự mất trí nhớ, thậm chí nghĩ tới tự mình rời đi, không mang theo anh.

Người cô yêu nhất, trước sau chỉ có chính bản thân mình, mà người đàn ông này, mỗi lần bị thương, quan tâm nhất không phải chính anh, mà là cô......

Anh rõ ràng có thể dùng chuyện đó làm cớ, khiến cô áy náy, khiến cô chột dạ, khiến cô không thể cự tuyệt.

Nhưng anh không có, anh vẫn luôn yên lặng thừa nhận, chưa bao giờ đề cập qua chỉ nửa chữ.

Hết thảy, chỉ là bởi vì —— cô.

Nếu thứ này còn không phải tình yêu, vậy như thế nào mới là yêu?

Bạch Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy, trước kia cô tìm mọi cách rời khỏi người đàn ông này, quả thực chính là hành vi ngu xuẩn nhất!

Người đàn ông này đối tốt với như vậy, sao cô lại có thể không nhìn ra?

Anh trả giá nhiều như vậy, đều chỉ là bởi vì cô a......

Cô còn có lý do gì, còn muốn tiếp tục giả câm vờ điếc sao?

Hít một hơi thật sâu, Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của anh: "Lục Ngân, anh thật sự muốn ở bên em sao?"

Lục Ngân cười khổ một tiếng, mang theo bất đắc dĩ, "Trên thế giới này, trừ bỏ em, anh nghĩ anh sẽ không có cảm tình sâu đậm như vậy với người thứ hai. Bạch Thiến Thiến, một khắc khi anh nhìn thấy em, liền đã định là em, anh thua, thua hoàn toàn, anh không thể chịu được khi bên cạnh em không có anh, càng không thể chịu được những ngày không có em, anh nghĩ, có lẽ anh đã yêu em sâu đậm đi."

Bạch Thiến Thiến ôm mặt anh, nhìn chăm chú đối phương: "Em vừa quyết định một chuyện, anh muốn nghe không?"

Trong đôi mắt anh, phản chiếu toàn bộ là hình bóng cô, tựa như ngoài cô ra, không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh.

Ngay sau đó, liền nghe cô nhẹ nhàng nói: "Lục Ngân, chúng ta đính hôn đi."

Lục Ngân giống như bị trúng thuật định thân, biểu tình ngây ngốc, có chút không thể tin lỗ tai của mình: "Em, em nói cái gì?"

Bạch Thiến Thiến tức khắc tươi cười như hoa: "Chúng ta về sau, không bao giờ cãi nhau, không bao giờ tách ra, vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"

Lục Ngân rốt cuộc cũng hiểu rõ, tay chân kích động run rẩy, thậm chí không biết nên nói như thế nào: "Em không hối hận?"

Bạch Thiến Thiến không nói chuyện, mà kéo đầu Lục Ngân xuống, chủ động hôn lên môi anh.

Cô đang dùng hành động nói cho anh biết, hết thảy, đều là thật sự.

-----------------------

Cho nên chương trước ngược nữ chính thảm như vậy là để bả nhận ra Lục Ngân tốt?!