Convert: Utichcoc.
Edit: Ramsessivy.
"Có bị sao không?" Đông Húc lập tức nâng cô dậy, lấy tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán của cô, xác định cô không bị gì, một lần nữa ôm cô vào lòng, "Vừa rồi làm anh sợ muốn chết."
Không thể tin được sau nhiều ngày xa cách, bọn họ lại dùng phương thức này để gặp mặt nhau.
"Bị trật khớp cổ chân rồi." Cổ dư cũng hiểu được thì ra là hiểu lầm, vậy cũng không có gì hay ho để nói, cái chính là cô bị thương, cổ chân bị trật khớp, "Xem ra anh phải cõng em xuống núi rồi."
"Không thành vấn đề." Đông Húc ngồi xổm xuống, ý bảo cô leo lên lưng, sau đó một tay xách hành lý, một tay đỡ cô, cùng nhau xuống núi.
Dọc đường đi, phong cảnh đẹp vô cùng, hai người sau khi trải qua tình huống run như cầy sấy, cũng may có thể giải sầu ở nơi thanh sơn lục lâm này, ngắm cảnh núi non.
"Vừa rồi anh thấy em đi vào đường hầm, hiện tại sao lại đi đến đây?" Đông Húc tò mò hỏi cô, còn tưởng hiện cô đang ở cùng Mộ Dạ Triệt, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, "Vừa rồi có phải không nhận ra anh, cho rằng anh muốn nhảy vực tự tử?"
Không thể ngờ được cô lại tìm đến bên này, là cố ý lại đây đón hắn.
Cổ Dư dựa vào lưng hắn, nheo mắt dưới ánh nắng, miễn cưỡng vùi mặt vào tấm lưng của hắn, không muốn nói chuyện.
Đông Húc tiếp tục cõng cô xuống núi, đi qua bức tường màu hồng của trường học, về đến nhà nghỉ.
"Chuẩn bị một chút thuốc mỡ, cô ấy bị trật khớp." Đông Húc không có hàn huyên cùng bà chủ nhà nghỉ nhiệt tình với mình, trực tiếp bảo bà ấy đi lấy thuốc, chính mình thì cõng Cổ Dư về phòng, cởi giày cho cô.
Bà chủ nhà nghỉ hơi hơi sửng sốt, há miệng thở dốc không có để ý đến cô, càng không thể lập tức chạy đi tìm thuốc mỡ rồi quay lại.
"Lãnh tiên sinh, tôi cho với cậu cái này, vị Mộ tiên sinh kia đã đến, bảo là đang đi tìm anh cùng Cổ tiểu thư......"
"Đây là cái gì?" Đông Húc quay đầu nhìn chằm chằm chai dầu hoa hồng giá rẻ đã hết hạn trên tay bà chủ nhà nghỉ, không nói gì mà đứng lên, "Bệnh viện trên đảo ở đâu?"
"Tôi đưa anh đi." Bà chủ nhà nghỉ lập tức buông chai dầu hoa hồng trong tay, lại vui vẻ chạy ra ngoài, "Bệnh viện cách nơi này không xa, tôi sẽ dùng xe đưa hai người đi, chỉ cần 10 đô......"
Nhưng Cổ Dư không muốn đến bệnh viện, lắc lắc đầu, "Chân của em không bị gãy, chỉ là trật khớp chút, không cần đến bệnh viện."
Hiện tại Hà Mộ Nhu không ngừng chảy máu đang nằm ở bệnh viện, Thạch Lỗi cũng té gãy chân phải vào viện, trán của Mộ Dạ Triệt cũng bị thương, không rõ có bị nội thương không, hơn nữa còn mình cô lành lặn thì lại bị trật khớp, vậy đúng là toàn bộ đoàn tụ nhập viện!
"Đi khám đi." Đông Húc kiên nhẫn bế cô lên, quyết định đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra, xác định cô không bị nội thương, mới yên tâm được.
Vài phút đi đường, là Đông Húc ôm cô đến bệnh viện, bác sĩ khám cho cô, bảo cô nằm lên giường bệnh, sau đó lại kiểm tra, chính mình lại cùng y tá đi qua một bên.
Đông Húc thì đứng bên giường nói chuyện với cô, tay vuốt vuốt mắt cá chân của cô, "Nơi này có đau không?"
"Đau." Cổ Dư lập tức rụt chân về.
"Vậy em nằm nghỉ ngơi đi." Đông Húc lại nói, ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn chăm chú vào cô, lại cười nói: "Xem ra, chúng ta cần ở lại trên đảo vài ngày. Chính cái gọi là gãy tay gãy chân mất 100 ngày, chân của em mất 100 ngày để khỏe lại là ít."
"Lâu như vậy sao?" Cổ Dư cũng bị dọa, lập tức mở to đôi mắt mệt mỏi; 100 ngày chính là hơn ba tháng, không lẽ ở lại trên đảo hết mùa đông?
Tuy rằng hiện tại cô giả nghỉ phép, có khi được xem là thời gian du lịch thế giới, nhưng nghỉ dưỡng tại nơi có mối tình đầu của Mộ Dạ Triệt, vậy cũng không khỏi khéo chọn lựa địa điểm sao?!
"Cổ Dư, trước khi anh bay qua Singapore, anh phát hiện có người chuyển vào tài khoản của em một khoản tiền." Đông Húc nhìn cô lại bắt đầu nói sang chuyện khác, nhẹ nhàng cười cười, "Có người tìm em bàn chuyện hợp tác, cũng cho người đến công ty, hẹn gặp mặt mời cơm."
"Đối phương là ai?" Quả nhiên Cổ Dư lập tức bị dời lực chú ý, đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, không chú ý đến bác sĩ ở bên cạnh đang dần đến gần mình.
"Tập đoàn Lập Hâm, lần này anh ta tự mình hẹn gặp em bàn chuyện hợp tác, nói là được bạn giới thiệu mà đến." Đông Húc tiếp tục cười nói, cũng cảm thấy kinh ngạc, "Xem ra, trước tình huống đầu sóng ngọn gió này, vẫn có người dám đón gió mà đến, tìm KS bàn chuyện hợp tác, anh rất bội phục trí tuệ cùng dũng khí của bọn họ."
"Đông Húc, không phải bọn họ không dám tìm KS hợp tác, mà là không dám tìm em hợp tác." Cổ Dư cảm thấy bất đắc dĩ, buông mặt cười cười tự giễu, "Có lẽ lúc này, em cùng với Lâm Tiêm Tiêm giống nhau, cần một lần nữa lại đến quá."
Nhưng mà thật ra cô không hối hận đi từng bước đến ngày hôm nay, cùng lắm thì lại giống lúc trước rời khỏi Mộ gia như vậy, đi bước một tìm kiếm giá trị bản thân mình, tìm kiếm điều bản thân mình muốn là đáng giá! Ví dụ như Đông Húc, ví dụ như cuộc sống phong phú trước mắt của cô......
Nhưng thật ra mẹ con Lâm gia kia, hiện tại bọn họ hẳn nên biết, chính mình nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì. Chọc vào người khác, đó là việc phải trả nợ gấp đôi.
"A." Đông Húc không nói tiếp, nghiền ngẫm cười, ánh mắt quét về phía khác.
Nhưng mà tại đây, Cổ Dư bên cạnh bỗng nhiên chấn động thân thể, cằm ngẩng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, căn bản không thể nói chuyện bình thường với Đông Húc!
Thì ra có người thừa dịp cô chưa chuẩn bị, bỗng nhiên cầm lấy cổ chân bị thương của cô, răng rắc một tiếng, không đợi cô quay đầu phản ứng, đối phương đã dùng một lực mạnh chỉnh mắt cá chân, động tác rất lưu loát, khiến cô sợ tới mức ba hồn bay mất sáu phách!
Tuy rằng cảm giác đau đớn xuất hiện trong một giây, giống như bị kim tiêm đâm, nhưng động tác của bác sĩ rất dọa người, thế mà lại bắt tay với Đông Húc cùng nhau lừa cô, khiến cho cô một lần nữa sợ tới mức đỏ mắt trắng mặt!
"Cám ơn bác sĩ." Đông Húc thì cười rộ lên, mười phần vui mừng xương cốt của cô đã bình thường lại, hơn nữa cũng không khiến cô đau đến mức chết đi sống lại, thoải mái vượt qua được một ải này, vì thế vừa cười nói: "Giờ đã chỉnh khớp lại rồi, ở trên nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi được. Torn, vừa rồi em thật dũng cảm."
Dũng cảm? Cổ Dư vì từ này mà cắn chặt răng, hơi hơi nghiêng mặt đi, không biết nên nói cái gì.
Vài tiếng trước, cô không muốn cùng Thạch Lỗi đến bệnh viện, bởi vậy mới chọn cách đi bộ một mình, quay lại nhà nghỉ.
Chưa từng nghĩ rằng, gặp người có ý định nhảy vực tự tử, buông hành lý liền chạy về phía vực, dưới tình thế cấp bách cô chạy tới giúp một tay, không ngờ chính mình ngu dốt, thế mà lại làm loạn thành một trò khôi hài.
Nay Đông Húc đề cập hai từ dũng cảm này, quả thật là biến thành châm chọc cô, xát muối vào miệng vết thương!
Nếu sớm biết Đông Húc cũng đang thưởng thức cảnh đẹp đàn chim di trú, sao cô lại nghĩ rằng hắn nhảy vực, hoặc là trượt chân ngã xuống vách núi, do đó chạy đến làm chuyện dư thừa chứ?!
Đông Húc thấy nội tâm cô không thoải mái, liền cố ý vươn tay sờ sờ đầu cô, cười nói yêu thương: "Anh là đau lòng em bị thương ở chân, nếu vừa rồi em không chạy đến cảnh tỉnh anh, có khả năng anh thật sự sẽ trượt chân ngã xuống vực. Cổ Dư, nếu hiện tại đổi lại là người đàn ông khác, em cũng sẽ chạy đến như vậy sao? A."
Cổ Dư quay đầu lại nhìn hắn, chớp mắt, giật giật môi, nhưng không nói chuyện.
---
Mỗi lần có Đông Húc bên người, cô liền giống một đứa trẻ có tính tình đùa giỡn, vừa để hắn cõng, lại để hắn dỗ dành, trở về bộ dạng trước kia. Trước kia ở Singapore, cô không ngại để Đông Húc cõng mình sao?
Đồng thời cũng chỉ có Đông Húc ở bên cạnh, cô mới có thể để ý hắn không phải đang châm chọc, giễu cợt cô như vậy.
Thật ra vừa rồi hắn xem cô là trẻ con mà dỗ dành, mới khen cô dũng cảm, sờ sờ đầu cùng cười đùa với cô, chẳng phân biệt cô là ai, nhưng không biết vì cái gì, cô cảm giác lần này nhìn thấy Đông Húc, trong lòng có chút áy náy.
"Được rồi, không trêu em nữa, anh đi mua canh giò heo bồi bổ cho em." Đông Húc khôi phục vẻ đứng đắn của mình, cười mê người, chuẩn bị ra ngoài mua canh bổ.
Nhưng đang lúc hắn kéo tấm rèm, phía ngoài tấm rèm bên kia bỗng nhiên truyền đến một âm thanh tò mò, nhẹ truyền đến, "Cổ tiểu thư?"
Thật hiển nhiên, đối phương chú ý đến bên này đã được một thời gian rất dài, vẫn nhìn phương hướng Cổ Dư, "Là Cổ tiểu thư hả? Vừa rồi hình như tôi nghe được tiếng của Cổ tiểu thư."
Khi xác định được người nằm trên giường bệnh là Cổ Dư, Thạch Lỗi ở giường bên cạnh lập tức hớn hở mặt mày, "Cổ tiểu thư, khéo quá, sao cô lại ở nơi này! Giường của tôi ngay bên cạnh, sau này chúng ta là hàng xóm rồi!"
Cổ Dư nằm trên giường liếc mắt xem nhẹ, cũng không cho rằng đây là một chuyện tốt.
Đông Húc tận mắt thấy hai người quen biết nhau, đi tới phía Thạch Lỗi, cười, thân thiện vươn tay phải bắt tay, "Xin hỏi anh là...?"
Thạch Lỗi sờ sờ mũi, rồi bắt tay với Đông Húc, lại bắt đầu nổ, "Tính ra anh tinh mắt đấy, biết tôi là người vô địch dũng mãnh phi thường ở trên đảo, người gặp người thích......"
"Đông Húc, anh đi mua canh đi." Cổ Dư vội vàng cắt ngang, để Đông Húc đi mua canh, chính mình thì ai oán nhìn chằm chằm hàng xóm, lạy hồn anh ta đừng có hở miệng là "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở' nữa, "Khi nào thì anh có thể xuất viện?"
"A, Mộ Nhu có thể xuất hiện, tôi cũng có thể xuất viện." Thạch Lỗi giật giật mông, chọn tư thế thoải mái để tiếp tục nằm, một cái chân bó thạch cao thì treo trên cao, "Nhưng thật ra Cổ tiểu thư, sao lại té gãy chân nhập viện? Vì anh chàng đẹp trai vừa rồi sao?"
Anh bỉu môi, chỉ về phương hướng Đông Húc rời đi.
"Chuyện này không liên quan đến anh." Cổ Dư cũng dựa người vào đầu giường.
"Ờ." Thạch Lỗi chậc lưỡi, không hề hỏi, lại tiếp tục nói: "Qua vài ngày nữa là đến ngày khách sạn khai trương, Mộ Nhu mời chúng ta tham gia, Cổ tiểu thư có thể đưa anh chàng đẹp trai kia đi cùng, có thể khiến cô nở mặt tuyệt đối."
Cổ Dư nằm trên giường lấy tay chống trán, thầm than trách sao anh chàng này không sinh ra làm phụ nữ, lắm lời đến như vậy?
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh chàng này nói liên tục không dừng!
Một lát sau, cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Cổ Dư tưởng Đông Húc trở lại, không nghĩ tới vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy vàng nhạt khoác một chiếc áo vét dài vội vàng đi tới bên này.
Da dẻ người này hồng hào, mái tóc mượt, toàn thân toát vẻ ung dung đẹp đẽ, nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu như người trợ lý bên cạnh không kêu phu nhân, Cổ Dư còn tưởng người phụ nữ này chỉ mới ba mươi tuổi đầu, là một người phụ nữ tao nhã kiều diễm, da thịt trên người vô cùng mịn màng, không thấy nếp nhăn.
"Phu nhân, tiểu thư nằm ở phòng này, vết thương đã khống chế được, nhưng cánh tay trái bị thương nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu."
"Được rồi, ta biết rồi." Người phụ nữ trung niên có chút tức giận, không muốn nghe trợ lý nói những lời này, đi thẳng đến phòng bệnh của con gái. "Lập tức chuyển viện cho Mộ Nhu, ta sẽ mời bác sĩ có tiếng trên thế giới lập tức bay qua chữa trị cho Mộ Nhu!"
Khi đi qua bên người Thạch Lỗi, người phụ nữ bỗng nhiên dừng bước, tức giận không thể không nhìn chằm chằm tên nhóc vô học không nghề ngỗng, "Nhiều tuổi như vậy rồi, cậu còn đưa Mộ Nhu nhà ta đi đến nơi nguy hiểm như vậy! Ta nói cho cậu biết, nếu Mộ Nhu xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến toàn bộ nhà họ Thạch phải đổi mạng!"
"Bác gái......" Thạch Lỗi vội vàng ngồi dậy, "Cháu chỉ muốn đưa Mộ Nhu đi dạo chốn cũ."
"Bác gái là từ mà cậu có thể gọi ta sao?" Người phụ nữ chợt lóe sắc mắt, càng ngày càng tăng sự chán ghét, "Cậu, còn có cái tên Hàn Triệt kia, từ nay về su đừng có dạy hư Mộ Nhu nhà ta, Mộ Nhu đã có vị hôn phu, các người cách xa nó ra một chút! Con gái Hà gia không phải là người chung đẳng cấp với các người, các người không xứng!"
"Mộ Nhu có vị hôn phu?" Thạch Lỗi giật mình, đồng thời như bị sét đánh, "Chuyện khi nào vậy?".
Hà Tình phu nhân thì trừng mắt liếc anh một cái, lười nói, cùng trợ lý đi về phía trước.
"Này, bà tám kia chờ một chút!" Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ Thạch Lỗi, cũng chính là chủ nhà nghỉ đi theo Cổ Dư đến đây, vừa rồi bà chạy ra ngoài mua súp cho con, bởi vậy mới vắng mặt một lúc, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được một lời nói kình bạo như vậy!
Năm đó bà tám vênh mặt lên trời kia mắng con bà là muốn ăn thịt thiên nga, không phải người xứng đi cùng đường với con gái bảo bối của mình!
Lạy hồn, Thạch gia khi nào thì muốn đi chung đường với Hà gia bọn họ?!
Năm đó Hàn Triệt lạc đường tá túc ở Thạch gia, bởi vậy Hà Mộ Nhu ngày ngày cứ chạy qua đây, một giây cũng không rời Hàn Triệt, thiếu chút nữa san bằng của nhà Thạch gia!
Bà tám vênh mặt lên trời kia nghĩ rằng bà sẽ nguyện ý theo quản gia mà lấy đồ ngon ra chiêu đãi Hà Mộ Nhu sao? Chẳng qua bà yêu quý Hàn Triệt như con, mới đối đãi với cô nhóc năm đó như là con dâu tương lai!
Hàn Triệt là một đứa trẻ hiếu thuận, không chỉ giúp bà quả phụ này bưng bê dọn dẹp, lại cùng Thạch Lỗi đi mời chào khách, dùng trí tuệ của mình bảo vệ toàn bộ hòn đảo, tránh cho hòn đảo nhỏ này bị thương nhân thu mua biến thành nhà xưởng, sẽ khiến bọn họ rơi vào kết cục không nhà để về.
Năm đó Hàn Triệt chỉ mười mấy tuổi, trên người mang theo một khoản tiền tích cóp từng chút một sau nhiều năm làm lộ phí, chuẩn bị đi Singapore tìm cha, nhưng ở thời khắc ông nội Thạch Lỗi bệnh tình nguy kịch, vẫn đem toàn bộ số tiền này giúp Thạch gia vượt qua cửa ải khó khăn.
Trái lại ba của Thạch Lỗi, vừa đi không trở về, hay là ở lại nơi nào đó, cưới vợ hai;
Ông nội Thạch Lỗi không chỉ bị liệt nửa người, lại còn mang một thân bệnh, nếu không phải Hàn Triệt dùng bả vai non nớt của mình giúp bà khởi động lại Thạch gia, Thạch gia chỉ sợ là sớm bị công ty đánh bạc ném xác xuống biển, không còn ai.
"Con tôi gọi cô một tiếng bác thì làm sao? Không lẽ nó không nên gọi cô là bác, mà phải gọi Hà Tình sao?" Giờ phút này, bà nổi giận đùng đùng hướng vọt đến Hà Tình, không vừa mắt nhìn phụ nữ có chút tiền, liên phân chia cấp bậc giai cấp rõ ràng như vậy.
Do bà nhớ rõ khi chồng còn ở trên đảo, cả ngày không có việc gì chỉ chằm chằm xem tivi, cái gì cũng không làm; Hỏi ông ấy nhìn cái gì mà hăng hái vậy, nhà cửa không quan tâm? Người đàn ông này vậy mà chỉ tay vào mặt bà, tức giận mắng ngược bà một trận!
Ông ấy nói yêu thích cô gái xinh đẹp trong tivi, ngón tay thật thon dài trắng mịn, toàn thân thơm tho ngào ngạt, so với bà trên người thối hoắc không biết đẹp gấp bao nhiêu lần.
Hơn nữa cuộc đời này ông ấy nhất định phải cưới một cô gái xinh đẹp như thế, chờ sau này có tiền, ông sẽ đi kiếm, nhất định rời xa nơi này, tìm một hoàng cung ở Singapore, cưới vô số cô vợ xinh đẹp!
Bởi vậy mới nói, người chồng như vậy, người cha như thế, còn chờ mong quay về để làm gì?
Bà là mẹ của A Lỗi, sớm đã xem chính mình là quả phụ, chỉ hi vọng loại phụ nữ như Hà Tình dựa vào đàn ông ăn sung mặc sướиɠ bớt vênh váo trước mặt mình!
Ai chẳng biết chồng của Hà Tình đã chết, lại thông đồng với một anh chàng trẻ tuổi là bạn lúc sinh thời của chồng, dựa vào anh chàng giàu có này giúp đỡ mở công ty, hỗ trợ Hà Tình một bước lên cao, làm cho bà ta trở thành một nữ cường nhân, sau đó khai trương một khách sạn đệ nhất trên hòn đảo này?
Nếu không có người này chống sau lưng phía sau, mẹ con Hà gia bọn họ sớm đã chết đói đầu xó đường, xương cũng không còn, huống hồ là có cơ hội ra nước ngoài chữa bệnh, rồi đem theo đứa con gái biết đánh piano mà khoe khoang ở đây?
Chuyện này, năm đó tiểu Mộ Nhu từng oán giận trước mặt Hàn Triệt, nói mẹ hay lén gặp mặt một ca ca tuấn mỹ, cô sắp có một người cha dượng, cô không thích!
"Hà phu nhân, cô dạy đời con tôi, vậy nó nên kêu cô là gì?!" Đang độ hồi xuân hay sao?
Hà phu nhân thấy có người tức giận với mình, chậm rãi dừng lại bước chân, xoay người lại nhìn người phụ nữ mập mạp tóc cuốn lô, "Bà là?"
"Cái loại miệng nam mô bụng bồ dao găm kia, vừa rồi mắng con tôi là cái gì? Cô mắng lại một lần thử xem!" Mẹ A Lỗi chống nạnh, toàn thân lửa giận, hận không thể tát tai người phụ nữ lẳиɠ ɭơ này!
Một bà già dựa vào đàn ông bao nuôi mà thôi, có tư cách gì mắng Thạch gia không xứng với Hà gia?!
"Mẹ, đừng hơn thua với Hà phu nhân!" Thạch Lỗi một bên vội vàng kéo mẹ lại, để mẹ đừng đắc tội với Hà gia, nhỏ giọng nói: "Bác ấy là mẹ của Mộ Nhu, mẹ mắng bác ấy như vậy, sau này sao con gặp mặt Mộ Nhu được? Mộ Nhu nhất định càng không muốn gặp con."
"Cái đồ không có tương lai!" Mẹ A Lỗi lấy tay chọc chọc vào trán con, tức giận muốn nội thương!
Ai cũng thấy được Mộ Nhu thích Hàn Triệt, không phải Hàn Triệt không cưới chồng, chỉ có đứa con ngốc này mới u mê, khiến mẹ tức giận muốn hộc máu, tóc bạc đầy đầu!
Hàn Triệt cùng Mộ Nhu đều không có sai, sai là tạo hóa trêu ngươi, Hàn Triệt không có duyện phận với Mộ Nhu! A Lỗi sao còn chưa hiểu được?
Bên cạnh, Cổ Dư thấy được toàn bộ giật mình nhìn chủ nhà nghỉ, chậm rãi ngồi ngay ngắn.
Không thể tin được mẹ A Lỗi có sức bật như thể, chỉ thẳng mặt Hà phu nhân kia!
Hà phu nhân khí chất cao nhã kia thì trái lại, đầu tiên là để trợ lý ngăn cản người kia gây họa, say đó dùng ngón tay phất phất áo khoác được may thủ công kia, phủi đi dấu vết mẹ A Lỗi lưu lại, lạnh lùng nhìn chăm chú bên này liếc mắt một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Bà là cổ đông của tập đoàn Thiên Dật, đại nhân đại lượng, không đếm xỉa chuyện nhỏ nhặt này. Cho nên dễ dàng tha thứ người đàn bà chanh chua kia, nhưng không có tiếp theo!
Mà bên này, cửa phòng bệnh không nhờ xuất hiện một thân ảnh cao ngất, thì ra là Mộ Dạ Triệt nghe ồn ào mà đến, hắn đang đi vào trong phòng, giơ tay nhấc nhân đều toát lên vẻ tôn quý trầm ổn, hoàn mỹ soái khí, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người!
Hắn biết được Cổ Dư vào bệnh viện, lập tức đi qua đây, liếc mắt liền nhìn thấy Cổ Dư trên giường bệnh, nhìn thấy cô bình yên vô sự nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm bên kia, góc nghiêng gương mặt nhu hòa, anh mắt vô cùng lo lắng của hắn phút chốc dịu xuống, yên tâm không ít!
"Thân thể thế nào?" Hắn xoải bước đi đến bên người cô, phát hiện không có Đông Húc, không biết chạy đi đâu.
Theo hắn biết, cô cùng Đông Húc gặp nhau trên đường quay về khách sạn, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Đông Húc ôm cô vào viện.
Có thể nói, hai người này vô cùng có duyên với nhau, vậy mà cũng có thể gặp gỡ tình cờ!
"Không có chuyện gì, chỉ là trật khớp." Cổ Dư cũng kinh ngạc khi hắn có thể đến xem cô thế nào, ngoái đầu nhìn lại cười cười, trong lòng ấm áp, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Hà Mộ Nhu cũng ở nơi này, có thể là tiện đường nên ghé qua, liền cười nói: "Hà tiểu thư ở phòng bên cạnh, Hà phu nhân vừa mới đi vào."
Theo lời Hà phu nhân vừa rồi, hẳn là lúc trước rất xem thường Hàn Triệt cùng Thạch Lỗi, luôn ngăn cản con gái gặp gỡ hai người.
Bởi vậy, nhắc nhở hắn chút, tránh tái diễn trường hợp khắc khẩu vừa rồi.
"A, phải không?" Mộ Dạ Triệt cười nhẹ, mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, "Anh lại đây gặp em, không phải đến để gặp Hà Mộ Nhu. Nghe nói em vì cứu Đông Húc ở trên núi, suýt nữa ngã xuống vách núi."
Đây là những người bạn nhỏ do chủ nhà nghỉ nhận nuôi nói cho hắn biết, nói có anh trai đẹp trai ôm chị Cổ Dư trở về, sau đó lại vào bệnh viện, trên người hai người đều là bùn đất.
Anh trai đẹp trai, hiển nhiên là Đông Húc!
"......" Cổ Dư sửng sốt, tựa đầu hơi hơi xoay đi, không nói chuyện.
Mộ Dạ Triệt thì thầm thở dài trong tận đáy lòng một tiếng, ngồi xuống bên giường, đau lòng nhìn mắt cá chân bị thương của cô.
Trong một ngày trải qua hai lần tình huống kinh hãi, nhất định mệt chết được.
---
Đông Húc đi ra bệnh viện, vốn dĩ là giao người đi mua canh bổ, bồi bổ cho Cổ Dư.
Nhưng trên đường, hắn gặp Hà Tình phu nhân, xe Hà phu nhân liền dừng trước mặt hắn, ý bảo hắn lên xe.
Vì thế hắn hơi hơi nhếch mép, gương mặt tà mị, không nói gì, ngồi lên xe Hà Tình.
Hà Tình dẫn hắn đến khách sạn thay quần áo bẩn, chuẩn bị phòng tổng thống xa hoa nhất cho hắn, hầu hạ hắn nghỉ ngơi trước, chính mình ở chung cùng hắn một lát, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, cùng hắn dán gần, bốn cánh môi gần như cách xa nhau không đến 2cm, thổ khí như lan, ái muội ôn chuyện cùng hắn......
Sau đí không chiếm được sự đáp lại nhiệt tình của hắn, rốt cuộc tự mình dẫn người đến bênh viện đón con gái, chuẩn bị để cho hắn gặp con gái Mộ Nhu của mình, để hai người gặp nhau.
Lãnh Đông Húc cũng không chống đẩy sự tiếp đãi thịnh tình này, ở phòng khách sạn thay quần áo, nâng một ly rượu, thân hình to lớn đứng bên cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh biển xinh đẹp.
Thật xin lỗi, Cổ Dư, hắn trước mắt phải gặp người bạn cũ của mình.
---
s1apihd.com 07/09/2022.
[Editor: Khởi động lại sau hơn nửa năm do bận công việc, hi vọng vẫn được mọi người ủng hộ ^^.]