Người đến là một thiếu niên khoản bằng tuổi của bọn hắn, mười sáu mười bảy tuổi. Mặt một bộ áo được làm bằng lụa, tôn lên vẻ quý phái của kẻ có tiền. Trên mặt mang theo nụ cười tà tà, nhìn sơ qua là biết một vị công tử của Thái gia hắn vừa nói đến. Phía sau có bốn thanh niên cùng tuổi đang đi cùng tiến vào trong phòng. Nhất Thành nhận ra bọn hắn đều là pháp sư. Cảnh giới cũng không cao.
Chấp sự liền vội vàng đứng dậy,
- Thái Thư Công tử, không biết ngài đến đây có việc gì? Đây là người của Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện.
- Người thư viện sao? Vừa rồi ta nghe có người nói là không nói rõ tình hình thì không giải quyết việc quỷ quái. Có việc này sao?
Chấp sự lúng túng,
- Dạ Dạ, việc này…
Nhất Thành thấy lão chấp sự khó sử cũng không chấp nhất. Lên tiếng,
- Đúng vậy. Nếu không nói rõ, chúng tôi sẽ không giải quyết việc này.
Tên Thái Thư kia hừ lạnh nói,
- Thái gia chúng ta đã trả đầy đủ phí giải quyết việc này cho thư viện, nhiệm vụ các ngươi là giải quyết quỷ quái. Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ai chết hoặc mất tích không liên quan mấy vị. Việc này thư viện ngươi giải quyết không tốt, danh tiếng thư viện các ngươi trong thành này chắc cũng không tốt lắm đâu.
Mập Mạp, Lan, Tuyết Dung, và Tuyết Nhạn mặt mày âm trầm. Bọn họ đến đây giải quyết giúp Thái gia quỷ quái thế mà giọng điệu tên này lại cực kỳ đáng ghét. Nếu đã là quỷ quái thì hiểu rõ nguồn gốc cũng tốt hơn là xong vào đánh nhau sống chết mà không biết rõ đối thủ là ai. Thậm chí số lượng quỷ quái.
Nhất Thành từ trong lời nói của tên này cảm thấy không đúng. Nhờ vả người khác không nên có thái độ này. Còn về danh tiếng thư viện sao? Có thể đám Mập mạp còn để ý chứ hắn mang thái độ của người thế kỷ hai ngàn, để ý mới là lạ. Bạch Tư Thường ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, lần này hắn chủ yếu đến đây quan sát đám Nhất Thành làm nhiệm vụ và đánh giá. Chỉ xuất thủ khi có nguy hiểm và việc thoát ra khỏi khống chế của hắn nếu không thì không được nhúng tay.
- Ha...ha..Ha.. Nhận tiền là phải làm việc? Bạch sư huynh, từ lúc nào thư viện trở thành chó săn vậy. Nén cục thịt thì phải liều mạng làm việc. Sư huynh nên báo lại cho mấy lão già kia. Hỏi xem bọn họ đã làm gì mà thư viện lại đi xuống dốc đến mức bị người khác không xem ra gì như thế này?
Đám Bạch Sư huynh mặt mày khó coi, trong lòng mắng thầm ‘tên này quên mình là người của thư viện sao? Tại sao lại mắng chính mình là chó săn’. Còn tên Thái Thư công tử cùng chấp sự mặt mày biến đổi, càng khó coi hơn. Không biết tên này là ai nhưng đổi trắng thay đen, nói một thành mười như vậy, mới nói danh tiếng, hắn đã quy tội bọn này mắng thư viện là chó săn. Không chừng mấy cao thủ thư viện nghe được thì Thái gia hắn gặp rắc rối lớn.
- Hừ, ngươi là thá gì mà dám nói chuyện như vậy chúng ta. Ở Tây đại lục không chỉ có thư viện các ngươi. Nhìn qua thì mới là giáp một học viên. Lại dám lớn lối ở đây. Không giải quyết việc quỷ quái này thì cút. Học viên của Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện thật là kém cỏi. Đến cả một con tiểu quỷ cũng không giải quyết được mà cứ nói dài dòng. Vậy để Pháp Tông chúng ta thay các ngươi vậy.
Một tên đứng sau lưng Thái Thư tiến lên nói, tên này nhìn qua khoảng tuổi Bạch Tư Thường, trên người áo quần sáng lóa, đôi mắt da^ʍ tà nhìn về đám Tuyết Nhạn nảy giờ liên tục. Bạch Tư Thường nhíu mày lên tiếng,
- Người của Pháp Tông?
- Không nghĩ tới ở đám ngu xuẩn các ngươi cũng có người biết Pháp Tông. Đúng vậy, ta là Tống Ngôn, nội môn đệ tử của Pháp Tông.
Pháp Tông là một trong những tông môn mạnh ở phía Tây Đại lục này. Đứng ngang hàng với ba đại thư viện, người ta hay nói Tây Đại Hoang có ‘ba viện, tứ tông’. Ba thư viện thì mọi người biết rồi. Còn về tứ tông gồm Pháp tông, Ngũ hành Tông, Nhân Tông, và Thiên Địa Tông. Không chỉ vậy phía tây cũng có vài tổ chức đi lại trong bóng tối như Ác Ma tổ chức từng tấn công cướp đồ ở Thủy Linh Quốc. Đối đầu trực tiếp với ba viện, tứ tông.
Bạch Tư Thường âm trầm nhìn chấp sự kia,
- Thái gia ngươi đây là ý gì? Mời thư viện lại mời Pháp Tông người nữa là sao?
Thái Thư kia liền nhảy ra nói,
- Thư viện người không giải quyết được, chúng ta mời người Thái Tông thì sao?
- Tốt, Tốt, Tốt. Thái gia ngươi được đấy, ta sẽ báo lên thư viện việc này. Hy vọng lúc đó các ngươi chuẩn bị tốt lời giải thích. Chúng ta đi.
Bạch Tư Thường lạnh lùng thốt ra ba chữ tốt. Trong lòng hắn rất tức giận, Thiên Long Thành dù sao cũng là ở gần thư viện bọn hắn. Thường được thư viện giúp đở, coi như là nằm dưới quảng hạt của thư viện. Các nhiệm vụ được thư viện giải quyết, chưa bao giờ có thế lực bên ngoài nhúng tay, lần này Thái gia đã chạm đến lợi ích thư viện.
Nhưng vừa mới bước vài bước thì bị tên Tống Ngôn của Pháp Tông chặn đường. Cười da^ʍ tà nói,
- Khặc.. khặc.. Muốn đi, để lại ba người nữ nhân kia.
- Muốn chết.
Tuyết Nhạn nổi giận, triệu hồi Magic Plate, phóng ra Phong Ma Đạn Ma Pháp cùng lúc hét lớn.
Tống Ngôn không ngờ Tuyết Nhạn dám xuất thủ, dù bất ngờ nhưng hắn vẫn phản ứng nhanh chóng, lướt qua tránh né. Thế nhưng phòng quá hẹp, hắn né được nhưng đồng bọn phía sau thì không kịp. Bị đánh trúng ngã bật ra ngoài phòng.
Phong Ma Đạn Ma Pháp là một loại phép thuật ngoại phóng, phóng ra những viên đạn hình tròn. Đánh trúng bất cứ vật gì thì sẽ phát nổ, gây sát thương rất lớn cho đối thủ. Tuyết Nhạn cũng đã cảnh giới Rm vương miện, tên kia ăn ma pháp đạn của nàng cũng không dễ tiêu.
- Dám đánh huynh đệ của ta, chết.
Tay phải Tống Ngôn phóng đại biến đổi thành cánh tay Đá, xong đến bên này. Tên này là bọc phát chiến sĩ, sử dụng phép thuật lên cơ thể để tấn công.
- Hừ
Bạch Tư Thường hừ lạnh, cũng nhanh chóng kết ấn, nền dưới chân bọn hắn mọc lên tạo thành thổ thuẫn. Dù sao cũng là tầng một, nên thổ thuật được thi triển nhanh chóng.
- Ầm
Tiếng va chạm vang lên, Tống Ngôn đánh trúng Thổ Thuẫn. Thổ Thuẫn bị đánh vỡ nhưng Tống Ngôn cũng bị bật lùi mấy bước.
- Red Plate đỉnh phong! Không Tệ, nhưng chỉ vậy thì..
Tống Ngôn nói chưa hết câu, hắn đã thấy một bàn chân tông thẳng vào mặt hắn. Không kịp nghĩ nhiều, Tống Ngôn vội vàng giơ tay phải lên che mặt. Đánh lén vừa rồi là Nhất Thành, một kích không trúng, hắn đang ở trên không mượn lực, búng người lui sau. Vừa rồi, Nhất Thành thấy Tuyết Nhạn tấn công tên kia là biết có đánh nhau. Không ngờ Tống Ngôn và Bạch Tư Thường tốc độ nhanh như vậy, giao nhau một kích. Nhất Thành mới thừa cơ hội tung một cước, tấn công vào mặt Tống Ngôn.
Hai bên nhóm người dương cung bạt kiếm. Không biết từ lúc nào, trên tay của Lan đã xuất ra một cây đao lớn. Mập mạp thì kết ấn, sau lưng đã có đất đá bay lên, quanh người Tuyết Dung thì hơi lạnh lan tỏa ra cả phòng.
Bên nhóm người kia thì cũng không kém, một tên cầm kiếm. Một tên thì kết ấn, hai tay rực lửa, tên vừa trúng đòn của Tuyết Nhạn thì dùng phong nhận.
Nhất Thành cười cười nhìn tên chấp sự cùng với Thái Thư công tử kia. Tên chấp sự là người thường, còn Thái Thư kiai trở thành Pháp Sư pháp sư không lâu, mới tạo Magic Plate, không có chiến lực. Hắn biết lần này Thái gia vui rồi, nếu hai bên đánh nhau lớn, Thái gia chắc chắn chịu lửa giận của Thư viện.
- Đừng tay, hai vị xin dừng tay.
Đúng lúc này, một trung niên nhân từ bên ngoài chạy vào. Ăn mặc sang trọng, trên mặt đang chảy ra mồ hôi, gắp gáp chạy đến.
- Cha, gia chủ
- Thì ra là gia chủ Thái Gia, thất kính thất kính.
Bạch Tư Thường mỉa mai lên tiếng. Trong lòng hắn rất tức giận, từ lúc nhận nhiệm vụ của thư viện đến giờ. Hắn mới gặp chuyện tào lao này đây, bị người khác cướp nhiệm vụ còn bị khinh thị. Thư viện từ lúc nào dễ bị khi để thế.
Trong lòng Bạch Tư Thường đang chửa thầm, ‘Mẹ nó chứ, mỗi nhiệm vụ đều có nguy hiểm. Quỷ quái đâu dễ chơi, thế mà còn vì tranh giành thu phục quỷ quái mà đánh nhau.’
- Không dám, không dám. Lần này là sơ xuất của Thái gia, ta gửi giúp đỡ đến Pháp Tông, nhưng có người lại gửi một tờ nhiệm vụ khác đến thư viện. Xin lỗi các vị, ta sẽ trả đúng chi phí đã ghi trong thư gửi đến thư viện.
Đám người thư viện nghe vậy liền hiểu, tên gia chủ Thái Gia đứng về phía Pháp Tông, khéo léo đuổi bọn hắn đi. Giờ bọn hắn có gây hứng đánh nhau thì cũng chả có lợi gì.
Bạch Tư Thương định nói gì đó. Nhất Thành ra hiệu cho hắn là nên rời, giờ không phải lúc gây hấn. Nhất Thành biết Thái gia này dựa hơi Pháp Tông, lại dám đắc tội thư viện. Chắc chắn có chỗ dựa vào. Bọn hắn nên rời đi, kéo dài không có lợi cho nhóm bọn hắn.
Tông Ngôn định lên ngăn cản, nhưng vừa rồi tiếp hai đòn, hắn biết nếu đánh nhau bọn hắn không chiếm lợi thế. Tay hắn còn đang run rẩy đây, với lại bên hắn có người đã bị thương. Mà đây là Thiên Long Thành gần thư viện, không chừng còn có người thư viện ở gần đây. Lúc đó rút lui cũng khó.
Đám người thư viện đi, Thái gia chủ tiến lên,
- Tống công tử, vừa rồi đã làm phiền người. Chúng tôi đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi. Việc kia xin nhờ cả vào Pháp Tông người. Quản sự, đưa các vị Pháp Tông công tử đi nghỉ ngơi.