Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 127: Vĩnh viễn ở bên nhau (Đại kết cục)

Thu Tiểu Quân không phải là người mà là quỷ hút máu, ngay cả ở Dương quốc cả nhà Hạ Tiểu Thỏ cũng biết, việc này làm Hạ Tiểu Thỏ thực lo lắng cho hai người con trai của mình, bà cùng bốn người chồng thật mau đi tới Vụ quốc.

Ở biệt thự xa hoa cạnh bờ biển của Mạc Hoa Khôi...

"Kiện Vũ, Hoa Khôi, các con đã sớm biết Thu Tiểu Quân là quỷ sao?" Hạ Tiểu Thỏ đôi tay ôm ngực đứng bên cửa sổ, nhìn biển rộng xanh ngắt trước mặt một hồi, lại nhìn Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ, vẻ mặt ưu sầu hỏi.

Mạc Hoa Khôi nhìn Âu Dương Kiện Vũ, thành thật gật gật đầu, nói: "Mẹ, đúng vậy, con cùng anh đã sớm biết Tiểu Quân là quỷ."

Nghe vậy, Hạ Tiểu Thỏ buồn bực thở dài, "Hai đứa con, như thế nào lại hồ đồ như vậy? Nếu biết cô ấy là quỷ, còn muốn ở cùng với cô ấy, các con là điên rồi sao?"

"......" Trong khoảng thời gian ngắn, Mạc Hoa Khôi không biết nên trả lời như thế nào.

"Mẹ, chúng con là điên rồi, từ thời khắc yêu cô ấy, chúng con đã điên rồi, vô pháp tự kềm chế." Âu Dương Kiện Vũ đột nhiên nói, "Chúng con yêu cô ấy, mặc kệ cô ấy là người hay là quỷ, chúng con đều nguyện ý ở bên cạnh cô ấy."

"Đúng vậy, mẹ, mặc kệ Tiểu Quân là người hay là quỷ, chúng con đều nguyện ý vĩnh viễn cùng ở bên cô ấy." Nghe Kiện Vũ nói như vậy, Mạc Hoa Khôi vội vàng gật đầu phụ họa, trên mặt trong nháy mắt tràn ngập mong đợi, "Mẹ, mẹ thuyết phục các ba của chúng con đi, cho phép con cùng anh đi tìm Tiểu Quân, cho chúng con ở bên cạnh Tiểu Quân."

"Hoa Khôi, Kiện Vũ, mẹ không phải không cho các con yêu đương, nhưng mà, Thu Tiểu Quân là quỷ, các con là người, quỷ và người, làm sao có thể cộng kết với nhau được?"

"Mẹ, tình yêu chẳng phân biệt biên giới, cũng chẳng phân biệt Nhân giới, Quỷ giới." Mạc Hoa Khôi nói.

"Ách, các con muốn mẹ nói như thế nào các con mới hiểu được đâu?" Hạ Tiểu Thỏ đau đầu nhăn lại mi tới, "Kỳ thật, kỳ thật......"

"Mẹ, mẹ có việc gì, cứ việc nói thẳng đi." Âu Dương Kiện Vũ trầm giọng nói.

"Được, mẹ nói thẳng." Nghĩ nghĩ, Hạ Tiểu Thỏ gật gật đầu, "Các con là con trai của mẹ, mẹ hy vọng nhìn thấy các con kết hôn sinh con, mẹ hy vọng lúc mẹ còn sống, có thể cùng các ba con bế lên cháu nội của chúng ta. Thu Tiểu Quân là quỷ, cô ấy không thể sinh con cho các con được."

"Mẹ, mẹ cùng các ba phản đối con và anh ở bên Thu Tiểu Quân nguyên nhân là cái này?" Mạc Hoa Khôi có điểm dở khóc dở cười, "Mẹ, mẹ ắt hẳn hiểu rõ, cái này cùng tình yêu là không quan hệ."

"......" Âu Dương Kiện Vũ lựa chọn trầm mặc, có lẽ là nhớ tới câu ngạn ngữ "bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại".

|Câu này của Mạnh Tử, ý rằng, điều bất hiếu thứ ba là không lấy vợ sinh con để dòng họ không người nối dõi.|

Hạ Tiểu Thỏ lý giải tâm tình của bọn họ, trầm mặc một hồi, có chút xin lỗi cùng chua xót: "Mẹ biết, Kiện Vũ, Hoa Khôi, tha thứ cho mẹ ích kỷ, mẹ thật sự rất muốn bế cháu nội mà thôi."

Trên thế giới này, có người làm mẹ nào nguyện ý nhìn đến con mình không có con cái đâu?

Áp lực trầm xuống, chỉ còn tiếng sóng biển cô tịch quanh quẩn.

Trên thế giới này, nếu người cảm thấy cái gì đó là tốt đẹp thì nó chính là tốt đẹp, nếu người cho rằng đó là đau thương thì nó chính là đau thương, thế giới quan của con người là lạc quan hay tiêu cực, hết thảy đều quyết định bởi tâm thái của mỗi người.

Cũng may, sau một hồi, Hạ Tiểu Thỏ tư tưởng dần dần khai sáng, bỗng nhiên cười cười, nhìn biển rộng thở dài, tràn ngập khát khao nói: "Mấy đứa con trai, mẹ mặc kệ các con, các con đã sớm trưởng thành, không còn là con nít nữa, các con muốn làm như thế nào thì cứ làm vậy đi."

Không thể nghi ngờ, những lời này của bà đối với Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi là cỡ nào sáng lạn, phảng phất cho bọn họ vô hạn dũng khí, khuôn mặt tuấn tú của hai người đều lộ ra nụ cười vô cùng rực rỡ.

"Mẹ, đối với con, mẹ là người mẹ vĩ đại nhất thế giới này." Âu Dương Kiện Vũ thật cảm động nói với bà.

Nụ cười trên mặt Mạc Hoa Khôi càng thêm sáng, bước nhanh tới phía trước, ôm chặt lấy bà, đôi mắt hơi ướt, kích động nói: "Mẹ, với con mà nói, mẹ tuyệt đối là người mẹ đẹp nhất vũ trụ này."

Âu Dương Kiện Vũ cũng thực mau đi qua, cũng duỗi tay ôm lấy Hạ Tiểu Thỏ: "Mẹ, chúng con yêu người."

Đôi mắt Hạ Tiểu Thỏ đột nhiên chợt ướt, "Mẹ cũng yêu các con, mặc kệ các con có quyết định gì, mẹ đều vĩnh viễn ở bên các con, các con vĩnh viễn là con trai ngoan của mẹ. Các con vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của mẹ."

Âu Dương Kiện Vũ: "Mẹ......"

Mạc Hoa Khôi: "Mẹ, mẹ thật tốt."

Hạ Tiểu Thỏ kiệt lực không chảy nước mắt, vỗ vỗ vào lưng bọn họ, "Không cần trì hoãn thời gian, mau đi tìm Thu Tiểu Quân đi, mẹ chúc phúc cho các con, tìm được cô ấy nhất định phải vĩnh viễn sống với nhau thật hạnh phúc."

Âu Dương Kiện Vũ mặt đầy cảm động gật đầu, "Vâng."

Mạc Hoa Khôi lộ ra đầy mặt tự tin, "Mẹ, chúng con nhất định sẽ như vậy."

Cứ như vậy, bọn họ đi rồi. Hạ Tiểu Thỏ trong lòng minh bạch, có lẽ bọn họ lần này đi, về sau sẽ không bao giờ trở lại, bởi vì bọn họ đã lựa chọn một con đường tình yêu không ai đi qua, không được thế nhân tiếp nhận.

Âu Dương Nặc, Mạc Mê, Giang Hãn, Đông Phương Tuyết Dạ cùng ngồi trên sô pha, bốn người tuổi tác không còn trẻ, nhưng thoạt nhìn vẫn soái như xưa, vẫn tràn đầy tinh thần, mị lực còn hơn so với nhiều người trẻ tuổi.

Hạ Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện với bọn họ, trong tay cầm một quả táo, đầu hơi cúi xuống, chậm rãi gọt vỏ.

"Bà xã, sao em không nói tiếng nào?" Trầm mặc một hồi, Mạc Mê nhìn bà, ôn nhu hỏi.

Bà không nói chuyện, đầu cũng không nâng lên, vẫn tiếp tục gọt vỏ táo.

"Để cho các con đi, em có phải rất hối hận hay không?" Âu Dương Nặc cũng nhìn bà, thanh âm hơi trầm xuống hỏi.

Không đợi bà mở miệng, Giang Hãn liền lập tức nói: "Bà xã, nếu em hối hận, anh lập tức phái người đem hai tên tiểu tử thúi đó truy trở về."

Hạ Tiểu Thỏ hiểu tính tình Giang Hãn, dừng động tác lại, ngẩng đầu lên mềm nhẹ nói: "Mê, Nặc, Hãn, hai đứa là con chúng ta, chúng ta làm cha mẹ hẳn là nên tôn trọng mỗi quyết định của con."

"Thỏ nhi, em đồng ý cho bọn họ cùng nữ quỷ Thu Tiểu Quân ở bên nhau?" Lúc này, người vẫn chưa nói tiếng nào Đông Phương Tuyết Dạ có điểm không lý giải, hỏi ra.

"Đúng vậy." Hạ Tiểu Thỏ cười cười, khẳng định gật gật đầu.

"Thỏ nhi, người phụ nữ kia là quỷ, vạn nhất ngày nào đó cô ấy tà tính phát tác, gϊếŧ bọn họ, ăn bọn họ, làm bọn họ bị thương thì sao?" Đông Phương Tuyết Dạ có chút lo lắng.

"Cmn! Đông Phương Tuyết Dạ, cậu không thể nghĩ tới cái gì tốt hay sao?" Ngồi một bên, Giang Hãn chợt cầm lấy một quả quýt ném qua, mặt đen lại cả giận, "Tôi, Mê, Nặc, chúng ta ba người ai không có tà tính, mà cậu lì lợm la liếʍ đi theo Tiểu Thỏ, ở cùng với chúng ta một chỗ lâu như vậy, chúng ta cũng không gϊếŧ cậu, không ăn cậu, không thương cậu sao?"

"......" Đông Phương Tuyết Dạ không còn lời gì để nói, cẩn thận suy nghĩ, hắn cảm thấy Giang Hãn cùng Mạc Mê, Âu Dương Nặc bọn họ ba người cộng lại tuyệt đối so với bất luận cái quỷ quái gì đều tà ác phúc hắc hơn, so ra tình cảnh của Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi còn an toàn hơn nhiều.

"Bà xã, chúng ta tôn trọng mỗi quyết định của em." Âu Dương Nặc bỗng nhiên cười nói.

"Ha hả, bà xã, anh từ đầu tới cuối cũng tin tưởng mỗi quyết định của em đều là đúng." Mạc Mê không cam lòng, cũng bổ sung.

Giang Hãn thoải mái cười, "Ha hả ha ha, bà xã, anh cũng là cho là như vậy."

Đông Phương Tuyết Dạ nhấc tay, tươi cười, "Thỏ nhi, còn có anh, ý nghĩ của anh cũng giống bọn họ."

"Ha hả a......" Bọn họ luôn là như vậy vô điều kiện tin tưởng mình, không thể nghi ngờ làm Hạ Tiểu Thỏ thập phần cảm động, bà cười ra tiếng, tâm tình vui sướиɠ cùng hạnh phúc thuận thuận lợi lợi gọt xong vỏ táo, "Nặc, Hãn, Mê, Tuyết Dạ, các anh xem, em gọt vỏ táo được nguyên vẹn không đứt, ha hả, Kiện Vũ cùng Hoa Khôi và Tiểu Quân ở bên nhau nhất định sẽ thật hạnh phúc, tựa như chúng ta vậy."

"Đúng, đúng đúng...... Ha hả a......" Bốn người hạc trong bầy gà, tuy già nhưng khí chất dung mạo vẫn tuyệt hảo liên tục gật gật đầu, mỗi khi như thế này đều thập phần ăn ý.

...

Buổi tối hôm nay, Đông Phương Tuyết Dạ dùng bất cứ thủ đoạn phương pháp thành công cùng Hạ Tiểu Thỏ ngủ chung với nhau.

"Thỏ nhi, hôm nay là kỷ niệm 109 ngày kết hôn của chúng ta, chúng ta nên chúc mừng như thế nào?" Hắn ôm vòng eo mềm mại của Hạ Tiểu Thỏ, dưới ánh đèn ngủ ái muội hỏi.

"......" Lời nói của hắn có đôi khi làm Hạ Tiểu Thỏ thật vô ngữ, cười cười, nhắm mắt lại giống như con cừu non nằm trong lòng ngực hắn.

Hắn gian kế đã thực hiện được, trộm giơ lên khóe miệng, "Thỏ nhi, chúng ta chúc mừng như vậy được không..."

Nói xong trong chớp mắt liền hôn lên trán bà, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ lông mày, chóp mũi, lỗ tai, môi, cằm, cổ, tay, chân, toàn bộ không buông tha...

Quá trình hắn hôn quá hoàn mỹ, quá tinh tế, Hạ Tiểu Thỏ bỗng nhiên mở mắt, nhịn không được nở nụ cười, "Ha ha ha, Tuyết Dạ, thật ngứa, ha ha..."

"Kêu ông xã......" Hắn tiếp tục thâm tình mà ngọt ngào hôn bà.

"Ha ha ha, không gọi, anh cũng không phải không kêu em bà xã sao, ha ha ha......" Hắn luôn thích kêu bà Thỏ nhi, bà có đôi khi sẽ cảm thấy chính mình là một tiểu cô nương chỉ mười tuổi.

"Thỏ nhi...... Bà xã......" Hắn dương dương đầu, khàn khàn kêu một tiếng, ngay sau đó, tiếp tục cho bà "yêu"......

"Ha ha ha......" Hạ Tiểu Thỏ dần dần ngừng cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngọt ngào kêu ra hai chữ, "Ông ~ xã."

Tiếng gọi ông xã này của Hạ Tiểu Thỏ quả thật như khắc vào tâm khảm Đông Phương Tuyết Dạ, tâm hắn tức khắc ngọt như mật, tâm tình càng thêm vui sướиɠ, tình cảm mãnh liệt càng dày đặc, hắn cuồng dã hôn lên môi bà, chặt chẽ đem bà đè ở dưới thân, dẫn dắt bà từ từ đi vào bể ái.

"Bà xã, sinh cho anh một thằng nhóc đi." Vừa động, hắn vừa cắn vành tai mẫn cảm của Hạ Tiểu Thỏ, khàn khàn nói.

"Ha hả, em đã là bà thím trung niên, chỉ sợ sinh không ra thằng nhóc." Hạ Tiểu Thỏ đỏ mặt cười nói.

Trong lòng hắn tràn ngập hy vọng, một bàn tay chậm rãi sờ bụng bà, "Hôm nay chúng ta nỗ lực nhiều lần, có lẽ sẽ có." Nói xong lại cuồng dã lên, không ngừng cố gắng mà phát tán tinh lực vào trong Hạ Tiểu Thỏ.

...

Hoàng cung......

"Phụ vương, mẫu hậu, con nhất định phải đi tìm cô ấy, là người cũng được, là quỷ cũng được, là ma cũng được, con sẽ không từ bỏ cô ấy."

Đối mặt với Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng cực lực phản đối, Mạc Thiếu Đình không chút nào thỏa hiệp, "Con yêu cô ấy, tình yêu của con đối với cô ấy vượt qua tưởng tượng của mọi người, cha mẹ ngăn trở không được con đâu, con cùng cô ấy..."

"Đứng lại nói yêu không yêu." Âu Dương Cảnh thần sắc khó coi ngắt lời, "Con có biết hay không, lần này con đem gia tộc hoàng thất chúng ta mặt mũi đều mất hết. Người nào không yêu, cố tình yêu một con nữ quỷ."

"Thiếu Đình, lần này, mẫu hậu cũng phản đối con cùng Thu Tiểu Quân ở bên nhau." Cố Mộng Mộng đứng ở một bên, nghĩ đến Thu Tiểu Quân thân phận, cũng kiên định phản đối. "Cô ấy là quỷ, con là người, các con hai bên kết hợp, căn bản không thích hợp...... Tin tức con xuất hiện ở nhà cô ấy đã bị báo chí đưa ra, cả nước nhao nhao lên, nếu con khăng khăng đi tìm cô ấy, muốn cùng ở bên cô ấy, đây không phải khiến cho người ta dèm pha hay sao? Đến lúc đó, con muốn mẫu hậu cùng phụ vương của con làm sao ứng đối? Thời điểm con quyết định gì vui lòng vì chúng ta mà ngẫm lại, cũng vị toàn bộ hoàng thất mà ngẫm lại."

"Mẫu hậu, con, con...... Ách......" Bọn họ nói không phải không có lý, Mạc Thiếu Đình dần dần nghẹn lời, ôm lấy đầu, thống khổ ngồi ở trên sô pha, tĩnh mịch trầm mặc một hồi, lại bỗng nhiên tràn ngập ý chí chiến đấu, đột nhiên đứng lên, "Phụ vương, mẫu hậu, xin tha thứ con ích kỷ, con không muốn hối hận, con muốn đi tìm cô ấy, cùng cô ấy ở bên nhau." Nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Âu Dương Cảnh đường đường là vua của một nước, sao cho phép hắn muốn đi là đi, vung tay lên, uy nghiêm ra lệnh cho thị vệ ngăn Mạc Thiếu Đình lại.

Mạc Thiếu Đình đã định chủ ý, sợ là chín trâu cũng không kéo hắn trở về được, ai cản đường hắn liền đánh, xuất chiêu đều tàn nhẫn, đã đem vài thị vệ đánh bò trên mặt đất.

Âu Dương Cảnh thấy thế thật tức giận, xanh mặt quát: "Các ngươi không cần khách khí, ngăn nó lại, được thì có thưởng, không được thì các ngươi đều cả đời mà ăn cơm nhà lao đi."

"Tuân lệnh, bệ hạ." Mọi người vừa nghe đều sợ, tập trung tinh lực, dùng ra toàn bộ thủ đoạn chặn Mạc Thiếu Đình.

Mạc Thiếu Đình thân thủ thật tốt, nhưng cuối cùng thua ở quân số, hắn bị đánh trúng vài quyền, gương mặt hoàn mỹ thêm hai ba chỗ xanh tím, làm Cố Mộng Mộng đau lòng không thôi.

"Thiếu Đình, con đừng quật cường như vậy, nghe phụ vương con nói, có được không?" Cố Mộng Mộng rưng rưng lo lắng hỏi.

"Mẫu hậu, con muốn đi tìm cô ấy, con muốn đi, hôm nay các người có đánh chết con, con cũng sẽ không đổi ý." Mạc Thiếu Đình tâm không hề dao động, một bên đối phó thị vệ vây lên, một bên quyết tuyệt nói.

Hắn nói như vậy, xem ra, sợ là ai cũng thay đổi không được chủ ý của hắn.

Mỗi khi thấy hắn ăn nắm tay, tim Cố Mộng Mộng lại đau đớn, bà quay sang Âu Dương Cảnh, trong mắt rưng rưng cầu đạo: "Cảnh, anh cho con đi đi. Theo đuổi tình yêu không phải là việc sai trái, chúng ta thành toàn cho con, được không?"

Âu Dương Cảnh bộ dáng thờ ơ, khuôn mặt đen lại: "Mộng Mộng, con ở cùng với nữ quỷ sẽ không có kết quả tốt, chúng ta lúc này mềm lòng, cho con đi là làm hại con."

"Cảnh, tương lai có nhiều chuyện là chúng ta không dự đoán được... Chúng ta bắt con ở lại hoàng cung, cả đời con sẽ không vui vẻ, chúng ta làm như vậy, con sẽ hận chúng ta. Em... em không muốn con lại hận chúng ta." Cố Mộng Mộng suýt nữa khóc lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức móc di động ra, "Cảnh, hai con trai Hạ Tiểu Thỏ cũng yêu Thu Tiểu Quân phải không, em bây giờ sẽ gọi cho Hạ Tiểu Thỏ, hỏi một chút chuyện này cô ấy làm như thế nào, nếu cô ấy cùng Âu Dương Nặc, Mạc Mê đồng ý cho con mình đi tìm Thu Tiểu Quân, chúng ta cũng chấp nhận Thiếu Đình đi tìm cô ấy, được không?"

"Này, này......" Âu Dương Cảnh cảm thấy việc này có chút không ổn, nhưng mà, nơi nào không ổn, nhất thời lại không thể nói ra.

Thật mau, Cố Mộng Mộng đã gọi được Hạ Tiểu Thỏ, Hạ Tiểu Thỏ vừa mới tiếp điện thoại, Cố Mộng Mộng đã gấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ, là tôi, tin tức gần đây cô nhất định đã biết rồi?"

"Phải, tôi biết... Tôi hiện tại ở Vụ thành chính là bởi vì chuyện này, tôi mới cùng mấy người chồng trở lại Vụ thành đây." Hạ Tiểu Thỏ ở đầu kia điện thoại hơi hơi mỉm cười.

"Tiểu Thỏ, chuyện này, cô thấy thế nào? Hai con trai của cô hiện tại ở đâu? Bọn họ có phải hay không khăng khăng muốn đi tìm Thu Tiểu Quân?"

"Mộng Mộng, tôi hiện tại đã nghĩ thông suốt, tôi cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu, ha hả, tôi tôn trọng quyết định của mấy đứa con, bọn họ đã đi tìm Thu Tiểu Quân. A, đúng rồi, Thiếu Đình nhà cô thì sao?"

"Thiếu Đình bị chúng tôi giữ tại hoàng cung, mấy ngày nay chúng tôi không cho con đi ra ngoài." Cố Mộng Mộng nhìn Mạc Thiếu Đình còn đang đánh nhau với thị vệ, khổ sở nói.

Treo điện thoại, thái độ Cố Mộng Mộng trở nên kiên định rất nhiều, thời điểm thấy Mạc Thiếu Đình ngã xuống đất, bà dùng khẩu khí mệnh lệnh như vậy Âu Dương Cảnh: "Ông xã, lập tức kêu họ dừng tay, để con chúng ta làm chuyện con muốn làm."

Âu Dương Cảnh hơi hơi sửng sốt, có điểm buồn bực nhìn bà, "Bà xã, em......"

"Cảnh, hôm nay anh không cho con rời đi, em sẽ đi, về sau không bao giờ quay lại hoàng cung." Cố Mộng Mộng ngắt lời hắn, ngược lại dùng khẩu khí uy hϊếp, "Em nói được thì làm được." Nói xong xoay người liền rời đi.

"Bà xã, em là cọng dây thần kinh nào không đúng rồi?" Nghe những lời này, Âu Dương Cảnh có điểm khóc không ra nước mắt, cũng có chút buồn cười, lúc bà xoay người đi, vội vàng giữ chặt lại, "Được rồi, anh làm theo lời em." Nói đến đây, lập tức ra lệnh cho thị vệ: "Dừng tay lại, để điện hạ đi."

"Tuân lệnh, bệ hạ." Bọn thị vệ vừa nghe đều thở dài nhẹ nhõm ra, lập tức lui trạm về sau.

Trên mặt Mạc Thiếu Đình đã đầy vết xanh tím, từ trên mặt đất gian nan bò dậy, khóe miệng có một vệt máu hướng bọn họ hai người lộ ra nụ cười cảm kích, "Phụ vương, mẫu hậu... cảm ơn."

Nói xong chịu đựng đau trên người, mang theo tín niệm kiên định đi tìm Thu Tiểu Quân mà rời đi...

Tiểu Quân, bảo bối, anh nhất định phải tìm được em, mặc kệ em là người hay là quỷ, mặc kệ em ở trên trời hay dưới biển, anh đều sẽ đi tìm. Đời này, chúng ta chỉ có thể ở bên nhau...

...

Dương quốc, biệt thự của giáo sư Bạch Hoa...

"Bạch tiên sinh, ông nhất định phải cứu cô ấy, cầu xin ông, chỉ cần ông cứu được cô ấy, ông muốn gì tôi cũng nguyện ý." Jack quỳ gối trước mặt Bạch Hoa, mặt đầy nước mắt nhìn Thu Tiểu Quân nằm trên giường băng.

"Lão tiên sinh, còn có ta." Lo lắng cho sinh tử của Thu Tiểu Quân, Renault cũng cầu xin, "Ngài nếu cứu sống chủ nhân của ta, ta sẽ làm trâu ngựa cho ngài."

Đột ngột nghe tiếng, Bạch Hoa kinh hãi, không thể tưởng tượng nhìn nó, "Ngươi, ngươi, con hổ này có thể nói?"

Renault cười cười, liên tục gật đầu, "Phải, đúng vậy đúng vậy, ta không chỉ có thể nói, còn sẽ ca hát khiêu vũ kể chuyện xưa, ngươi cứu sống chủ nhân của ta, ta mỗi ngày biểu diễn cho ngài lão nhân gia xem."

"Ha hả ha ha......" Bạch Hoa cười rộ lên, "Ngươi con hổ này thật sự có ý tứ, thế giới này thật là việc lạ gì cũng có, xem ra, ta muốn luyện ra một viên trường sinh bất lão cũng không phải là việc không thể."

"Bạch tiên sinh, ông muốn luyện ra thuốc trường sinh bất lão?" Đột ngột nghe được, trên mặt Jack hiện ra một tia hy vọng.

"Đúng vậy." Bạch Hoa khẳng định gật gật đầu, "Chỉ cần tôi luyện ra được, Tiểu Quân có thể được cứu."

...

Một tuần sau......

"Tiểu Quân, Tiểu Quân...... Jack, Bạch tiên sinh......"

"Tiểu Quân, Jack...... Tiểu Quân, Tiểu Quân......"

Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi tìm rất nhiều nơi, rốt cuộc tìm được chỗ của Bạch Hoa, sốt ruộc tiến vào biệt thự của ông, kêu vang lên, hy vọng giây tiếp theo liền có thể nhìn thấy người phụ nữ bọn họ muốn nhìn thấy nhất.

Nghe được thanh âm bọn họ, Jack hiện ra đầu tiên, nhìn đến bọn họ hai người, nhiều ít có điểm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Kiện Vũ, Hoa Khôi, không nghĩ tới hai người đã tìm tới nơi này nhanh như vậy, tôi còn định từ từ mới đi tìm các người."

"Jack, Tiểu Quân đâu?"

"Tiểu Quân ở đâu?"

Hai anh em đều bức thiết muốn nhìn thấy Thu Tiểu Quân, căn bản không có tâm tình hàn huyên với Jack.

"Dưới mật thất." Jack rõ ràng cũng lý giải được tâm tình bọn họ lúc này, cũng không muốn quanh co lòng vòng, "Đêm đó, Tiểu Quân trúng năm cây phi đao thủy ngân châm."

"......" Mặt Âu Dương Kiện Vũ lập tức không còn huyết sắc, trở thành trắng bạch, biết được thủy ngân châm kia lợi hại, trong lúc nhất thời không nói được nên lời gì.

"Cái gì?" Mạc Hoa Khôi cũng sắc mặt đại biến, trái tim tức khắc từng đợt đau nhói, "Tiểu Quân cô, cô ấy......" (đã chết?)

Jack nhìn đến hai người sắc mặt trắng bệch, tất nhiên đoán được bọn họ đang nghĩ tới tình huống gì, nhíu nhíu mày, không vui nói: "Các ngươi lại không phải quỷ hút máu, trên mặt sao không có điểm huyết sắc nào?"

"Anh kêu chúng tôi như thế nào có huyết sắc?" Mạc Hoa Khôi run rẩy, đôi mắt đã ướt mèm, hai tay nắm cổ áo Jack, "Anh như thế nào bảo hộ Tiểu Quân? Vì sao Tiểu Quân trúng thủy ngân châm, mà không phải anh?"

Nhớ tới việc này, trong lòng Jack so với ai còn khó chịu hơn, nếu lúc ấy có thể biết trước hướng đi cũng những thủy ngân châm đó, hắn tình nguyện hứng hết châm bắn lên người mình, "Hoa Khôi, Kiện Vũ, thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới như vậy, tôi..."

"Đừng nói gì nữa, mang chúng tôi đi gặp Tiểu Quân lập tức." Âu Dương Kiện Vũ ngắt lời, trầm giọng nói, trong khoảng thời gian này vì tìm Thu Tiểu Quân, hắn cùng Mạc Hoa Khôi không nghỉ ngơi được nhiều, giọng thật khàn muốn phát không ra âm.

Jack trong lòng áy náy, gật gật đầu, dẫn hai người vào mật thất ngầm của Bạch Hoa.

"Tiểu Quân, Tiểu Quân......"

"Tiểu Quân...... Tiểu Quân......"

Tới mật thất ngầm, nhìn đến Thu Tiểu Quân nằm ở giường băng tỏa ra hàn khí, Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi trong lòng có không biết bao nhiêu khó chịu, không sợ rét lạnh nghiêng người ghé vào giường băng, nắm chặt hai tay cô cũng như khối băng, giọng đầy nước mắt kêu gọi cô tỉnh lại.

Mạc Hoa Khôi: "Tiểu Quân, chúng ta tới đây, mở to mắt nhìn bọn anh, Tiểu Quân......"

Âu Dương Kiện Vũ: "Tiểu Quân, thực xin lỗi, đều là chúng ta vô dụng, không bảo vệ được em, Tiểu Quân, em nhất định phải tỉnh lại, chúng ta không thể không có em......"

Mặc kệ bọn họ kêu gọi như thế nào, Thu Tiểu Quân vẫn như cũ nhắm chặt đôi mắt mỹ lệ, thoạt nhìn thật an tường, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.

Mạc Hoa Khôi trong lòng đau đớn vô cùng, đột nhiên như mất đi lý trí, rời giường băng vung nắm tay lên đánh vào Jack, vừa đánh vừa khóc, cả giận: "Jack, tên hỗn đản này, vì sao không bảo vệ được cô ấy, vì sao..."

Kỳ thật, đây không phải hoàn toàn là do Jack, Jack cũng biết vậy, nhưng mà hắn không đánh trả lại, bởi vì hắn cũng tự trách mình, hận chính mình, hận hắn bản lĩnh không đủ lớn, không đủ mạnh, không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu nhất, hắn nên bị đánh.

"Các người đừng trách cậu ta, những thủy ngân châm đó may mắn là bắn ở trên người Tiểu Quân." Thanh âm bọn họ đột nhiên vang lên.

Nghe được tiếng của Bạch Hoa, Mạc Hoa Khôi lúc này mới dừng tay, quay đầu nhìn lại, thấy ông đi ra từ một gian mật thất khác, phía sau là hổ con Renault.

Âu Dương Kiện Vũ cũng quay về phía Bạch Hoa, nhìn lại Thu Tiểu Quân không có dấu hiệu sinh mệnh gì trên giường băng, nhăn chặt mày, không hiểu: "Bạch tiên sinh, vì sao lại nói vậy?"

Bạch Hoa đến gần bọn họ, nhìn Thu Tiểu Quân, cũng nhìn thoáng qua Jack, nghiêm túc nói: "Thủy ngân châm nếu bắn trên người Jack thì cho dù tôi tốn bao nhiêu tinh lực cũng vô lực xoay chuyển trời đất."

"Bạch tiên sinh, ông nói như vậy, có nghĩa là ông có thể cứu sống Tiểu Quân, phải không?" Mạc Hoa Khôi khẩn trương hỏi, trong lòng tức khắc nhóm lên tia hy vọng.

"Phải." Bạch Hoa cười cười, gật đầu, "Tiểu Quân cô ấy không hoàn toàn là quỷ hút máu, cô ấy trúng thủy ngân châm cũng sẽ không giống những quỷ hút máu khác bị trúng châm sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn."

"A ha ha ha......" Renault vào lúc này nhảy nhót cười rộ lên, cao hứng nói: "Jack, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi, các ngươi cứ yên tâm đi, chủ nhân của ta phúc lớn mạng lớn, Bạch tiên sinh lại thượng biết thiên văn hạ biết địa lý, bản lĩnh quá tài giỏi, nhất định sẽ làm chủ nhân của ta thực mau sống lại."

Nghe Renault nói như vậy, Jack cùng Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ tâm tình đều hơi hơi tốt lên một chút, cuối cùng cũng lộ ra được một nụ cười.

...

Ngày tiếp theo, biệt thự trong rừng rậm lại đón tiếp thêm một vị khách khí chất cao quý, dung mạo cực phẩm, tuy rằng vị khách này trên mặt còn có mấy chỗ xanh tím nhưng vẫn như cũ toát ra vẻ cao quý soái khí, đủ để mê đảo muôn vàn thiếu nữ.

Người này là ai? Chính là có thể so sánh với ba người Jack, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, đó là Mạc Thiếu Đình.

"Jack, Tiểu Quân đâu?" Nhìn thấy Jack, hắn gấp giọng hỏi.

"Ở mật thất dưới đất." Jack nói, biết được Bạch Hoa nhất định sẽ làm Thu Tiểu Quân tỉnh lại được, tâm tình đã không bi thương như mấy ngày trước đây, "Đêm đó cô ấy trúng thủy ngân châm..."

"Trúng thủy ngân châm?" Mạc Thiếu Đình trên mặt không có huyết sắc, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như thở không nổi.

"A, cậu đừng lộ ra biểu tình như vậy, tôi chưa nói xong." Nhìn biểu tình như chết rồi của Mạc Thiếu Đình, Jack có điểm khóc không ra nước mắt, "Bạch tiên sinh nói có thể làm cô ấy tỉnh lại, hôm nay Bạch tiên sinh có thể luyện ra thuốc trường sinh bất lão."

"Phải không, Bạch tiên sinh có thể làm Tiểu Quân tỉnh lại?" Nghe được câu đó, Mạc Thiếu Đình lúc này mới cảm giác được mình hít thở bình thường trở lại, "Lập tức dẫn tôi đi gặp Tiểu Quân."

"Được, tôi mang cậu đi gặp cô ấy." Jack gia đình, xoay người dẫn Mạc Thiếu Đình đi đến mật thất ngầm, "Kiện Vũ và Mạc Hoa Khôi ngày hôm qua cũng đã đến, các người ba người sao không cùng nhau tới?"

"Bọn họ hai người đã tới ngày hôm qua?" Nghe vậy, Mạc Thiếu Đình trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, sắc mặt cũng đen hắc, trầm trầm.

"Đúng vậy, bọn họ lúc này đang ở dưới mật thất cùng với Tiểu Quân."

Mạc Thiếu Đình không nói chuyện, nhanh chân tiến vào mật thất, bỏ qua mọi người, lập tức đi đến trước mặt Thu Tiểu Quân, nâng tay cô lên, rưng rưng vuốt ve khuôn mặt lạnh băng, "Tiểu Quân, anh tới đây..."

"Thiếu Đình, hoan nghênh." Mạc Hoa Khôi đứng ở bên cạnh hắn, hơi hơi mỉm cười nói.

Mạc Hoa Khôi không nói lời nào còn tốt, vừa nói ra, Mạc Thiếu Đình đặc biệt tức giận, đứng thẳng lên tức giận nhìn hắn cùng Âu Dương Kiện Vũ, cả giận: "Các ngươi hai anh em còn không biết xấu hổ hoan nghênh tôi?"

Mạc Hoa Khôi nhìn Âu Dương Kiện Vũ một cái, nghi hoặc nhíu nhíu mày, "Chúng ta như thế nào nên ngượng ngùng?"

"Tới tìm Tiểu Quân, vì sao không gọi ta đi cùng?" Chuyện này hắn càng nghĩ càng giận.

"Làm ơn, khoảng thời gian kia tôi cùng anh tôi căn bản vô pháp tiến vào hoàng cung, quốc vương cùng vương hậu không cho chúng ta liên hệ với cậu." Mạc Hoa Khôi oan uổng nhíu mày.

"......" Mạc Thiếu Đình không lời gì để nói, nhớ tới đoạn thời gian kia, chính mình không chỉ có không thể đi ra ngoài Thái Tử điện, ngay cả phụ tá đắc lực Tiểu Ngô cùng a K cũng không liên lạc được, thật cảm thấy bi ai.

Màn đêm buông xuống.

Bạch Hoa từ mật thất luyện đan đi đến trước mặt Thu Tiểu Quân, xung quanh là Jack, Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ cùng hổ con Renault, đem thuốc trường sinh bất lão mà mình dùng tinh lực suốt đời luyện ra, bỏ vào trong miệng Thu Tiểu Quân.

Đan dược kia đã vào miệng Thu Tiểu Quân, điều bọn họ có thể làm duy nhất chính là chờ đợi, chờ đợi cô tỉnh lại.

Trong lúc chờ đợi, tâm tình bọn họ đều không bình tĩnh, có người khẩn trương, có người lo lắng, có kích động, có nôn nóng, loại tâm tình gì cũng có.

"Bạch tiên sinh, thuốc trường sinh bất lão ông tổng cộng luyện ra được mấy viên?" Renault vẫn luôn đứng ở bên người Bạch Hoa, trong lúc chờ đợi, nó giơ đầu lên tò mò hỏi.

"Hai viên." Bạch Hoa thành thật đáp.

"Một viên cho chủ nhân ta ăn, còn viên kia, ông định chính mình uống sao?"

"Tôi luyện ra hai viên, nguyên bản là chuẩn bị cho con gái tôi và chồng của nó, nhưng mà, con gái tôi đã chết, hồn phi phách tán." Nói đến con gái mình Bạch Trục Nguyệt, Bạch Hoa trên mặt tràn ngập ưu thương cùng tiếc nuối, "Dư lại một viên, tôi cũng không nghĩ chính mình sẽ uống."

"Không thể nào?" Renault thực khó hiểu, "Ngươi không muốn trường sinh bất lão sao?"

"Ha ha, ta đã già rồi, tóc trắng xóa, uống thuốc này vào ta cũng không thể trở lại thời điểm trẻ tuổi, còn không bằng để lại cho các người trẻ tuổi cần dùng đến." Bạch Hoa cười nói, "Hơn nữa, ta thấy cái chết đối với ta mà nói cũng không phải là kết thúc, có lẽ là sau khi tử vong sẽ là tân sinh."

"Oa a, ta hiện tại mới phát hiện, ngươi thật vĩ đại, thật vô tư, ta quả thực quá sùng bái ngươi." Renault vẻ mặt kính nể, "Bạch tiên sinh, ngươi vĩ đại như vậy, vô tư như vậy, ta thật muốn nhận ngươi làm gia gia của ta."

Câu sau này kỳ thật Renault là nói vui đùa, không nghĩ đến Bạch Hoa tưởng thật, nghe được không nghĩ ngợi gì liền vui vẻ đáp ứng. Ông cúi người sờ sờ vào cái đầu nhỏ xù xù, gật đầu cười, "Được, ta làm gia gia của ngươi, ha ha, ngươi thật tình xem ta là gia gia, vậy ta đem viên trường sinh bất lão này làm lễ vật tặng cho ngươi."

"A a a a, thật vậy chăng, thật là thật sự thật vậy chăng?" Nghe lời này, Renault cực kỳ kích động, tại chỗ nhảy tới nhảy lui, "Ngươi không phải nói đùa với ta đi?"

"Ha hả a, đương nhiên không phải."

"Ha hả ha ha, gia gia, gia gia." Renault lập tức ngọt ngào kêu lên, "Ta thề với ngươi, ta tuyệt đối thật tình xem ngươi là gia gia của ta."

"Ha ha ha, ta tin ngươi, ở chung với ngươi nhiều ngày như vậy, ta rất thích ngươi." Bạch Hoa cười hòa ái, vừa nói vừa lấy ra viên trường sinh bất lão kia để vào miệng nó.

Renault bẹp miệng, ăn đến vẻ mặt thật hạnh phúc, "Oa a, hương vị không tồi, ha, chua chua ngọt ngọt, giống như còn có điểm hơi xót xót." Bỗng nhiên không biết như thế nào nó chợt cảm thấy đặc biệt khó chịu, lông mi cơ hồ nhăn tới một khối, "Ách, như thế nào càng ăn càng khó chịu, a a a, giọng nói nóng rát, bụng cũng nóng rát."

"Đây hẳn là phản ứng bình thường." Bạch Hoa không cho là đúng mỉm cười nói.

Lúc này, Jack, Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ đều nhìn qua hướng nó.

"Hổ con, ngươi thật hưởng được tiện nghi, chúc mừng chúc mừng." Jack cười nói.

Mạc Hoa Khôi chọc chọc, "Nhận được một gia gia còn không nói, lại được thuốc trường sinh bất lão, thật làm chúng ta hâm mộ cùng ghen tị."

"Ha hả a......" Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ nhẹ nhàng cười ra vài tiếng, tựa hồ, không hâm mộ, cũng không ghen ghét, chỉ là có điểm nho nhỏ tiếc nuối.

"A ~ ách a, gia gia, viên thuốc này có phải ta ăn vào có tác dụng phụ hay không?" Hơn mười phút đi qua, Renault như cũ vẫn cảm thấy khó chịu, khóe miệng dần dần tràn ra đầy nước miếng, "Ta cảm thấy đầu ta muốn nổ mạnh, đau quá, ách ~ ách a, còn, còn có, tay của ta, chân ta, cũng, cũng thật là khó chịu, ta, ta mau không đứng được."

"Đông."

Không tưởng, nó vừa dứt tiếng, bốn chân lập tức mềm nhũn, giống như một con tôm chân mềm quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng thật đáng thương.

"Bạch tiên sinh, Renault nó như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Nhìn đến tình huống Renault dị thường như thế, Jack không tránh được có điểm lo lắng.

Bạch Hoa ẩn ẩn nhíu nhíu mi, "Hẳn là không có việc gì." Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng xem vẻ mặt của ông, trong lòng là không thế nào xác định rõ.

Cả mấy người đều lộ ra vẻ lo lắng, dù sao Renault là sủng vật của Thu Tiểu Quân, bọn họ cũng có điểm quan tâm.

Không bao lâu, Renault vẫn không nhúc nhích, đôi mắt tuy rằng mở to, nhưng lại không có thần thái gì, giống như trợn mắt mà chết đi.

"Nó...... Đã chết?" Mạc Hoa Khôi mở to hai mắt, lộ ra biểu tình có điểm khó có thể tiếp thu.

Jack biểu tình có chút ngưng trọng, chậm rãi đến gần Renault, ngồi xổm xuống duỗi tay thử hơi thở của nó, bộ mặt hắn chợt tối sầm lại, ngẩng đầu khổ sở nhìn về phía Bạch Hoa, "Bạch tiên sinh, nó không có hô hấp."

"Cái gì?" Bạch Hoa kinh hãi.

"......" Âu Dương Kiện Vũ nhìn thi thể Renault, sắc mặt trầm trọng, trầm mặc không nói.

"Viên trường sinh bất lão này đối với thân là con hổ, chẳng lẽ là độc dược trí mạng?" Mạc Thiếu Đình như suy tư, phát ra nghi vấn.

"Ai, có lẽ vậy." Bạch Hoa nặng nề thở dài một tiếng, nhìn thi thể Renault thực áy náy nói, ánh mắt vẩn đυ.c phiếm ra một chút nước mắt, "Là ta hại nó, nó thật là một con hổ có thể nói, thật đáng yêu, mang đến cho người ta vui vẻ, bây giờ bị chết đi, thật quá đáng tiếc."

"Bạch tiên sinh, ông không cần áy náy, ông cũng không biết sẽ như vậy." Jack đứng dậy đi đến bên cạnh ông, thanh âm hơi trầm xuống an ủi.

Đối mặt với thi thể Renault, mọi người nguyên bản tràn ngập hy vọng chờ đợi, bỗng trở nên đau thương, áp lực.

"Bạch tiên sinh, vì sao đã lâu như vậy mà Thu Tiểu Quân còn chưa tỉnh lại?" Trầm mặc một lát, Âu Dương Kiện Vũ nhìn về phía Tiểu Quân nằm trên giường băng, nghĩ đến Renault uống trường sinh bất lão vào lại bị chết Renault, khó nén khẩn trương.

"......" Nhìn thi thể Renault, Bạch Hoa đột nhiên trở nên có chút không tự tin, trong lúc nhất thời, ông cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Ông không trả lời, không thể nghi ngờ làm cho mấy người bọn họ tim đều muốn nhảy lên tới cổ họng.

"Kiện Vũ, Tiểu Quân nhất định sẽ tỉnh, nhất định." Jack đột nhiên đứng ra, hướng về bọn họ bảo đảm nói, che dấu tia lệ quang muốn rơi ra, từng bước một đi đến giường, nắm chặt tay Thu Tiểu Quân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn mặt cô, "Tiểu Quân, mau tỉnh lại đi, em đã ngủ thật lâu, tỉnh lại, chúng ta làm chuyện em muốn... Em đã nói với anh, em muốn đi một nơi không có người tìm được để sống, hiện tại Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình bọn họ đều ở chỗ này, em tỉnh lại, chúng ta năm người cùng nhau đi tìm một nơi cùng sống với nhau."

Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ cùng đi qua, không sợ giá lạnh tới gần giường băng, trong mắt rưng rưng vô cùng thâm tình nhìn Thu Tiểu Quân.

"Bảo bối, đừng ngủ nữa, mặt trời đã lên cao rồi." Mạc Hoa Khôi có chút nghẹn ngào nói.

Mạc Thiếu Đình mặt đầy nước mắt cũng cố gắng mỉm cười, "Bảo bối, chúng ta đều yêu em, đừng làm bọn anh thất vọng."

Âu Dương Kiện Vũ không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt thật đau lòng, bỗng nhiên cúi người, cúi xuống cánh môi lạnh băng hạ một nụ hôn thật thâm tình.

Ba người kia thấy thế cũng sôi nổi ăn ý hôn lên môi Thu Tiểu Quân, tựa hồ xem cô như trong truyện cổ tích người đẹp ngủ trong rừng, mà bọn họ là hoàng tử của cô, hy vọng bọn họ chỉ cần hôn hôn, cô liền ngay sẽ như trong truyện xưa thần kỳ mà tỉnh lại.

Thế giới này, có yêu liền có kỳ tích. Cho dù không có, trong lòng có hy vọng, có mộng tưởng, luôn luôn sẽ là điều tốt.

Một giây, hai giây đi qua, đến giây thứ ba, kỳ tích đã xảy ra, ngón tay út Thu Tiểu Quân hơi giật giật, ngay sau đó hàng lông mi dài cũng hơi run rẩy, làm bốn người đàn ông canh giữ bên người cô kích động đến cơ hồ không thể hô hấp.

"Anh, Jack, Thiếu Đình, bảo bối của chúng ta động động ngón tay." Mạc Hoa Khôi kích động nói.

"Lông mi cũng có rung động." Mạc Thiếu Đình suýt nữa rơi lệ.

"Tiểu Quân, Tiểu Quân......" Âu Dương Kiện Vũ vội vàng ở bên tai cô thật cẩn thận kêu lên tên cô.

Jack vừa khóc vừa cười, "Tiểu Quân tỉnh lại, ha hả, thật tốt quá."

Có lẽ bọn họ quá ồn ào, Thu Tiểu Quân mày nhăn nhăn lại, chốc lát chậm rãi mở bừng mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy được 4 người đàn ông, cô sửng sốt, sau đó bộ dáng như muốn khóc, nhẹ nhàng run rẩy kêu tên của bọn họ, "Jack...... Ách ngô ~ Kiện Vũ...... Hoa Khôi...... Thiếu Đình...... Có thể nhìn đến các anh, thật tốt...... Em ~ ách ngô ~ em còn tưởng rằng, em sẽ không còn được gặp lại các anh...... Ách ô ~ em, em không phải đang nằm mơ chứ?"

Bốn người đàn ông đã sớm lệ nóng doanh tròng, tâm tình kích động, sôi nổi phía sau tiếp phía trước ôm lấy cô, giường băng rét lạnh như thế nào cũng bị bọn họ ôm thành ấm áp như trải lông.

"Bảo bối, em không phải đang nằm mơ." Giờ khắc này, bốn người đàn ông anh tuấn chưa từng có thật siêu cường ăn ý, ôm Thu Tiểu Quân, nói ra những lời yêu thương, "Em đang ở trước mắt chúng ta, là chân thật, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em."

"Ách ô ô ô...... Ách ô ô ách ô ô ô......" Thu Tiểu Quân, khóc, khóc ra thật nhiều nước mắt nóng bỏng, "Ách ô ô ô...... Ách ô ô ách ô ô......"

Lúc này cô nhịn không được chỉ muốn khóc, không cần hình tượng mà thống khoái khóc lên, tựa hồ như biết được đây chính là nước mắt hạnh phúc, tiếng khóc hạnh phúc.

Bạch Hoa ở bên cạnh bọn họ, thấy họ tình thâm như thế cũng thật cảm động, "Tiểu Quân, chúc mừng các con, chúc các con vĩnh viễn ở bên nhau, hạnh phúc một vạn năm."

Nghe được giọng của Bạch Hoa, Thu Tiểu Quân tâm thật cảm kích. Đợi 4 người Jack lưu luyến không rời buông mình ra, cô xuống giường, lập tức quỳ gối trước mặt Bạch Hoa, thành ý mà dập đầu 3 cái, vô cùng cảm kích nói: "Ba, cảm ơn ngài cho con hai lần sinh mệnh, cảm ơn, cảm ơn."

"Nghe con kêu ta là ba, trong lòng ta thật cao hứng, a ha..." Bạch Hoa cười nói. "Mau đứng lên, mau đứng lên, ba cứu con là chuyện đương nhiên, con là con gái của ba... Có các con, chỗ này vắng vẻ như vậy mới trở nên thật náo nhiệt."

Nói đến đây, ông nhìn về phía 4 người Jack, lại nói: "Con gái của ta ánh mắt thật không tệ, bốn người đàn ông đều thật ưu tú, ha ha, ta có 4 con rể ưu tú như vậy, đời này không còn tiếc nuối, a ha ha..."

Da mặt Thu Tiểu Quân có chút mỏng, nghe ông nói vậy, khuôn mặt trở nên hồng hồng, như không dám nhìn đến 4 người đàn ông thật soái đang đứng đó.

Bốn người kia da mặt thật dày hơn Thu Tiểu Quân, nghe được Bạch Hoa nói những lời này mặt đều có ý cười, tâm tình không kể có bao nhiêu vui sướиɠ.

"Đúng rồi, Renault đâu?" Thu Tiểu Quân đột nhiên nhớ tới Renault, tả hữu nhìn nhìn, cười hỏi.

"......" Lặng ngắt như tờ, sắc mặt mỗi người trở nên có chút không giống nhau.

"Các người sao không ai nói lời nào vậy?" Thu Tiểu Quân cảm thấy kỳ quái, "Nó rốt cuộc ở đâu? Lúc em ngủ say, có phải mọi người lại đem nó trở về rừng cho nó tự sinh tự diệt chăng?"

"......" Mọi người vẫn là trầm mặc không nói.

Thu Tiểu Quân nhìn ra bọn họ sắc mặt đều không đúng, cô như nghĩ tới cái gì, tim lập tức nhảy banh lên, "Renault rốt cuộc ở đâu? Nó, nó không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

Ai, không ai nói gì, cũng không phải là biện pháp.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng Bạch Hoa lên tiếng, tự trách: "Tiểu Quân, hổ con mệnh thật không tốt, nó ăn vào trường sinh bất lão của ba đưa, cư nhiên, cư nhiên..." Câu kế tiếp, ông thật sự nói không được nữa.

"Tiểu Quân, Renault nó...... đã chết." Jack ưu thương nói, thầm than một hơi, hướng về phía Renault nằm chết cách đó không xa, "Chúng ta không ai nghĩ tới, nó ăn thuốc trường sinh bất lão lại trở thành như vậy."

Thu Tiểu Quân theo phương hướng hắn nhìn lại, thấy được thi thể Renault, hồi tưởng lại từ lúc cứu nó từ miệng mãng xà, đem nó từ rừng trở về, cùng sống với nó những ngày không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng trở nên khổ sở, đi đến ôm thi thể nó vào ngực, nghẹn ngào nói: "Renault đáng chết, gia hỏa đáng giận này, ta không có chết, ngươi tại sao lại chết? Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi cái gì cũng phải nghe theo ta chứ, hiện tại ta muốn người lập tức sống lại... Renault, ách ô ~ ngươi biết không, ta thật sự thực thích ngươi, tuy rằng, ta ngày thường luôn mắng ngươi, một chút là uy hϊếp ngươi ...... Renault, kỳ thật ngươi thực đáng yêu......"

Đã chết, chính là đã chết, cô nói như thế nào cũng không làm được gì, thân thể Renault vẫn lạnh băng.

"Tiểu Quân, đừng quá khổ sở." Jack đi qua nâng Thu Tiểu Quân dậy.

"Tiểu Quân, chúng ta đem nó chôn đi." Mạc Hoa Khôi trầm giọng nói.

"Được." Trầm mặc một hồi, Thu Tiểu Quân nhìn thi thể Renault rưng rưng gật đầu, "Em muốn đích thân chôn nó, chôn nó ở một nơi thật đẹp."

Renault được chôn ở một nơi không xa biệt thự Bạch Hoa, nghe bọn họ nói, nơi đó luôn đầy hoa cỏ rực rỡ, ong bướm dập dìu.

...

Vụ thành, quán bar XX...

"Phi đao tiên sinh, tôi mấy ngày nay luôn có ác mộng, cứ cảm thấy sẽ có quỷ hút máu trở về tìm tôi báo thù." Cao Bát Đạt nâng ly rượu lên, uống một hơi cả ly, nhăn mày, bất an nói ra.

Phi đao là người ít nói, thoạt nhìn tưởng thanh tâm quả dục, nhưng đến loại quán bar như thế này tựa như thay đổi thành một người khác, chỉ thấy hắn tay trái ôm một mỹ nữ, tay phải ôm một mỹ nữ, hơi hơi mỉm cười, "Chưa thay ngươi tiêu diệt được quỷ hút máu làm ngươi phiền lòng, tôi sẽ không rời Vụ thành, nhưng mà, tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì, ngài cứ việc nói." Cao Bác Đạt tương đương hào sảng.

"Tôi thích vị kia Mạc Thanh Nhã." Phi đao cũng không quanh co lòng vòng.

"A, ha hả a, không thành vấn đề, buổi tối ngày mai, cô ta chính là của ngài." Cao Bác Đạt không sao cả, lớn tiếng cười nói.

Cao Bát Đạt là người nào nha, uy hϊếp đe dọa, hãm hại lừa gạt, ăn nhậu chơi gái, cờ bạc các loại đều có đủ. Buổi tối ngày hôm sau, hắn không cần tốn sức đã đem Mạc Thanh Nhã lừa đến phòng ngủ Phi đao.

Mạc Thanh Nhã không biết hắn cùng Phi đao đã có an bài, cô bắt chéo chân ngồi trên giường, đốt một điếu thuốc lãnh ngạo hỏi: "Anh kêu tôi tới đây là có việc đại sự gì?"

Cao Bát Đạt ngồi vào bên cạnh ôm lấy bả vai cô, "Phi đao thích em, đêm nay em phục vụ anh ta một đêm."

"Cái gì?" Nghe được lời này, sắc mặt Mạc Thanh Nhã tức khắc xanh mét, đột nhiên đứng lên, hung hăng đẩy Cao Bác Đạt ra, "Cao Bác Đạt, ngươi cmn hỗn đản, ngươi đem ta Mạc Thanh Nhã coi như kỹ nữ vạn người cưỡi hay sao?" Tức muốn hộc máu quát hỏi xong, cô lập tức bước nhanh ra ngoài.

"Đồ đê tiện, muốn chạy à, không có cửa đâu." Cao Bác Đạt tất nhiên là sẽ không tha cho cô đi, lập tức bước lên giữ chặt Mạc Thanh Nhã, vẻ mặt máu lạnh đem cô túm đến trên giường, bạch bạch bạch tát cô mấy cái.

"A ~ ách a...... Ách ô ô......" Giờ khắc này, Mạc Thanh Nhã hận không thể gϊếŧ hắn.

"Đêm nay hầu hạ thật tốt phi đao tiên sinh cho ta, bằng không ta làm ngươi sống không bằng chết." Cao Bát Đạt hung tợn uy hϊếp, phát tiết kéo kéo tóc cô, sau đó rời khỏi phòng.

Không bao lâu, phi đao dáng người cường tráng tiến vào phòng ngủ, đóng cửa lại tiến đến giường lớn.

Mạc Thanh Nhã đang nằm ở trên giường khóc nức nở, ngẩng đầu, nhìn đến hắn tuy dáng người cường tráng nhưng bộ dáng lại hung ác xấu xí, trong lòng một trận buồn nôn, thân mình run rẩy lui lại, khóc lóc cầu xin: "Ách ô ô, phi đao tiên sinh, không cần đối với tôi như vậy, ách ô ô, buông tha tôi đi, tôi sẽ để mỹ nữ khác càng xinh đẹp hơn tôi hầu hạ anh, ách ô ô.... Ách ô ô, xin thả tôi đi..."

Phi đao nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, lạnh lùng cười nói: "Mạc tiểu thư, tôi đối với cô là có hứng thú nhất." Nói xong, hắn cởϊ qυầи áo ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tới gần Mạc Thanh Nhã, nhanh chóng cởi váy cô ra, thô bạo đè xuống dưới thân...

"Ách ~ ách a...... Ách ô ô, không cần...... Không cần, ách a ~ ách ô ô ô......"

Ai, chuyện nên phát sinh đều đã xảy ra, có thể nói tự làm bậy không thể sống tốt.

Đêm đã khuya, giường hỗn độn bất kham, tóc thật rối loạn, Mạc Thanh Nhã có thể nói hoàn toàn tuyệt vọng.

Người đàn ông mình thâm ái không yêu mình chút nào, đối với mình thật lạnh nhạt. Người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của mình, ha hả, càng buồn cười, xem mình như kỹ nữ, như đồ đê tiện, đem cho đàn ông khác đùa giỡn.

Vì cái gì mình Mạc Thanh Nhã sẽ có kết cục như vậy? Tồn tại như thế còn có ý nghĩa sao?

Tĩnh mịch, trong phòng ngủ, từng giọt nước mắt yên lặng chảy ra. Bỗng nhiên, cô giương khóe môi cười lặng lẽ, nụ cười đến khủng bố, đến quỷ dị, gạt đi nước mắt, quay đầu nhìn lại người đàn ông da đen đang nằm bên cạnh mình, lặng yên không một tiếng động bò dậy khỏi giường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra khỏi phòng ngủ.

Không bao lâu, cô quay trở lại, trong tay có thêm một con dao nhọn, đến gần giường, trên mặt lộ vẻ khủng bố hướng xuống cổ của người đàn ông đang nằm kia...

"Ách a......"

Trong phút chốc, máu tươi văng khắp nơi, khăn trải giường màu trắng, chăn màu trắng cơ hồ đều bị máu tươi nhiễm hồng, đương nhiên, mặt cô cũng không thể thoát khỏi, bắn đầy máu đỏ, trên gương mặt xinh đẹp vẽ ra từng đóa hoa hồng đầy diễm lệ.

"Ha hả a ha ha ~ ha hả ha ha......" Cô tựa hồ cảm thấy quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cười to một trận, lại lần nữa cầm lấy dao nhọn, mặt đầy dữ tợn chém xuống người đàn ông đã chết, chém chém, lại cười, cười đến điên khùng, "Ha hả a ha ha ~ ha hả a a ha ha...... Không yêu ta, ta liền hủy ngươi, ha hả ha ha...... Ha hả ha hả ha ha......"

Cô như thế nào sẽ trở nên tàn nhẫn như thế?

Trên thế giới này, ai là người tàn nhất? Có người nói qua, kẻ điên có thể làm ra chuyện tàn nhẫn nhất.

Đúng vậy, cô điên rồi......

...

Nhân quả tuần hoàn, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, có đôi khi không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.

Phi đao đã chết, không phải đi thiên đường, chính là đi địa ngục.

Mạc Thanh Nhã điên rồi, bởi vì gϊếŧ người mà điên rồi, cô không bị giam vào ngục, mà bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Mặc kệ là nơi nào đều không phải kết cục tốt cho cô.

Sự kiện làm người không rét mà run, Thu Tiểu Quân cùng Jack quỷ hút máu tin tức này mới phai nhạt xuống, mấy ngày nay báo chí cơ hồ toàn đăng đều là tin Mạc Thanh Nhã gϊếŧ chết thợ săn quỷ hút máu.

Trời nắng được hai ngày, cuối cùng nghênh đón một ngày mưa dầm xám xịt.

Trên đường bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ tóc vàng mang kính râm xinh đẹp, cô cầm một cây dù màu đỏ như máu, mang đôi giày cao mười cm gợi cảm nóng bỏng đi trong mưa, người đi đường vội vã đều bị cô hấp dẫn, không nhịn được quay đầu lại nhìn cô vài lần.

...

Phòng tắm hơi cao cấp XX...

Trong khoảng thời gian này, tâm tình Cao Bát Đạt tựa hồ có chút buồn bực, có lẽ là do cái chết của Phi đao, hoặc là do Mạc Thanh Nhã đã bị điên...

Hắn nhắm mắt lại ngâm mình trong một bồn tắm chuyên dụng, hai cánh tay gác trên thành bồn, thoạt nhìn phải thật là thoải mái, nhưng sắc mặt của hắn lại không nhìn ra có vẻ tốt đẹp.

Trong phòng tắm không có người nào, chắc hắn muốn thanh tĩnh nên đuổi mọi người ra ngoài.

Trong chốc lát, một vị mỹ nữ tóc vàng mặc áo tắm, chân trần đi tới bên người hắn.

Vị mỹ nữ này chính là người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng che dù màu đỏ đi trên đường, trên mặt còn mang kính râm. Cô đứng bên người hắn lặng im một hồi mới gỡ kính xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc.

A, tháo kính xuống, rốt cuộc nhìn ra chân diện của cô, nguyên lai cô chính là nữ quỷ hút máu luôn sợ Phi đao đến chết khϊếp—— Angel.

Cô giương khóe miệng lạnh lùng không một tiếng động, mỉm cười, chậm rãi cởϊ áσ tắm dài, không một tiếng động hạ người xuống bồn tắm, dang hai tay ra, chậm rãi ôm Cao Bát Đạt khoanh lại.

Thân thể cô thật lạnh, cánh tay vừa chạm tới da thịt Cao Bát Đạt, hắn lập tức mở cặp mắt hung ác lạnh lẽo ra.

Cô thật sự vô cùng kiều diễm, không có đàn ông nào nhìn cô mà không điên cuồng, nhưng dưới tình huống như vậy đột nhiên nhìn thấy cô trước mắt, Cao Bát Đạt khϊếp sợ, "Cô, cô là ai?"

"A, ngươi, ngươi không nhớ rõ ta sao? Thật làm ta quá thương tâm." Angel nhăn nhăn mày lá liễu, có chút thương tâm, "Ha hả, ngẫm kỹ lại xem ta là ai, chúng ta đã từng gặp mặt một lần."

Hắn đã từng gặp cô ấy một lần? Ở đâu đâu?

Cao Bát Đạt nhìn đến gương mặt đẹp đến người hít thở không thông, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cô là ai, nhớ rõ ngày ấy mang theo Phi đao đi đến chỗ Thu Tiểu Quân đã thấy qua cô, tức khắc sắc mặt hắn đại biến, trắng bệch như tờ giấy, "Là, là, là ngươi? Ngươi, ngươi là hút, quỷ hút máu..."

"Đúng rồi." Angel nhướng mày cười, "Ha hả, ta khen thưởng cho ngươi một cái hôn nha." Kiều mị nói xong, miệng nhe ra, trong nháy mắt lộ ra răng nanh sắc nhọn như dao, cúi đầu xuống chỗ cổ hắn hôn hôn, lực đạo vừa phải, hôn xuống một cái hôn tiêu chuẩn.

"A ~ a......" Trong khoảnh khắc cô hôn xuống, Cao Bát Đạt thiếu chút nữa sợ đến tiểu ra, vừa giãy giụa, mặt trắng bệch hét lên, "Ách a... Người đâu mau tới, người mau tới..."

"Kêu đi kêu đi, ha hả a, ngươi hôm nay kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới quấy rầy chúng ta." Angel trêu chọc. "Ha hả, ta là một đại mỹ nhân nha, ngươi chẳng lẽ không muốn cùng ta sung sướиɠ ở đây sao? Ha hả..." Cô vừa nói vừa nâng tay di chuyển trên thân thể hắn, bộ dáng câu người, vừa đáng yêu lại đáng sợ.

"Đừng, đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta......" Cao Bác Đạt thân thể bắt đầu run rẩy, sợ hãi tới rồi cực hạn, "Ách ~ ách a...... Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, ta, ta cái gì đều nghe theo ngươi......"

"Thật vậy chăng?" Angel lộ ra hưng phấn, "Thật sự ta muốn cái gì ngươi đều có thể cho ta sao? Thật sự cái gì đều nghe ta sao?"

"Đúng, đúng, thật, thật sự." Hắn liên tục gật đầu, trán đã ra đầy mồ hôi.

"Ha hả a, ngươi thật tốt." Angel cao hứng hôn một cái lên mặt hắn, "Ha hả, ta hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn ngươi, ngươi đem ngươi cho ta đi."

"Ách a, này, cái này không được." Cao Bác Đạt sợ cực kỳ, thân mình run rẩy đến lợi hại, "Thả ta đi, ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều người đàn ông khác nhau, ta, ta có rất nhiều thủ hạ, ngươi muốn làm gì bọn chúng đều có thể."

"Ha hả, nhưng mà ta chỉ muốn ngươi, ngươi đối với ta là đặc biệt nhất." Angel quyến rũ nói, "Ngươi có biết trên thế giới này dạng người nào mà huyết mạch ngọt lành nhất, uống ngon nhất không?"

"Ta, ta không biết."

"Ta cũng đoán ngươi không biết, để ta nói cho ngươi nghe, tâm càng hư, càng ngoan độc, càng vô tình, máu huyết trên người hắn càng mỹ vị, uống vào càng ngon, giống như, giống người đàn ông như ngươi vậy."

"......" Cao Bác Đạt sợ tới mức không dám nói tiếp nữa. Tựa hồ lúc này, hắn đã rõ ràng biết được chính mình dù sao đều là chết, vô luận như thế nào cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của Angel.

Hắn yên lặng như vậy làm Angel rất vừa lòng, khóe miệng tà mị mê người giương lên, miệng chợt há to, hướng tới cổ hắn hung hăng táp tới một ngụm, như đã cơ khát mấy trăm năm mà hút lấy máu hắn...

"A......" Một khắc kia, Cao Bác Đạt đôi mắt mở thật to. Một tiếng thét chói tai thê thảm vang lên, tội ác cả đời của hắn rốt cuộc kết thúc......

...

"Oanh ~ ầm vang ~ phốc sất ~ ầm vang ~"

Trong đêm tối, sấm sét ầm ầm vang lên trên không rừng nguyên sinh. Mưa tầm tã cùng cuồng phong hoang dã ập tới, phối hợp nhau làm cho hoa cỏ cây cối cùng đất đai trong rừng rậm tất cả đều trở nên sống động.

Giữa thời tiết ác liệt như vậy, ngôi mộ của Renault đã bị phá, nấm mồ nhỏ không biết khi nào đã bị san thành bình địa.

"Phốc sất ~ ầm vang ~"

Đột nhiên một tia chớp chói mắt hiện ra phía chân trời, dưới ánh sáng chớp mắt ngắn ngủi, một bàn tay từ dưới mồ Renault duỗi ra, ngay sau đó bàn tay thứ hai duỗi ra, sau đó đất bị nước mưa ngâm thành mềm xốp chợt bị xốc lên, một người đàn ông anh tuấn tóc dài từ trong đất gian nan bò lên...

Ách, nhìn đến đây, nhất định có người sẽ hỏi, chẳng lẽ đây là xác chết vùng dậy trong truyền thuyết sao?

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, chôn ở đây chính là hổ con Renault, nếu xác chết vùng dậy bò ra, hẳn phải là một con hổ con, như thế nào lại là một người đàn ông vô cùng anh tuấn?

Chuyện này rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Phí hết sức lực, người đàn ông anh tuấn tóc dài kia rốt cuộc từ mồ bò ra, tới khi hắn đứng thẳng dậy, lúc này mới phát hiện trên người hắn cái gì cũng không mặc.

Người đàn ông cao khoảng một mét tám, thoạt nhìn không cường tráng nhưng vô cùng gợi cảm, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, phỏng chừng nếu mặc quần áo chỉnh tề vào, đi trên đường nhất định sẽ làm vô số nam nữ già trẻ khom lưng nhìn.

Hắn tựa hồ đối với trạng huống của chính mình còn chưa rõ ràng, đứng tại chỗ một hồi, nhìn bốn phía, lại cúi đầu nhìn hai tay xinh đẹp, sau đó nhìn nhìn lại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, gương mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.

Nguyên lai, hắn lúc này mới thình lình phát hiện mình đã trở thành một con người, hơn nữa là một người bình thường, khỏe mạnh. Kinh ngạc giật mình mấy giây, hắn chợt mừng như điên, đấm đấm ngực, quơ chân múa tay, kích động đến như một ngốc tử, "A ha ha, a ha ha, ta Renault không còn là con hổ con, a ha ha, ta sau khi chết đã sống lại, biến thành một người đàn ông thật sự, chân chính.... A ha ha... Thật tốt quá, thật tốt quá, a ha ha... Ngọc Hoàng đại đế ơi, ta yêu người, a ha ha, ta muốn đi lang bạt giang hồ, mở ra một cuộc sống mới, a ha ha... A ha ha..."

Bỗng nhiên trên không đen như mực lại hiện lên một tia chớp chói mắt, ngay sau đó là tiếng sấm cuồn cuộn ~

"Ầm vang ~"

"A ha ha ~ ách a ~" Ai, trong giây phút vui quá hóa buồn, hắn Renault trăm triệu không nghĩ tới, thời khắc hắn cao hứng đến trời đất tối tăm là lúc hắn cư nhiên bị sấm đánh trúng, sét đánh giữa trời là như vậy, đầu tóc vừa đen vừa dài vừa mượt tức khắc bị đốt cháy sém.

Cũng may sinh mệnh Renault đặc biệt ngoan cường, bị sấm đánh trúng đầu, đầu hắn cũng không nở hoa, chỉ là hắn bỗng nhiên không còn biết mình là ai, ông trời như đùa giỡn với hắn, làm trong đầu hắn trở nên trống rỗng.

"A? Ta tên gì?" Hắn cào cào đầu mình đã thay đổi kiểu tóc, nhìn mình thân thể trơn bóng, vẻ mặt buồn bực tự hỏi, "Đã nửa đêm, còn có sét đánh cùng mưa to, ta như thế nào lại không mặc đồ ở cái chỗ này, trước không có thôn, sau không có tiệm?"

...

Biệt thự trong rừng Bạch Hoa...

Ngày nọ, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, ong bướm lượn lờ.

Thời tiết đẹp như vậy ở trong nhà thật đáng tiếc, Bạch Hoa vô cùng hứng thú dẫn Thu Tiểu Quân cùng Jack, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi cùng Mạc Thiếu Đình đi tản bộ trong rừng.

Mấy người nói nói cười cười, vừa đi vừa nhìn, này có già có trẻ, có nam có nữ, đi cùng một chỗ, không khí thật vui vẻ.

"Ha hả ha ha, đây là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết đi." Jack nhìn cảnh sắc tốt đẹp quanh mình, mỉm cười cảm khái nói.

"Ha hả ~ phải, phải phải."

Thu Tiểu Quân liên tục gật đầu, Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ chỉ cười không nói, chính là cũng tán đồng.

"Tiểu Quân, các con yên tâm ở lại chỗ của ta đi, nơi này thật sự an toàn, trừ bỏ các người sẽ không có ai tìm tới nơi này." Bạch Hoa chân thành cười nói.

Jack thật cao hứng, "Ha hả a, Bạch tiên sinh, chúng ta cũng đang có ý này."

Thu Tiểu Quân nhìn bốn người đàn ông, có điểm ngượng ngùng cười nói: "Ha hả, ba, thật cám ơn ba, chúng con đã sớm đợi ba nói những lời này."

"A ha ha, ba như thế nào cảm giác ba đang bị lừa, a ha ha......" Bạch Hoa cười to. "Tiểu Quân, Jack, Kiện Vũ, Thiếu Đình, Hoa Khôi, có các người sống cùng ta tại khu rừng này, ta khẳng định sẽ sống lâu thêm vài thập niên, a ha ha......"

"Ha hả, Bạch tiên sinh, ông sẽ sống lâu trăm tuổi." Âu Dương Kiện Vũ nho nhã cười nói.

"Đúng vậy, ha hả, Bạch tiên sinh, ông tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Mạc Hoa Khôi lập tức cười phụ họa.

"Ha hả ha ha...... Hy vọng như thế đi, ha hả ha ha......" Bạch Hoa cười gật đầu, "A, Tiểu Quân, các con định khi nào thì cử hành hôn lễ, sẵn ta còn sống đây, nhanh nhanh cử hành đi."

Thu Tiểu Quân mặt đỏ rực, "Ba, ba chọn ngày cho chúng con đi, chúng con nghe ba an bài."

Bạch Hoa cười ha ha, liên tục gật đầu, "A ha ha, hảo, hảo, ha hả ha ha, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay thời tiết tốt như vậy, ta xem liền ngày hôm nay đi, ha hả a ha ha......"

Jack, Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ vừa nghe, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, trên mặt cười đến sáng lạn.

Ngày hôn lễ này, có phải hay không quá nhanh quá hấp tấp? Thu Tiểu Quân như có điểm không tiêu hóa được tin tức này, đỏ mặt nhìn về phía 4 người, ôn nhu cười hỏi: "Các anh nghĩ như thế nào? Các anh có ý kiến gì?"

Jack cười nhún nhún vai, "Bảo bối, anh cũng nghĩ như vậy."

"Hôm nay xác thật là ngày lành để kết hôn, bỏ lỡ thật đáng tiếc." Mạc Thiếu Đình nói.

"Tiểu Quân, nghe theo Bạch tiên sinh đi." Âu Dương Kiện Vũ nghiêm túc nói, trong lòng có xúc động thật muốn cười to.

"Tiểu Quân bảo bối, hôm nay chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, thật làm anh quá kích động." Mạc Hoa Khôi kích động, chợt ôm lấy Thu Tiểu Quân, hôn lên mặt cô một cái, "Anh đã sớm gấp không chờ nổi, chúng ta hiện tại quay về biệt thự, mặc lễ phục kết hôn đi."

"Ha hả, được được."

"Ha hả a ha, tốt."

"Đúng, đúng."

Mạc Hoa Khôi vừa nói ra, Jack mấy người liên tục hưởng ứng, tựa hồ như chờ không kịp.

...

Hôn lễ được cử hành trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, mấy người đều thay đồ mới, nam thì soái, nữ thì mỹ, thật là cảnh đẹp ý vui.

"Hiện tại ta sẽ làm chứng hôn cho các con." Bạch Hoa mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, đứng trước bọn họ, thoải mái cười, "Ta cũng sẽ làm người chủ trì hôn lễ hôm nay, hiện tại hôn lễ chính thức bắt đầu."

Nói xong, Bạch Hoa trở nên nghiêm túc, "Jack, Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, các người có nguyện ý lấy Thu Tiểu Quân làm vợ không, cho dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui sướиɠ hay khổ cực đều không ngừng yêu cô ấy, trung thành vĩnh viễn với nhau?"

"Chúng ta nguyện ý." Bốn người nhìn nhau một cái, mỉm cười, siêu cấp ăn ý đáp to một tiếng, khiến Thu Tiểu Quân cảm thấy thật hạnh phúc.

Ngay sau đó, Bạch Hoa nghiêm túc hỏi Thu Tiểu Quân, "Thu Tiểu Quân, con có nguyện ý gả cho Jack, gả cho Mạc Thiếu Đình, gả cho Mạc Hoa Khôi, gả cho Âu Dương Kiện Vũ, để bốn người thành chồng của con? Cho dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui sướиɠ hay khổ cực đều không ngừng yêu bọn họ, trung thành vĩnh viễn với nhau?"

Thu Tiểu Quân nhìn bốn người đàn ông của mình, cười thật mỹ lệ: "Con nguyện ý, hơn nữa, thập phần cùng với phi thường nguyện ý."

"Được, hiện tại, các con có thể trao đổi nhẫn." Bạch Hoa nói.

Ách, không thể không nói, do hôn lễ quá hấp tấp, không có thời gian chuẩn bị nhẫn kết hôn, cho nên hôm nay bọn họ đều dùng nhẫn bện từ cỏ đuôi chó.

Tuy rằng trên tay mang chỉ là nhẫn cỏ, nhưng trong lòng bọn họ đây so với nhẫn kim cương còn mỹ lệ hơn rất nhiều, bởi vì hôn nhân cùng hứa hẹn, hạnh phúc cùng tương lai đã sớm ở trong lòng tất cả.

Trao đổi nhẫn xong, sắc mặt Bạch Hoa không còn nghiêm túc mà đặc biệt cao hứng cười nói: "Hiện tại bốn tân lang có thể hôn môi tân nương. Ba chúc phúc cho các con."

Đây hẳn là phân đoạn tân lang tân nương mong chờ nhất, Bạch Hoa vừa dứt lời, bọn họ bắt đầu hôn nhau, bốn người đàn ông hôn trước hôn sau, chỉ chốc lát đã đem Thu Tiểu Quân hôn ngã trên mặt đất. Hôm nay động phòng hoa chúc, bọn họ đều lấy trời làm màn, lấy đất làm chăn mà tận hưởng.

Bạch Hoa là người có tư tưởng phóng khoáng, ông cười ha ha một hồi, lặng lẽ rời đi về biệt thự, trong lòng yên lặng cười nói: ta cũng đã từng có tuổi trẻ, ta cũng từng yêu, cũng từng vì yêu si cuồng. Chúc các con vui sướиɠ, đêm nay thật tận tình hưởng thụ...

...

Tình yêu mãnh liệt tự nhiên không thể thiếu, bốn nam một nữ lăn bên nhau đã đè nát không biết bao nhiêu cỏ xanh.

Không biết khi nào trời đã đen, tình cảm mãnh liệt vừa dứt, mấy người tay cầm tay nằm trên cỏ, mở to mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

"Oa, đêm nay trời thật đẹp." Thu Tiểu Quân nhìn sao trời mỹ lệ, vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Bảo bối, đương nhiên, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Mạc Hoa Khôi thần sắc mê ly cười nói.

"Bà xã bảo bối, hiện tại em nên nói, chúng ta bốn người ai là lớn nhất đi?" Thưởng thức sao trời một hồi, Jack chợt ho khan, nghiêm túc cùng chờ mong nói.

"A, Jack, chuyện này còn phải hỏi sao, lớn nhất đương nhiên là tôi." Không đợi Thu Tiểu Quân mở miệng trả lời, Mạc Hoa Khôi đã tự tin nói.

Hắn vừa nói như vậy, Mạc Thiếu Đình có chút không cao hứng, khẽ nhíu mày: "Hoa Khôi, Jack, lớn nhất tại sao chọn cậu ta, hẳn phải là tôi mới đúng."

"Vì cái gì?" Jack cùng Mạc Hoa Khôi đương nhiên đều không phục, đồng thời nhìn về phía hắn, trăm miệng một lời hỏi ra.

Mạc Thiếu Đình cằm giương lên, cao ngạo nói: "Bởi vì tôi là Hoàng thái tử điện hạ."

"Xùy." Lời này vừa nói ra, Mạc Hoa Khôi cùng Jack đồng thời phun tào với hắn.

Âu Dương Kiện Vũ tựa hồ không thích tranh đoạt cái gì, không nói một lời, chỉ cười cười, bình tĩnh nhìn sao trời. Giờ phút này có thể nho nhã trầm ổn cùng với bộ dáng vô tranh như vậy, trách không được Thu Tiểu Quân năm đó yêu hắn như vậy.

"Jack, Thiếu Đình, Hoa Khôi, các anh không cần tranh, không cần xảo, các anh không thể học Kiện Vũ sao?" Thu Tiểu Quân cười cười, có chút đau đầu nói.

"Bà xã, chúng ta đã kết hôn, chân chính là người một nhà, cũng nên có một người đứng đầu chứ." Mạc Hoa Khôi chính thức nói.

"Bà xã, Hoa Khôi lần này nói có lý." Mạc Thiếu Đình lập tức nghiêm túc phụ họa. Thu Tiểu Quân giống như không vui nhăn mày lại, nửa nói giỡn: "Uy, chẳng lẽ các anh không ngoan ngoãn xem em là đứng đầu hay sao?"

"A ha ha, làm sao không, a ha ha......" Mạc Hoa Khôi vội vàng vẻ mặt lấy lòng cười nói, sợ Thu Tiểu Quân sẽ thật sự tức giận.

"Tiểu Quân, em đã sớm là đứng đầu nhà chúng ta." Mạc Thiếu Đình cũng sợ cô giận.

"Bà xã, em là đứng đầu, đây không thể nghi ngờ." Jack lúc này cũng trịnh trọng nói. "Nhưng mà, em tuy rằng là đứng đầu nhà chúng ta, nhưng bốn người bọn anh dù sao em cũng phải phân lớn nhỏ chứ."

Thu Tiểu Quân có ý nghĩ của riêng mình, mặc kệ bọn họ nói như thế nào, cô trước sau cũng không dao động, trầm mặc một hồi, cô ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc nói với họ: "Jack, Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình, các anh trong lòng em đều quan trọng như nhau, em sẽ không phân ra ai là thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư. Em muốn nói với các anh, bốn người các anh là cùng nhau, đều là ông xã em yêu nhất."

"Bà xã..." Nghe những lời này, bốn người đều bị cảm động đến rối tinh rối mù, ăn ý mười phần kêu cô một tiếng bà xã, lại ăn ý mười phần đem cô phác gục trên mặt đất, phía sau tiếp phía trước, khi thì cuồng dã, khi thì triền miên đêm Thu Tiểu Quân yêu thương hết lần này đến lần khác.

...

Sinh hoạt như thế tiếp tục ở thế ngoại đào nguyên, mỗi ngày đối với bọn họ thật cực kỳ hạnh phúc, dưới sự hướng dẫn của Bạch Hoa, bọn họ trồng rau, trồng hoa, rời xa phồn hoa náo động nơi đô thị, cuộc sống thật an tâm thoải mái.

Hai tháng đã trôi qua, không biết Angel dùng phương pháp gì, một ngày nào đó tiến vào rừng tìm được họ.

"Jack, Thu lão đại, tìm ra các người thật khổ cực." Cô ở trên một cái cây cao ngất, hướng tới bốn nam một nữ đang lao động trên mặt đất lớn tiếng cười nói.

Đột ngột nghe được, mấy người trên mặt đất thật kinh ngạc mà nhìn lên.

"Angel?" Nhìn thấy cô, Thu Tiểu Quân man cao hứng, buông cái cuốc, lập tức bay lên trời, ngồi bên cạnh cô, "Chào, cô trong khoảng thời gian này có tốt không?"

"Vô cùng tốt." Angel dào dạt đắc ý, "Cô thì sao? Cô cùng bốn người đàn ông ở chỗ này an cư, nhất định là hạnh phúc muốn chết đi?"

"Đúng vậy." Thu Tiểu Quân một chút cũng không khiêm tốn nói. "Nói cho cô nghe, tôi đã cùng bọn họ cử hành hôn lễ, bọn họ bốn người đều là chồng danh chính ngôn thuận của tôi."

"Uy, bọn họ một đám đều tuổi trẻ tráng kiện, tinh lực tràn đầy, buổi tối cô uy bọn họ được no sao?" Angel nghi ngờ nói.

Mặt Thu Tiểu Quân hơi hơi đỏ lên, cười nói: "Buổi tối không no thì ban ngày uy tiếp."

"......" Angel một trận vô ngữ.

"Bà xã, hai người ngồi ở trên cao như vậy nói cái gì đó?" Mạc Thiếu Đình trên mặt đất ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc cười cười hỏi.

"Bà xã, em xuống đi, xuống đây tâm sự với chúng ta." Mạc Hoa Khôi ngay sau đó hô lớn nói.

"Ha hả a, đúng vậy, bà xã, Angel, hai người xuống dưới đi, ngồi cao như vậy rất nguy hiểm." Jack cười nói.

"Bà xã, mau xuống đây." Âu Dương Kiện Vũ không hay nói nhiều cũng hướng Thu Tiểu Quân vẫy tay.

Nghe nhóm mấy người chồng gọi mình, trong lòng Thu Tiểu Quân ngọt ngào, cười nói với Angel: "Chúng ta xuống dưới đi, bốn người chồng của tôi, có 3 người là người bình thường, bọn họ không bay lên được." Nói xong dẫn đầu nhảy xuống.

Angel như nghĩ đến chuyện gì không tốt, mày nhăn nhăn lại, thâm trầm nói dưới đất ba người Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi cùng Mạc Thiếu Đình, sau đó mới nhảy xuống.

Mấy người ngồi trên bãi cổ, nam tuấn soái khí, nữ gợi cảm mỹ lệ, có thể nói tú sắc khả xan, thật sự đẹp mắt.

"Các người tránh ở nơi ngăn cách với thế nhân như vậy, hẳn là không biết Phi đao cùng Cao Bát Đạt đã chết?" Angel cao hứng hỏi.

Thu Tiểu Quân cùng bọn Âu Dương Kiện Vũ đồng thời lắc đầu.

"Việc này chúng ta thật đúng là không biết." Mạc Thiếu Đình cười nói.

"Hai người kia thật chết cũng chưa hết tội." Mạc Hoa Khôi vỗ vỗ đùi, cao hứng cười nói, "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ."

Phi đao cùng Cao Bác Đạt đã chết? Như vậy Mạc Thanh Nhã đâu? Cô cùng bọn họ là một đám, cô ấy có phải hay không cũng không có kết cục tốt đẹp gì?

Thu Tiểu Quân nhìn biểu tình Mạc Thiếu Đình không có gì khác thường, cô quay sang Angel hơi có chút bất an hỏi: "Angel, vậy Mạc Thanh Nhã thì sao? Cô biết tình huống của cô ấy sao?"

"Cô ta à, vào bệnh viện tâm thần." Angel nhún nhún vai, có điểm vui sướиɠ khi người gặp họa. "Các người đoán, cô ta tại sao bị điên?"

"Có thể là tâm cô ta quá ác độc, ông trời trừng phạt cô ta như vậy." Jack nghĩ nghĩ, nửa nghiêm túc nói.

Mạc Hoa Khôi ngồi gần Mạc Thiếu Đình, hắn nâng cánh tay lên chạm vào Mạc Thiếu Đình, "Khẳng định là bởi vì Mạc Thiếu Đình. Thiếu Đình ở đây với chúng ta không bao giờ trở về nữa, cô ấy quá thương tâm nên mới bị điên."

"Nói bậy gì đó." Khuôn mặt Mạc Thiếu Đình trở thành đen, tuy rằng hắn không có cảm tình với Mạc Thanh Nhã nhưng dù sao cũng đã quen biết từ nhỏ, lúc này nghe thấy cô bị vào bệnh viện tâm thần, trong lòng có ít nhiều khổ sở.

Thu Tiểu Quân không có cảm tình gì với Mạc Thanh Nhã, nghe được cô ấy đã bị điên, tuy rằng trong lòng không khổ sở nhưng cũng không phải cảm thấy vui vẻ gì.

"Angel, cô không cần vòng vo, mau nói cho chúng tôi biết, cô ta rốt cuộc tại sao bị điên." Jack nhìn mặt Thu Tiểu Quân, nghiêm túc thúc giục.

"A ha ha." Angel đặc cao hứng cười rộ lên, "Các người nhất định không thể tưởng tượng được, thợ săn quỷ hút máu làm chúng ta sợ muốn mệnh cư nhiên là bị cô ta gϊếŧ, a ha ha, theo báo chí đưa tin, cô ta là do gϊếŧ Phi đao mới bị điên, a ha ha..."

"Cô ấy vì sao muốn gϊếŧ phi đao?" Thu Tiểu Quân thực khó hiểu.

"Phi đao là tên háo sắc, hắn cường bạo cô ta, cho nên cô ta chờ hắn ngủ say mà dùng dao nhọn cắt cổ hắn, ha ha, đúng là chữ sắc trên đầu có cây đao nha. Ha ha, khi tôi biết phi đao bị cô ta gϊếŧ chết, trong lòng thật thống khoái, quả thực ăn uống thỏa thích, ha hả ha ha......" Nhắc tới đến phi đao bị chết, Angel liền ngăn không được cao hứng cười to, trong rừng như tràn ngập toàn là tiếng cười của cô.

Đã biết tiền căn hậu quả, tâm Thu Tiểu Quân lại càng nặng nề, tâm tình Mạc Thiếu Đình tựa hồ cũng như vậy.

"Angel, phi đao là Mạc Thanh Nhã gϊếŧ, như vậy Cao Bác Đạt kia chính là cô gϊếŧ phải không?" Jack đối với Angel còn tính hiểu biết, giương khóe miệng nhìn Angel, kết luận.

"Oa a, ha hả ha hả, Jack, anh thật quá hiểu biết tôi, ha hả, đúng rồi, Cao Bát Đạt kia chính là tôi gϊếŧ chết, ha hả, máu hắn nha, uống thật ngon, đáng tiếc lúc đó anh không ở đó." Angel hai tay ôm ngực, tựa như có thành tựu thật lớn, cười.

"Ha hả......" Jack chỉ cười không nói.

...

Màn đêm buông xuống, đi về tới biệt thự, không ai phát hiện Angel biểu tình có điểm dị thường.

Cô chú ý đến hướng đi của Thu Tiểu Quân, càng chú ý Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ, tựa hồ như có âm mưu gì, suy nghĩ kỹ càng chuyện phải làm.

"Hoa Khôi, Jack, Kiện Vũ, Thiếu Đình, các anh cùng Angel nói chuyện đi, em đi làm cơm chiều." Thu Tiểu Quân hòa nhã cười cười, vừa nói vừa đi về phòng bếp.

Angel nhìn bóng cô rời đi, sau đó nhìn Jack có điểm ghét bỏ cười nói: "Jack, tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói, anh đi phòng bếp phụ Tiểu Quân làm cơm đi."

Nghe cô nói vậy, Jack có chút không vui, nhưng cũng không nói gì mà tự nguyện vui vẻ đi vào phòng bếp với Thu Tiểu Quân, hắn gật gật đầu, "Được, cô nói chuyện với họ, tôi đi phòng bếp giúp Tiểu Quân, dù sao tôi cũng cảm thấy tôi và cô không có chuyện gì tốt để nói." Nói xong lập tức đứng lên rời khỏi phòng khách.

Thu Tiểu Quân và Jack đều đã đi vào phòng bếp, trên sô pha phòng khách chỉ còn Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình cùng với Âu Dương Kiện Vũ.

"Ba người các anh đều thật yêu Thu Tiểu Quân, phải không?" Lặng im một hồi, Angel nhếch chân bắt chéo, dường như có thâm ý cười hỏi.

"Đương nhiên." Ba người thực ăn ý, không chút do dự đồng thanh trả lời.

Cô đối với câu trả lời của bọn họ thật vừa lòng, cười cười, lại hỏi tiếp: "Các người đều thật yêu cô ấy, như vậy các người khẳng định không muốn tách ra khỏi cô ấy mà muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, phải không?"

"Đúng vậy, chúng ta muốn vĩnh viễn cùng cô ấy ở bên nhau." Âu Dương Kiện Vũ ngồi ở giữa, lúc này đây, hắn như là người phát ngôn cho Mạc Hoa Khôi cùng Mạc Thiếu Đình, trả lời câu hỏi của Angel, "Cô muốn hỏi cái gì? Cô hỏi chúng tôi như vậy có mục đích gì?" Không thể không nói, Âu Dương Kiện Vũ thập phần cơ trí, hắn nghe Angel hỏi đã suy đoán ra có chuyện gì đó.

"Ha ha, đã bị anh nhìn ra." Angel cười khẽ lên, gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi có mục đích, tôi có vấn đề khác hỏi các anh."

"Cô cứ việc hỏi." Mạc Thiếu Đình không có gì biểu tình nói.

"Tôi đem các anh biến thành quỷ hút máu, cho các anh sống vĩnh viễn, các anh có đồng ý không?" Angel không hề quanh co lòng vòng, biểu tình nghiêm túc lên.

"......"

Nghe những lời này, trong phòng khách lặng ngắt như tờ, Mạc Thiếu Đình cùng Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ khuôn mặt trắng bạch lên, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hiện giờ đột nhiên nghe hỏi vậy đều bừng tỉnh đại ngộ.

Angel hơi nhăn mi lại, biểu tình trở nên ngưng trọng, "Như thế nào lại không nói lời nào? Các người đều không muốn biến thành quỷ hút máu sống vĩnh viễn cùng với Thu Tiểu Quân sao?"

"Đương nhiên không phải." Ba người ăn ý trả lời.

"Tôi rất muốn cùng Tiểu Quân vĩnh viễn bên nhau." Mạc Hoa Khôi nói đầu tiên, nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: "Angel, cô biến tôi thành quỷ hút máu đi."

Nghe vậy, Angel vừa lòng cười, ngay sau đó nhìn về phía Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Thiếu Đình, "Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình, hai người thì sao?"

"Tôi cũng nguyện ý." Âu Dương Kiện Vũ luôn luôn lý trí, nhưng lúc này trả lời vấn đề kia hắn không do dự chút nào.

Bọn họ hai người đều nói đồng ý, Mạc Thiếu Đình tự nhiên cũng nguyện ý, cười cười, gật đầu, "Tôi đương nhiên cũng nguyện ý."

Ha ha, thật tốt, bọn họ ba người đều nguyện ý. Cái này, Angel không cần tốn nước miếng, sợ Thu Tiểu Quân cùng Jack sẽ rời khỏi phòng bếp đi vào đại sảnh, cho nên, cô ập tức hành động, mở miệng, nháy mắt lộ ra mấy viên răng nanh của quỷ hút máu.

Bộ dáng cô biến thành quỷ hút máu có chút khủng bố, ba người Mạc Thiếu Đình đã gặp qua sóng to gió lớn cũng ẩn ẩn có loại cảm giác không rét mà run, Angel tới gần Mạc Hoa Khôi trước nhất.

"Cô thật sự là muốn cắn chúng tôi thành quỷ hút máu chứ không phải cắn chúng tôi thành người chết chứ?" Lúc Angel đi đến trước mặt mình, thân mình Mạc Hoa Khôi run run, có điểm thấp thỏm hỏi.

"A, anh thật không tin tôi sao?" Angel lộ ra bộ dáng bi thương, "Tôi thề với anh, tôi sẽ không cắn chết các anh, thật sự, hãy tin tôi."

Bộ dáng cô giống như không nói dối, Mạc Hoa Khôi lúc này cũng chỉ có thể ra vẻ đáng yêu cười cười: "Tôi nói giỡn với cô thôi, tôi, tôi tin, tới đây cắn tôi đi, biến tôi thành quỷ hút máu đi, tôi đã... chuẩn bị sẵn sàng."

Angel yêu mị cười, "Ha hả, tôi cũng đã chuẩn bị tốt." Nói xong chợt cúi đầu xuống, thời điểm cắn cổ hắn, một bàn tay che lại miệng Mạc Hoa Khôi, không cho thanh âm trong miệng hắn phát ra ảnh hưởng đến Jack và Thu Tiểu Quân trong phòng bếp.

Thời điểm cô cắn Mạc Hoa Khôi, bộ dáng cực kỳ khủng bố. Mà Mạc Hoa Khôi bị cô cắn, bộ dáng thật là thống khổ.

Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ nhìn đến hình ảnh kinh khủng như vậy, sâu trong nội tâm đều thật sợ hãi, nhưng mà không ai rút lui. Bởi vì bọn họ đã quyết định, đã hạ quyết tâm muốn cùng Thu Tiểu Quân vĩnh viễn ở bên nhau, trước sau tin tưởng, vì Thu Tiểu Quân phải trả giá cái gì đều đáng giá.

...

Nửa giờ sau......

"Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình, cơm chiều làm xong rồi, có thể ăn cơm...... Ách......" Thu Tiểu Quân trợn tròn mắt.

Cô không nghĩ tới, đi đến đại sảnh lại nhìn thấy Angel đang cắn cổ Mạc Thiếu Đình, hơn nữa cũng thấy được Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ trên cổ đều có dấu vết bị quỷ hút máu cắn.

Trong phút chốc, cả người cô đều thiếu chút nữa bạo xung lên, vội vàng như tia chớp nhảy qua, hung hăng túm lấy Angel, trên trán gân xanh nổi lên: "Angel, cô làm gì? Cô điên rồi sao? Bọn họ là chồng của tôi, cô cũng cắn họ?"

Lúc này, Jack cũng đi tới phòng khách, nhìn thấy Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ ba người bị cắn cổ, khuôn mặt Jack tức khắc đen như đáy nồi: "A, Angel, cô đang làm cái gì?"

Angel không cảm thấy mình làm chuyện gì không tốt, vươn ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ vết máu ở khóe miệng, nói với Thu Tiểu Quân: "Thu lão đại, cô không thấy trên thế giới này thật thiếu soái ca hay sao? Cô xem bọn họ thật soái thật đẹp mắt nha, tôi đem họ cắn thành quỷ hút máu, để trên thế giới này nhiều soái ca một chút cũng không phải sai, trời cao sẽ tán đồng cách làm này của tôi."

Thu Tiểu Quân càng nghe càng tức, "Angel, cô......"

"Còn có, tôi cắn bọn họ thành quỷ hút máu, bọn họ liền có thể cùng cô vĩnh viễn ở bên nhau, mà không phải ngắn ngủn vài thập niên, cô nên cảm kích tôi mới đúng, không nên hận tôi." Angel vội vàng ngắt lời Thu Tiểu Quân, rất có tự tin cười, "Thu Tiểu Quân, cô thật sự chớ trách tôi, tôi thật sự xem cô là lão đại, là bằng hữu mới có thể làm như vậy. Ngoại trừ không muốn thế giới này sau vài thập niên sẽ thiếu vài soái ca, một nguyên nhân khác chính là tôi không muốn nhìn thấy cô bộ dáng thương tâm một ngày nào thấy họ chết già hay bệnh mà chết."

"..." Lời nói này giống như từ đáy lòng Angel nói ra, Thu Tiểu Quân đột nhiên không biết nói gì, trong lòng dần dần có một tia động dung.

Angel nói không phải là vô căn cứ, Jack cũng không nói gì thêm, tựa hồ tán đồng cách làm của Angel.

"Bà xã, em không nên trách Angel, là chúng ta nguyện ý biến thành quỷ hút máu." Mạc Hoa Khôi khôi phục lại đầu tiên, sờ sờ chỗ cổ bị cắn, nhìn khuôn mặt giận dữ của Thu Tiểu Quân, hiểu ý cười nói.

Ngay sau đó, Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Thiếu Đình cũng khôi phục lại, đều trả lời thay cho Angel.

"Bà xã, chúng ta không muốn rời em đi." Mạc Thiếu Đình thâm tình nói.

"Bà xã, chúng ta yêu em, chúng ta muốn cùng với em sống chung cả trăm năm, cả ngàn năm, cả vạn năm." Âu Dương Kiện Vũ cũng nói, mỗi từ mỗi chữ đều có thể đả động nhân tâm.

Nghe được họ như vậy, nhìn đến thâm tình bọn họ dành cho mình, gương mặt Thu Tiểu Quân dần nở rộ ra nụ cười hạnh phúc, cùng lúc đó trong mắt cũng lóe ra nước mắt hạnh phúc, "Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình, ô ô ô, các anh thật ngốc." Nói xong cô nhào qua chỗ bọn họ, ôm chặt lấy cả ba.

Nhìn thấy bọn họ ôm chặt lấy nhau, Angel cảm thấy thật thành tựu, đi đến chỗ Jack, đẩy đẩy sau lưng hắn, cười cười: "Jack, anh cũng qua đi, cùng bọn họ ôm lấy nhau."

"A ~" Jack có điểm dở khóc dở cười, liếc nhìn Angel một cái, hướng về hướng Thu Tiểu Quân cùng bọn Mạc Thiếu Đình, dang tay ra ôm chặt lấy nhau, "Bà xã, Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau."

"Được, được......" Mấy người liên tục gật đầu, trên mặt cười sáng lạn, trong mắt cũng có lệ quang hạnh phúc, "Chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, vĩnh viễn không xa rời nhau...... Vĩnh viễn hạnh phúc ở bên nhau ......"

Ôm nhau một hồi lâu, Thu Tiểu Quân mới cùng bốn người chồng của mình buông nhau ra, kéo tay Angel đi đến nhà ăn tràn ngập mỹ thực.

Bạch Hoa mấy ngày trước đã đi vào trong thành, cho nên trên bàn cơm cũng chỉ có sáu người bọn họ, sáu cá nhân đều không phải chỉ có thể sống một trăm năm hay vài chục năm như người bình thường.

"A, con hổ con Renault đâu rồi?" Angel nghi hoặc hỏi, "Thật lâu không thấy nó, có chút nhớ nó nha, thật muốn sờ sờ cái đầu lông xù của nó."

Thu Tiểu Quân cùng bốn người sắc mặt đều trầm trầm.

"Angel, Renault đã chết." Trầm mặc một hồi, Thu Tiểu Quân rưng rưng ưu thương nói.

"A? Đã chết?" Angel kinh hãi, "Chết như thế nào?"

"Hắn mệnh không tốt, ăn đồ không nên ăn." Jack lời ít mà ý nhiều nói.

"Ô ô ~ Renault thật đáng thương." Angel mếu máo, "Hy vọng nó có thể đầu thai, kiếp sau trở thành một người gặp người yêu."

"Tôi cũng hy vọng như vậy." Thu Tiểu Quân chân thành nói.

Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, đưa quân ngàn dặm, cũng tới lúc từ biệt.

Ngày thứ hai, Angel đã rời đi, mà Bạch Hoa đã từ thành trở lại.

Trên đường trở về, Bạch Hoa kinh hỉ phát hiện được hoa ngàn năm mới nở một lần dựng dục thảo, ông hái thật nhiều đem về, chế biến một tháng, luyện ra đan dược có hiệu quả thần kỳ cho Thu Tiểu Quân.

"Tiểu Quân, thuốc này mỗi ngày con trước khi đi ngủ dùng một viên."

Ngày nọ, ông gọi Thu Tiểu Quân tới, trịnh trọng nói, Thu Tiểu Quân cầm viên thuốc hồng hồng, cẩn thận nhìn nhìn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ba, thuốc này có công hiệu gì?"

"Loại thuốc này là ba dùng hoa ngàn năm mới nở một lần dựng dục thảo luyện chế, con mỗi ngày trước khi đi ngủ kiên trì dùng đến, có lẽ có thể mang thai."

"Ba, thật vậy chăng?" Đối với Thu Tiểu Quân mà nói, tin này kích động nhân tâm tới cỡ nào, hốc mắt lập tức ướt ướt, "Con mỗi ngày dùng sẽ có cơ hội mang thai, trở thành một người mẹ?"

"Phải, đúng vậy." Bạch Hoa cười nói.

Là một người phụ nữ, có thể làm mẹ, không thể nghi ngờ là một hạnh phúc vô cùng to lớn. Có cơ hội mang thai, sinh con cho Jack, Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, đối với Thu Tiểu Quân là chuyện cô không bao giờ dám mơ tưởng tới.

Cô nhớ lời Bạch Hoa, từ đó mỗi ngày đều dùng một viên thuốc.

Cô mỗi ngày đều chờ mong, mỗi ngày đều cầu nguyện, rốt cuộc nửa năm sau thành công có thai, mùa xuân năm sau thuận lợi sinh ra được một đôi long phượng thai (một trai, một gái).

Cô cùng bốn người chồng đều không phải người bình thường, cô sinh con như vậy, có phải hay không cũng không phải người bình thường? Bạch Hoa rút máu bọn trẻ ra, kinh ngạc phát hiện, bọn trẻ thế nhưng lại có máu của cả năm người, đây tựa hồ có nghĩa là con của bọn họ tương lai sẽ vô cùng cường đại.

Mới làm cha mẹ, tâm tình không thể nào hình dung được, có hai đứa trẻ, sinh hoạt bọn họ càng thêm hạnh phúc mỹ mãn, mỗi một ngày đều có ý nghĩa vô cùng phong phú.

Bởi vì hai đứa trẻ có máu của cả năm người, cho nên bọn họ quyết định đặt cho bọn nhỏ theo họ mẹ, con gái tên Thu Diệu Duyệt, con trai là Thu Lộ Thần.

Dưới tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, bọn nhỏ mỗi ngày đều khỏe mạnh, trưởng thành, còn bọn Thu Tiểu Quân thì từ trên người bọn nhỏ càng hiểu được, yêu cũng như được yêu, là quan trọng như nhau.

【HOÀN】

02-07-2020

Editor: Cảm ơn mọi người đã cùng hành trình với mình xuyên suốt bộ truyện này.

Mong gặp lại các bạn trong các hố khác của mình nhé