Tô Đại Lận 3 năm trước
Cô thích nói dối, luôn làm những chuyện xấu, hay đi tìm Tố Tố gây chuyện, lại còn khóc nhè trước mặt hắn, cho rằng là do hắn ức hϊếp cô.
Ba năm trước cô mới mười mấy tuổi, hắn cho rằng cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tính tình tiểu thư, nên một mực nhẫn nhịn đối xử với cô. Chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc nhẫn nhịn trong một thời gian dài, chính là làm cô càng phóng túng, làm hại Tố Tố, phóng hỏa cửa hàng bán hoa của Tố Tố, làm cho Tố Tố thiếu chút nữa bỏ mạng trong biển lửa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại chồng thêm phần hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô đang chậm rãi tránh khỏi ánh đèn xe phía trước của hắn. Cô một thân chật vật, bị Xá Dật mang đến khu biệt thự cao cấp, cũng không có mặc vào váy tiểu thư cao quý, nếu là tình nhân ít nhất phải có những bộ quần áo sang chảnh, mặt hoa da phấn, nhưng vẫn là hình dáng cũ kia với chiếc váy dài bị xé rách.
Kiểu váy hoa này, ba năm trước Tố Tố cũng có một bộ, thân hình thon gầy trắng nõn của Tố Tố khoác lên bộ váy dài, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, đầu lại đội mũ cói, mái tóc dài bay bay, ở trong gió nhẹ nhàng thoát tục.
Năm đó hắn đưa Tố Tố đi nghỉ mát ở bờ biển, Tô Đại Lận cũng đi theo, cả hai đều mặc một chiếc váy Bohemian dài giống nhau như đúc, làn váy dài đến mắt cá chân, tôn lên nhan sắc hồng nhuận của cô, gương mặt non mềm như đứa trẻ của cô trắng hồng, có chút trẻ con, căn bản không có khí chất phiêu dật như Tố Tố, chỉ phảng phất kiểu cô gái kẹo ngọt đáng yêu.
Nhưng ba năm sau, Tô Đại Lận ở trong tù đã cao lên không ít, mắt cá chân khéo léo lộ ra, váy dài đem cái eo nhỏ của cô bó chặt, ngực phình lên thấy rõ, ít nhất là cỡ D. Dưới ngọn đèn đường lộ ra gương mặt yêu kiều, có vẻ thướt tha, gương mặt non mềm nhỏ nhắn trước đây nay đã bớt chút hình ảnh của một đứa bé, dáng người gầy tái nhợt, trông bộ dạng càng thêm tinh tảo.
Lúc này cô từ trước mặt hắn mà đi qua, không như trước kia nhảy lên xe của hắn, cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng nói sợ, để rồi mạnh mẽ chui vào lòng hắn, mà là bước chân đi bước một, thất kinh quay đầu nhìn về phía biệt thự một cái, rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.
Nhưng chạy được vài bước, cô lại ngã xuống, kéo lê đôi chân bị thương, một đôi mắt đẹp đầy vẻ hoảng sợ, nhìn Xá Dật đang hướng bên này chạy tới bắt lấy cô.
Thực ra Xá Dật muốn chạy về tiếp 'Vợ yêu', nhưng vừa xuống lầu nhìn thấy Tô Đại Lận bỏ chạy, giận tím mặt đuổi theo, định bụng đánh cô một trận cho hả giận. Xá Dật lúc này cùng Đại Lận đều giống nhau, đều không thấy được Đằng Duệ Triết đang ngồi trong xe, hắn ta tiến lên vài bước nắm lấy tóc cô mà kéo: "Mẹ kiếp, cô chạy đi đâu! Cô đã muốn ký hợp đồng với công ty tôi, ngày mai theo tôi đi làm, nếu không đi, tôi lại cho cô nếm mùi vị ngục giam một lần nữa! Bây giờ đi với tôi đến nơi khác!".
Hắn vội vàng nhét Đại Lận vào trong xe, rồi cũng ngồi vào ghế lái, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị xe của Đằng Duệ Triết dừng trước cửa nhà cản trở, hắn ta khó chịu bóp còi inh ỏi.
Đằng Duệ Triết nghe những lời Xá Dật vừa nói tỏ ra vô cùng bất mãn.
Hắn đi xuống xe, đứng phía trước đèn xe của Xá Dật, gương mặt bình tĩnh nhàn nhã gọi điện thoại: "Xá chủ tịch, tôi là Duệ Triết, bây giờ tôi đang biệt thự của mình, có chút món quà muốn tặng cho ngài...À, nghe nói Xá thiếu gia mới nhận chức tổng giám đốc cũng đang ở khu biệt thự dân cư này, đúng lúc, hay là ngài cùng con dâu cùng nhau đến đây đi...Tôi vừa rồi hình như thấy Xá đại thiếu gia ở đây, còn tưởng ngồi trên xe cậu ấy là Xá thiếu phu nhân."
Trên mặt Xá Dật lúc này mới lộ vẻ khẩn trương, không đợi người đàn ông họ Đằng ngắt điện thoại, đã một cước đạp Đại Lận ngã nhào xuống xe, mắng to một tiếng nhiều chuyện, quay đầu xe nhanh chóng rời đi.
Đại Lận té một vòng trên mặt đất, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết dần trở nên lạnh lùng, hắn đang dùng một loại ánh mắt lạnh buốt, khinh bỉ nhìn chằm chằm cô.
Cô chậm rãi đứng lên, lấy tay lau đi vệt máu trên khóe môi, đi về phía trước.
Toàn thân cô đau nhức, trên người chỉ còn mấy chục đồng, chứng minh thư đã nằm trong tay Xá Dật, chỉ còn cách về nhà bác Trâu. Sau khi rời khỏi nơi tù giam đầy rẫy song sắt, cô thích đi đây đó, thích quay lại con đường về nhà, thích được tự do tự tại, nhưng cô không biết, kiểu ăn nhờ ở đậu này sẽ kéo dài bao lâu, bị Xá Dật dây dưa đến khi nào.
Đằng Duệ Triết thoáng thấy cô dùng ánh mắt đượm vẻ đạm mạc cùng hèn mọn nhìn hắn, rất nhanh nhíu mày một cái, lạnh lùng nhìn cô dưới ánh đèn đường.
Tô Đại Lận từ hôm trước ra tù, hôm sau vẫn một mực im lặng, để mặc cho người khác nhục mạ, cười nhạo cũng không cãi lại, không đem những người này đánh cho một trận. Bóng dáng mảnh mai mang chút thấp kém, chút thấp kém ấy lại phảng phất khí chất kiên cường, không giống với Tô Đại Lận của trước kia.
Thật sự đêm hôm qua hắn đã nghĩ rằng cô sẽ lao xuống lầu đánh cho Lý Tương Tương một trận, làm cho các thiên kim tiểu thư kia câm miệng, không ngờ được cô lại cúi đầu trốn vào phòng, không phát ra chút tiếng động.
Tô Đại Lận cư xử như vậy, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Lên xe!" Hắn lái xe đến bên cạnh cô, thốt lên hai từ lạnh như băng.
Đại Lận dừng bước, thoáng nhìn càng thêm e sợ, lại đem ánh mắt dời đi, không bước lên xe của hắn, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Căn bản là cô không đủ can đảm bước lên xe hắn.
Duệ Triết liền mở cửa xe, sắc mặt mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp mang theo chút không kiên nhẫn: "Lên xe, tôi đưa cô về nhà Trâu bí thư!" rồi vươn tay kéo Đại Lận đẩy vào, oành một cái đóng cửa xe.
Đôi vai nhỏ bé yếu ớt của Đại Lận co rụt lại, dùng hai tay ôm chặt thân mình che đi cảnh xuân đang bị phơi bày.
Đằng Duệ Triết liếc nhìn cô một cái, đột ngột quẹo tay lái sang trái, dừng xe trước một cửa hàng quần áo thời thượng, bước vào giá trưng bày lựa lựa, tiện tay cầm lấy một bộ váy trắng đi đến chỗ Đại Lận: "Đi thay! Cho cô hai phút!"
Hai phút sau, Đại Lận mặc bộ váy mới đi ra, eo nhỏ chân dài, da thịt trắng noãn, phù hợp với khuôn mặt tinh xảo, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ người nhìn.
Nhưng dưới ngọn đèn, đằng Duệ Triết lại phát hiện, bàn tay và chân của cô thô bỉ không thể chịu nổi.
Cánh tay tuy nhỏ bé nhưng các ngón tay thì thô to, lòng bàn tay thì dài. Mà cặp chân kia, chẳng thích hợp để mang những đôi giày cao gót hở ngón, mười đầu ngón chân không hề non mịn, mà là khó coi, trông rất thô.
Anh liếc mắt một cái rất nhanh, không hề nói một tiếng, thanh toán tiền, rồi xoay người đi.
Về đến nhà của Trâu bí thư, Tiểu Hàm nhìn thấy Đại Lận đi cùng Duệ Triết lại vô cùng kinh ngạc, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Đằng Duệ Triết, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp cười nói: "Duệ Triết, ra là anh dẫn Đại Lận ra ngoài dạo phố, váy anh chọn cho cô ấy cũng khá đẹp đó nha."
Duệ Triết nghe xong, khuôn mặt tuấn tú lại lạnh một phần, đột nhiên chán ghét nhìn chằm chằm bóng dáng Đại Lận, thần thái lạnh nhạt, vẻ mặt không hờn giận.
Viên lão phu nhân gọi Đại Lận vào phòng, kêu dì Trương đi ra ngoài, trìu mến lại đau lòng nhìn khuôn mặt thanh tú của Đại Lận: "Đại Đại, con đi tìm bà ngoại sao?"
Đại Lận lắc đầu, che đi vết sưng đỏ trên khuôn mặt, cô cúi đầu.
Mẹ ruột của cô là tình nhân bên ngoài của ba, bên nhà ngoại tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự có mặt của cô trong gia đình, mẹ Hàn Tử lại càng không thể.
"Ôi." Viên lão phu nhân thở dài một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh, tiếc hận nói: "Đại Đại, Duệ Triết và Tố Tố đã muốn chia tay, hai đứa nó tan tan hợp hợp, người trong nước người ngoài nước, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bên phía gia đình của Duệ Triết cũng hy vọng nó mau chóng thành gia lập nghiệp, bởi vậy bà nội nghĩ, về sau mà Duệ Triết không chăm sóc tốt cho con, bà sẽ nói một tiếng với gia đình của Duệ Triết."
Đại Lận cúi đầu đủ thấp, đôi tay nhỏ bé đan chặt với nhau.
Nếu Đằng Duệ Triết thật lòng muốn chăm sóc cô, ba năm trước đã không đích thân tống cô vào tù. Hắn chán ghét cô, đã nổi một trận lôi đình, cô nghĩ đến một ngày nào đó nếu tiếp tục theo đuổi hắn, sẽ lại bị hắn đưa vào tù.
"Đại Đại, kỳ thật chuyện của ba con, cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Duệ Triết, vụ án phóng hỏa năm đó cả thành phố đều biết, sau khi nó đưa con vào tù, chưa bao giờ nghĩ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vấn đề chính trị của ba con, mà vấn đề chính trị này thực sự nhạy cảm, như quả cầu tuyết lăn xuống dốc không ai có khả năng cản lại, đều do đối thủ của ba con ở phía sau đào ra..."
"Bà nội, chuyện đó con đều hiểu" Đại lận ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn lộ rõ vẻ ưu thương và hối hận, chớp mắt ngấn lệ, "Chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, đều đo một tay con tạo thành, con cũng không oán trách gì Duệ Triết. Ba con đã từng đem chuyện phóng hỏa áp chế đi xuống, nhưng trước đó vì ba vẫn dung túng tính cách điêu ngoa ương ngạnh của con, mà trước đó lại có tình nhân ở bên ngoài, mới làm cho người ta bắt được nhược điểm... Vậy nên mẹ Hàn Tử mới đem toàn bộ việc tham ô hối lộ của ba con tiết lộ cho nhà báo, con chỉ biết mẹ luôn muốn trả ba. Vì năm đó ba bế con từ bàn giải phẫu trở về, nói dối mọi người là con nuôi, nhưng thực tế bắt mẹ hàn Tử phải nuôi nấng con gái của tình địch ..."
"Đại Đại, thì ra con đều biết." Viên lão phu nhân nước mắt lưng tròng, lại nức nở nói: "Mặc kệ như thế nào, bà nội hy vọng có sẽ có một người đàn ông tốt chăm sóc cho con. Đã qua ba năm, tức giận trong lòng Duệ Triết chắc cũng nguội đi phần nào, con cũng đã bị trừng phạt, bà nội sẽ bàn bạc với nó."
Vừa dứt lời, Đằng Duệ Triết liền tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Đại Lận và Viên lão phu nhân đang ngồi cùng nhau, giống như lúc trước, cô vẫn thường vô lý làm nũng, tựa vào lòng bà, sự chán ghét trong mắt hắn hiện lên sâu đậm.
Quả nhiên, Viên lão phu nhân hướng Đằng Duệ Triết gợi ý: "Duệ Triết, ta cùng ông nội của cháu ở Bắc Kinh có gọi điện nói chuyện, lão Đằng gia gia thường xuyên đề cập đến hôn sự của cháu, hỏi cháu khi nào thì có thể mang theo vợ đi đến Trung Nam Hải. Cháu xem Đại Đại nha đầu nhà chúng ta như thế nào? Con bé Đại Đại này sống cực khổ trong tù ba năm, trừng phạt như vậy là đủ rồi."
Mắt Đại Lận nhanh chóng buông xuống, chỉ cảm thấy khó xử.
Ánh mắt của Đằng Duệ Triết xẹt qua tia sắc lạnh bén nhọn đâm vào người cô, không nói một câu, thật lâu sau mới hừ lên một tiếng cười lạnh, nói: "Tôi vốn nghĩ cô đã thay đổi, thì ra vẫn là Tô Đại Lận của ba năm trước đây. À, vợ đương nhiên tôi sẽ cưới, nhưng tuyệt đối không phải là cô, Tô Đại Lận!"