Mà quan trọng nhất – lúc cô đang bị xét xử, quan tòa không hề để ý đến việc dân tình phẫn nộ ra sao, không để ý đến người khác nói án của cô đã được sửa lại, phán ba năm tù, sửa mười năm thành ba năm, giải quyết dứt khoát.
Công dân quá mười sáu tuổi đã phải chịu trách nhiệm hình sự, hơn nữa tình tiết vụ phóng hỏa khá phức tạp, thiếu chút nữa đã có người tử vong. Chính cô gia giáo đã không tốt, liên tiếp phạm tội, nên trực tiếp đưa vào trại cải tạo, một phần để dân chúng dịu lại sự phẫn nộ.
[Thông thường, trẻ vị thành niên chỉ có thể đưa vào trại cảo tạo, nhưng trại cải tạo cũng không khác gì ngục giam là mấy, điều lệ chế độ đều giống nhau, chính là lao động cải tạo nhiều hơn chút. Bình thường 16 tuổi là đủ để vào tù, nhưng còn tùy theo mức độ của vụ án, tùy theo trường hợp mà quyết định, như gϊếŧ người, phóng hỏa, đầu độc, trộm cướp, 16 tuổi là đã phải thực thi trách nhiệm hình sự. Trước kia Đại Lận do hình tượng đã không tốt, lại là con nhà quan lớn, một khi phạm tội, liền trở thành tâm điểm cho mọi người trỉ chích. Vậy nên chắc mọi người cũng hiểu được Đại Lận mới ít tuổi đã phải ngồi tù? Mười sáu tuổi...Aiz ╮[╯▽╰]╭]
(Editor: lúc đầu edit mị bị nhầm về số tuổi của Đại Lận, 16 tuổi là đúng rồi, vì Đại Lận rất thông minh nên nhảy lớp lên đại học - đọc những chương sau sẽ rõ - làm mị phải ngồi sửa lại từng chương huhuhu, do cái tội mà lội cái thân T____T)
Hơn nữa ba năm ở trong tù, chưa bao giờ truyền ra chuyện Đại Lận ở trong tù không được tốt, mọi người đều nghĩ con gái của Tô thị trưởng nếu đã được giảm án, thì những chuyện khác cũng sẽ không tệ. Mà bau ba năm, cô được thả ra ngoài với dáng vẻ tiều tụy khiến ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Đâu ai ngờ được, lúc ở trong tù, cô suýt nữa bị ép phải tự sát...
"Dì Tiêu, nếu dì có việc, cháu xin phép đi trước." Đại Lận nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ Tiêu Tử, miệng hé ra một nụ cười yếu ớt, đứng dậy đi về phía cửa.
"Đại Lận!" Tiêu Tử vội vàng chạy theo, có chút ảo não vì trước đó không có làm tốt công tác tư tưởng với mẹ, làm cho lần gặp mặt này không được thuận lợi. Hình ảnh cảu Đại Lận trước kia, ba mẹ Tiêu Tử đều làm lớn, cùng Trâu gia, Đằng gia giống nhau, đối với Đại Lận sau khi nhận án phóng hỏa mà trốn không kịp, ai gặp cũng né.
Bởi vậy Tiêu Tử biết cần phải mất một thời gian để gia đình mình chấp nhận hoàn cảnh của Đại Lận, khả năng đồng ý cũng rất ít, nhưng không hề nghĩ tới chuyện người mẹ vĩ đại như bà ngay từ lần đầu gặp mặt đã nói thẳng ra như thế, không còn hy vọng.
Tiêu Tử ảo não, buồn lòng vì Đại Lận bị tổn thương, nhưng bản thân anh cũng hiểu được, nếu anh muốn ở cùng với Đại Lận, đây là một con đường anh nhất định phải bước qua.
"Tiêu Tử, đừng đi vội, con không muốn biết kết quả kiểm tra bệnh của mẹ sao?" Mẹ Tiêu Tử ngồi ở ghế sô pha, lạnh lùng lẳng lặng kêu con trai, nhìn bóng dáng đầy lo lắng của con: "Trước đây con không để ý ba và mẹ phản đối, ba năm phấn đấu làm việc được thăng chức cũng bỏ không chịu tiếp nhận, lại kiên quyết làm thư kí của Tô thị trưởng. Khi đó bọn ta ba mẹ thật sự vì con mà tức giận, cũng không hiểu vì sao con lại muốn thế, không suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng bây giờ cũng hiểu được, thì ra tất cả những gì con làm là vì tiểu thư nhà Tô gia.
Tiêu Tử, chung quanh con chẳng phải rất nhiều những cô gái tốt sao, đừng chọc giận ba mẹ nữa được không? Quan niệm của Tiêu gia cũng phải cổ hủ giáo điều, chỉ cần đối phương là người hiền lương phúc đức, phẩm hạnh tốt, ba mẹ vẫn có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ con lại khiến cả ba và mẹ lần nữa thất vọng."
Tiêu Tử đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn mẹ, mặt anh lộ rõ vẻ khó xử và mệt mỏi.
"Còn kết quả kiểm tra, mẹ bị ung thư." Mẹ Tiêu Tử lẳng lặng nhìn con trai, giọng nói, ánh mắt đều vô cùng bình tĩnh:
"Là ung thư. Vậy nên mẹ mới quyết định giao việc của Hồng Vũ cho con, thay mẹ gánh vác sự nghiệp của gia đình. Tử, con đừng làm mẹ đau lòng nữa được không? Nếu con không muốn làm quan, vậy thì làm doanh nhân, từ lúc mẹ sinh con ra đều mong con công thành danh toại, cưới được người vợ hiền, dâu thảo. Bởi vậy, vừa rồi mẹ không còn thời gian, chỉ có thể nói thẳng, để con không hao phí nhiều năm mà chờ một người không đáng, rồi quên người mẹ này vẫn còn đang nằm trong bệnh viện!"
Đại Lận đứng ngoài cửa phòng bệnh, nghe được toàn bộ câu nói của mẹ Tiêu Tử, lời bà ấy nói không to cũng không nhỏ, chỉ vừa đủ nghe. Cô trước mặt ba của Tiêu Tử của người nhà họ Tiêu đang đi về hướng này mà bước qua, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cô về đến biệt thự Tô gia, nằm trên chiếc ghế dài trước cửa, lộ ra khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp, ngưỡng mặt ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Xe của Đằng Duệ Triết chạy ngang qua biệt thự Tô gia, hắn không nhìn thấy cô, đèn xe chói mắt đến mức như muốn quên đi tất cả mọi thứ.
---