Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 109: Cảm tình thăng hoa!

"Mạc Thiếu Đình, nói cho cậu biết, chúng ta ba người đều là thật tình yêu Tiểu Quân, đây chỉ là phương thức chúng ta yêu Tiểu Quân mà thôi, cậu không thể tiếp thu thì rời đây đi, rời khỏi Tiểu Quân, rời khỏi nơi này, đừng tới quấy rầy chúng ta." Mạc Hoa Khôi hừ lạnh một tiếng, trịnh trọng nói với Mạc Thiếu Đình.

"......" Mạc Thiếu Đình tức giận đến nói không ra lời, thật muốn giận dỗi rời đi, nhưng mà, cặp chân kia lại không nghe mình sai sử. Hắn trầm mặc một lúc, tràn ngập mâu thuẫn nhìn Thu Tiểu Quân quần áo bất chỉnh, "Tiểu Quân, trong lòng em rốt cuộc nghĩ như thế nào?"

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, việc như vậy trước sau đều phải đối mặt.

Thu Tiểu Quân nghĩ nghĩ, đối diện với hắn, nhợt nhạt cười, chân thành nói: "Thiếu Đình, em yêu anh, em cũng yêu Hoa Khôi, Kiện Vũ, và Jack, anh mắng em tham lam cũng được, mắng em ích kỷ cũng thế, tóm lại, em không nghĩ từ bỏ các anh, bất luận là người nào." Nói đến đây cô lại cười cười, nhưng tâm thật nặng nề, "Đương nhiên, nếu anh không muốn tiếp thu em như vậy, không muốn lại yêu em như vậy, em hoàn toàn không miễn cưỡng, anh có thể tùy thời rời đi, em bảo đảm sẽ không đi quấy rầy sinh hoạt của anh nữa."

"......" Mạc Thiếu Đình lâm vào trầm mặc, hắn để ý đến quan hệ nam nữ rắc rối phức tạp này, nhưng mà lai luyến tiếc nếu rời đi, mày khẽ nhăn lại, phủ lên tầng u ám vô pháp tiêu tán.

"Thiếu Đình, cậu từ lúc nào trở thành dông dông dài dài như vậy?" Lúc này, Âu Dương Kiện Vũ nhíu nhíu mi, có điểm không kiên nhẫn.

"......" Mạc Thiếu Đình vẫn là trầm mặc không nói gì.

"Mạc Thiếu Đình, Kiện Vũ cùng Hoa Khôi mấy người cha, thúc thúc không phải cũng như thế này sao? Cậu xem bọn họ hiện tại hạnh phúc như thế nào? Chúng ta về sau cũng tạo thành một đại gia đình như vậy, người nhiều một chút vô cùng náo nhiệt, cũng không có gì không tốt." Jack lúc này mỉm cười nói.

Mạc Hoa Khôi đầy mặt không kiên nhẫn, "Ai, ca, Jack, cậu ta không muốn thì thôi, chúng ta đừng để ý nữa, coi như không khí đi." Nói xong cúi xuống ôm chặt Thu Tiểu Quân, không bị ảnh hưởng gì hôn lên môi Thu Tiểu Quân, "Tiểu Quân, chúng ta tiếp tục..."

Sự tình đều đã phát triển đến trình độ này, cũng không còn gì ngượng ngùng.

Dưới ánh trăng ái muội, cho dù nửa đường Mạc Thiếu Đình chạy tới quấy nhiễu, nơi nào đó trên người Âu Dương Kiện Vũ cùng Jack sẽ hoàn toàn biến hóa mất. Lúc này, hai người nhìn đến một mình Mạc Hoa Khôi hôn hôn Thu Tiểu Quân đều chịu ảnh hưởng của thị giác, mọi tế bào trên người lập tức hứng khởi lên, mười phần ăn ý làm lơ sự tồn tại của Mạc Thiếu Đình, lại một lần nữa chenthân thể vào, cùng Mạc Hoa Khôi yêu thương Thu Tiểu Quân.

Mạc Thiếu Đình làm sao chịu được hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, cho dù rượu trên người còn chưa hoàn toàn biến mất, đầu óc hắn vẫn còn chút lý trí, dại ra nhìn một hồi, hàm răng gắt gao cắn chặt, vội vàng xoay người đi.

Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Thu Tiểu Quân kiệt lực nâng đầu, lúc nhìn thấy bóng dáng hoàn mỹ cũng hắn rời đi, ngực cô không nhịn được đau xót, cầm lòng không được kêu hắn một tiếng, "Thiếu Đình..."

Tiếng gọi của cô cũng không lớn, nhưng Mạc Thiếu Đình lại nghe thật rõ, trong bóng đêm hắn cố gắng kềm lại đôi mắt ẩm ướt, dừng bước, đột nhiên xoay lại nhìn Thu Tiểu Quân, "Tiểu Quân, em luyến tiếc anh đi, có phải không?"

"Phải." Thu Tiểu Quân không chút do dự trả lời, "Cho nên, xin anh đừng đi."

Hay cho câu "xin anh đừng đi", không biết như thế nào vừa nghe được những lời này, tâm hắn lạnh như thiết, cứng như đá lập tức mềm ra, con mắt lập tức ướt đẫm hướng Thu Tiểu Quân chạy tới, "Tiểu Quân..."

Thôi thôi, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi, Jack, bọn họ người nào ngày thường không phải là cao cao tại thượng? Bọn họ ba người bởi vì yêu Thu Tiểu Quân nguyện ý cúi người, cùng nam nhân khác cộng đồng để có được Thu Tiểu Quân, hắn Mạc Thiếu Đình vì sao lại không thể?

Có một số việc, khi đã không kìm lòng được, việc xảy ra kế tiếp thật trơn tru thuận lợi.

Bọn họ thở dốc, rêи ɾỉ, hết đợt này đến đợt khác, ánh trăng e thẹn cười, ngôi sao cũng e thẹn mà lập lòe chơp mắt, ngay cả bóng đêm cuồn cuộn cũng như cảm nhiễm theo bọn họ, trở nên thật mỹ lệ mê người.

Đêm nay thật dài, thật lãng mạn, bốn người đàn ông chất lượng tuyệt hảo, dưới ánh trăng, ở khu vườn hoa hướng dương xinh đẹp, cùng yêu thương một nữ quỷ diễm lệ. Bọn họ biếи ŧɦái rõ hành vi đó không được thế nhân chấp nhận, nhưng vẫn dứt khoát, kiên quyết lựa chọn tiếp tục, tựa hồ như tất cả đều trúng độc.

Mà độc này, giống như bị trúng quá sâu, chỉ sợ cả đời cũng không giải được.

...

Mãi tới sáng hôm sau, tình cảm mãnh liệt của cả 5 người mới chậm rãi hạ nhiệt, thân thể mệt mỏi, một đoàn say ngủ ở vườn hoa, vài cây hướng dương xung quanh che kín làm người đến gần cũng khó thấy được.

Chim chóc sáng sớm đã bay lượn, vui sướиɠ ca hát trên bầu trời, nắng sớm hạnh phúc chiếu trên lá cây.

Một buổi sáng mỹ lệ như thế, sao có thể bỏ qua cho được?

"Ha ha, Cảnh, nhà Hạ Tiểu Thỏ có khu vườn hoa hướng dương thật đẹp." Từ hướng nào đó truyền đến thanh âm vương hậu Cố Mộng Mộng, "Em nghe Tiểu Thỏ nói, đây là một lần sinh nhật của cô ấy, chồng thứ hai Mạc Mê tặng cô ấy làm quà sinh nhật."

Ngay sau đó, giọng quốc vương Âu Dương Cảnh cũng truyền tới, "Ha ha, bà xã, nếu em thích, sinh nhật em năm nay anh cũng tặng em một vườn hoa hướng dương, nhất định so với khu vườn này càng lớn càng đẹp hơn."

"Không cần, đối với vợ chồng già, không cần làm loại sự tình lãng mạn như vậy."

"A, bà xã, lời này của em không đúng rồi, trong lòng anh, em vĩnh viễn là người vợ trẻ mỹ lệ nhất, không già chút nào."

Thanh âm tiến đến gần, không bao lâu có thể thấy Âu Dương Cảnh kéo Cố Mộng Mộng đi tới trung tâm khu vườn hoa.

"Oa, Cảnh, nơi này cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ." Cố Mộng Mộng giương đầu lên nhìn chung quanh, cầm lòng không được liên tục phát ra tiếng tán thưởng.

"Ừ." Âu Dương Cảnh cười gật gật đầu, dừng lại ôm chặt lấy thân hình uốn lượn, hạ thấp đầu, thâm tình nhìn mặt bà, "Bà xã, nơi này đẹp như vậy, chúng ta có nên ở chỗ này chế tạo một chút chuyện khó quên không?"

Cố Mộng Mộng nghe được có điểm mơ hồ, "Cảnh, anh có ý gì? Chúng ta có thể ở đây chế tạo, làm cái gì khó quên?"

Âu Dương Cảnh tà mị giương môi cười, "Làʍ t̠ìиɦ." Khàn khàn nói ra hai chữ, sau đó liền cúi đầu hôn lên môi bà.

"Uy, không cần như vậy, vạn nhất có người tới nơi này phát hiện chúng ta thì làm sao?"

Nghĩ đến nơi đây là địa bàn người khác, Cố Mộng Mộng nhìn hoặc ít có chút khẩn trương và lo lắng.

"Bà xã, lúc này sớm như vậy, sẽ không có người tới đây."

"Nhưng mà... A..." Bà còn nghĩ đến nói gì đó làm hắn bỏ đi ý định đó, không tưởng vừa nói ra hai chữ đôi môi cùng hô hấp đã bị hắn nhiệt tình nuốt xuống, lúc này mới bừng tỉnh vội vàng đẩy hắn ra, nghịch ngợm chạy đi.

"Ai, bảo bối, đừng chạy." Âu Dương Cảnh hiểu ý cười, lập tức nhanh chóng đuổi theo, "Bảo bối, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận tiểu bảo bối trong bụng."

"Cảnh, anh đáp ứng em, không 'khi dễ' em ở đây, em sẽ không chạy." Cố Mộng Mộng vừa chạy, vừa quay đầu lại, có điểm nghẹn cười nói.

"Ha ha, được được được, anh đáp ứng em, không muốn em ở đây." Âu Dương Cảnh cười đáp ứng.

Cố Mộng Mộng lúc này mới dừng bước, đang chuẩn bị xoay người nhìn về phía hắn, không tưởng sẽ lơ đãng nhìn đến một hình ảnh khẩu vị nặng, "Á, trời ơi!"

"Bà xã, làm sao vậy? Em nhìn thấy gì mà kinh ngạc như vậy?" Thật mau Âu Dương Cảnh chạy tới bên người bà, nhìn bà biểu tình kinh ngạc, mặt đầy nghi hoặc, "Cảnh, anh xem." Bà hạ giọng nói, bàn tay đang chậm rãi chỉ đến một hướng.

Âu Dương Cảnh nhìn theo hướng bà chỉ, thấy ngay con mình Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi cùng người tên Jack đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm Thu Tiểu Quân cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hắn kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, "A?!"

Có lẽ tối hôm qua tình cảm quá mãnh liệt làm cho vài người quên hết mọi sự, lúc này bị Âu Dương Cảnh và Cố Mộng Mộng phát hiện cũng không thấy người nào trong nhóm bọn họ tỉnh lại, tất cả đều ngủ thật ngọt ngào, thật sâu.

Vầng dương phía đông đã lên cao, nắng sớm ấm áp chiếu khắp nơi trên mặt đất, trải đầy ánh vàng rực rỡ.

Vài tia nắng nghịch ngợm xuyên qua cành lá hướng dương, đùa dai như sái lạc trên đùi Jack.

Jack dù sao cũng là quỷ hút máu, làm sao chịu nổi được trò đùa dai này, hắn thật mau đã có ý thức, "Ách ~" nhợt nhạt rên lên một tiếng, co đùi lại để khỏi bị nắng chiếu vào, sau đó chậm rãi mở to mắt, không tưởng vừa mở mắt ra liền thấy được Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng, thân là quỷ hút máu, không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này hắn cũng hoảng lên, "A, các người là ai? Dám nhìn, ta móc mắt các người ra."

Hắn vừa nói ra như vậy, Thu Tiểu Quân, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi cùng Mạc Thiếu Đình cũng đều lục tục tỉnh lại, nhìn thấy Âu Dương Cảnh và Cố Mộng Mộng, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Jack đã mặc xong quần áo, nhanh như chớp đã đến bên người Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng, hai tay duỗi ra bóp chặt cổ hai người.

"Jack, không được tổn thương bọn họ, bọn họ là phụ vương và mẫu hậu của tôi." Mạc Thiếu Đình thấy thế vội vàng nôn nóng ngăn lại.

Nghe những lời này, Jack mới buông tay xuống, lại thật nhanh trở về bên người Thu Tiểu Quân.

"Thiếu Đình, đây tột cùng là chuyện như thế nào?" Cố Mộng Mộng ngượng ngùng nhìn bọn họ thân thể trần trụi, không thể tưởng tượng hỏi lại.

"Mẫu hậu, phụ vương, sự tình là như hai người nhìn thấy." Mạc Thiếu Đình lấy quần áo của mình che lại bộ vị nào đó, nghiêm túc nói.

Lúc này, Âu Dương Kiện Vũ cũng lấy áo khoác của mình che khuất thân thể Thu Tiểu Quân, cũng lấy quần áo che lại mình, nhìn mặt Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi, Jack ba người, lại trịnh trọng nói: "Bác trai, bác gái, chúng ta đều yêu Tiểu Quân, thật sự rất yêu."

Mạc Hoa Khôi phụ họa nói, "Chúng ta nguyện ý giống ba của chúng ta Mạc Mê, Âu Dương Nặc, Giang Hãn yêu thương mẹ chúng ta mà cùng yêu thương Tiểu Quân, hôm nay việc các người nhìn đến như thế này là việc bình thường, không có gì đại kinh tiểu quái.

"..." Xác thật là như thế này, liên tưởng đến tình huống Hạ Tiểu Thỏ một nữ bốn nam, Cố Mộng Mộng không có lời gì để nói.

Âu Dương Cảnh trên mặt cũng không có gì bài xích, nghĩ nghĩ, nhìn mặt Mạc Thiếu Đình nghiêm túc nói: "Thiếu Đình, con đã là người lớn, ta và mẫu hậu tôn trọng quyết định của con."

Nói xong câu đó, hắn cúi đầu nhìn Cố Mộng Mộng, "Bà xã, chúng ta đi qua bên kia đi."

"Được." Cố Mộng Mộng kéo tay hắn không nhanh không chậm rời đi.

"A, Mạc Thiếu Đình, cha mẹ cậu còn rất thông tình đạt lý." Jack nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, như vậy Mạc Thiếu Đình.

Mạc Thiếu Đình có điểm buồn bực nhíu mày, "Tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ kiệt lực phản đối."

...

Trên đời không có việc gì sẽ được giữ kín mãi, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Jack bốn người cùng Thu Tiểu Quân trong vườn hướng dương làm ra cảnh tượng mãnh liệt triền miên không đến một ngày đã bị Hạ Tiểu Thỏ cùng bốn người chồng biết được.

Đám người Hạ Tiểu Thỏ càng thông tình đạt lý, lúc ăn cơm chiều đều dùng một loại ánh mắt chúc phúc nhìn bọn họ, "Tiểu Quân, Kiện Vũ, Hoa Khôi, Thiếu Đình, Jack, tôi chúc phúc cho các con, hy vọng các con cũng giống như chúng tôi thật hạnh phúc." Hạ Tiểu Thỏ nhìn tới bốn người chồng đang cùng ngồi bên mình, mỉm cười nói.

"Dì Hạ, cảm ơn." Thu Tiểu Quân có điểm ngượng ngùng nói cảm ơn.

Âu Dương Kiện Vũ cũng nói theo lời cảm tạ, "Cảm ơn mẹ."

"Mẹ, con biết ngay, mẹ là tốt nhất." Mạc Hoa Khôi nói thật ngọt ngào.

"Cảm ơn dì." Jack cũng không mất phần, lễ phép nói.

"Các con định khi nào quay về Vụ quốc?" Âu Dương Nặc cười hỏi.

"Có lẽ ở đây chơi nửa tháng, sau đó sẽ quay trở lại Vụ quốc." Thu Tiểu Quân nghĩ đến em gái còn ở chỗ Bạch Hoa chưa tỉnh lại, có chút không xác định được.

"A, ngày mai chúng ta muốn đi nước XX du lịch, có khả năng đi nửa tháng, trong khoảng thời gian này, các con an tâm ở lại nơi này đi." Hạ Tiểu Thỏ nhìn tới bốn người chồng, thật cao hứng nói, "Ha ha, Tiểu Quân, Jack, Thiếu Đình, mọi người cứ xem đây là nhà mình đi."

Thu Tiểu Quân chỉ cười không nói, từ nội tâm cảm thấy Hạ Tiểu Thỏ thật tốt quá, có thể được Âu Dương Nặc, Mạc Mê, Giang Hãn, Đông Phương Tuyết Dạ bốn người yêu, đây cũng là đương nhiên.

"Dạ, thím, con sẽ làm vậy." Mạc Thiếu Đình nhìn Thu Tiểu Quân, cười gật đầu nói.

"Dì Hạ Tiểu Thỏ, tôi cũng sẽ làm vậy." Jack cũng cười gật đầu.

...

Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Thỏ cùng Âu Dương Nặc, Giang Hãn, Mạc Mê, Đông Phương Tuyết Dạ quả thực xuất phát đi du lịch nước XX, biệt thự mỹ lệ bên bờ biển đương nhiên trở thành tổ ấm tình yêu của Thu Tiểu Quân cùng Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ và Jack.

Tuần đầu tiên bọn họ cơ hỗ mỗi buổi tối đều ngủ chung, không ai ăn dấm mà đoàn kết lẫn nhau, lý giải lẫn nhau, thật tình chân ý vượt qua mỗi đêm thật mỹ diệu. Đến ban ngày mọi người sẽ đến bờ biển chơi đùa, tận tình truy đuổi, có đôi khi cũng sẽ đến khu rừng gần đó hít chút không khí mới mẻ, trong rừng rậm nấu cơm dã ngoại, sau khi ăn uống no đủ, dạt dào hứng thủ sẽ làm chuyện gì đó, tỷ như dã chiến cùng nhau.

Thời gian sung sướиɠ qua thật mau, nhoáng một cái, hơn mười ngày đã đi qua. Khoảng thời gian ngắn ngủi này làm cảm tình bọn họ phát triển vượt bậc.

Ngày thứ 15, Hạ Tiểu Thỏ cùng mấy người chồng đã trở lại, vừa đúng lúc Thu Tiểu Quân nhận được điện thoại của bọn họ, "Alo, ba, có chuyện gì?" Cô đi đến cửa sổ, nghe được Bạch Hoa gọi thì thật cao hứng.

"Em gái con Thu Tiểu Hi đã tỉnh lại." Đầu kia Bạch Hoa cao hứng nói.

"A, em gái con đã tỉnh lại, thật vậy chăng?" Nghe những lời này, cô kích động cực kỳ, suýt chút nữa rơi lệ. "Thật tốt quá, tốt quá, ba, con lập tức đi đến đó."

"Jack, Kiện Vũ, Thiếu Đình, Hoa Khôi, em gái em tỉnh lại rồi, em đi đem cô ấy về đây, đến lúc đó chúng ta cùng trở về Vụ thành." Treo điện thoại, cô vừa đi ra ngoài vừa sung sướиɠ nói.

"Tiểu Quân, anh đi với em." Jack nghĩ nghĩ rồi vội vàng đuổi theo cô.

"Tiểu Quân, Tiểu Quân, còn có anh..."

Thấy Jack đi theo, Mạc Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ ba người cũng lập tức theo theo sau, sợ cô bỏ bọn họ lại.

...

Thu Tiểu Quân cùng mấy người đàn ông của cô tới biệt thự trong rừng rậm của Bạch Hoa, vừa lúc nhìn thấy Thu Tiểu Hi mặc một váy dài trắng đi ra.

"Tiểu Hi, Tiểu Hi..." Giây phút gặp được em gái, Thu Tiểu Quân kích động khóc lên, chạy nhanh tới ôm em thật chặt, "Ách ô ~, em gái, em rốt cuộc đã tỉnh lại, ách ô ~"

"Chị là chị của tôi?" Thu Tiểu Hi thấy rõ mặt cô, trên mặt lộ ra vẻ không tin, "Chị sao lại là chị của tôi? Chị của tôi không cao như vậy."

"Em gái, chị thật là chị của em." Thu Tiểu Quân kích động nói. "Hai năm trước chị xảy ra tai nạn xe cộ, mặt bị hủy dung, cho nên đã làm một bộ mặt mới."

"Là, là sự thật sao?" Thu Tiểu Hi vẫn có chút hoài nghi.

"Phải, Tiểu Hi, chị sẽ không lừa gạt em." Thu Tiểu Quân liên tục gật đầu, "Ba chúng ta tên Thu Lộ, mẹ là Nhan Ngọc, nhà của chúng ta ở Vụ thành khu XX làng chài Thu Sương, khi còn nhỏ chúng ta thích nhất đi chơi ở rừng phong sau nhà... Lúc em mười sáu tuổi là chị cho em cái bàn vẽ, 17 tuổi chị cho em cái iPad mới nhất, lúc em 18 tuổi chị cho em cái váy dài hồng nhạt có con bướm. Còn có, em thích nhất là ăn lẩu..."

"Ha ha, chị đúng là chị của em." Nghe được những lời này, Thu Tiểu Hi rốt cuộc không còn hoài nghi thân phận của Thu Tiểu Quân nữa, cũng kích động lên, vừa khóc, vừa ôm chặt lấy Thu Tiểu Quân, "Ha ha, ô ô, chị, chị, em rất nhớ chị, ô ô..."

Nhìn đến hai chị em ôm nhau, hình ảnh ở bên nhau thật cảm động, Mạc Thiếu Đình, Jack, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi đều cảm xúc, nhìn nhau cười cười, ăn ý đi đến phía sau hai chị em, kề vai đứng sau Thu Tiểu Quân, "Tiểu Quân, chúc mừng chị em em được đoàn tụ." Jack cười nói.

Thu Tiểu Hi nghe được, ngẩng đầu lên, nhìn đến bọn họ bốn người tướng mạo khí chất đều tuyệt hảo, khuôn mặt thanh thuần của cô không tránh được đỏ lên, "Chị, bọn họ là ai vậy?"

Thu Tiểu Quân quay đầu lại nhìn xem phía sau bốn người đàn ông, cười nói: "Ha ha, em gái, bọn họ đều là bạn..."

"Mạc, Mạc tổng?" Thu Tiểu Hi đột nhiên thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hoa Khôi, trăm phần trăm xác định không phải mình nhận sai người, không đợi Thu Tiểu Quân nói xong đã kích động lên, "Mạc tổng, sao anh lại ở đây? Em không phải là đang nằm mơ chứ?" Lúc hỏi, đôi mắt cô không nháy nhìn chằm chằm Mạc Hoa Khôi, tâm cũng bang bang nhảy lên.

"Tôi cùng chị cô đến đón cô trở về Vụ thành." Mạc Hoa Khôi nhìn mặt Thu Tiểu Quân, ôn hòa cười nói với Thu Tiểu Hi.

"Anh đặc biệt đến đây cùng chị em để đón em?" Thu Tiểu Hi thật thụ sủng nhược kinh, trong lòng càng thêm kích động, "Ha ha, Mạc tổng, cảm ơn anh."

Bỗng nhiên cô nghĩ tới chuyện quan trọng, nhìn đến biệt thự to lớn phía sau, lông mày thâm trầm nhíu lại, "Đúng rồi, chị, sao em lại ở chỗ này?"

Nghe cô hỏi như vậy, Thu Tiểu Quân liền có thể đoán ra Bạch Hoa cũng không nói cho cô việc thân thể của cô bị Bạch Trục Nguyệt chiếm dụng, cũng càng có thể xác định cô cũng không biết chính mình là quỷ.

Nghĩ nghĩ, Thu Tiểu Quân cười nói: "Tiểu Hi, mấy tháng trước không biết vì sao em bị hôn mê trong phòng ngủ, chị về đến nhà phát hiện em bất tỉnh liền đem em đến đây trị liệu."

"A, nguyên lai là như vậy." Thu Tiểu Hi nửa tin nửa ngời, bỗng nhiên đặc biệt cao hứng đi đến trước mặt Mạc Hoa Khôi, đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhìn Mạc Hoa Khôi, "Mạc tổng, cảm ơn anh đặc biệt cùng chị em đến nơi này đón em."

"Không cần cảm ơn." Mạc Hoa Khôi phát hiện ánh mắt Thu Tiểu Hi nhìn mình có điểm quá mức nóng rực, ẩn ẩn có điểm bất an nhìn về phía Thu Tiểu Quân.

Kỳ thật, Thu Tiểu Quân cũng bất an, biết em gái mình vẫn yêu thầm hắn, khi thấy ánh mắt em gái nhìn hắn thật say mê, cô cũng nhìn Mạc Hoa Khôi, bốn mắt nhìn nhau đều biết hai bên lo lắng cái gì.