Người con gái như kiểu em gái kia là kiểu mà đàn ông thích nhất, cô biết chỉ cần nhìn thấy Phương Thu, Lê Minh Tùng không còn lý trí nữa.
Cô không biết làm thế nào đến được bệnh viện, cũng không biết làm thế nào lại ngồi trước cửa phòng chờ, tất cả đều là nhờ Bùi Minh Vũ sắp xếp.
Sợ hãi ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt từ đầu đến cuối dừng lại ở bức tường trước mặt, không muốn nghĩ gì, không muốn nghĩ gì cả.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Bùi Minh Vũ đánh động cô, tai nghe thấy Bùi Minh Vũ nói: “Y Thương, sao vậy?”
“Cái gì? Bùi Linh Linh muốn rời đi?”
“Ngăn cô ta lại cho tôi, đợi tôi về rồi hãy nói.” Bùi Minh Vũ nói xong liền quay đầu lại nhìn Thanh Thu, thấy cô đang nhìn mình, liền cầm điện thoại hướng theo hành lang đi về phía ban công bên ngoài.
Bùi Linh Linh muốn rời đi sao?
“Minh Vũ, anh về đi.” Thanh Thu thấp giọng nói, trong lòng chợt thấy đau xót, cũng là áy náy, nếu không phải vì cô, Bùi Minh Vũ đã sớm thành gia lập thất rồi, hơn nữa còn có chuyện tối hôm qua, cô thật sự không thể ảnh hưởng đến anh ta nữa.
Bùi Minh Vũ đành phải đứng lại: “Thanh Thu, anh gọi điện thoai xong sẽ trở lại ngay.”
Thanh Thu đứng lên, cô đi về phía Bùi Minh Vũ, ánh mắt nghiêm túc khiến Bùi Minh Vũ hoang mang: “Thanh Thu, anh không gọi điện thoại nữa, anh ở đây với em.” Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Thanh Thu lập tức đưa tay ra đoạt lấy điện thoại di động trong tay anh ta, sao anh ta có thể đối xử với Bùi Linh Linh như vậy, tìm số điện thoại vừa mới gọi đến: “Alo, Y Thương, tôi là Thanh Thu.”
“Thanh Thu à, sao cô lại lấy điện thoại của anh Bùi gọi điện cho tôi?”
“Tôi đang ở bên cạnh anh ta nên tiện tay lấy luôn điện thoại, Y Thương, cô hãy bảo Bùi Linh Linh đợi một lát, nói với cô ấy Bùi Minh Vũ sẽ trở về ngay, giữa tôi và Bùi Minh Vũ không có gì cả.”
“Ồ, được... thôi...” Y Thương không hề biết sáng sớm nay đã xảy ra chuyện gì, nghe Thanh Thu nói vậy cô ta cảm thấy không hiểu lắm, nhưng nói chuyện qua điện thoại căn bản không thể nói rõ ràng: “Thanh Thu, tối về cô nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì nhé, tôi thấy bộ dạng khóc lóc của Bùi Linh Linh rất đáng thương, đã có chuyện gì xảy ra đúng không?”
“Không sao, Minh Vũ trở về là được rồi.” Cô nhẹ giọng, khóe môi mang theo nụ cười, đau một lần thì sẽ không đau thêm lần khác nữa, dù sao cũng là em họ của Phương Thu, bọn họ thật sự rất giống nhau.
Cúp điện thoại, đáy lòng của cô nặng như đeo chì, trả điện thoại di động lại cho Bùi Minh Vũ: “Anh về đi, em không sao đâu, đừng để Bùi Linh Linh phải đau lòng, cô gái đó thật sự rất tốt.” Bùi Minh Vũ nếu bỏ lỡ Bùi Linh Linh mới đáng tiếc.
“Không được, một mình em ở đây không được, anh không yên tâm.” Bùi Minh Vũ không chịu đi: “Đợi em làm xong phẫu thuật anh đưa em cùng trở về.”
Thanh Thu cười, thuận tay mở điện thoại đi động của mình, chỉ liếc mắt qua, cô liền ấn số điện thoại của Lê Minh Tùng, điện thoại kêu rồi lại kêu lên, đúng lúc Thanh Thu cho rằng anh sẽ không bắt máy thì giọng nói của Lê Minh Tùng thong thả truyền đến: “Trọng Thanh Thu, có chuyện gì vậy?”
Thanh Thu quay người đè thấp giọng xuống, nói: “Em đang ở bệnh viện, anh cho một người đến đây, Minh Vũ có việc, em không muốn anh ta ở cùng em.”
“Muốn phá thai sao?”
“Ừm.” Giọng cô trầm thấp, dường như chột dạ.
Im lặng, im lặng một hồi lâu, sau đó người đàn ông nói: “Được, nếu anh ta đã không có thời gian, anh sẽ cho người đến chăm sóc em, đứa bé là con của anh, cho dù em không cần, cũng để anh chăm sóc cho em.” Từng câu từng chứ đều tràn đầy cảm giác đau lòng, anh thật sự rất đau lòng, cứ như vậy không chứa chấp được đứa con của anh sao? “Nhưng anh muốn em đợi người của anh đến thì mới làm phẫu thuật.”
“Được.” Cô khẽ đáp, đợi thì đợi, chỉ cần không làm chậm trễ Bùi Minh Vũ là được rồi.
Cúp điện thoại, Thanh Thu đưa nhật ký điện thoại tới trước mặt Bùi Minh Vũ: “Anh ấy sẽ cử người đến, anh đi đi.”
Ba chữ Lê Minh Tùng trên màn hình điện thoại di động giống như một luồng điện đánh vào trái tim anh ta, Minh Tùng sẽ cho người tới, anh ta thật sự phải đi rồi.
“Thanh Thu, vậy anh đi trước đây, em hãy bảo trọng.” Bước chân cô đơn buồn bã, lần này, anh ta không chần chừ do dự nữa.
Khi đi ngang qua, hương thơm của người con gái nổi lên, lại lập tức tan vào trong hành lang của bệnh viện, anh ta và cô cuối cùng cả đời này cũng không thể đi cùng với nhau, anh ta biết.
“Minh Vũ, xin lỗi anh.” Cô hướng về phía lưng thẳng tắp của anh ta thấp giọng nói, cũng không biết anh ta có nghe thấy hay không, nhưng cô thật sự rất áy náy.
Cơ thể Bùi Minh Vũ run lên, nhưng nhanh chóng sải bước rời đi, không hề quay đầu lại.
Cửa phòng chờ mở ra, bác sĩ nói: “Người tiếp theo.”
Thanh Thu nhìn thời gian, cô gọi cho Lê Minh Tùng mới chưa đến hai mươi phút.
Người của anh không thể đến nhanh như vậy.
Không muốn đợi nữa, thật sự không muốn đợi nữa.
Mỗi phút chờ đợi đều là sự dày vò.
Cất bước bước qua cánh cửa kia, phía trong cánh cửa và phía ngoài cánh cửa chính là hai thế giới, lần này, lại không có anh ở bên cô, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng.
“Cô hãy cởϊ qυầи nằm lên bàn phẫu thuật.”
Thanh Thu gật đầu, thản nhiên cởϊ qυầи sau đó nằm lên bàn phẫu thuật, ở thân dưới là một sự lạnh lẽo, giống như trái tim của cô lúc này, thế nào cũng không thể ấm áp được.
Bác sĩ đi tới, cô ta liếc mắt nhìn Thanh Thu: “Tiểu thư, sắp tiến hành phẫu thuật rồi, nếu bây giờ cô hối hận không muốn phá thai vẫn còn kịp, cô hãy nghĩ cho kỹ.”
Cô khẽ cười, khóe môi cong lên như một cánh hoa sen xinh đẹp: “Làm đi.”
“Được, vậy bây giờ chúng tôi bắt đầu phẫu thuật, sẽ đau một chút, đây là điều bình thường, cô nhất định phải phối hợp với việc phẫu thuật của của chúng thôi.”
Cô gật đầu, trong mắt đột nhiên nổi lên suy nghĩ, thật ra người đau không phải là cô mà là con của cô.
Bây giờ cô phải tự tay gϊếŧ chết đứa con của mình.
Tất cả công tác chuẩn bị đều đã xong, bác sĩ ở ngay phía trước người, Thanh Thu nhắm mắt lại, có một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, men theo má trượt xuống bên tai, một khoảng ướt lạnh.
Cô nghe thấy âm thanh của dụng cụ phẫu thuật, ngay sau đó thân dưới hơi đau, bác sĩ đã bắt đầu phẫu thuật.
Cô nhắm chặt hai mắt, khó chịu giống như đang gặp một cơn ác mộng
Thanh Thu cảm thấy cơ thể mình dường như bị rút ra.
“Thưa anh, anh không thể vào...” Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng nói của y tá.
“Tránh ra, để cho tôi vào.” Ngay sau đó là giọng nói của Lê Minh Tùng.
Giọng nói đó khiến Thanh Thu hoảng sợ, cả người run lên bần bật, bác sĩ liền dừng lại, ân cần hỏi han: “Rất đau sao?”
“Anh ấy... anh ấy đến rồi...” Giọng nói của cô run rẩy, tay chỉ vào rèm cửa của phòng phẫu thuật hoảng sợ nói.
“Ai cơ?” Bác sĩ không nghĩ gì, tùy ý hỏi.
“Người đàn ông ở ngoài cửa kia, hãy ngăn anh ấy lại, đừng cho anh ấy vào đây, có được không?” Cô lập tức càng thêm hoảng loạn, tại sao anh lại có thể tự mình đến đây?
Anh đang bị thương mà.
Trời ạ, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trong nháy mắt cô thật sự muốn xông ra ngoài, hôm qua vẫn còn thập tử nhất sinh, hôm nay, anh lại khỏe như vâm chạy đến bệnh viện, không phải nói chỉ cử người đến thôi sao?
Lê Minh Tùng là kẻ điên, giây phút này cô chỉ có thể dùng từ đó để hình dung về anh.
Bác sĩ còn chưa trả lời cô, y tá ở ngoài cửa đã vội vã kêu lên: “Bác sĩ Lý, có người đàn ông muốn xông vào, nói là muốn tìm người.”
Bác sĩ Lý nhìn lướt qua phòng phẫu thuật cũng chỉ có một mình Thanh Thu là bệnh nhân, cô ta nhìn Thanh Thu: “Cô chắc chắn không muốn cho anh ta vào chứ?”
“Vâng.” Nghiêm túc gật đầu, đứa bé này cô đã quyết bỏ rồi.
“Được, vậy tôi đi ra ngoài xem thử.” Bác sĩ Lý nói xong liền vén rèm cửa đi ra, trước mắt, một người đàn ông cao to với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt cô ta, nói thật, nhìn thấy người đàn ông này, bác sĩ Lý liền thất thần, trên người anh toát ra một khí chất cao quý không thể nói thành lời, đó không phải là thứ mà người khác muốn bắt chước là có thể bắt chước được, cô ta liều mình nói: “Anh tìm ai?”
“Trọng Thanh thu.” Lê Minh Tùng căn bản không chần chừ, muốn vượt qua cô ta để xông vào phòng phẫu thuật.
“Bệnh nhân không muốn gặp anh, xin anh hãy rời khỏi đây, đừng làm phiền chúng tôi làm phẫu thuật.” Nhớ lại lời dặn dò của Thanh Thu, bác sĩ không thể không hạ quyết tâm nói ra, nhưng trong lòng lại đoán, nói không chừng đứa bé mà cô gái trong phòng phẫu thuật mang thai là con của người đàn ông này, xem ra là hai người này đã cãi nhau, nhưng cô ta lại cảm thấy không đúng, lúc trước, đi cùng cô gái đó rõ ràng là một người đàn ông khác có quan hệ với bệnh việc của bọn họ.
“Cô ấy... không muốn gặp tôi?” Trái tim chợt run lên, lần đầu tiên giọng nói của người đàn ông khàn đặc lại, anh không tin lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Rõ ràng biết điều này sẽ đả kích người đàn ông trước mặt, nhưng nguyên tắc của bác sĩ khiến cô ta không thể làm trái yêu cầu của bệnh nhân.
“Không thể... không thể... đó là con của tôi, là con của tôi...” Mặt Lê Minh Tùng càng lúc càng trắng bệch, trên đường đi mặc dù Ngô lái xe nhưng vì xe chạy quá nhanh, vết thương của anh đã bị hở ra một chút, lúc này máu từ vết thương chầm chậm chảy ra, khiến cho vết thương vốn đã đỡ của anh một lần nữa trở lại trạng thái sau khi làm phẫu thuật, dường như anh không cảm thấy cơn đau đó, chỉ là từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống, vốn dĩ hôm qua muốn buông tay cô, dù sao cũng là anh nợ Bùi Minh Vũ, nhưng đứa bé cô đang mang thai, từ đầu đến cuối anh cũng không nghĩ ra là cần hay không cần, cho nên lúc này anh mới bất chấp sự phản đối của mọi người mà đến đây, không ngờ, cô đã lừa anh, cô sớm đã vào phòng phẫu thuật.
“Thưa anh, đây là bệnh viện, bệnh nhân đã ký tên cô ấy là giấy phẫu thuật, cho nên chúng tôi chỉ làm công việc bình thường, mời anh rời đi, cảm ơn sự hợp tác.” Bác sĩ Lý không nhanh không chậm nói, mặc dù khá đồng cảm với người đàn ông ở trước mắt nhưng cô ta chỉ có thể làm việc theo quy định.
“Không thể... không thể...” Tiếng gào thét điên cuồng trong đầu, Lê Minh Tùng không nói không rằng liền nắm lấy cổ áo của bác sĩ Lý rồi dùng sức đẩy, anh đẩy bác sĩ Lý sang một bên tường, đầu đập vào tường, bác sĩ Lý chỉ cảm thấy đau ở đầu, trong nháy mắt, bóng người ở trước mắt lướt qua, người đàn ông đã vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng, Thanh Thu đang nằm im lặng trên bàn phẫu thuật, mắt của cô đều là nước mắt, anh đến rồi.
Nhưng con của bọn họ nhất định phải bỏ.
Trên đời này, từ trước đến giờ luôn tàn nhẫn như vậy, cũng may, bọn họ đã có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, không phải sao?