Chương 17: Cô đang đánh cuộc anh sẽ cường bạo cô sao?
Edit: Tiểu Y Y
"Cô gái? Cô gái? Cô đã ngồi ở chỗ này cả ngày." Ông cụ nấu cơm ở nhà ăn lo lắng nhìn cô gái đang ngẩn ngơ trước mắt, chỉ thấy hai mắt cô vô thần, sắc mặt tái nhợt, giống như đã mất đi linh hồn.
Ông cụ thở dài, đem cơm hộp trong tay nhét vào tay cô, "Ai, tôi nói này cô gái, giờ đã là buổi tối rồi, ăn một chút gì đi, cô phải nghĩ thông suốt một chút, tồn tại mới là quan trọng nhất."
Tầm mắt Bạch Thiến Thiến lúc này mới có tiêu cự, cô cúi đầu, nhìn hộp cơm nóng hầm hập trong tay, một giọt nước mắt, theo khóe mắt lăn xuống.
"Cảm ơn ông, cháu không có việc gì." Lau nước mắt, cô cười miễn cưỡng, sửa sang lại đầu tóc, quần áo hỗn độn, đứng lên, ngẩn ngơ đi ra ngoài.
Ông cụ ở phía sau, lo lắng nhìn cô, lắc đầu thở dài: "Thật đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy a......"
Trở lại ký túc xá, Bạch Thiến Thiến đem chính mình từ trong ra ngoài hung hăng tẩy rửa mấy lần mới mặc áo ngủ, dựa vào góc tường, hai tay vây quanh đầu gối, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, phát ngốc.
Sắc trời dần dần tối, như mọi ngày, bên ngoài lại truyền đến từng tiếng kêu gào tê tâm phế liệt.
Các phạm nhân tuyệt vọng, bi phẫn, tưởng niệm, thống khổ, cảm xúc của họ rõ ràng truyền tới tai cô.
Trong nháy mắt, Bạch Thiến Thiến cảm thấy tí ti kɧoáı ©ảʍ, đó là loại kɧoáı ©ảʍ trả thù.
Đám phạm nhân trong ngục giam này, bọn họ xứng đáng chịu thống khổ, xứng đáng chịu tội, xứng đáng cả đời không thể ra ngoài!
Mà cô, bị 'bạn tốt' hãm hại tới nơi này, vô tội nhường nào?
Dựa vào cái gì ông trời lại khiến cô phải chịu tội như này? Dựa vào cái gì!!!
"Ô ô...... Dựa vào cái gì......" Bạch Thiến Thiến vùi đầu vào đầu gối, thất thanh khóc rống.
Bóng đêm dần dần dày dặc, ngục giam cũng yên tĩnh trở nên, cô phát tiết một lúc xong, cảm xúc mới dần dần ổn định.
Lấy thuốc mỡ dưới gối đầu, thứ này là lần trước Lục Ngân cho cô, tuy người đàn ông kia không nói nhiều, lúc trên giường luôn lại luôn thao cô đến chết đi sống lại.
Nhưng hành động này, thật sự rất tri kỷ.
Anh là người đàn ông rất tinh tế.
Cô đem thuốc mỡ bôi ở nơi riêng tư, ít nhất tiểu huyệt phải mất một ngày sau mới có thể tiêu sưng.
Nhìn đồng hồ, hiện tại 1 2 giờ đêm, cô mím môi, mặc chế phục, rời khỏi ký túc xá, lần thứ hai đến nhà ăn.
Nửa đêm, nhà ăn rất an tĩnh, chỉ có mỗi ông cụ gác đêm.
Ông cụ ở bên ngoài canh chừng giúp cô, Bạch Thiến Thiến ở trong phòng bếp ước lượng thực phẩm chuẩn bị đồ ăn sáng, còn trộm làm một ít món điểm tâm ngọt.
"Cô gái a, cô làm gì vậy?"
Ông cụ kỳ quái nhìn hành động của cô, kỳ thật từ lần trước Bạch Thiến Thiến mượn phòng bếp nấu ăn, ông đã cảm thấy kỳ quái, ngay từ đầu ông còn cho rằng cô nấu cho chính mình ăn, sau lại thấy cô xách hộp cơm đi ra ngoài.
Bạch Thiến Thiến kéo kéo khóe miệng, ý vị thâm trường nói câu: "Cháu phải vì tìm chỗ dựa cho bản thân, dù sao cũng không thể luôn để bị khinh dễ đi? Hôm nay là khu 2, ngày mai thì sao?"
Ông cụ trầm mặc, ai thán: "Cô gái, cô nhất định phải kiên cường, tóm lại nhớ kỹ lời ông nói, chỉ có tồn tại, mới là quan trọng nhất."
Bạch Thiến Thiến biết ông cụ tốt với cô, cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, liền rời đi.
Ngựa quen đường cũ đi tới khu 1, vẫn làm lơ ánh mắt da^ʍ tà của đám phạm nhân, cô đi thẳng đến phòng giam đơn của Lục Ngân.
Từ cửa nhìn vào, đèn bên trong còn sáng, hiển nhiên anh không ngủ, vì thế, cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Lục Ngân thân là hào trường khu 1, phòng giam đơn cũng không bị khóa, cũng sẽ không có người dám hạn chế tự do của anh, trừ bỏ không thể rời khỏi ngục giam, cơ bản tất cả mọi nơi ở khu 1 anh đều có thể đi.
"Lục Ngân, anh xem tôi mang cho anh cái gì?" Bạch Thiến Thiến tiến vào, trên mặt treo lên tươi cười, cô đem hết thảy cảm xúc giấu chặt dưới đáy lòng, không lộ một chút nào.
Nhìn thấy cô xinh xắn đứng ở cửa, tuy Lục Ngân vẫn mặt than như cũ, nhưng thần sắc trong mắt nhu hòa đi rất nhiều: "Sao không ngủ?"
Tầm mắt anh luôn dính trên người cô, cũng không để ý cô mang tới thứ gì.
Tựa hồ, chỉ cần cô xuất hiện, tầm mắt anh sẽ vẫn luôn đi theo cô.
"Tôi ngủ không được, cho nên tới tìm anh một lát." Đem hộp cơm đặt trên bàn, sau đó lôi kéo anh ngồi xuống, lấy đũa nhét vào tay anh: "Còn nóng đấy, ăn đi, lần trước để đồ ăn lạnh, không ngon băng ăn nóng hổi như này đâu?"
Lục Ngân rất phối hợp, dưới ánh mắt cô, gắp vài cái liền buông đũa.
Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng: "Muộn như vậy, cô không sợ tôi muốn ăn cô sao?"
Lời Lục Ngân nói thực sắc tình, nhưng vẻ mặt của anh lại nghiêm trang, phảng phất như đang nói một chuyện rất bình thường, nghiêm túc đứng đắn.
Bạch Thiến Thiến nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, do dự một lúc, mới mở miệng: "Nếu tôi nói dì cả của tôi tới, đêm nay anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Cô nhìn như vân phong đạm khinh, nhưng trong thâm tâm vẫn mang một tia khẩn trương.
Không phải dì cả tới, mà là tiểu huyệt của cô chưa hết sưng đỏ, không thể để anh nhìn thấy.
Không sai, cô đang đánh cược.
Cho nên cũng không xác định được, liệu Lục Ngân sẽ mặc kệ ý nguyện của cô mà trực tiếp cưỡng bức cô hay không.
Lục Ngân nhìn chằm chằm cô vài giây, mới chuyển tầm mắt, cúi đầu, lại tiếp tục ăn, chẳng qua, lần này anh không ăn thức ăn, mà chuyển tới món điểm tâm ngọt: "Không vội."
Bạch Thiến Thiến nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng cười: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng không rời khỏi ngục giam này được, về sau anh có rất nhiều thời gian cùng tôi...... Khụ khụ."
Nói đến đây, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Dù sao cũng là con gái, đối với thứ tính dục này, cô còn chưa đến mức quá cởi mở.
Lục Ngân không nói gì, Bạch Thiến Thiến cũng trầm mặc, trong lúc nhất thời, phòng giam nho nhỏ, chỉ có tiếng anh nhai nuốt.
Bạch Thiến Thiến chú ý tới, hình như anh rất thích ăn đồ ngọt.
Mấy món ngọt này cô chỉ là nhân tiện làm, lúc ấy chỉ nghĩ nếu anh không ăn, lấy về chính mình ăn cũng được, nhưng chiếu theo tiến độ này, hiển nhiên anh rất thích ăn mấy món này, mấy khối điểm tâm cô làm, không tới vài cái gắp liền vào hết bụng anh.
Lục Ngân ăn điểm tâm xong, ngẩng đầu phát hiện cô vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, do dự một lúc, mới lại cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn đồ ăn sáng.
Mắt nhìn anh đem đồ ăn ăn hết sạch, Bạch Thiến Thiến mới vừa lòng híp mắt, đứng dậy sửa sang lại hộp cơm trống rỗng, ôn nhu hỏi: " Nếu anh thích, về sau mỗi ngày tôi đều làm cho anh, được không?"
Có đôi khi Bạch Thiến Thiến nhịn không được cảm thấy thật bất đắc dĩ, có ai nghe qua quản giáo lại hầu hạ phạm nhân? Kỳ quan này chắc chỉ có thể thấy ở chỗ cô thôi.
Không đợi cô tự giễu xong, liền nghe thấy thanh âm nam tính trầm thấp, ngắn gọn trả lời: "Không tồi."
Bạch Thiến Thiến vừa xong, động tác ngừng lại một chút, giống như vô tình thuận thêm một câu: "Xem phân lượng tôi ân cần như vậy, anh nhất định phải che chở tôi thật tốt đấy, đừng để tôi bị người khác khinh dễ a."
Ánh mắt lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt anh, không lúc nào không chú ý vẻ mặt cùng phản ứng của anh.
Lục Ngân xoay qua nhìn cô, vừa lúc trực tiếp đối diện với tầm mắt của cô, thần sắc trong đáy mắt lâm vào trầm tư, như suy nghĩ điều gì, Bạch Thiến Thiến ngẩn ra, không tiếng động cười mỉa mai, liền quay mặt đi.
Lúc sau lại nghe thấy Lục Ngân hỏi: "Cô bị ai khinh dễ?"
Trong lòng Bạch Thiến Thiến lộp bộp một cái: "Không, không có, ai dám khinh dễ tôi đâu, ha ha."
Cô tuyệt đối không thể đem chuyện hôm nay nói ra, bằng không, người đàn ông này nói không chừng sẽ làm ra mấy chuyện thương tổn cô a, rốt cuộc, hôm nay cô bị tên đàn ông khác cường bạo, chuyện này cũng không phải tin tức tốt đẹp gì.
Lục Ngân nhíu mày, không tiếp tục truy vấn, Bạch Thiến Thiến mới nhẹ nhàng thở ra: "Đã khuya rồi, tôi cần phải trở về, ngày mai còn có một đống lớn tư liệu chờ tôi xem."
Cô nhanh chóng cất gọn hộp cơm, vội vã rời đi, mới vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm đạm mạc của anh: "Hôm nay cô khóc."
Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Bạch Thiến Thiến dừng lại, đưa lưng về phía anh, mím môi, ra vẻ nhẹ nhàng xoay người cười cười: "Không có gì, chỉ là nhớ nhà thôi, được rồi, gặp lại sau."
Không đợi anh mở miệng, cô liền rời đi.
Ngày hôm sau, cả ngày Bạch Thiến Thiến đều ngốc trong khu 1, cái gì cũng không cần làm, chỉ cầm gậy kích điện chơi.
Vốn cô hẳn phải đi khu 2 hoặc khu 3, nhưng bởi vì Lục Ngân kiên trì, một hai muốn cô ở khu 1 tuần tra, mặc dù cảnh ngục nhiều lần muốn để cô rời khỏi khu 1, cũng đều bị Lục Ngân không dấu vết ngăn trở.
Bạch Thiến Thiến bất động thanh sắc, trong lòng cực kỳ vừa lòng.
Quả nhiên đồ ăn tối hôm qua không có đưa uổng, cảnh ngục Trần Châu, thậm chí là đám người thủ vệ, đều có vẻ mơ hồ sợ hãi Lục Ngân.
Phạm nhân khu 1 đều nghe Lục Ngân, một khi cảnh ngục cùng Lục Ngân đối nghịch, toàn bộ phạm nhân khu 1 liền sẽ bạo động, Trần Châu dù sao cũng tiếc mệnh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể oán hận trừng cô một cái, mới bất đắc dĩ rời đi.
Bạch Thiến Thiến cũng mặc kệ anh ta buồn bực, nếu không phải Trưởng giám ngục cùng Trần Châu để cô đi nhà ăn, cũng không đến mức bị Tiếu Lệ cường bạo, còn bày trò làm trước mặt nhiều người, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cô!
Cô, sẽ không tha thứ cho Tiếu Lệ, vĩnh viễn không.
Nhưng Tiếu Lệ không phải người cô có thể chọc đến, không thể trêu chọc, chẳng lẽ còn không thể trốn sao?
Dù sao ở khu 1, có Lục Ngân che chở cho cô, sẽ không có người dám trắng trợn táo bạo ăn hϊếp cô.
Mấy ngày nay, tuy Lục Ngân không hay nói chuyện, nhưng vô hình trung vẫn thể hiện ý bảo hộ Bạch Thiến Thiến rõ ràng, đương nhiên, cô cũng không phải không trả giá, thường làm cho anh vài món ngon, hoặc là ở trên giường thỏa mãn anh.
Tuy rằng du͙© vọиɠ của Lục Ngân rất mãnh liệt, mỗi lần trên giường đều làm tới khi cô đau eo, nhưng so với bị Tiếu Lệ vũ nhục, cô tình nguyện lựa chọn Lục Ngân.
Cho nên, mấy ngày nay Bạch Thiến Thiến vẫn tương đối dễ chịu.
Nhưng mà, cô ở bên này dễ chịu, khu 2 bên kia lại như muốn nổ tung, nguyên nhân là bởi vì Tiếu lão đại khu 2 tức giận!
--------------------------------
Chương này lúc Lục Ngân ăn cơm, cứ có cảm giác như cún con ấy, đáng yêu quá.