Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 116: Bà xã bay lượn quá giỏi!

"Ha hả a ha ha......"

"A ha ha ha ~ ha ha ha......"

Người bay trên cây cười vang cả khu rừng, Thu Tiểu Quân mang theo Mạc Thiếu Đình bay đến trung tâm khu rừng, lúc này mới dừng lại, ôm lấy cánh tay hắn cùng hắn ngồi trên một cành cây.

"Bảo bối, mang theo anh bay lâu như vậy, có mệt hay không?" Mạc Thiếu Đình nhìn quang cảnh chung quanh, liếc Thu Tiểu Quân hỏi.

"Có một chút." Thu Tiểu Quân gật gật đầu.

"Bảo bối, vất vả cho em." Hắn chậm rãi cúi thấy đầu, mổ một ngụm nhỏ lên mặt cô, "Để cho anh tới anh ủi em đi." Hắn khàn khàn nói, một bàn tay đã duỗi tới một chỗ nào đó của cô.

Thân mình Thu Tiểu Quân run lên, vội vàng gạt cái tay kia của hắn, nghẹn cười nói: "Uy, Mạc Thiếu Đình, chúng ta hiện tại là ở trên cây, anh đứng đắn đi, bằng không rớt xuống em không phụ trách đâu."

"Hắc hắc ~" Hắn cười đến tà mị lại dâʍ đãиɠ, "Bảo bối, anh biết, em sẽ không làm anh ngã xuống đâu." Nói xong, tay kia lại duỗi ra hướng về phía Thu Tiểu Quân, trên thân thể cô châm ngòi thổi gió, cùng lúc đó cũng hôn lên khuôn miệng anh đào ngọt lành...

Ai, cô không lay chuyển được hắn nha, chỉ có thể ổn định thân thể của nhau, từ từ hôn môi hắn.

"Cô ô ~ cô ô......"

Giữa lúc bọn họ đang hôn nhau đến nhiệt tình ngọt ngào, cách đó không xa truyền đến tiếng than khóc của một động vật nào đó.

Thu Tiểu Quân bị loại thanh âm này quấy rầy, cô quyết đoán kết thúc nụ hôn, nhìn về phía có âm thanh.

Khoảng cách khá xa, hơn nữa trong rừng cành lá sum xuê, người mắt thường căn bản không thể nhìn thấy gì, nhưng mắt Thu Tiểu Quân có thể thấy được.

Cô thấy có một con hổ nhỏ bị một mãng xà to cắn mông, con hổ nhỏ kia đang hấp hối giãy giụa.

"Bảo bối, em nhìn thấy gì?" Mạc Thiếu Đình nghi hoặc hỏi.

Thu Tiểu Quân biểu tình có chút sốt ruột, "Một con hổ đang gặp nguy hiểm. Thiếu Đình, anh ngồi ở chỗ này, em đi cứu nó."

Nói xong cô nhanh chóng biến mất trước mắt Mạc Thiếu Đình, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt con hổ và con mãng xà, không hề sợ hãi mà bẻ miệng con mãng xà ra, cứu con tiểu hổ thoát hiểm.

Dưới sự trợ giúp của Thu Tiểu Quân, con hổ con được cứu trợ, đại mãng xà biết khó mà lui, hậm hực nhanh chóng thoát đi.

Mông con hổ bị cắn thương chảy máu, nó chớp chớp mắt, đáng thương hề hề nhìn Thu Tiểu Quân.

Thu Tiểu Quân ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu lông xù xù của nói, ôn nhu nói: "Hổ con, mau đi tìm mẹ đi." Nói xong, liền đứng lên xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị trở lại bên người Mạc Thiếu Đình đi.

"Hắc, đừng đi."

Thu Tiểu Quân trăm triệu không đoán ra được, vừa mới chuẩn bị biến mất liền nghe được phía sau mình truyền đến thanh âm một người đàn ông, thanh âm này rất có mị lực nhưng lại lộ ra rất nhiều ngạo khí, làm người nghe xong cảm thấy thật khó chịu.

Đương nhiên lúc này khó chịu chỉ là thứ yếu, trong lòng Thu Tiểu Quân tràn đầy khϊếp sợ, nhanh chóng xoay người, tập trung tinh thần nhìn xem người nào đang nói chuyện, chính là nhìn lại không thấy bất cứ người nào, chỉ thấy con hổ nhỏ mình cứu mà thôi, cô không khỏi cực kỳ buồn bực, "Ai đang nói chuyện đó?"

Lúc này, con hổ kia nhen răng, lộ ra một bộ dáng thực tức giận, sau đó giận dữ nói: "A, ngươi mù sao? Là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, là ta đang nói chuyện với ngươi."

"A, trời ơi, con, con, con hổ biết nói, nói chuyện?" Trong nháy mắt, cô khϊếp sợ kinh hồn, trừng to đôi mắt không thể tưởng tượng nhìn con hổ con.

"Hì hì." Con hổ nhe răng cười rộ lên, đối với cô làm một biểu tình mà nó tự cho là đáng yêu, "Ta là con hổ soái nhất, dễ thương nhất, thông minh nhất."

Xem ra, con hổ này còn thập phần tự luyến a!

"......" Thu Tiểu Quân bị cả kinh nói không ra lời, không biết vì sao chỉ cần nghe nó nói một câu, cô liền có cảm giác sởn tóc gáy, nghĩ nghĩ rồi vội vàng chạy.

Tiểu hổ thấy thế càng tức giận, "Ta sách, ngươi chạy cái gì, ta lại không ăn ngươi." Vừa nói vừa chịu đau ở mông tiến lên, "Ngươi cái này cứu ta một mạng, ngu ngốc, đứng lại... Mông ta còn chảy máu, cứu hổ cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây phương, ngươi đã cứu ta, đối với ta phải phụ trách."

"Ngươi, ngươi đừng truy ta, ngươi truy ta." Thu Tiểu Quân thật sự sợ, "Đừng, đừng đi theo ta, ngươi nghe thấy không? Đi tìm mẹ ngươi đi."

"A, ta không có mẹ, từ hôm nay trở đi, ngươi làm mẹ ta đi." Tiểu hổ truy theo không ngừng.

Thu Tiểu Quân bị nó hù sợ, sợ tới mức đã quên chính mình là một nữ quỷ siêu cường pháp lực, trong chốc lát quên mất sử dụng pháp lực, tựa như người thường chạy vội trong rừng rậm, không bao lâu đã bị tiểu hổ đuổi theo.

"Hắc, hắc, hắc, cái người ngu ngốc này, ngươi chạy không thoát." Tiểu hổ nhào lên cô, cắn ống quần cô tà khí mười phần nói. "Nhanh, nhanh bế ta lên, ôm về chỗ ngươi trị liệu vết thương trên mông cho ta."

Thu Tiểu Quân khóc không ra nước mắt, "Ta không thể ôm ngươi về nhà."

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi có thể nói nha, ngươi mở miệng nói chuyện, không hù chết vài người mới là lạ." Thu Tiểu Quân khẳng định, mấy người đàn ông của mình, cùng với em gái mình nghe được con hổ mở miệng nói tiếng người, cho dù không bị nó hù chết, cũng bị nó dọa sợ đến mức ngất xỉu, bởi vì, chính mình là nữ quỷ mà còn bị nó dọa thành như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị kinh hoàng.

"A, cái này dễ làm, về sau ta chỉ nói chuyện với một mình ngươi thôi." Tiểu hổ lắc lắc đuôi, bảo đảm.

Thu Tiểu Quân như cũ, vẻ mặt khó xử, "Ách, cái này...... Cái này......"

"Đừng cái này cái này nữa, sảng khoái đi!" Nó lại lần nữa lắc lắc đuôi, lăn lộn tại chỗ, làm ra đủ loại manh dạng, "Đem ta về nhà ngươi, để ta đi theo bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận, bởi vì ta tuyệt đối sẽ làm sinh hoạt của ngươi tăng thêm nhiều loại lạc thú ngươi không thể tưởng tượng được, hì hì hì..."

Thật vậy chăng? Có thể nói nó sẽ làm sinh hoạt của mình tăng thêm lạc thú?

Nghe vậy, tâm Thu Tiểu Quân dao động, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm gật gật đầu, "Ách, được rồi, ta mang ngươi về nhà, bất quá, ngươi cần phải nhớ kỹ lời ngươi nói với ta, ngoại trừ ta, không được mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai."

Cô chịu mang nó về nhà, hì hì, tiểu hổ cực kỳ cao hứng, liên tục gật đầu, "Ok, Ok, ta sẽ làm được."

"Ngươi tên gì?" Đồng ý mang nó về nhà, Thu Tiểu Quân bế nó lên, vừa hỏi vừa đi về hướng về phía Mạc Thiếu Đình.

"Ta tên Renault, cái tên siêu soái, phải không? Hì hì..." Từ những câu trả lời của nói có thể đoán ra, nó vẫn luôn là một con hổ siêu cấp tự luyến, bất kể ở phương diện nào cũng vậy.

Một giọt mồ hôi lạnh từ huyệt thái dương Thu Tiểu Quân chậm rãi chảy xuống, "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nghe giọng của ngươi, ta cảm giác không phù hợp với tuổi của ngươi."

Con hổ này nhìn nhiều lắm chỉ khoảng hơn một tuổi, nhưng thanh âm lại nghe như con người hai mươi mấy tuổi.

"Hì hì hì, nói tuổi ta ra sẽ hù chết ngươi a."

"Sách, sẽ không đâu, nói nhanh lên, ngươi rốt cuộc bao lớn, bằng không, ta lại đem ngươi nhét vào trong bụng con đại mãng xà kia."

"Ách a ~" Nó mở tròn xoe đôi mắt hổ, một bộ manh dạng sợ quá, "Đừng như vậy, ta không thích ở trong bụng xà sinh hoạt."

"Vậy nhanh lên trả lời vấn đề của ta."

"Ta năm nay chưa tới một ngàn tuổi, nhưng 800 tuổi thì dư."

Thu Tiểu Quân đầu đầy hắc tuyến, "Ta thật sự tò mò, ngươi vì sao có thể nói?"

"Trư Bát Giới là heo còn có thể nói chuyện, ta như thế nào không nói được?" Nó không cho là đúng, nói, "Chuyện xưa của ta cũng không sai biệt lắm với Trư Bát Giới, hắn vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái trên trời, bởi vì đùa giỡn Hằng Nga mà bị biếm heo. Ta cũng là một nguyên soái trên trời, bởi vì đùa giỡn với bảy cô con gái của Ngọc Đế mà bị biếm hổ mà thôi."

"Trên trời thật sự có thần tiên?" Thu Tiểu Quân kinh ngạc.

"A, vấn đề này, ngươi tin liền có, không tin liền không có, dù sao nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí."

|Cùng một sự việc mỗi người có một cách lý giải khác nhau, người bình thường thấy nó bình thường, người có trí tuệ lý giải theo cách trí tuệ|

"......" Cô thật vô ngữ.

...

Mạc Thiếu Đình ngoan ngoãn ngồi ở trên nhánh cây chờ, nhón chân hy vọng Thu Tiểu Quân mau sớm một chút trở lại, mười phút sau, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh của cô, cao hứng đến suýt nữa ngã xuống từ nhánh cây. "Bảo bối..."

Bỗng nhiên hắn thấy trong lòng ngực cô lại ôm một con hổ, tiếng cười đột nhiên im bặt, "Đây là... sao lại thế này?"

"Thiếu Đình, em đã trở về." Thu Tiểu Quân ôm con hổ con bay lên không, ngồi kế bên người hắn.

"Em như thế nào lại ôm một con hổ trở lại đây?" Mạc Thiếu Đình nhìn cô ôm con hổ trong ngực, không hiểu.

"Nó bị thương, lại tìm không thấy mẹ, em quyết định đem nó mang về nhà, chờ nó lành thương lại, nó rất nghe lời, để nó làm sủng vật của chúng ta."

"A?" Mạc Thiếu Đình sắc mặt trầm xuống, nhíu mày, "Bảo bối, làm như vậy không được đi?"

"Vì cái gì không được?"

"Chuyện xưa người nông phu và con rắn là một cảnh báo." Vẻ mặt hắn đầy đề phòng nói, "Có những động vật, chúng ta cứu nó, nó rất có thể lấy oán trả ơn."

Lúc này, con hổ đang không ngừng trợn trắng mắt.

Thu Tiểu Quân nhìn manh dạng lão tiểu hổ mắt trợn trắng, nhìn Mạc Thiếu Đình cười cười, "Ha ha, Thiếu Đình, chuyện nông phu cùng con rắn em có nghe, nhưng mà, em không phải nông phu, mà nó cũng không phải là xà."

"Tiểu Quân, chính là...... Chính là......" Trong lòng hắn thực bất an.

Thu Tiểu Quân thò đầu qua, hôn hắn một cái thật mạnh, tự tin nói: "Thiếu Đình, anh yên tâm, con hổ này sẽ không xúc phạm đến em, em cam đoan nó cũng sẽ không làm phiền người khác."

"..." Cô đã nói như vậy, Mạc Thiếu Đình cho dù trong lòng thấp thỏm bất an thế nào cũng không thể nói gì hơn.

Cứ như vậy, buổi tối hôm đó, Thu Tiểu Quân đem con hổ cứu được từ đại mãng xà mang về nhà, từ ngày đó, xác thực sinh hoạt của cô so với trước thú vị hơn rất nhiều.

"Renault, ngươi đừng lộn xộn, ngươi nhích tới nhích lui như vậy, ta làm sao xức thuốc lên mông cho ngươi được?" Thu Tiểu Quân cả giận.

"A, hì hì, lúc ngươi xức thuốc thật sự rất ngứa." Renault lắc mông nói, "Ta hoài nghi, ngươi có phải ngụy trang, đáng lẽ xức thuốc, mà thực ra quấy rối tìиɧ ɖu͙© với ta phải không."

"......" Cô suýt nữa tức giận đến miệng sùi bọt mép.

Liền lúc này, Thu Tiểu Hi ôm một bó hoa hồng đỏ như lửa đã trở lại, ngoài ý muốn chính là, đi phía sau còn có một người đàn ông tuấn mỹ tóc vàng Boer.

"Chị, trong nhà sao lại có một con hổ con." Thu Tiểu Hi mang Boer đi vào phòng khách, nhìn thấy mông Renault, kinh hoảng.

"Chị hôm nay đi vào rừng thật trùng hợp gặp nó bị thương, liền mang nó theo trở về." Thu Tiểu Quân nhàn nhạt cười. "Tiểu Hi, em an tâm, nó sẽ không làm tổn thương con người."

"Chị, nó còn nhỏ như vậy, em sẽ không sợ nó." Thu Tiểu Hi để hoa hồng lên bàn, sau đó đi đến trước mặt Renault, vươn tay sờ sờ đầu nói, "Oa, chị, nó thật đáng yêu, ha ha, đầu lông xù xù, sờ lên thật thoải mái."

Động vật khi còn nhỏ đều thật đáng yêu, giống như con người, bất quá lớn lên một chút sẽ không còn đáng yêu nữa, nhiều khi còn trở nên thật đáng giận.

Boer cũng đi qua, chưa bao giờ tiếp xúc gần với một con hổ như thế, rất hiếm lạ, cũng duỗi tay sờ sờ Renault, nhìn mặt Thu Tiểu Quân, cười nói: "Đem nó về làm sủng vật thật không tồi."

Lúc này, bị Thu Tiểu Hi cùng Boer vuốt đầu, Renault tâm tình thật tệ, đôi mắt trừng trừng phình phình, lắc mông nhe răng nhìn Thu Tiểu Quân, như là có chuyện muốn nói.

Cũng may Thu Tiểu Quân nhìn ra được biểu tình của nó, nói với Thu Tiểu Hi cùng Boer: "Hai người nói chuyện đi, chị ôm nó đến phòng tắm tắm rửa." Nói xong, liền bế Renault đi về phía phòng tắm.

Vào phòng tắm, đóng cửa lại xong, cô lập tức thả Renault xuống.

"Mommy, ta chán ghét người khác sờ đầu của ta, kiểu tóc của ta đều bị họ sờ đến rối." Renault xuống đất, nâng chân trước lên sờ sờ đầu mình, buồn bực nói với Thu Tiểu Quân.

"Ngươi tốt nhất nói với em gái cùng cái tên đàn ông kia, về sau đừng sờ đầu ta nữa, bằng không, ta nổi giận lên sẽ cắn đứt tay bọn họ."

"Ngươi dám!" Nghe được câu sau, đôi mắt Thu Tiểu Quân trừng còn to hơn nó rất nhiều, "Ngươi dám cắn đứt tay bọn họ, tổn thương họ, ta liền vặn gãy đầu của ngươi làm cầu đá, sau đó đem thân thể ngươi nhét vào trong bụng đại mãng xà kia, làm nó ăn ngươi rồi biến ngươi thành đại tiện."

"A, trời đất, phụ nữ tàn nhẫn lên quả nhiên không bình thường." Renault liên tục lui về phía sau, nhe răng, hơi sợ sợ nhìn Thu Tiểu Quân, bỗng nhiên, nhếch miệng cười lấy lòng: "Hì hì, mommy, ta sợ ngươi, ta vừa rồi chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, không phải thật, không phải thật, hì hì."

"Ách, đừng gọi ta là mommy, ta không sinh ra con như ngươi vậy." Nghe được con hổ kêu mình mommy, Thu Tiểu Quân cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Renault chớp chớp mắt, "Ta không gọi ngươi mẹ, vậy ta kêu ngươi là gì? Chẳng lẽ muốn ta kêu ngươi là – cha?

"Kêu ta chủ nhân."

"Chủ nhân, a, nghe thật không tồi." Kỳ thật, nó cũng không muốn kêu cô mommy.

...

Thu Tiểu Quân ôm Renault đi ra khỏi phòng tắm đã nhìn không thấy Boer.

"Boer đâu." Cô nhìn xem tả hữu, nghi hoặc hỏi.

Thu Tiểu Hi đang ở đùa nghịch với bó hoa hồng, mặt mày hớn hở nói: "Chị, anh ấy đi rồi."

"Hoa hồng này là Boer tặng cho em." Thu Tiểu Quân đi qua.

"Phải." Thu Tiểu Hi thực vui vẻ gật gật đầu, đem hoa hồng cẩn thận đặt vào trong một bình hoa, "Chị, có đẹp không?"

"Đẹp, xinh đẹp cực kỳ." Thấy Thu Tiểu Hi vui vẻ như vậy, Thu Tiểu Quân cũng vui theo, "Có phải hai người bắt đầu quen nhau?"

Mặt Thu Tiểu Hi ẩn ẩn đỏ lên, "Chị, chưa có, anh ấy hôm nay chỉ là mời em đi xem phim, tặng cho em một bó hoa này thôi, cũng chưa mở miệng hỏi muốn em làm bạn gái."

"Ý em là, nếu anh ta mở miệng hỏi, muốn em làm bạn gái, em sẽ đáp ứng?"

"Không phải, em sẽ suy nghĩ." Thu Tiểu Hi hơi hơi cau mày cười nói, "Hiện tại em chưa xác định được em đối với anh ấy rốt cuộc là dạng cảm tình gì."

"Ha ha, chị cảm thấy, em giống như đã thích anh ta." Thu Tiểu Quân cười nói.

"Đúng không?" Thu Tiểu Hi có điểm không xác định, "Em nếu thích anh ấy, vậy Mạc tổng thì sao? Chẳng lẽ em không yêu Mạc tổng sao?"

"Thời khắc em ở bên Boer, em sẽ nghĩ tới Mạc tổng sao?"

Thu Tiểu Hi không chút do dự lắc đầu, "Không có. Lúc ở bên Boer, chưa bao giờ từng nghĩ tới Mạc tổng."

"Vậy thì đúng rồi, xem ra, em đã thích Boer." Thu Tiểu Quân chắc chắn nói.

"A?" Thu Tiểu Hi lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Nguyên lai em đối với tình yêu thật không chuyên nhất như vậy?"

"Em gái cưng, đây không phải là không chuyên nhất hay không, đây là em rốt cuộc nhận ra được người nào là thích hợp với em, người em thật sự yêu thích là ai."

"Vậy sao?" Thu Tiểu Hi như lọt vào trong sương mù.

...

Hôm sau, văn phòng tổng tài Mạc Hoa Khôi...

"Hoa Khôi, Tiểu Hi giống như đã bắt đầu thích Boer." Thu Tiểu Quân ngồi trên đùi Mạc Hoa Khôi, thật cao hứng nói.

"A, phải không? Vậy thật tốt quá." Mạc Hoa Khôi ước gì là như thế này, trong lòng thật nhẹ nhõm, "Bảo bối, nghe em nói như vậy, trong lòng anh nhẹ nhàng không ít."

"Em cũng vậy."

"Đây là việc thật cao hứng, chúng ta chúc mừng đi."

Chúc mừng?

Ngã một lần khôn hơn một chút, Thu Tiểu Quân dám khẳng định, miệng hắn nói chúc mừng, khẳng định là ban ngày ban mặt làm cái chuyện cấm thiếu nhi này, miệng cô bẹp bẹp, đầu phe phẩy: "Em không cần chúc... A..." Không tưởng chưa dứt lời miệng nhỏ đã bị hôn lên.

"A ~ tiểu yêu tinh......" Mạc Hoa Khôi thanh âm khàn khàn, "Em mê chết anh...... Một ngày không thấy được em, cả người anh không thoải mái...... Mỗi thời mỗi khắc đều tưởng gắt gao cùng em quấn quanh ở bên nhau......" Vừa nói vừa ôm lấy thân hình mềm mại, si mê vói tay vào váy cô...

"Thịch thịch thịch ~"

Ngay lúc này, có người gõ cửa phòng.

"A, Khôi, từ bỏ... A... có người tới, bỏ, bỏ tay ra..." Thu Tiểu Quân lý trí hơn nhiều, vội vàng kéo tay hắn ra, nhảy từ trên đùi hắn xuống.

Không được ăn thịt, Mạc Hoa Khôi thật muốn băm vằm người gõ cửa bên ngoài, mặt đen thui lớn tiếng hỏi: "Gõ cái gì mà gõ, ai đó?"

"Mạc tổng, là tôi." Là thanh âm Boer. Hắn vừa trả lời vừa thong dong đẩy cửa vào, thấy Thu Tiểu Quân cũng ở bên trong, hơi hơi ngẩn người ra.

"Chuyện gì?" Mạc Hoa Khôi nhìn hắn, thần sắc khó coi hỏi.

Boer nhìn Thu Tiểu Quân, đạm cười nói: "Không phải anh kêu tôi đến văn phòng anh sao?"

Mạc Hoa Khôi ngẩn ra một giây, bừng tỉnh, chính là Thu Tiểu Quân ở bên cạnh, có chút lời nói hắn không dám cho cô nghe, nghĩ nghĩ: "Lần trước cậu cùng Thu Tiểu Hi hợp tác quảng cáo thật không tồi, hy vọng cậu tiếp tục nỗ lực, mặt khác... mặt khác..." Còn có điểm gì nữa? Hắn đột nhiên cạn lời, không nghĩ ra cái gì.

Cũng may, Thu Tiểu Quân chen vào: "Khôi, hai người từ từ nói chuyện, em ra ngoài trước." Nói xong ưu nhã đi ra văn phòng.

A, thấy cô đi ra khỏi văn phòng rồi, Mạc Hoa Khôi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, ho khan một tiếng, nói chuyện nghiêm túc với Boer: "Vì xúc tiến tình cảm của cậu và Thu Tiểu Hi, để Thu Tiểu Hi yêu cậu sớm một chút, tôi đã phân phó Trương đạo diễn để cậu và Thu Tiểu Hi cùng đóng bộ "Tình nhân phấn hồng". Đến lúc đó, hãy diễn thật tốt, sớm một chút từ diễn thành thật."

"......" Boer không nói chuyện, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, nhưng ý cười kia lại không phải từ trong lòng hắn phát ra, nếu là nhìn kỹ sẽ có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú ấy có bao nhiêu là ưu thương.

...

Nếu trong nhà có một con hổ con, chỉ sợ không ai yên tâm được, khẳng định sẽ sợ nó chạy đi, chạy ra ngoài đường mở miệng nói chuyện, hù chết cả một xe lửa già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái.

Thu Tiểu Quân chính là sợ hãi điểm này, cho nên có chút thời gian đều muốn trở về nhà, đem Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ hẹn hò đều xóa sạch.

"Chủ nhân, ta đói bụng, muốn ăn bắp rang." Renault lắc lắc cái đuôi, Thu Tiểu Quân vừa trở về liền đi theo sau cô.

"Hổ không phải là ăn thịt sao?" Thu Tiểu Quân đi vào trong phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một miếng thịt, nghi hoặc hỏi.

Lúc này, Renault cư nhiên đứng thẳng lên, không cho là đúng nói: "Chúng ta hổ đúng là ăn thịt, nhưng ta là hạc trong bầy gà, ta muốn ăn thịt thì ăn thịt, muốn ăn rau dưa thì ăn rau dưa, muốn ăn vặt thì ăn vặt, một năm bốn mùa nếu chỉ ăn một loại đồ ăn, thân thể sẽ không phát dục bình thường, không thể cao lên."

Thu Tiểu Quân nhăn mày, nhìn nó chằm chằm, "Ta phát giác ngươi giống như một quyển sách."

"Ta giống một quyển sách? A, ha hả, cảm ơn, ta thích so sánh này." Nó cao hứng đến nhảy bắn lên vài cái.

Nửa giờ sau, Thu Tiểu Quân chuẩn bị cho nó một hộp bắp rang.

"A, xem đài Hồ Nam đi, ta muốn xem "Hiên Viên kiếm"" Renault thật hưởng thụ, ngồi trên sô pha, vừa ăn bắp rang vừa nhìn TV, kích động nói với Thu Tiểu Quân đang cầm điều khiển từ xa.

Thu Tiểu Quân nhíu nhíu mày, nói: "Ta gần đây cũng đang xem cái này." Nói xong, lấy điều khiển từ xa bật đài Hồ Nam.

Renault lập tức tặng cô một cái nhìn mị nhãn, miệng cười nói: "A ha, chủ nhân, chúng ta hai người có điểm yêu chung, thật tốt."

Trên người Thu Tiểu Quân lập tức nổi da gà, làm ơn nói: "Renault, ngươi về sau đừng cười như vậy, muốn cười như vậy, tốt nhất đừng để ta thấy."

"Vì cái gì?" Nó thực khó hiểu.

"Bởi vì ngươi cười rộ lên như vậy thật sự thực xấu." Cô vẻ mặt thành thật nói.

"Không thể nào?" Hắn nhe răng, vẻ mặt không tin. "A, chủ nhân, ngươi khẳng định là gạt ta. Ta như vậy cười rộ lên khẳng định thực manh, rất đẹp, ngươi sở dĩ nói như vậy, là bởi vì ngươi ghen ghét."

"Ta không có ghen ghét ngươi, ta nói chính là thật sự." Cô lộ ra bộ dáng thề thốt.

"A ~" Renault chớp chớp mắt, rơi ra một giọt lệ, "Chủ nhân, ngươi nói như vậy, ta thật thương tâm."

Không thể không nói, ngoại trừ rơi nước mắt, bộ dáng của nó Thu Tiểu Quân thật chịu không nổi, vội vàng nói sang chuyện khác, "Đừng thương tâm, xem "Hiên Viên kiếm" đi, đã bắt đầu rồi."

Hắc, chiêu này quả nhiên hiệu quả, Renault trong mắt lệ quang nháy mắt biến mất, nghiêng đầu, ăn bắp rang, tập trung tinh thần nhìn TV tinh thể lỏng, xem "Hiên Viên kiếm" cốt truyện xuất sắc, không nhịn được nghị luận vài câu, "A, a, đánh thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Oa, Tiểu Tuyết thật xinh đẹp, chỉ là đáng tiếc, ngực và mông không được to, nếu đủ to, ta liền theo đuổi cô ấy làm vợ của ta."

Nghe được những lời này, Thu Tiểu Quân cảm giác trên đỉnh đầu mình bay qua một đám lại một đám quạ đen.

"Leng keng ~ leng keng ~" Xem được một nửa, chuông cửa vang lên.

Thu Tiểu Quân vội vàng đoạt bắp rang trong chân Renault, hạ mệnh lệnh: "Ngồi yên, đừng mở miệng nói chuyện."

Renault tuy rằng có điểm không tình nguyện, còn nghe theo lời Thu Tiểu Quân, giống như những con hổ trong vườn bách thú, ngồi quy quy củ củ, miệng nhắm chặt nhìn TV, xem cốt truyện xuất sắc thế nào cũng không phát ra một chữ.

Thấy nó ngoan như vậy, Thu Tiểu Quân lúc này mới yên tâm đi mở cửa, nhìn đến ngoài cửa nam nhân anh tuấn, khuôn mặt cô trở nên sáng lạn như hoa, "Kiện Vũ..."

"Em gái em không có ở nhà?" Trên mặt Âu Dương Kiện Vũ cũng tươi cười, vừa hỏi vừa đi vào.

"Không, em ấy không có nhà, chắc đi hẹn hò rồi." Cô cười nói.

Đi đến giữa đại sảnh, Âu Dương Kiện Vũ nhìn thấy ngồi xổm trên sô pha đang xem TV là một con hổ, khuôn mặt trong nháy mắt kinh ngạc, "Tiểu Quân, nhà em sao lại có một con hổ ở đây?"

"Là em cứu trở về từ rừng nguyên sinh, hiện tại nó là sủng vật của em." Thu Tiểu Quân đi qua bế Renault lên, nói thật vui vẻ, "A, nó rất nghe lời, em thật thích nó, hy vọng anh cũng thích nó."

Nghe vậy, Âu Dương Kiện Vũ lúc này mới ngồi xuống bên người cô, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu lông xù xù, nho nhã cười nói: "Anh sẽ thích nó, nó là sủng vật của em, cũng chính là sủng vật của anh."

Âu Dương Kiện Vũ đã vài ngày không được thân thiết cùng Thu Tiểu Quân, bây giờ ngồi cạnh cô, ngửi được mùi hương trên người cô, tim hắn, thân thể hắn, đều thật mau có cảm giác.

Cô lúc nào cũng có mị lực như vậy, hắn luôn luôn trầm ổn lý trí, cũng không nhịn được, không bao lâu liền đem Renault ôm tới chỗ khác, sau đó trở lại bên người Thu Tiểu Quân, một tay ôm lấy eo nhỏ xinh, một bên nâng cằm cô lên, hôn lên cái miệng nhỏ...

"A... Kiện Vũ..." Vài ngày không cùng hắn làm chuyện đó, Thu Tiểu Quân cũng rất muốn, bị hắn ôn nhu lại triền miên hôn môi, khi nhẹ khi mạnh vuốt ve trước ngực, càng muốn hắn.

"A... tiểu yêu tinh... Em làm anh nhớ em muốn chết... Mấy ngày nay... mỗi buổi tối đều mơ thấy em.." Thanh âm Âu Dương Kiện Vũ khàn khàn, động tình hôn lấy Thu Tiểu Quân, động tình vuốt ve, bất tri bất giác đè cô ra sô pha.