Nữ quản giáo trong ngục giam
Chương 3: Bị một người thao hay bị luân gian? Chính cô chọn.
Edit: Tiểu Y Y
Trong không khí tràn đầy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi, một đám phạm nhân thân cao sức lớn, cơ hồ không có tên nào không lõa thể, bọn họ sắc mặt hưng phấn tới đỏ lên, đôi mắt lóe sáng, giống như cùng hút ma túy.
Tiếng thở dốc, tiếng gào, không đếm được bao nhiêu bàn tay thô ráp duỗi tới đây, dùng sức vuốt ve cô, xé rách cô.
Bạch Thiến Thiến gắt gao cắn môi, sắc mặt tái nhợt, buông tầm mắt, đám đàn ông lông chân rậm rạp, cùng với từng thứ hồng, mềm đến biến thành màu đen thô to, cho dù biết chuyện kế tiếp không tránh khỏi, cô vẫn phản kháng, tránh né, thân hình mảnh khảnh, đong đưa lúc lắc, lung lay sắp đổ.
Đúng lúc này.
Cũng không biết là tên nào hô một tiếng, kỳ quái chính là, nguyên bản nhóm phạm nhân đang hưng phấn vậy mà đều an tĩnh xuống, Bạch Thiến Thiến nhìn qua, chỉ thấy thần sắc hưng phấn trên mặt bọn họ nhanh chóng rút đi, đáy mắt lại lộ ra sợ hãi.
Sợ hãi?
Bạch Thiến Thiến sửng sốt, sao lại thế này?
Đám người tách ra hai bên, những cái tay dơ bẩn trên người cô làm xằng làm bậy cũng đều lấy ra.
Một phạm nhân nam thân hình cao gầy từ giữa đi tới, theo anh xuất hiện, nhóm phạm nhân không tự chủ lui về phía sau vài bước, phảng phất như người này là sài lang hổ báo.
Anh đứng thẳng dừng lại trước mặt Bạch Thiến Thiến, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan lập thể, một đôi mắt như hồ nước lặng thâm tịch nhìn người phụ nữ mỹ lệ trước mắt, không có nửa điểm dục niệm, thứ phản chiếu ra trong mắt chỉ là hình ảnh khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt kinh hoảng.
Người đàn ông này rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặc tù phục to rộng màu xanh biển, thân hình có vẻ có chút đơn bạc, anh đạm mạc nhìn người phụ nữ mĩ lễ trước mắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không giống những tên phạm nhân kia, một bộ sói đói nóng nảy chụp mồi.
Cái này làm cho thần kinh Bạch Thiến Thiến hơi thả lỏng một chút.
Nhưng ngay sau đó, lời người đàn ông đó nói, lại làm cô như rơi vào động băng.
"Bị một mình tôi thao, hay bị bọn họ luân gian, chính cô chọn." Giọng điệu quái gở, ngữ khí bình thản, không mang theo một tia du͙© vọиɠ, chỉ như đang trần thuật một sự thật.
Biểu tình trên mặt Bạch Thiến Thiến đầu tiên là ngốc lăng, tiếp theo là xấu hổ và giận dữ, cuối cùng biến thành cười khổ.
Cô, có lựa chọn sao?
Từ ánh mắt của cô, anh đọc được đáp án, anh tiến lên một bước, vươn hai tay, đem cô một phen bọc trong áo, ở dưới đông đảo ánh mắt căm giận không cam lòng của đám phạm nhân nhóm, đi về nhà tù đơn độc chỉ của mình anh.
Đem thân mình chôn trong l*иg ngực đơn bạc tinh tráng của người đàn ông này, Bạch Thiến Thiến nhìn như lơ đãng nâng khóe mắt, dư quang nhìn quanh hành động của một trăm tên phạm nhân, tự động giống như tránh không kịp với người đàn ông này.
Đúng rồi, bọn họ sợ anh.
Bởi vậy có thể thấy được, người đàn ông đang ôm cô, là một kẻ rất khó đối phó.
Như vậy, cô đêm nay chú định không thể bảo toàn chính mình sao?
Đột nhiên ý thức được cái gì, Bạch Thiến Thiến nhanh chóng quét mắt đến phía cửa ngục giam, giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, tiếng nói lạnh lùng truyền tới: "Sẽ không có người tới cứu cô, đừng ngây thơ như vậy."
Theo lời anh nói, Bạch Thiến Thiến chậm rãi rũ mi mắt, lạnh lẽo trong lòng lan tràn tới tứ chi, lòng người lạnh lẽo.
Cô hình như đã hiểu, lông mi rũ xuống, run rẩy, cuối cùng trở nên bình tĩnh.
Mỹ nữ tinh tế ngoan ngoãn nhu mì núp trong ngực anh, Lục Ngân nhàn nhạt cúi đầu nhìn lướt qua, sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, không có nửa phần ấm áp.
Trở lại phòng giám đơn, cửa phòng bị anh đóng lại, ngăn cách gọi thanh âm giao nhau bên ngoài, Bạch Thiến Thiến bị ném xuống đất không chút ôn nhu, bùm một tiếng, đau đớn khiến cô cắn chặt khớp hàm, nâng mắt xem xét, người đàn ông đó đã ngồi trên giường.
Lục Ngân lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, thấy cô xoa xoa đầu gối bị va hồng, lẳng lặng ngồi quỳ trên mặt đất, rũ đôi mắt, cánh tay che đậy khuôn ngực lỏa lồ, không nói.
Không ầm ĩ, không kêu khóc, là một người phụ nữ thông minh.
"Lại đây, khẩu giao cho tôi."
Ánh mắt người đàn ông lưu luyến trên da thịt trắng nõn của Bạch Thiến Thiến, chớp mắt, liền giống đế vương hạ mệnh lệnh, ở trong mắt anh, cô chỉ cần lấy lòng anh, làm anh thoải mái, thậm chí đến ngữ khí cũng bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Bạch Thiến Thiến run rẩy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh, cánh môi giật giật, mở miệng: "Tôi là quản giáo mới tới, anh......"
"Còn vô nghĩa tôi sẽ ném cô ra!" Không đợi cô nói xong, Lục Ngân không kiên nhẫn quát lớn, ánh mắt như là băng nhọn bắn về phía cô, chỉ cần cô còn dám nhiều lời thêm một chữ, anh liền đem cô đá ra ngoài để đám phạm nhân kia luân gian!
Trong lòng Bạch Thiến Thiến chua xót đến cực điểm, tới hiện tại, cô còn chờ đợi cái gì?
Nếu Trưởng giám ngục muốn cứu cô, người đã sớm tới......
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, không đi làm chuyện vô vị như che che dấu dấu, đi đến trước mặt anh chậm rãi ngồi xổm xuống, khuôn mặt đối diện đũng quần người đàn ông đó.
Cái quần màu xanh biển tuy rằng to rộng, nhưng vẫn có thể đem đôi chân thon dài hữu lực của anh hiển lộ rõ ràng, Bạch Thiến Thiến run rẩy vươn tay, chậm rãi cởϊ qυầи anh.
Anh không mặc qυầи ɭóŧ, trước mắt tức khắc bắn ra một côn ŧᏂịŧ thô dài.
Bạch Thiến Thiến trong nháy mắt kinh ngạc.
Cô chưa bao giờ nhìn dươиɠ ѵậŧ của đàn ông gần đến như vậy, bao phủ toàn bộ cảm giác, là hơi thở đàn ông.
Khiến cô ngoài ý muốn chính là, cũng không khó ngửi.
So với đám phạm nhân bên ngoài bốc mùi tanh hôi, mùi vị của người đàn ông này có thể nói rất sạch sẽ.
Ít nhất, không làm cô cảm thấy ghê tởm.
Đáy lòng Bạch Thiến Thiến nhẹ nhàng thở ra, nếu tránh không thoát, cô cũng không muốn làm chính mình khó chịu.
Cô đem ý nghĩ kéo lại, nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của đàn ông trong chốc lát, mới che dấu kinh ngạc nơi đáy mắt.
Nếu không phải cái côn ŧᏂịŧ này đã cứng lên, với biểu tình thờ ơ kia, cô còn tưởng anh thuộc kiểu cá tính lãnh đạm.
Ý thức xong, Bạch Thiến Thiến chậm rãi vươn tay, chậm rãi cầm côn ŧᏂịŧ.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cùng côn ŧᏂịŧ hung dữ hình thành đả kích thị giác mãnh liệt.
Rất nóng, nó ở trong lòng bàn tay cô như vật sống, từng nhịp nhảy lên.
Tuy rằng cô chưa từng chân chính làm, nhưng cũng không phải em gái thuần khiết cái gì cũng không hiểu, trước kia đã từng xem qua một ít truyện người lớn, điều nên biết hay không nên biết cô đều biết.
Chỉ là, cô lần đầu tiên làm thôi.
Có khẩn trương, cũng có sợ hãi.
Mệnh căn đàn ông tử cô nắm trong tay, cô thật cẩn thận thử hoạt động trên dưới, rõ ràng cảm giác được côn ŧᏂịŧ biến lớn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, cô nắm giữ mệnh căn của anh, chỉ cần cô dùng một chút lực bẻ gãy......
Ý thức được điểm này, Bạch Thiến Thiến nháy mắt ý niệm không nên có đè xuống.
Không được, cô không dám mạo hiểm, người đàn ông này quá nguy hiểm, nếu cô thật sự làm như vậy, chỉ sợ cũng không sống được.
Hít thở sâu, cô đánh giá cẩn thận côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông.
Ước chừng hai mươi centimet, rất thô, rất dài, một bàn tay cô nắm không hết, hai tay mới miễn cưỡng ôm xong, phía dưới là đám lông c* màu đen, rậm rạp, rất dày, trên côn ŧᏂịŧ dày đặc gân xanh, theo chuyển động trên dưới vuốt ve, gân xanh càng thêm rõ ràng, đỉnh qυყ đầυ phình to cực lớn, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều có vẻ thập phần dữ tợn, đối ngược hoàn toàn với bộ dạng thanh tuấn của anh.
"Liếʍ nó." Đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu truyền đến mệnh lệnh của người đàn ông, giọng nói khàn khàn, chắc hẳn giờ phút này anh đã động tình.
Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn anh một cái, đối diện với đôi mắt thâm u, ánh mắt ban đầu còn thanh đạm giờ đã nhiễm du͙© vọиɠ, hô hấp cũng trở nên thô nặng vẩn đυ.c hơn rất nhiều.
"Dùng đầu lưỡi liếʍ nó, mau."
Như bất mãn với việc cô chần chờ, người đàn ông đột nhiên duỗi tay, dùng sức bắt lấy một bên vυ' của Bạch Thiến Thiến, năm ngón tay dùng sức bóp, bàn tay to lún sâu vào phần thịt non mềm, Bạch Thiến Thiến kêu rên, bị dọa sợ, ngay lập tức lo lắng cúi đầu đi liếʍ.
Đầu lưỡi phụ nữ mềm mại chạm vào qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ, một cổ dịch thể màu trắng theo qυყ đầυ xông ra, hương vị tanh ngọt tràn ngập khoảng miệng Bạch Thiến Thiến, cô theo bản năng cảm thấy ghê tởm.
"Nuốt xuống đi, cô dám nhổ ra, tôi sẽ bắt cô đem thứ phun ra, ăn lại."
Người đàn ông đe dọa, lời đe đọa như quả bom hạng nặng, doạ Bạch Thiến Thiến gắt gao ngậm miệng, cưỡng bức bản thân đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống, cũng may thứ người đàn ông này chảy ra không có xú vị, bằng không cô chết cũng không nuốt xuống.
Ngay sau đó, theo ý anh, cô lại bắt đầu liếʍ toàn thân côn ŧᏂịŧ, từ phía dưới hai quả trứng, đến toàn bộ côn ŧᏂịŧ lớn, liếʍ toàn bộ xong, anh lệnh cô dùng sức nuốt dươиɠ ѵậŧ anh, đồng thời vươn bàn tay to đè đỉnh đầu cô lại, để côn ŧᏂịŧ chọc tới thẳng vào cổ họng cô.
Rất nhiều lần cô đều nôn khan khó chịu, nhưng vì sợ hãi anh mà mạnh mẽ ép chính mình thích ứng.
Luôn cúi đầu khẩu giao, Bạch Thiến Thiến không nhìn thấy, giờ phút này khóe mắt anh đã đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ ra vào trong cái miệng nhỏ của cô, hình ảnh hương diễm như vậy, ánh mắt như mãnh thú, thâm trầm, nóng rực khiến người sợ hãi.