Chương 8: Cam tâm tình nguyện để anh thao
Edit: Tiểu Y Y
Toàn bộ đám phạm nhân khu 1 tính ra cũng có đên mấy trăm người, cũng may không gian nhà tắm cũng không nhỏ, sương mù lượn lờ, không ai chú ý tới góc hai người đang đứng.
Bạch Thiến Thiến cùng Lục Ngân giấu mình trong không gian nhỏ hẹp, rất nhanh, âm thanh nói chuyện ồn ào chung quanh nói chuyện đã át đi thanh âm của bọn họ.
Bạch Thiến Thiến vừa nhẹ nhàng thở ra, Lục Ngân liền cố ý dùng sức đỉnh một cái, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cực lớn, mạnh mẽ mở rộng hoa huyệt kiều nộn, ra sức chen vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ.
Hiển nhiên, người đàn ông này một chút cũng không thèm để bụng bên ngoài có hay không người.
"Ân... Đừng... Đừng như vậy... Bên ngoài có người..."
Bạch Thiến Thiến bất an vặn vẹo, mặc kệ cô trốn như thế nào, vẫn không thoát khỏi giam cầm của anh, ngược lại khiến cho côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cơ thể trướng lớn thêm vài phần, lúc cô ý thức được tiếng thở dốc bên tai càng thêm ẩn nhẫn, lập tức sợ tới mức không dám động nữa.
Sợ bóng gió nửa ngày không thấy động tĩnh, cô nghi hoặc xoay đầu qua, đối diện với cặp mắt thâm trầm đen như mực của anh.
Du͙© vọиɠ, trong ánh mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ thâm trầm, cuồng bạo như lốc xoáy, giống như động vật ăn thịt người, muốn cô, toàn bộ nuốt vào.
Tâm Bạch Thiến Thiến run lên, không đợi cô kịp quay đầu đi, một bàn tay to thô ráp cường ngạnh bắt lấy cằm cô, ngay sau đó, trước mắt tối sầm, khuôn mặt tuấn tú của anh bao trùm xuống, hung hăng hôn cô!
"...... Ô ô ô."
Đáng thương cho Bạch Thiến Thiến, đến hô hấp cũng bị anh đoạt đi, càng miễn bàn mỗi tấc mềm thịt cái miệng nhỏ, đều bị anh tận sức lực mυ'ŧ mát liếʍ láp.
Lục Ngân ôm cô xoay ngược lại, đem cô để trên vách tường, hung tợn hôn cô, cổ cô bị anh cố định thành kỳ quái tư thế, nửa người dưới liều mạng bạch bạch bạch va chạm vào mông cô, thậm chí đến hai quả trứng kia cũng rất có tiết tấu chào hỏi mông cô.
Bạch Thiến Thiến bị anh giống như dã thú hôn môi, váng đầu hoa mắt, phía dưới hai chân bị anh bổ ra, gian nan thừa nhận công lược của cây côn ŧᏂịŧ lớn, tiểu huyệt chảy ra chất lỏng hùa theo bôi trơn cho côn ŧᏂịŧ ra vào, òm ọp òm ọp dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng bị côn ŧᏂịŧ rút ra.
Người đàn ông mỗi lần đều dùng sức thao cô, Bạch Thiến Thiến còn cho rằng eo thon của mình sắp bị anh thao tới gãy!
Sức lực quá lớn!
Tử ©υиɠ bị côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng mạnh mẽ đỉnh vào, sau đó lại rút ra, lần thứ hai lại hung hăng đi vào, nhất trừu nhất sáp, tất cả đều dùng lực đạo lớn nhất, làm eo Bạch Thiến Thiến đau tới tê liệt, quả thực ứng với câu nói kia, anh muốn hung hăng thao chết cô!
Người đàn ông này, giống như ngàn năm không ăn qua thịt, anh muốn điên rồi sao!
Sau khi trong lòng cô đã các loại phun tào thầm mắng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của anh, Lục Ngân rốt cuộc đại phát từ bi buông tha cho cái miệng nhỏ của cô.
Bạch Thiến Thiến thật vất vả mới được hít thở không khí, càng liều mạng hô hấp, đến dưới thân bị anh thao tới tê dại cũng không rảnh lo.
Lục Ngân buông tha miệng nhỏ, nhưng ngay sau đó lại chuyển mục tiêu tới liếʍ mυ'ŧ thịt non phía sau lưng cô, lần nay còn muốn cắn, ở trên lưng lưu lại một dấu hôn cùng dấu cắn, quả thực giống như hận không thể ăn cô.
Bạch Thiến Thiến có chút khẩn trương, cô đúng là sợ người đàn ông này đột nhiên phát bệnh tâm thần cắn chết cô, vì thế, cô hạ thấp thanh âm phân tán lực chú ý của đối phương.
"Lục... Lục Ngân, anh...... Sao anh lại biết tôi ở đây?" Lúc nói chuyện, bởi vì cô đưa lưng về phía anh, đùi khẽ cử động một biên độ rất nhỏ, nam nhân đáng chết, thao tiểu huyệt giữa hai chân cô vừa miết vừa đẩy, thậm chí cô còn bị anh làm cho có loại xúc động muốn đi tiểu!
Thật xấu hổ muốn chết!
Người đàn ông phía sau tạm dừng một chút, tiếng thở dốc thô nặng phun sau vành tai, ngay sau đó, cánh môi anh cũng dừng bên tai cô, thanh âm trầm thấp ấm áp mang theo mỉa mai nhàn nhạt," Thành phụ nữ của tôi, còn muốn trốn sao? Cô cho rằng, cái tên phế vật Trần Châu có thể ngăn cản tôi? Ân?" lòng Bạch Thiến Thiến hung hăng nhảy lên.
Anh biết? Anh biết cô lợi dụng tên cảnh ngục Trần Châu trốn tránh khu 1!
Thấy cô trầm mặc, động tác Lục Ngân thao cô trở nên thong thả hơn, chín cạn một sâu, thọc vào rút ra điên đảo trong thân thể cô, côn ŧᏂịŧ lớn chậm rãi nghiền nát tiểu huyệt mẫn cảm, đôi bàn tay to ôm cô kề sát chính mình, hơi cúi người, nói bên tai cô," Cái lão già Trần Châu đã sớm đánh chú ý lên cô đi? Bị lão ta làm, không bằng đi theo tôi, dù sao cô đã vào Hắc Ngục này cũng không ra được, vì sao không để bản thân hưởng thụ một chút? Cô chỉ cần đi theo tôi, làm người phụ nữ của tôi, tôi bảo đảm chỉ cần có tôi ở đây, không ai dám khi dễ cô."
" Tôi hiện tại còn không phải bị anh hết lần này đến lần khác chiếm hữu sao? Dù sao hiện tại tôi cũng không trong sạch, không phải sao." Bạch Thiến Thiến không đáp, hỏi lại một câu, ở góc độ anh nhìn không tới, khóe mắt nổi lên tia lạnh lẽo, trào phúng.
Lục Ngân dùng sức đỉnh một cái, nghe tiếng cô khó nhịn kêu rên, anh mới vừa lòng cong môi:" Tôi thích phụ nữ cam tâm tình nguyện bị tôi thao." Bạch Thiến Thiến bị anh thình lình mạnh mẽ va chạm thiếu chút nữa đứng không vững nhưng trong lòng lại bởi vì câu nói kia mà dao động.
Cô nghĩ tới phản ứng của Trần Châu khi nhắc tới tên Lục Ngân, cái loại sợ hãi đó rõ ràng không phải làm bộ.
Cẩn thận ngẫm lại, cô cũng có thể đoán được đại khái, đơn giản chính là hắn ta lo Lục Ngân sẽ khiến cho toàn bộ khu 1 bạo loạn, đến lúc đó, chuyện này không dễ thu thập rồi.
Tin tưởng Lục Ngân cũng rất rõ ràng điểm này.
Vấn đề là, lời một tên bệnh tâm thần nói đáng tin tưởng sao?
Giống như nhìn ra cô đang do dự, Lục Ngân đem côn ŧᏂịŧ chậm rãi từ phía sau rút ra, đôi tay chuyển qua hai vai cô, lúc cô đang nghi hoặc, lại nâng cằm cô, làm toàn bộ khuôn mặt cô hiện ra trong tầm mắt anh.
"Cô cần tin rằng, chỉ có tôi mới có thể bảo hộ cô."
Ngữ khí bá đạo cố chấp, ánh mắt anh giống như sói cố định cô, sắc bén, cường thế khiến Bạch Thiến Thiến giật mình.
Có lẽ, nên đánh cuộc một phen, không phải sao.
Dù sao đã tới tình trạng này rồi, cô cũng biết có lẽ mình sẽ không thoát được khỏi ngục giam này, tương lai còn có cái gì có thể tệ hại hơn hiện tại a.
"Tôi đáp ứng anh, tôi...... Sẽ cam tâm tình nguyện để anh thao."
Giờ khắc này, Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ thông suốt, ở trong Hắc Ngục một con ruồi cũng khó lọt này, nếu cô còn ra vẻ tự cho là đúng, chờ đợi cô chỉ có tử vong.
Nhưng cô không muốn chết, cô còn muốn tồn tại.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô khẽ cười, chủ động vươn tay vòng lên cổ anh, ngẩng đầu lên, hôn.
Lục Ngân chỉ giật mình một chút, liền hung hăng hôn trả.
Trong nhà tắm, thanh âm đám phạm nhân la hét, đứt quãng truyền đến, trong lòng Bạch Thiến Thiến đột nhiên có một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ kì lạ.
Cảm giác thân thể tê dại càng ngày càng cường liệt, không biết qua bao lâu, dưới sự cường thế luận động của anh, cô cao trào.
......
......
Lúc cô kéo thân thể mỏi mệt trở lại nhà ăn, đã là rất khuya rồi, nhìn thấy ông cụ lúc trước, Bạch Thiến Thiến mỉm cười, xin một chút đồ ăn lấp bụng, ông cụ hiển nhiên thấy được cổ dấu hôn cùng dấu cắn trên cô, chỉ bất đắc dĩ thở dài, trên mặt Bạch Thiến Thiến vẫn như cũ không đổi sắc mỉm cười, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Lúc rời đi, lại thấy Trần Châu đứng ở cửa nhà ăn đợi cô, Bạch Thiến Thiến nhíu mày, vòng đường khác, từ cửa hông nhà ăn rời đi.
Mấy ngày nay Trần Châu rõ ràng bất mãn cô tránh né, rất nhiều muốn tìm cơ hội đem cô làm, trong lòng Bạch Thiến Thiến rõ ràng, cho dù Trần Châu thật sự cường bạo cô, Trưởng giám ngục cũng sẽ làm bộ không thấy.
Cô đã từng cố ý thử, Trưởng giám ngục hình như cố ý không thấy cô.
Đây còn không phỉa rõ ràng dung túng Trần Châu sao?
Huống hồ, cái tên tiểu nhân Trần Châu thật sự quá mức đáng khinh, loại ánh mắt da^ʍ tà nhìn cô, khiến cô càng tức.
Tuy rằng cô đã không phải liệt nữ thuần khiết, nhưng đối với cái tên cảnh ngục Trần Châu này vẫn chán ghét, vô cùng chán ghét!
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Đến tột cùng như thế nào mới có thể khiến tên Trần Châu này biết điều hơn một chút đây?
Trở lại ký túc xá, tắm rửa xong, cô ăn mặc áo ngủ nằm trên giường, bên tai truyền đến thanh âm tru réo tuyệt vọng của đám phạm nhân, cô không ngủ được, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Trong đầu vẫn lặp đi lặp lại lời Lục Ngân nói hôm nay, cô quyết định, nếu mọi chuyện đều đã như vậy, không bằng nắm chắc cơ hội, nịnh bợ Lục Ngân cho thật tốt.