Chương 22: Côn ŧᏂịŧ của tôi với Lục Ngân, ai lớn?
Edit: Tiểu Y Y
"Tiếu Lệ, tên hỗn đản này! Tra nam! Vương bát đản!"
Tố chất hàm dưỡng Bạch Thiến Thiến bảo tồn hơn hai mươi năm, bị cái tên lão đại hắc bang xấu xa này vứt hết cho chó gặm rồi.
Không có biện pháp, đổi thành ai bị lột sạch rồi treo ngược lên cũng sẽ không thể bảo trì bình tĩnh, đặc biệt là khi bị ánh mắt dâʍ đãиɠ kia nhìn chằm chằm, giận sôi!
Tiếu Lệ buồn cười đẩy đẩy, cô giống như cái bàn đu, đong đưa trái phải: "Đợi lát nữa tôi xem cái miệng nhỏ này của em còn có thể mắng tiếp như thế nào."
Mắt thấy anh ta kéo khóa quần, móc ra côn ŧᏂịŧ thô to thẳng đứng, Bạch Thiến Thiến lập tức đoán được anh ta muốn làm gì, vội vàng trừng mắt quát: "Tiếu Lệ, anh sẽ không sợ bị tôi cắn đứt sao!"
Vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, Tiếu Lệ cười lạnh một tiếng: "Em nguyện ý ăn dươиɠ ѵậŧ của Lục Ngân, lại không muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi? Được thôi, nếu em dám cắn, tôi sẽ để cho toàn bộ phạm nhân khu 2 thao tiểu huyệt của em nở hoa!"
"......" Sắc mặt Bạch Thiến Thiến trắng nhợt, tên đàn ông thô tục ác liệt xấu xa như anh ta, vì sao còn không chết đi a!
Tiếu Lệ vừa lòng nhìn cô ngoan ngoãn, tiến lên, một tay bắt lại dây đang treo cô, một tay khác đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, mặc kệ cô có nguyện ý không, liền đẩy vào bên trong cái miệng nhỏ xinh kia.
"Tốt nhất hiện tại em nên há mồm, bằng không đợi lát nữa tôi dùng thủ đoạn đặc thù giúp em há mồm, sẽ thao xuyên yết hầu em!"
Tiếu Lệ nhíu mi, khóe miệng hơi trầm xuống, hung tợn uy hϊếp cô.
Bạch Thiến Thiến căng thẳng, Tiếu Lệ nhân cơ hội duỗi tay, vững vàng nắm lấy cằm cô, hơi hơi dùng sức, đau đớn khiến cô phải mở miệng.
Trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ thô to nhanh chóng thọc vào cái miệng nhỏ, không đợi cô thích ứng, anh ta đè gáy cô lại, chuyển động mông, bắt đầu thao.
"Ngô ngô ngô ngô......" yết hầu Bạch Thiến Thiến cực kỳ khó chịu, kích thước côn ŧᏂịŧ quá lớn, khiến cho miệng nhỏ của cô phá lệ nhỏ hẹp, thậm chí nước bọt chưa kịp nuốt xuống, theo động tác côn ŧᏂịŧ mà tràn ra.
Trước kia cũng từng khẩu giao cho Lục Ngân, nhưng không phải loại trạng thái bị bức bách này. Động tác của Tiếu Lệ bá đạo lại cường ngạnh, cực kì thô lỗ, đừng nói Bạch Thiến Thiến nảy sinh kɧoáı ©ảʍ, ngay cả việc nuốt nước bọt bình thường cũng khó làm được, yết hầu khó chịu cực kỳ!
Tiếu Lệ mặc kệ cô có cảm giác gì, chỉ cần bản thân sảng khoái: "Ác ác ác --thật sảng khoái a! Miệng nhỏ của em thật chặt a, quả thực không dừng được!"
Bạch Thiến Thiến bị treo ngược, tay chân đều không thể hành động, bị động chịu đựng anh ta mạnh mẽ đè đầu, gian nan thừa nhận côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ xâm phạm trong miệng.
Cô thật sự muốn cắn chết anh a!
Nhưng tên hỗn đản này rõ ràng có đề phòng, ngay cả khi vận động côn ŧᏂịŧ, cũng không quên dùng tay mạnh mẽ nhéo má cô, cứ như vậy, đến hàm răng cô cũng không khép được!
Rất nhanh toàn bộ hàm dưới đều tê mỏi, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ chọc vào cổ họng, cảm giác ghê tởm không ngừng đánh úp, nhưng lại không thể phun ra!
Nước bọt không ngừng chảy xuống dọc theo khóe miệng, trên mặt đất lưu lại một vũng nước to bằng nắm tay.
Thẳng đến khi hàm dưới của cô không động nổi nữa, anh ta mới yên tâm thu cái tay đang nắm quai hàm cô lại, dời lên xoa ngực cô, thoải mái thở dài: "Ngực em vừa lớn lại vừa mềm, sờ lên cảm xúc tương đối tốt! Ha ha ha, phía dưới tôi thao miệng em, phía trên lại vuốt ve ngực em, quá đã nghiện! Lão tử đã lâu không chơi phụ nữ như vậy, lần trước ở nhà ăn, tôi còn chưa làm đủ đâu, mèo hoang nhỏ, em lại dám cùng tôi chơi trốn tìm? Ha hả, thực không ngoan a, mèo hoang nhỏ a mèo hoang nhỏ, tôi chính là chủ nhân của em, sao em có thể chơi đùa với chủ nhân như vậy a."
"Ngô ngô ngô......" trong lòng Bạch Thiến Thiến hận người đàn ông này thấu xương, nhưng cô hiểu rõ, hiện tại tuyệt đối không thể cùng anh ta đối nghịch, bằng không đối phương càng cảm thấy cô chơi vui, hiện giờ chỉ có thể dùng trí.
Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Thiến Thiến liền đình chỉ giãy giụa, trở nên nhu thuận, thậm chí còn cố nén ghê tởm, dùng đầu lưỡi liếʍ côn ŧᏂịŧ của anh, dùng sức hút.
"Ác...... Tiểu bảo bối, em lại hút nó!" da đầu Tiếu Lệ đều bị cơn sảng khoái này làm cho nghiền rồi, côn ŧᏂịŧ trong miệng nhảy lên vài cái, thậm chí còn trướng lớn thêm một vòng, đỉnh qυყ đầυ to bằng quả trứng gà, một trước một sau thọc vào rút ra, anh thậm chí có thể cảm giác của mình đã chạm tới cổ họng của cô.
Loại cảm giác mạnh mẽ thâm nhập xâm phạm này, thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mọi thần kinh cảm giác của đàn ông, hai chữ thôi, sảng khoái!
Chậm rãi, Tiếu Lệ nhận ra Bạch Thiến Thiến đang thuận theo, cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Thiến Thiến, nơi đó toàn là bất đắc dĩ cùng ủy khuất.
Tiếu Lệ sửng sốt, đột nhiên cười ha ha: "Mèo hoang nhỏ, em đừng dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn tôi, tôi sẽ càng hưng phấn! Nhìn, có phải cảm thấy sắp không chịu nổi côn ŧᏂịŧ trong miệng không?"
Trong lòng Bạch Thiến Thiến đã đem mười tám đời tổ tông anh ta ra mắng một lần, trên mặt vẫn trưng ra vẻ ủy khuất, giống như đang lên án anh ta thô bạo, đôi mắt như làn thu thủy, nhiễm lệ chớp động: "Ngô ngô ngô......"
Bị treo ngược nửa ngày, đầu cô sắp sung huyết, khuôn mặt nhỏ đã đỏ rực, phối với này bộ dáng nước mắt lưng tròng, thật giống mèo hoang nhỏ chọc người yêu thích.
Tiếu Lệ cảm thấy tâm hư vinh của đàn ông sôi trào tới rồi cực điểm, "Thấy em khó chịu như vậy, tôi rất đau lòng, nghe, nếu em chịu chủ động lấy lòng tôi, tôi sẽ thả em xuống, thế nào?"
Bạch Thiến Thiến nghĩ nghĩ, mới do dự gật đầu, Tiếu Lệ vừa lòng cong môi: "Đúng là tiểu gia hỏa biết nghe lời." Động tác như vuốt ve sủng vật, sờ tóc cô, Bạch Thiến Thiến ra vẻ nhu thuận, quả thực cực kỳ ngoan ngoãn!
Anh ta rốt cuộc cũng hảo tâm một lần rút côn ŧᏂịŧ từ miệng cô ra, côn ŧᏂịŧ dính chất lỏng trong miệng, ánh nước bóng loáng.
Vừa từ miệng cô ra, thanh âm "chậc", đặc biệt vang dội.
"Xem ra mèo hoang nhỏ còn luyến tiếc côn ŧᏂịŧ lớn có phải không?"
Tiếu Lệ nhéo nhéo khuôn mặt cô, đột nhiên cảm thấy xúc cảm nơi này cũng không tồi, nhịn không được lại nhéo tiếp vài cái, cũng mặc kệ việc sức lực tay anh có khiến đối phương bị niết đau hay không.
Bạch Thiến Thiến không phản kháng, ngoan ngoãn tùy ý anh ta niết mặt mình, gương mặt trắng nõn rất nhanh xuất hiện vệt đỏ rõ ràng.
"Ai nha, nhìn xem tôi sơ ý này, mèo hoang nhỏ là được sủng mà lớn, sao có thể vuốt ve như vậy."
Tiếu Lệ cố ý dùng ngữ khí khoa trương nói như vậy, đôi mắt lại quan sát phản ứng của Bạch Thiến Thiến, thấy cô vẫn luôn ngoan ngoãn cúi đầu, mặc kệ không lên tiếng, mới vừa lòng nhướng mày: "Tới, đừng thất thần, nhanh lại đây liếʍ côn ŧᏂịŧ cho tôi, liếʍ thoải mái, hôm nay tôi sẽ nhẹ nhàng với em một chút, bằng không, thế nào tôi cũng thao chết em, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai ngày này tích góp đều rót vào cái tiểu huyệt này!"
Thân thể Bạch Thiến Thiến khẽ run rẩy, vội vàng lo lắng bò qua, vụng về cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đối phương, chỉ cảm giác được đồ vật kia thật lớn.
Nói thật ra, côn ŧᏂịŧ Tiếu Lệ cũng rất lớn, không kém hơn Lục Ngân, chỉ là màu sắc không giống nhau, của Lục Ngân có chút đỏ thẫm, nhưng của Tiếu Lệ lại là đỏ tím, so qua so lại, liền biết cái nào là túng dục quá độ.
Chỉ cần tưởng tượng côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím trước mắt này, không biết đã từng cắm qua bao nhiêu phụ nữ, thậm chí đàn ông, Bạch Thiến Thiến liền cảm thấy siêu cấp ghê tởm, siêu cấp muốn nôn, so với ăn phân còn khó chịu hơn!
Cái tên đàn ông đáng chết, cư nhiên đem thứ dơ bẩn của anh ta mạnh mẽ nhét vào miệng cô.
Nếu trong tay cô có con dao, cô thật hận không thể không màng tất cả cắm cho anh ta một nhát sâu vào tim!
Nhưng mà, cho dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cô vẫn không dám hiển lộ mảy may.
Người đàn ông này ác liệt thế nào, cô rất rõ ràng, bản thân lại đánh không lại anh ta, lấy cứng đối cứng không được.
Cho nên......
Lúc này, trong lòng Bạch Thiến Thiến đã có chú ý tốt.
"Côn ŧᏂịŧ của ta với của Lục Ngân, ai lớn? Xem dáng vẻ em hạnh phúc tới ngây người, nhất định là của tôi to hơn Lục Ngân đi? Thế nào, có phải rất thích không? Ha ha, chỉ cần em hầu hạ tôi tốt, thì mỗi ngày đều có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy!" Đuôi lông mày với khóe miệng Tiếu Lệ đều nhếch cao, bộ dạng kiêu ngạo đắc ý, Bạch Thiến Thiến thiếu chút nữa không nhịn được mà bóp gãy dươиɠ ѵậŧ trong tay.
Đây là người đàn ông không biết xấu hổ nhất mà cô từng gặp!