Edit: Ramsessivy
Toà thị chính phê duyệt cho Cổ Dư nghỉ phép, nhưng một nhà Mộ gia cũng không có đi ra ngoài du lịch, mà là ở nhà, bốn người một bàn chơi mạt chượt.
Đông Húc, Mộ bí thư, Cổ Dư, Mộ Thanh Vận, bốn người họp thành một bàn, chơi mạt chượt đơn giản, nhưng trong bốn người này, ngoài Mộ Thanh Vận có kỹ năng bài bạc không tệ lắm, ba người còn lại đều là nửa nạc nửa mỡ.
Trong đó Đông Húc là chậm nhất, hoàn toàn không biết chơi mạt chượt, đánh một quân thì mất nửa ngày, đánh ra lại lấy trở về, một lần nửa đặt trong dãy bài của mình, lại cẩn thận cân nhắc rồi cân nhắc, xem ra so với xử lý công việc còn khó hơn! Nhưng anh chàng mỹ nam này cũng chính là kẻ đầu sỏ đề nghị chơi mạt chượt, quả thật khiến cho mọi người đi theo ngủ gà ngủ gật, ai cũng kêu.Mộ Thanh Vận
"Đông Húc, dì Ba giúp cháu đánh." Mộ Thanh Vận không biết ngáp cái bao nhiêu, vươn bàn tay trắng nõn của mình, tuỳ tiện rút một quân bài của Đông Húc, "Đánh quân này đi, cứ nghe lời dì." Tên nhóc thúi, không biết chơi mạt chượt thì đòi chơi làm gì chứ! Sáng sớm hứng thú bừng bừng lại lôi bàn mạt chượt ra chơi, nói là muốn chơi mạt chượt cùng Mộ bí thư, mọi người không đi Bắc Kinh, du lịch mệt, ở nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.
Vì thế Mộ bí thư cùng Cổ Dư đều gật đầu, vô cùng tán thành đề nghị này, ăn sáng xong lại ngồi xuống trước bàn chơi mạt chượt, bốn người ngồi cùng nhau, một nhà vui vẻ hòa thuận, hành trình đi Bắc Kinh liền hủy bỏ!
Nói thật, ngồi đánh mạt chượt nói chuyện phiếm cũng rất tốt, người một nhà có thể ở cùng một chỗ mà thoải mái tâm tình, xem như cả gia đình hội tụ. Còn có thể để Mộ bí thư vui đùa, ăn bài của Mộ bí thư, nhưng Đông Húc lại hoàn toàn không biết đánh bài mạt chượt, quả thật cô muốn hỏng mất! Tên nhóc này không hiểu đánh mạt chượt lại đòi xem náo nhiệt làm gì, Cổ Dư còn đánh giỏi hơn so với hắn, ít nhất không quá ngáo ngơ!
Xem ra tên nhóc này là cố ý không cho bọn họ đi Bắc Kinh!
"Nghe lời dì, đi quân này đi." Giờ phút này cô thật sự không nhịn được nữa, rút một quân bài trong dãy bài của Đông Húc, trải ra một phen, "Cứ đánh như vậy không phải tốt hơn sao, nhắm mắt mà đánh, sạch sẽ dứt khoát, khiến người ta vui lòng vừa mắt a."
Cổ Dư cùng Mộ bí thư thì ngồi bên cạnh mà cười, lần đầu tiên thấy được Đông Húc dứt bỏ dáng vẻ làm việc mà chơi mạt chượt, có hương vị ở nhà, quả thật làm người ta vừa lòng vui mắt.
Giờ phút này, tuy rằng mọi người đang đánh bài mạt chượt chậm rì, nhưng bầu không khí hạnh phúc nồng đậm, khiến người ta thoải mái không nhịn được mà cười to. Không thể tưởng tượng được hiện tại Đông Húc cũng biết học cách chọc cười, khiến mọi người cùng nhau cười theo.
"Dì Ba, đây là bài của cháu, không phải của dì, dì có biết cháu muốn đánh quân bài nào không?" Đông Húc vội vàng lấy lại quân bài của mình, quả thực muốn hộc máu trợn mắt, nhưng đôi mắt vẫn mang ý cười, "Bị người ta ăn bài thì làm sao đây?"
"Làm gì chuẩn như vậy, ăn là ăn được sao!" Mộ Thanh Vận trợn mắt, "Nếu thật sự bị ăn, vậy tính của dì đi." Cô đố ai dám ăn bài đó!
"Tam tiểu thư, lão gia ăn rồi." Người giúp việc hầu hạ bên cạnh Mộ bí thư cười nói, vội vàng giúp lão gia đẩy ngã bài.
Mộ bí thư ngồi trên xe lăn cũng vui vẻ cười ha ha, "Thanh Vận, ba ăn bài thắng rồi."
Cổ Dư cũng không biết xấu hổ mà ngã bài xuống, cũng cười tủm tỉm, "Em cũng ăn rồi, ha ha."
"......" Vì thế Mộ Thanh Vận kiểm tra bài của mình, chột dạ kiểm tra rõ ràng là hai người thắng thật, đúng là mình miệng đen.
"Thật sự chẳng hay chút nào? Chúng ta làm thêm ván nữa." Cô chưa từ bỏ ý định kiểm tra bài của hai người, xác định không có ăn gian, sau đó xáo bài, lại hung hăng chia bài, chuẩn bị ván tiếp theo, "Ba, Cổ Dư, ván này nhất định con phải hòa. Làm gì có chuyện như vậy, nói ăn là ăn ngay!"
Cô trước kia hay chơi mạt chượt cùng các vị thái thái nhà giàu, vận may rất tốt, chưa từng bị thua! Hôm nay tự nhiên lại bị thua hai lần!
"Được, được." Mộ bí thư cười ha ha, bởi vì thân thể không tiện, là giúp việc giúp ông cầm bài, còn ông thì đeo kính mà xem, ngẫu nhiên ra chủ ý, cười quay đầu dặn quản gia bên cạnh: "Chuẩn bị ăn cơm thôi, đói bụng rồi."
"Ba, thắng cuộc liền bỏ chạy." Mộ Thanh Vận lên án ông.
"Cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục." Mộ bí thư cười vang, biết con gái là đùa giỡn với mình, muốn đánh bài cùng ông, bởi vậy ông cũng đau lòng con cháu, không muốn bọn họ bị đói bụng, "Đánh xong ván này, chúng ta ăn cơm." Vì muốn ông được vui, bọn họ sao có thể để bụng đói chơi bài được, sẽ phá hư thân thể mất.
Trên thực tế, Dạ Triệt đang ở Bắc Kinh đợi gặp mặt cùng bọn họ, nhưng Đông Húc lại mời mọi người chơi bài, hủy bỏ lịch trình đi Bắc Kinh, cho Dạ Triệt leo cây! Bởi vậy có lẽ lúc này Dạ Triệt đang đứng xem đồng hồ ở nhà cũ của Mộ gia tại Bắc Kinh, đợi cho kiên nhẫn mất hết, đồ ăn cũng lạnh ngắt. Xứng đáng a, tiểu cữu vô tâm vô phổi này! Ai bảo vẫn luôn cho người khác leo cây!
"Chị Ba, Đông Húc, lại đây ăn cơm." Cổ Dư đang hỗ trợ dọn chén bát, cũng múc canh cho Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, đút cho Mộ thái thái uống canh, "Mẹ, hôm nay tiền thắng bài của con cùng ba sẽ giao hết cho chị Trương, chiều nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc, có nhiều đồ ăn hơn. Có món tương chế đề hoa mà mẹ thích nhất, mẹ ăn một chút sẽ không ảnh hưởng đến thân thể."
Huyết áp của Mộ thái thái đã bình thường, chính là thân thể có chút suy yếu, cười uống xong chén canh thứ hai mà Cổ Dư đút, "Phụ nữ thường ăn lòng trắng trứng gà, mới có khả năng duy trì làn da có độ đàn hồi. Cổ nha đầu, con cũng ăn nhiều một chút, đây là bí kíp giúp mẹ duy trì da thịt."
"Vâng." Cổ Dư cười vui hẳn lên, khẽ chớp chớp đôi mắt to, "Thật ra, con cũng thích ăn. Những món mà mẹ thích ăn, hơn phân nửa trong đó cũng là món con thích. Trước kia con thường xuyên đắp mặt nạ, cho nên mới có thể duy trì làn da căng mịn......Mẹ, xem ra chúng ta có cùng sở thích giống nhau, hì hì."
"Nha đầu ngốc."
---
Bắc Kinh.
Mộ Dạ Triệt đúng hẹn đứng đợi ở nhà cũ của Mộ gia đến hai tiếng, nhưng lại một giờ qua đi, hắn mới dám thật sự tin rằng Đông Húc đang lừa mình!
Đương nhiên, Mộ bí thư cùng Cổ Dư cũng không đồng ý gặp hắn, chính là hắn cũng vừa mới đến Bắc Kinh một chuyến, cho nên muốn cùng gặp mặt với người nhà một lần. Đây chưa nói đến lừa gạt, nhưng bọn họ không đúng hẹn, quả thật làm cho hắn cảm thấy thất vọng.
Không biết sau khi ly hôn cùng Cổ Dư, người nhà sống thế nào?
Hắn vẫn nhớ rõ, trước khi hắn ký tên vào đơn ly hôn, ánh mắt của Mộ bí thư phẫn nộ như thế nào. Thật ra cho dù hắn có ký tên hay không, Mộ bí thư cũng không tha thứ cho hắn. Bởi vì trong hai tháng ngắn ngủi này, hắn ngoài việc phụ lòng Cổ Dư, cũng phụ lòng cha mẹ nuôi của mình. Bọn họ sẽ cho rằng hắn muốn trở lại Hàn gia, cho nên mới cùng Hàn Vũ Ngấn nhấc lên quan hệ, dừng lại ở Singapore không chịu trở về.
Nhưng mà sự thật là, hắn không muốn trở lại Hàn gia, chính là muốn Hàn gia hoàn toàn bị hủy diệt, Hàn Vũ Ngấn cùng Lâm Ngọc Nhi phải trả giá vì tất cả những hành vi năm đó. Hắn vẫn sẽ trở lại Mộ gia, báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ nuôi, vẫn là Mộ Dạ Triệt như cũ.
Mà tờ giấy hợp đồng kết hôn của hắn cùng Cổ Dư, thật ra cũng đã không còn tác dụng gì, mặc dù bọn họ không ký tên vào đơn ly hôn, mối quan hệ của bọn họ cũng không quay lại như trước được. Bởi vậy nếu Cổ Dư cho rằng ly hôn sẽ làm cô thoải mái hơn, hắn đồng ý ly hôn.
"Đi thôi, bọn họ sẽ không đến đây." Hôm nay hắn mở cánh cổng nhà cũ của Mộ gia không người ở, đi một vòng trong nhà, sau đó ngồi xe rời đi, đến nghĩa trang tế bái mộ bia người mẹ Triệu Hiểu Nhu đã mất của mình.
Sỡ dĩ lựa chọn đến Bắc Kinh, là vì Hàn Vũ Ngấn lần đầu tiên lại đây tế bái Triệu Hiểu Nhu, người đàn ông này thậm chí còn không biết tro cốt của vợ cũ mình an táng ở nơi nào, chỉ biết là nhà cũ của Hàn gia đã đổi chủ, ký ức của con cùng vợ trước trong ông ta đã biến mất hầu như không còn, hoàn toàn không nhớ rõ.Hàn Vũ Ngấn
Lần này vì cái chết của Lâm Tiêm Tiêm, Hàn Vũ Ngấn không thể không tìm được mộ bia của Triệu Hiểu Nhu, mời Mộ Dạ Triệt tiến đến.
Vì thế một ngày này, hai cha con lại gặp mặt tại một nghĩa trang ở Bắc Kinh, Hàn Vũ Ngấn chỉ vào mộ bia của Triệu Hiểu Nhu mà nói vô cùng đau đớn: "Chuyện tình năm đó, chẳng lẽ con không có một chút ký ức nào sao? Vì sao ta lại kiên quyết ly hôn cùng Triệu Hiểu Nhu, cùng với nguyên nhân mà con ly hôn với vợ cũ, đều là giống nhau! Bởi vì không thương, bởi vậy nên không thể tra tấn lẫn nhau!"
Mộ Dạ Triệt híp mắt lại, đáy lòng có hơi hơi rung động, gương mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn xác thực, thời gian này hắn cùng Cổ Dư tra tấn nhau, quả thật là vì không thương, cho nên mới kết thúc hợp đồng trước kỳ hạn. Nhưng Hàn Vũ Ngấn thì không giống vậy, Hàn Vũ Ngấn là nɠɵạı ŧìиɧ, chưa ly hôn liền lên giường cùng Lâm Ngọc Nhi! Ông ta cùng Triệu Hiểu Nhu còn có một đứa con, đây là trách nhiệm làm cha của ông ta!
"Hàn Triệt, ta biết con sẽ cho rằng là ta cố ý nɠɵạı ŧìиɧ." Hàn Vũ Ngấn lại nói, âm thanh vang dội, mang theo sự ổn trọng thuần thục của một người đàn ông trung niên, bất đắc dĩ nhìn đứa con trước mặt này, "Năm đó trước khi mẹ con tự sát có nói một câu, cô ấy nói tình cảm của hai vợ chồng vỡ tan, là vì cô ấy tập trung vào sự nghiệp của mình, bởi vậy còn có thể cứu vãn tình cảm. Nhưng thật ra từ những năm trước đó, ta và cô ấy đã ở riêng, ta nhiều lần đưa đơn ly hôn đều bị cô ấy bác bỏ, cô ấy vẫn không chịu ký. Bởi vậy chúng ta mới vì con, thử cứu vãn tình cảm, nhưng kết quả cũng không như mong đợi, cô ấy thật điên cuồng cực đoan, mỗi lần đều đòi chết để bức ta, không chịu bình thản chia tay, khiến cho mối quan hệ của chúng ta ngày càng căng như dây đàn. Sau đó ta mới gặp được Lâm Ngọc Nhi......"
Mộ Dạ Triệt nghe, cười lạnh một tiếng: "Bởi vậy ông nhẫn tâm vứt bỏ con mình, đây cũng thành cái cớ cho tình cảm tan vỡ giữa ông cùng Triệu Hiểu Nhu?"
"Hàn Triệt." Gương mặt già nua của Hàn Vũ Ngấn hiện lên sự áy náy, đi đến gần con, "Năm đó ta cũng thiếu chút nữa bị Triệu Hiểu Nhu điên cuồng bức thành kẻ điên. Khi đó hai người phụ nữ đều đang nổi điên, một người tự sát, người kia đi Singapore cũng đòi tự sát, bởi vậy ta không thể không đuổi theo qua Singapore, lo lắng Lâm Ngọc Nhi cũng gặp chuyện không may. Sau đó biết được con được người ta nhận nuôi, ta liền đi luôn không trở về nữa. Ta biết con sẽ không tha thứ cho ta, mà con, sống ở Mộ gia cũng thật hạnh phúc. Còn hơn là đi theo ta như vậy."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn ông, sự cười lạnh trong đôi mắt càng ngày càng sâu, khóe môi nhếch lên, phát hiện Hàn Vũ Ngấn đi làm diễn thuyết, so với Lâm Ngọc Nhi còn có bài bản hơn!
Nhưng mà cái này cũng đều không sao cả, hắn vốn dĩ không có xem Hàn Vũ Ngấn là cha của mình! CHính là để cho hai con người bỏ trốn này biết, Triệu Hiểu Nhu tự sát là vì bọn họ, bọn họ sẽ không được sống yên ổn!
Hàn Vũ Ngấn thì nhìn thấy sự châm chọc trong mắt hắn, gương mặt xấu hổ cùng hối hận không ngừng va chạm trên gương mặt của mình, nói giọng khàn khàn: "Hàn Triệt, thật ra ta không hi vọng con đi lên con đường năm xưa của ta. Cho dù con có yêu hay không thương cô gái này, có phải kết hôn thật hay không, con tốt nhất đừng nên hình thành mối quan hệ hôn nhân với cô ấy, cho cô ấy hi vọng.
Tuy rằng con muốn lợi dụng cuộc hôn nhân giả này để đối phó với cha mẹ, nhục nhã Tiêm Tiêm, nhưng đồng thời, con thật ra cũng đang bức bách cả hai cô gái. Chẳng qua Tiêm Tiêm có tố chất kém một chút, lựa chọn tự sát, cũng giống như đúc Triệu Hiểu Nhu năm đó. Còn cô gái tên Cổ Dư này thì tương đối kiên cường hơn, có thể hào phóng buông tay.
Bởi vậy Hàn Triệt, ta không hi vọng con tiếp tục làm sai nữa, buông tha đoạn ân oán này đi. Thật ra hành động của con là muốn trả thù người cha đẻ mà con hận nhất, chẳng lẽ con muốn làm một Hàn Vũ Ngấn thứ hai sao?"
Trong đôi mắt của Mộ Dạ Triệt có tia cười lạnh xẹt qua không ngừng, nhếch môi: "Nếu tôi không làm như vậy, Hàn Vũ Ngấn ông làm sao ý thức được năm đó chính mình có bao nhiêu bỉ ổi? Mà ông nói hoàn toàn đúng rồi, Lâm Tiêm Tiêm chính là Triệu Hiểu Nhu năm đó. Mà Hàn Triệt, lịch lãm không đủ, cũng không có đạt tới sự bỉ ổi như Hàn Vũ Ngấn. Hiện tại nhìn thấy con trai noi theo chính mình, cảm giác thế nào?"
"Hàn Triệt, con điên rồi sao? Sau này con làm sao bây giờ?" Hàn Vũ Ngấn nghe những lời này cảm thấy kinh ngạc, đôi mi bụi gắt gao nhăn lại, nếp nhăn trên trán che kín tang thương, "Con còn tiền đồ trước mắt, vì sao lại hủy diệt chính mình như vậy?!"
"Hàn Triệt năm đó đã bị Hàn Vũ Ngấn tự tay hủy diệt rồi!" Mộ Dạ Triệt lớn tiếng cười lạnh, gương mặt nho nhã đột nhiên bắt đầu nổi giận, hàm chứa một tia âm lệ, lửa giận nổi lên, hiện ra đỏ như máu, "Sau khi Lâm Tiêm Tiêm chết đi, Mộ Dạ Triệt này đã sớm là cái xác không hồn, đừng có nói với tôi về chuyện tiền đồ! Tôi không có tiền đồ!
Tôi làm nhiều chuyện thương tổn hai cô gái này, người nhà không chấp nhận, đúng là bởi vì tôi có thân phận Hàn Triệt, tận mắt chứng kiến Triệu Hiểu Nhu cạn máu mà chết ngay trước mặt mình, thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung! Tương tự, tôi cũng thấy được một cảnh Lâm Tiêm Tiêm nằm run rẩy rơi lệ trong vũng máu, đây là ác mộng của tôi!
Mà những cái này, bao gồm cả khối xác Hàn Triệt này, đều là Hàn Vũ Ngấn ông ban cho tôi! Ông hủy diệt tôi còn chưa hoàn toàn sao? Không có gϊếŧ chết đứa con oan nghiệt xen giữa ông và Lâm Ngọc Nhi, ông thật hối hận lắm phải không?"
"Hàn Triệt." Tiếng nói của Hàn Vũ Ngấn che kín tang thương cùng khàn khàn, áy náy nhìn con, nhưng ông đã không thể làm gì để bù lại được, lui về sau mấy bước, "Triệt, Hiểu Nhu đã không thể sống lại được. Quên những ngày trước kia đi, hãy đem mình trở thành người của Mộ gia."
"A." Mộ Dạ Triệt cười lạnh lùng, màu đỏ tươi trong mắt khôi phục lại vẻ thâm ảm, con ngươi âm u, lóe ra hàn quang, "Nghe rõ đây, Hàn Vũ Ngấn ông chưa bao giờ là cha của Mộ Dạ Triệt này cả, về sau gọi tôi là Mộ thiếu! Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm chết, cùng với Triệu Hiểu Nhu chết, một mạng đền một mạng, tôi có thể tạm thời buông tha cho Lâm Ngọc Nhi! Nhưng nếu ông muốn diệt cỏ diệt tận gốc, bản thiếu sẽ hoàn trả lại gấp đôi!"
"Hàn Triệt?" Hàn Vũ Ngấn nhấp nháy môi, không biết nên làm thế nào để hóa giải đoạn ân oán này, mới có thể xử lý thích đáng quan hệ giữa Lâm Ngọc Nhi cùng Hàn Triệt, để hai bên không bị thương tổn. Chỉ có thể nhìn theo con xoay người rời đi, sắc mặt ám trầm.
Sau khi Mộ Dạ Triệt rời khỏi nghĩa trang, ngồi xe về tới nhà cũ Hàn gia năm đó.
Căn biệt thự này đã đổi chủ được nhiều năm, bức tường bên ngoài đã được sửa lại toàn bộ, trên tường đầy cây hoa leo.
Hắn nhớ rõ hai mươi mấy năm trước, mẹ Triệu Hiểu nhu có thói quen đứng ở lầu hai đẩy cửa sổ ra mà kêu hắn là "Triệt nhi", để hắn đi vào nhà.Triệu Hiểu Nhu
Triệt nhi, trên đường có bùn, đừng ngồi xổm nghịch ngợm!
Triệt nhi, quay lại ăn cơm ngay, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, làm món rau xào thịt bò!
Triệt nhi, nói cám ơn với dì Lâm đi.
Những ký ức này đã là vĩnh cửu, đều là một ít việc vặt trong cuộc sống, nhưng hắn có thể nhớ rõ mẹ đối với hắn lúc hắn còn bé, một tiếng gọi đầy sủng nịnh đó, cùng với một cảnh máu chảy đầy đất trong phòng khách kia!
Rất nhiều năm rồi hắn chưa có tới lại nơi này, nhưng vài chục năm sau trở về đây, hắn phát hiện tâm tình mình quá mức bình tĩnh, đã không còn loại hận ý của năm đó.
Chẳng lẽ bởi vì Lâm Tiêm Tiêm chết trước mặt Lâm Ngọc Nhi, khiến Lâm Ngọc Nhi biết vậy đã chẳng làm, bởi vậy làm cho hắn cảm giác vui sướиɠ, giải được những nút thắt bế tắc trong lòng kia sao?
Hắn nheo mắt, lẳng lặng nhìn tòa nhà này, im lặng loại bỏ dần những lời nói của Hàn Vũ Ngấn còn nằm dưới đáy lòng mình. Hàn Vũ Ngấn tanh tưởi đầy người, nhưng nhiều năm sau ông ta nói nhiều câu, duy nhất một câu lời khuyên có thể nhấc lên gợn sóng ở đáy lòng của Mộ Dạ Triệt hắn.
Thì đó là đừng làm Hàn Vũ Ngấn thứ hai, đừng phạm cùng một sai lầm! Nếu hận, vậy không nên đi lên con đường cũ của Hàn Vũ Ngấn cùng Triệu Hiểu Nhu năm đó, dây dưa cùng hai cô gái, Mộ Dạ Triệt hắn nên rõ ràng hơn chính mình yêu ai, cũng nên dứt khoát lưu loát một chút.
Đương nhiên, hiện tại trò chơi đã xong, hắn không có kết hôn thật cùng Cổ Dư, cũng không có cùng Lâm Tiêm Tiêm bỏ trốn để mặc vợ con, trò chơi trả thù đã xong.
Hắn nên hỏi chính lòng mình, Lâm Tiêm Tiêm chết đi cùng Cổ Dư còn sống, hắn thật sự yêu ai? Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm đã chết, vì cái gì hắn cùng Cổ Dư lại càng chạy càng xa?
---
Sau khi rời khỏi nhà cũ của Hàn gia, Mộ Dạ Triệt không có lập tức quay lại Singapore, mà là trở lại nhà cũ của Mộ gia ở Bắc Kinh, đứng ở vườn sau nhìn bức tường trước mặt, nhìn bầu trời.
Đã từng, Mộ Thanh Như mang theo hắn còn nhỏ ngồi trên bờ tường này mà thổi hoa bồ công anh, sau đó hắn mang theo Đại Lận tới nơi này nghỉ phép, ngồi ở nơi này ngắm hoàng hôn.
Nhưng hiện tại, không có người phụ nữ nào cùng hắn ngồi ở chỗ này ngắm hoàng hôn, cũng không có người nào của Mộ gia chịu đến nhà cũ ở Bắc Kinh cùng hắn gặp mặt. Trên thực tế đây mới là Mộ trạch mà hắn lớn lên, làm bạn cùng Đông Húc từ khi còn nhỏ đến lớn, có vẻ có cảm tình với nơi này hơn, nhưng lần này Đông Húc cố ý cho hắn leo cây, không có cùng người nhà Mộ gia tiến đến!
Vì thế khi hoàng hôn kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất, hắn lại gọi điện cho Đông Húc, "Thì ra đến Bắc Kinh chỉ là ngụy trang, vì sao lại làm như vậy?"
"Dạ Triệt, đi du lịch Bắc Kinh là ý của ông ngoại, nhưng Cổ Dư say xe, nên cả nhà ở lại trong nhà. Tiểu cữu đợi cũng lâu nhỉ, vừa rồi bọn họ mải chơi mạt chượt, quên nói lại." Đông Húc cười khẽ nói trong điện thoại.
Dạ Triệt biết hắn cố ý làm vậy, nhíu mày, nhân tiện nói: "Sau này đừng làm như vậy. Cậu có điện thoại, hôm nay nói đến đây thôi."
"Được." Đông Húc cười cúp máy.
Dạ Triệt thì mang theo vệ sĩ xoay người đi trở về, nhận điện thoại Dịch Phong gọi tới, "Nói."
"Thiếu gia, thì ra Phó Minh Khải cũng không phải cố ý thất hẹn cùng Lâm Ngọc Nhi, mà là lúc anh ta nhận nghe xong một cuộc gọi, liền chạy tới nơi hỏa táng. Thời gian anh ta dừng lại ở buổi lễ hỏa táng thật ngắn, tựa như là tham gia lễ tang của Lâm Tiêm Tiêm, nhưng sau đó đột nhiên lại biến mất, hành tung trở nên bí ẩn hẳn lên. Hiện tại tôi chỉ có thể điều tra được anh ta đã bay qua Thụy Sĩ, về căn nhà trước kia mẹ anh ta từng ở, không biết rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì. Nhưng Phó thiếu gia này hằng năm bay qua Thụy Sĩ là chuyện bình thường, có thể là tế bái mẹ mình, là đứa con có hiếu." Dịch Phong báo cáo chi tiết ở trong điện thoại, "Thiếu gia, xem ra Phó Minh Khải tuyệt đối không có khả năng đứng ra làm chứng cho Lâm Ngọc nhi. Anh ta bay trở về bên cạnh mẹ mình."
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt biến sắc, đôi mắt u ám bỗng nhiên sáng lên, "Cậu nói anh ta từng tham dự lễ tang của Lâm Tiêm Tiêm?"
"Đúng vậy, thiếu gia."
---
"Điều tra cẩn thận hành tung của anh ta!" Mộ Dạ Triệt lại trầm giọng ra lệnh, bước chân đột nhiên nhanh hẳn lên, đi đến trước cửa xe, "Tôi đột nhiên nhớ tới, trong khoảng thời gian Lâm Tiêm tiêm
gặp chuyện không may ở bệnh viện, anh ta luôn luôn âm thầm đi theo Lâm Tiêm Tiêm. Gần đây anh ta cũng không có xuất hiện, xem ra là có liên quan đến Lâm Tiêm Tiêm! Giờ tôi quay lại Singapore!
"Vâng! Thiếu gia, giờ tôi cũng đang bay qua Singapore."
---
s1apihd.com 19/12/2020.