"Không, không... Tiểu Quân..." Trong nháy mắt, tim Jack như cơ hồ đứng lại, hắn nghẹn ngào kêu tên cô, ôm lấy thân thể Tiểu Quân đang chậm rãi trượt xuống, "Tiểu Quân, em làm gì, vì sao lại làm như vậy. Vì cái gì?"
Giọng điệu hắn như tràn ngập trách cứ, tràn ngập tức giận, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng cùng đau thương, đồng thời cũng sốt ruột sợ hãi, tâm tình gì cũng đều có, bất tri bất giác cặp mắt hổ phách đã ướt nhẹp, "Ách ô, Tiểu Quân, bảo bối, anh cầu xin em không cần có việc gì, đừng làm cho anh lo lắng, cũng đừng làm cho Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ lo lắng, ách ô..."
"Jack......" Cô chậm rãi mở to mắt, có chút suy yếu nhìn hòa thượng đứng ở bên cạnh, "Chúng ta không thể lạm sát kẻ vô tội, hòa thượng này...... không có sai."
Hòa thượng không dự đoán được cô là nữ quỷ thế nhưng lại dùng tánh mạng tới cứu mình, cũng không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này, trong lúc nhất thời có chút phát ngốc sững sờ ở một bên.
Tiểu Quân, người ta muốn gϊếŧ em, em như thế nào còn có thể đối với người ta nhân từ như vậy?
Lúc này, Jack như có chút không hiểu, lại như là có chút hiểu, nhìn khuôn mặt cô suy yếu gật gật đầu, ngay sau đó hướng về phía hòa thượng kia phẫn nộ rống to, "Xú hòa thượng, lập tức cút cho ta, bằng không, ta lập tức đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Hòa thượng hình như là bị hắn dọa tới, lại hình như là bị Thu Tiểu Quân cảm động tới, như suy tư gì chớp chớp mắt, lập tức nhanh chóng rời đi.
Cách đó không xa, một người phụ nữ mặc quần áo đen, đầu đội mũ đen, mặt mang một kính râm đang trốn sau một cái cột.
Cô ta đem một màn vừa nhìn thấy trong mắt, nhìn tới Thu Tiểu Quân chặn hạt châu bị đổ máu, trong lòng cảm thấy thật thống khoái, khóe miệng giương lên một chút, sau khi hòa thượng kia rời đi mới lặng lẽ rời gara đi.
...
"Tiểu Quân, mau vận lực đem Phật châu bắn vào trong thân thể bức ra." Jack đem Thu Tiểu Quân ôm trở về chung cư của mình, để cô ngồi thẳng thân, nghiêm túc lại sốt ruột nói.
"Được ~" Thu Tiểu Quân cau mày gật gật đầu, ngay sau đó nhắm mắt lại, tích tụ trên người toàn bộ công phu mới đưa Phật châu trong cơ thể ra ngoài được, cô tiêu hao quá nhiều năng lượng, lập tức té xỉu trong lòng ngực Jack.
"Tiểu Quân......" Jack vẻ mặt đau lòng, một tay ôm chặt vòng eo, một tay ẩn ẩn phát run vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt, "Đáp ứng anh, em nhất định phải tỉnh lại...... Bằng không, không có em, anh phải làm gì bây giờ......"
...
Trong một gian phòng xa hoa có 2 người ngồi, là một người phụ nữ xinh đẹp, cùng một hòa thượng mặt tròn.
"Cô ta sẽ chết, sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này sao?" Mạc Thanh Nhã ngồi trên sô pha, tháo kính râm xuống, lạnh giọng hỏi hòa thượng.
"Mạc tiểu thư, nếu trong đêm nay nặng hơn, cô ta nhất định sẽ biến mất, nhưng mà..." Nói đến đây, chân mày hòa thượng cau lại.
"Nhưng là cái gì?"
"Nhưng nếu qua được đêm nay, tôi đây vô pháp đối phó với cô ấy, đến lúc đó, cô chỉ có thể thỉnh cao minh khác."
"Cái gì?" Nghe được lời này, Mạc Thanh Nhã lại tức lại có chút buồn cười, "Hòa thượng, chẳng lẽ ông không phải là lợi hại nhất ở Vụ quốc sao? Ông kêu tôi thỉnh cao minh khác, không khỏi cũng quá buồn cười?"
"Mạc tiểu thư, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, Vụ quốc chúng ta có một người nhất định so với tôi lợi hại hơn."
"Người nọ là ai?" Mạc Thanh Nhã tò mò đến cực điểm.
"Ông ấy là Bạch Vân đạo sĩ."
"Bạch Vân đạo sĩ?" Mạc Thanh Nhã như suy tư cân nhắc, "Ông ấy ở đâu? Tôi đi đâu mới có thể tìm ông ấy"
"Ở trong miếu Ô Minh Sơn Sơn."
Mạc Thanh Nhã lạnh lùng giương môi, "Cảm ơn chỉ dẫn." Nói xong, đứng lên trước quầy mở ra một ngăn kéo, từ bên trong lấy ra hai xấp tiền còn nguyên ném tới trước mặt hòa thượng, "Cầm tiền rồi đi đi, đừng cho người khác biết là tôi đi tìm ông bắt quỷ."
"Được." Hòa thượng lấy hai xấp tiền, gật gật đầu, lập tức rời đi.
Mạc Thanh Nhã tâm tình thật cao hứng, hòa thượng đi rồi, từ trong tủ lấy ra một chai rượu, tự rót cho mình một ly, âm lãnh uống một ngụm... Ha hả, Bạch Trục Nguyệt, ngươi cái tiện nữ quỷ này, ta tìm được Bạch Vân đạo sĩ thì là ngày tận thế của ngươi. Dám đoạt Thiếu Đình ca, ta tuyệt đối không cho ngươi một đường sống.
...
Jack một đêm không ngủ, vẫn luôn ôm chặt Thu Tiểu Quân, nhìn cô không chớp mắt, hy vọng cô có thể mau một chút tỉnh lại.
Đợi một buổi tối, lo lắng một buổi tối, tảng sáng hôm sau, Thu Tiểu Quân rốt cuộc tỉnh lại, mở to mắt liền thấy được khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Jack, đột nhiên cảm động đến có chút muốn khóc.
"Anh vẫn luôn như vậy ôm em, nhìn em sao?" Cô nhìn mặt hắn, dương dương khóe miệng, con mắt ẩn ẩn ướt ôn nhu hỏi.
Thấy cô tỉnh lại, Jack lập tức cao hứng đến nước mắt chảy ròng, "Phải, ha hả ~ ha hả, bảo bối của anh, em rốt cuộc tỉnh rồi, thiếu chút nữa làm anh lo đến chết."
"Cái đồ ngốc này."
Thấy hắn rơi lệ, cô chớp chớp mắt, một giọt nước mắt cũng trong mắt cô rơi ra, Thu Tiểu Quân nâng tay lên ôn nhu vuốt ve mặt hắn, "Em là quỷ phương đông, cũng là quỷ phương tây, ánh mặt trời cũng không làm gì em được, những cái Phật châu đó làm sao có thể làm em bị thương?"
"Bảo bối, anh có thể không lo lắng sao?" Tim Jack đột nhiên có điểm toan, "Chúng ta không phải là vĩnh viễn không bị đánh chết, trên người chúng ta luôn là có nhược điểm."
Đúng vậy, xác thật có chuyện này. Trên thế giới này, vô luận người nào cường đại đến đâu, có sức mạnh đến cỡ nào, đều sẽ có nhược điểm, cũng giống như trên thế giới này sẽ không có người hoàn mỹ tuyệt đối.
"A......" Cho nên, cô chỉ cười không nói.
...
Hiện trường quay quảng cáo đồ dùng trên giường...
"Em yêu, đây là phòng tân hôn anh bố trí, em có vừa lòng không?" Vai chính quảng cáo Boer mặc bộ đồ trắng, tay kéo Thu Tiểu Hi trong bộ váy dài cũng màu trắng vẻ mặt hạnh phúc đi vào một gian phòng bố trí cực kỳ lãng mạn.
"Ha hả a ~" Thu Tiểu Hi cao hứng cười rộ lên, hưng phấn nằm thoải mái lên trên giường, "Anh yêu, cái giường này nằm lên thật thoải mái."
Boer cũng nằm lên giường, ôm eo cô, mê người cười nói: "Đương nhiên, đây chính là nệm Hướng Nam mà."
"Cắt! Boer, Thu Tiểu Hi, hai người biểu hiện rất khá." Đạo diễn đối với phần biểu diễn của hai người thật vừa lòng, "Ha ha, kết thúc công việc kết thúc công việc, ngày mai tiếp tục."
"Boer, cảm ơn anh." Sau khi kết thúc công việc, Thu Tiểu Hi đi theo phía sau Boer, tràn ngập sùng bái nói với hắn.
Boer đột nhiên dừng lại, cố ý để cô đυ.ng vào người mình, sau đó tay duỗi ra, tự nhiên ôm eo cô, thần sắc tà mị hỏi: "Cảm tạ anh cái gì?"
Hắn, thật sự hảo soái nha.
Nhìn gương mặt hắn gần như vậy, trong lòng Thu Tiểu Hi âm thầm phát ra tán thưởng, cô sửng sốt hai giây mới đỏ mặt nói: "Em muốn cảm ơn anh không chê em là người mới, kiên nhẫn cùng em đối diễn, lại kiên nhẫn dạy em chụp quảng cáo sao cho tốt."
"Em là thiệt tình cảm tạ anh sao?"
"Phải, tuyệt đối thiệt tình cảm tạ anh." Cô dùng sức gật đầu.
"Nếu là thật tình cảm tạ, vậy không nên chỉ cảm ơn bằng miệng."
"Anh muốn em cảm ơn bằng cách khác?" Thu Tiểu Hi có chút nghi hoặc.
"Phải." Hắn cười mê người, "Thế nào, em không chịu sao?"
"Đương nhiên không phải, nhưng mà anh phải nói cho em nghe."
"Đêm nay mời anh đến nhà hàng Hoàng gia ăn cơm chiều đi."
"Nhà hàng Hoàng gia?" Thu Tiểu Hi kinh ngạc, trong lòng rõ ràng, ở đó nhà hàng thật cao thật quý, người bình thường căn bản vào không được.
...
Sau khi chia tay Boer, Thu Tiểu Hi lập tức về nhà tìm Thu Tiểu Quân, kéo kéo cánh tay chị mình, chân thành khẩn cầu: "Chị, cho em mượn tiền."
Thu Tiểu Quân cười, "Tiểu Hi, chị là chị của em, tiền của chị là tiền của em, nói cái gì mà mượn." Nói xong, cô lập tức đưa thẻ Mạc Hoa Khôi cho mình đưa cho Thu Tiểu Hi, "Cho em, tùy tiện sử dụng."
"Chị, chị thật tốt." Thu Tiểu Hi cảm động, cầm lấy thẻ rồi, trên mặt cười sáng lạn như ánh mặt trời, sau đó đi vào phòng tỉ mỉ trang điểm. Nửa giờ sau, cô đã xong, mặc một cái váy dài màu trắng vai nghiêng, nhìn thật xinh đẹp.
"Tiểu Hi, em đêm nay trang điểm đẹp như vậy, là muốn đi đâu hẹn hò sao?" Thu Tiểu Quân có chút tò mò.
"Em hôm nay muốn mời Boer đến nhà hàng Hoàng gia dùng bữa tối." Thu Tiểu Hi cười nói.
Nghe được lời này, Thu Tiểu Quân trong lòng mừng thầm, nghĩ nghĩ, nhìn mặt Thu Tiểu Hi hỏi dò: "Tiểu Hi, em có phải thích Boer hơn thích Mạc tổng hay không?"
"Ha ha, chị, không phải." Thu Tiểu Hi không chút do dự cười phủ nhận, "Em thích nhất vẫn là Mạc tổng, em thích Boer chỉ là hậu bối tôn kính cùng yêu thích tiền bối mà thôi." Nói đến đây, cô lại cao hứng cười, "Chị, em đi đây."
Nhìn Thu Tiểu Hi rời đi, mừng thầm trong lòng Thu Tiểu Quân đã lập tức tiêu tán, khuôn mặt lại ưu tư... Em gái tốt của chị, Boer kia rất không tồi, chị cũng có điểm thích thích cậu ta, em vì sao lại không thích?
...
Nhà hàng Hoàng gia...
"Boer tiền bối, anh muốn ăn gì?" Thu Tiểu Hi nhìn thực đơn rồi nhìn Boer ngồi đối diện.
"Em tùy tiện gọi đi, em gọi gì anh ăn cái đó." Boer đạm cười.
"Vậy em gọi nhé."
"Được."
"Súp bào ngư, tôm hùm nướng tỏi, cần tây dầu hào... Thêm một chai rượu năm 82." Thu Tiểu Hi có thẻ vàng của Thu Tiểu Quân trên tay, gọi đồ ăn cùng rượu không một chút nương tay.
Chỉ chốc lát, rượu và thức ăn đã được đem lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thật hòa hợp.
"Chị em cùng em thật không giống nhau." Trong lúc vô ý, Boer nhớ tới Thu Tiểu Quân, nhìn khuôn mặt tương đối thanh thuần của Thu Tiểu Hi, nhàn nhạt nói.
Thu Tiểu Hi cười cười, nói: "Chúng em trước kia rất giống, sau lại chị bị tai nạn xe cộ bị hủy dung, sau đó lại chỉnh dung nên mới không còn giống nhau."
"Cô ấy hiện tại là sau khi chỉnh dung?" Boer thập phần kinh ngạc.
"Đúng vậy."
"A, trách không được...... Sẽ xinh đẹp như vậy." Hắn ẩn ẩn trào phúng nói nhỏ một câu.
"Ha hả, Boer tiền bối, anh nói cái gì?" Thu Tiểu Hi nghe không rõ ràng.
"A, không nói cái gì." Hắn cười cười, "Đúng rồi, anh nghe nói, em thích nghe anh ca, cũng thích xem phim của anh, phải không?"
"Ha hả ha hả, đúng đúng." Thu Tiểu Hi liên tục gật đầu.
"Anh hôm nay có mang đàn ghi-ta tới, muốn hay không anh ở đây hát cho em nghe?"
"Oa a, Boer tiền bối, thật vậy chăng?" Thu Tiểu Hi quả thực thụ sủng nhược kinh, "Boer tiền bối, nghe được anh hát trực tiếp là ước mơ tha thiết của em."
Boer chỉ cười không nói, gọi phục vụ lấy đàn ghi ta, đứng dậy ngồi ở bệ cửa sổ, bắt đầu gảy đàn, thanh âm và tình cảm vang lên... "Đây là một tiểu tình ca... hát lên tâm tình của mọi người... anh nghĩ anh rất vui sướиɠ, có sự ấm áp của em..."
Lúc Boer đang hát bài "Tiểu tình ca" này, Thu Tiểu Quân lặng lẽ đi tới nhà hàng.
Cô một là lo lắng cho em gái, muốn giám sát xem Boer có làm đúng như đã hứa với mình hay không, cho nên cô ẩn thân tới, không sợ Boer cùng em gái sẽ phát hiện ra mình, nhìn tới em gái nghe hắn hát như si như say, cô cũng ngồi xuống thưởng thức.
"Nghe được không?" Hát xong một bài, Boer nhìn khuôn mặt Thu Tiểu Hi đang tràn ngập say mê, ôn nhu cười hỏi.
"Rất hay." Thu Tiểu Hi vỗ tay, không chút do dự gật đầu, "Boer tiền bối, Tứ Đại Thiên Vương cũng hát không hay bằng anh."
"Cảm ơn." Hắn lễ phép nói, "Còn muốn nghe sao?"
"Còn, còn muốn nghe."
Cô còn muốn nghe, hắn liền tiếp tục hát...
Hắn hát đến thật tuyệt vời, mỗi câu hát cơ hồ xướng lên tiếng lòng của mỗi người, đi sâu vào trong cốt tủy của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể trở thành minh tinh chính, xem ra không phải là ngẫu nhiên.
Thu Tiểu Quân lẳng lặng nghe hắn hát, không hiểu sao tim lại có điểm ưu thương, cảm thấy tiếng ca của hắn có cất giấu gì đó người khác không hiểu biết được, chất chứa chút ưu thương.
Vài phút qua đi, hắn hoàn mỹ hát xong bài thứ hai, buông đàn ghi ta, đi đến trước mặt Thu Tiểu Hi, "Ăn no chưa?"
"Ăn no." Thu Tiểu Hi gật đầu nói.
Hắn giơ tay nhìn xem đồng hồ, "Lúc này còn sớm, chúng ta cùng đi xem phim đi."
"Hay quá."
"Kia đi thôi." Hắn tự nhiên kéo tay nàng, ưu nhã đi ra khỏi phòng thuê.
Soái ca mỹ nam mị lực, tổng hội có chút sát thương.
Bị hắn kéo lấy tay, mặt Thu Tiểu Hi ẩn ẩn đỏ.
Ẩn thân đi phía sau bọn họ, Thu Tiểu Quân tự nhiên thấy được hành động của Boer, trong lòng lại mừng thầm, cảm thấy có lẽ người này thích em gái mình.
Boer, có phải cậu thích em gái tôi không? A, thật hy vọng em tôi cũng thích cậu, hai người tạo thành một đôi, như vậy thì thật tốt quá, tôi sẽ có một người em rể tuấn mỹ, mà tôi và Hoa Khôi cũng sẽ không phiền não tới cảm tình của em gái nữa.
Đi ra khỏi phòng thuê tới đại sảnh, Boer mới buông tay Thu Tiểu Hi ra, đi đến chỗ tính tiền, móc trong bóp da ra cái thẻ.
Thu Tiểu Hi thấy thế, vội vàng tiến lên, "Boer tiền bối, đã nói là em mời anh bữa tối nay, hãy để em trả tiền."
Hắn cười mê người, "Loại sự tình này, là đàn ông, sao lại có thể làm người phụ nữ mỹ lệ động lòng người trả tiền?"
Người phụ nữ mỹ lệ động lòng người?
Miệng hắn như thế nào lại nói ra được lời phụ nữ rất thích nghe như vậy?
Nghe hắn như vậy, trong lòng Thu Tiểu Hi thật ngọt ngào, khuôn mặt cũng đỏ hồng lên, phần thích trong lòng dường như biến thành một tầng ý nghĩa khác.
Trả tiền xong, Boer lại lần nữa tự nhiên kéo tay cô, trai tài gái sắc, đăng đăng đối đối đi ra khỏi nhà hàng.
Hắn vạn lần không ngờ, vừa mới đi ra khỏi cổng lớn liền thấy người cha ma bài bạc cùng tửu quỷ cầm một bình rượu hướng tới mình lảo đảo xiêu vẹo, nhanh chóng đi tới, trong miệng còn mắng không ngừng.
"Cái tên tiện loại này, đồ tiểu tử thúi, mang theo đứa con gái tới nơi cao cấp như vậy ăn chơi đàng điếm, để lão tử chết đói cũng mặc kệ, thật quá hỗn trướng..."
Mấy ngày không thấy, cha hắn trên mặt râu ria dơ dáy, thoạt nhìn thật giống Hồng Thất Công*, mang một đôi dép lê đi đến trước mặt Boer, vừa uống rượu vừa chỉ vào mặt Boer mà mắng to, càng mắng càng khó nghe, làm Thu Tiểu Hi bên cạnh sợ không ít.
* Hồng Thất Công: vua ăn mày, theo truyện của Kim Dung
"Boer tiền bối, này, người này là ai vậy?" Thu Tiểu Hi tránh ở sau lưng Boer, có chút sợ hãi hỏi.
"Là một người điên anh không quen biết." Boer cố chịu đựng xúc động muốn khóc, lạnh giọng nói, sau đó nhanh chóng kéo tay cô hướng đến chiếc xe màu đỏ của mình.
Cha hắn lập tức đuổi kịp, đập nát bình rượu trong tay, ôm chặt lấy cánh tay hắn, "Con, cái tên bất hiếu này, cư nhiên nói không quen biết ta, nói ta là người điên... Con nhìn cho rõ đây, ta chính là cha của con, không có ta sẽ không có con, con không nhận ra ta, coi chừng có ngày bị xe đâm chết..."
Người này thật chính là cha hắn hay sao? Thử hỏi trên thế gian này có người cha nào sẽ mắng con mình đến như vậy?
Lời cha hắn nói, không thể nghi ngờ như từng cây kim đâm vào tim hắn, hắn vẫn cảm giác được rất đau, rất khổ sở, đôi mắt dần dần hơi ướt, vì không muốn Thu Tiểu Hi hoài nghi cái gì, hắn âm thầm khẽ cắn môi, đột nhiên dùng sức đẩy người cha tửu quỷ ngã trên mặt đất, "Tránh ra, người điên này."
"Ách a ~" Cha hắn đã hơi lớn tuổi, lại uống rượu không ít, bị hắn dùng sức đẩy như vậy liền ngã ra trên mặt đất không ngồi dậy nổi, chỉ có thể tiếp tục mắng hắn, "Đồ bất hiếu, ngươi là đứa bất hiếu, thật tiện, lúc trước mẹ kỹ nữ của ngươi có thai, ta nên một chân đá vào bụng cô ta, làm cho ngươi chết luôn ở trong bụng..."
Nghe một chút, đây là nói cái gì? Boer nghe được, quả thực là muốn gϊếŧ người.
Có người cha như vậy, mình còn quản hắn chết sống hay sao? Không cần, hoàn toàn không cần.
Hắn làm lơ người cha bị mình đẩy ngã lăn ra, kéo tay Thu Tiểu Hi nhanh chóng ngồi vào xe, không đợi Thu Tiểu Hi thắt đai an toàn đã đột nhiên dẫm lên chân ga phóng đi, làm Thu Tiểu Hi thật hoảng sợ.
Thu Tiểu Quân đi theo bọn họ phía sau, thấy Boer bị mắng, sau đó đẩy ngã người này trên mặt đất, cô đều thấy rõ ràng.
"Ách a ~ đồ bất hiếu, ách ô ô ~ quá thương tâm ~ ách a ~ a ~ đau quá ~ ra tay thật quá độc ác, cư nhiên tưởng gϊếŧ cha." Người đàn ông như bị thương chỗ eo, không động đậy nổi thân mình, vừa khóc vừa hùng hùng hổ hổ chỉ hướng Boer rời đi.
...
"Tiểu Hi, anh nhớ tới có chuyện quan trọng phải làm, tối mai anh đi xem phim với em được không?" Chạy được một đoạn ngắn, Boer dừng xe, nhìn con đường phía trước mặt, xin lỗi nói với Thu Tiểu Hi.
"Có thể." Vừa rồi trải qua nháo sự kia, Thu Tiểu Hi cũng không còn tâm tình xem phim, cô biết hắn dừng lại là không tính toán đưa mình về, cô liền mở cửa xe thức thời đi xuống, gọi một chiếc taxi.
...
Thu Tiểu Quân cũng không biết ông già kia cùng Boer có quan hệ gì, chỉ nghe ông ta mắng Boer đến quá khó nghe, trong lòng không tránh được có chút phản cảm, cô muốn đuổi theo Boer cùng em gái nhưng lại nghe tiếng rên của ông ta, thấy ông là người có tuổi, cô không đành lòng để ông ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nghĩ nghĩ, xoay người hiện thân đi tới trước mặt ông, thật cẩn thận nâng ông ta dậy, "Ông ơi, ông có bị thương ở đâu không?"
Ông lão nước mắt dâng tràn, "Tiểu thư xinh đẹp ơi, ách ô ô... tôi nói cho cô nghe, cái tên ca sĩ đóng phim Boer kia là con trai của ta, là con trai ruột của ta."
Không thể nào? Nếu hắn là cha của Boer, lấy thân phận hiện tại của Boer, Boer sẽ mặc kệ ông ta, để ông ta giống một tên ăn mày sao?
Thu Tiểu Quân đầy mặt nghi ngờ.
Đúng lúc này, cô không nghĩ tới cái người luôn miệng nói không quen biết ông già, nói ông là người điên, Boer lái xe quay trở lại.
"Cô tại sao cũng ở chỗ này?" Boer xuống xe, nhìn cô đang đỡ cha hắn, sắc mặt đen thui, "Cô... vẫn luôn đi theo tôi và em gái cô?"
"... Không có, tôi, tôi đêm nay cũng vừa vặn đến đây dùng cơm, ra tới liền thấy vị này ngã trên mặt đất." Thu Tiểu Quân không nghĩ tới hắn sẽ quay trở lại, nhìn khuôn mặt hắn sửng sốt một giây rồi mới vội vàng phủ nhận, "Tôi thật ra muốn hỏi cậu, cậu như thế nào lại quay trở lại đây?"
"......" Boer không biết nên giải thích như thế nào, nhìn cha mình đang chảy nước mắt mà quên cả mắng chửi, sau đó hắn lập tức ngồi trở lại trong xe.
Hắn vì sao quay trở lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ hắn chột dạ, người đàn ông mình nâng dậy này thật là cha của hắn?
Nhìn thấy cử chỉ cùng phản ứng dị thường của hắn, Thu Tiểu Quân lập tức hoài nghi.
Lúc này, ông già thấy hắn một lần nữa ngồi vào trong xe chuẩn bị rời đi, lại khóc lóc mắng lên, "Ách ô... con trai minh tinh của ta không cần người cha này nữa, ô ô, đồ không lương tâm, ách ô ô..."
Ách, bọn họ hai người rốt cuộc có phải cha con hay không? Con trai đối với cha mình lạnh lùng như thế, cha lại mắng con như vậy, bọn họ hai người là có thâm cừu đại hận sao?
Giờ này khắc này, Thu Tiểu Quân thật muốn làm rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ, lúc Boer sắp chạy đi, cô buông người đàn ông ra, tốc độ như tia chớp ngồi vào ghế phụ trên xe Boer.
Tốc độ cô ấy sao lại mau như thế?
Boer thật hoài nghi có phải hay không mình đã nhìn lầm rồi, hai tay nắm chặt tay lái, xoay đầu không thể tưởng tượng nhìn Thu Tiểu Quân ngồi ở bên cạnh mình, "Cô...... Cô......"
"Cô cô cô cái gì?" Thu Tiểu Quân nhìn lại người đàn ông ở bên ngoài xe, cau mày giương cằm nhìn hắn, "Thành thật nói cho tôi biết, ông ấy có phải cha cậu hay không?"
Nghe nhắc tới người cha tửu quỷ bài bạc của mình, Boer mình đầy hỏa khí, "Chuyện này không liên quan đến cô. Lập tức cút xuống xe cho tôi, đừng tưởng cô là bạn gái của Mạc tổng thì tôi sẽ đối với cô khách khí."
"Cậu không trả lời vấn đề của tôi, tôi liền không xuống xe." Cô mới là không sợ hắn.
"Cô...... Cô...... Ách......" Boer thật tức giận, than một tiếng, sau đó lập tức phát động xe, nhanh chóng lái đi.
Hắn lái xe thật sự mau, thật mau, mau đến nỗi làm cho người có cảm giác loại tốc độ này tản ra sự tuyệt vọng cùng thất vọng, như càng tiếp cận đến tử vong.
Hắn lái xe nhanh như vậy, Thu Tiểu Quân không hề sợ hãi, chỉ có chút kinh hãi cùng chua xót, cô cảm thấy hắn lúc này trong lòng nhất định thật khổ sở khó chịu. Qua một hồi lâu, cô mới nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Boer, người đó là cha cậu, đúng không?"
Boer không nói lời nào, đối mặt nhìn chằm chằm phía trước, vô cùng thành thạo lái chiếc xe BMW đỏ của mình, không ngừng vượt từng chiếc xe một.
"Boer, cậu và cha mình tại sao lại như vậy?" Cô thật muốn biết hắn và cha hắn tại sao trở thành như vậy, "Quan hệ hai người là thế nào, có phải có hiểu lầm gì hay không?"
Boer vẫn không nói lời nào, lái xe một giờ sau đó mới đem xe ngừng ở một quán bar xa khỏi khu náo nhiệt, nhanh chóng xuống xe, mặt tái nhợt đi vào quán bar.
"Boer......" Thu Tiểu Quân cũng thực mau xuống xe, bước nhanh đuổi kịp hắn.