Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 103: A, hoàn toàn há hốc mồm!

"Tiểu Quân, cậu ta còn một tia hơi thở, em muốn anh cắn cậu ta một ngụm, làm cậu ta biến thành đồng loại chúng ta không?" Jack kiểm tra hơi thở Mạc Thiếu Đình, nhìn Thu Tiểu Quân rơi lệ đầy mặt, đè xuống bi thương, trầm giọng hỏi.

Hiện tại còn có thể làm gì khác sao? Vì không để hắn rời xa, chỉ sợ cũng chỉ còn biện pháp này.

Thu Tiểu Quân nghĩ nghĩ, hút hút cái mũi, nhìn mặt Mạc Thiếu Đình, chảy nước mắt nghẹn ngào gật gật đầu, "Jack, ách ô ô, chỉ có thể như vậy, ách ô ô......"

Được cô đồng ý, Jack há miệng, lộ ra răng nanh quỷ hút máu, cúi đầu hướng tới cổ Mạc Thiếu Đình.

"Chờ một chút." Không tưởng, lúc Jack sắp cắn, Bạch Trục Nguyệt lại gấp giọng ngăn lại, "Thu Tiểu Quân, tôi có biện pháp cứu anh ấy."

"Cứu như thế nào?" Đột ngột, Thu Tiểu Quân tức khắc cảm thấy Mạc Thiếu Đình có được một tia hy vọng sống sót, "Bạch Trục Nguyệt, cô mau nói. Rốt cuộc làm như thế nào, Thiếu Đình mới có thể sống sót?"

"Tôi hút không ít tinh nguyên đàn ông, tôi đem tinh nguyên trong cơ thể truyền qua, anh ấy nhất định sẽ không chết."

Bạch Trục Nguyệt khó chịu nói, ngay sau đó ngồi xếp bằng, "Thu Tiểu Quân, nếu tôi đem tinh nguyên chuyển qua mà anh ấy cũng không tỉnh lại, cô liền đi tìm cha tôi, cha tôi nhất định sẽ có biện pháp làm anh ấy tỉnh lại."

Nói xong, cô nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung tinh thần vận lực, chỉ chốc lát, tinh nguyên giống như sương trắng từ miệng cô tràn ra, chậm rãi chui vào mũi miệng Mạc Thiếu Đình.

Nửa giờ sau, quá trình truyền tinh nguyên kết thúc, Bạch Trục Nguyệt đầy mồ hôi, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt tự trách cùng thâm tình nhìn Mạc Thiếu Đình, sau đó ngã ra hôn mê.

Tuy rằng Bạch Trục Nguyệt đem toàn bộ tinh nguyên trên người cô truyền qua Mạc Thiếu Đình, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú nóng tới cực điểm, khi thì biến đen, khi lại biến hồng, dường như bị trúng kịch độc.

"Tại sao lại như vậy?" Nhìn đến sắc mặt biến hóa của Mạc Thiếu Đình, Thu Tiểu Quân càng sốt ruột, nước mắt bi thương lại trào ra, "Ô ô ô, Jack, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

"Tiểu Quân, hiện tại, chúng ta chỉ có thể đi tìm cha cô ấy thôi." Jack nhìn Bạch Trục Nguyệt hôn mê ngã trên mặt đất, trầm thấp nói.

"A, đúng, đúng rồi, chúng ta lập tức đi tìm cha cô ấy Bạch Hoa." Thu Tiểu Quân bừng tỉnh, mặt đầy nước mắt liên tục gật gật đầu, ngay sau đó nhanh chóng bế Mạc Thiếu Đình lên, "Ô ô, Thiếu Đình, anh phải chống đỡ, ách ô ô, tin tưởng em, thực mau anh sẽ không có việc gì."

Cô vừa nghẹn ngào nói, vừa ôm hắn chuyển một vòng, trong chớp mắt biến mất.

Jack bế Bạch Trục Nguyệt đang hôn mê cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

...

Thật mau, bọn họ đã tới biệt thự trong rừng của Bạch Hoa.

Nhưng, thực làm người thất vọng, đi tìm khắp biệt thự, bọn họ cũng không tìm ra tung tích Bạch Hoa, Thu Tiểu Quân gấp đến độ cứ khóc ròng, giống kẻ điên mà ôm Mạc Thiếu Đình chạy loạn khắp nơi trong biệt thự rộng lớn, "Bạch Hoa, Bạch Hoa... Ông ở đâu, ô ô, ông mau ra đây.... Ô ô ô, nếu ông không ra, tôi liền đem nơi này san thành bình địa, ách ô ô...... Còn có, con của ông, Thiếu Đình nếu là không thể tỉnh lại, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô, ô ô ô ô......"

Jack ôm Bạch Trục Nguyệt đi theo sau Thu Tiểu Quân, bỗng nhiên phát hiện thân thể Bạch Trục Nguyệt giật giật, vội vàng đặt cô trên mặt đất, lắc lắc bả vai, "Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, cha cô ở đâu?"

Một lát sau, Bạch Trục Nguyệt chậm rãi mở mắt, suy yếu nói: "Ở tầng hầm ngầm...... Chốt mở tầng hầm ngầm ở phòng bếp, bên trái trên vách tường."

...

Tầng hầm ngầm diện tích rất lớn, bên trong bày đủ loại thiết bị, là phòng thí nghiệm bí mật của Bạch Hoa.

Thu Tiểu Quân lòng nóng như lửa đốt, ôm Mạc Thiếu Đình tiến vào, "Bạch Hoa, Bạch Hoa...... Ông ra đây......"

Bạch Hoa ở trong này nghe được thanh âm Thu Tiểu Quân, từ phía sau một dãy toàn thiết bị đi ra, thấy cô ôm một người đàn ông hơi thở thoi thóp, mặt đầy kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Jack cũng ôm Bạch Trục Nguyệt bước nhanh đến, nhìn thấy ông thì lập tức thảy Bạch Trục Nguyệt xuống trên mặt đất.

"Nguyệt Nguyệt?" Bạch Hoa thấy con gái mình cũng có bộ dáng như muốn chết đi, lo lắng vội vàng bước lên, "Con gái của tôi làm sao vậy?"

"Chính ông hỏi cô ấy đi." Jack thanh âm lạnh lùng nói.

Bạch Hoa nghi hoặc khó hiểu, tay trái nâng nửa người trên Bạch Trục Nguyệt dậy, tay phải ẩn ẩn run rẩy khẽ vuốt khuôn mặt Bạch Trục Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, nói cho ba, phát sinh chuyện gì?"

"Ách ngô ~ ba, con thương tổn người đàn ông con yêu nhất." Bạch Trục Nguyệt nhìn Mạc Thiếu Đình bị Thu Tiểu Quân ôm, con mắt ướt ướt, suy yếu khó chịu nói, "Ba, con cầu ba một chuyện, xin ba nhất định đáp ứng."

"Nguyệt Nguyệt, con nói, chỉ cần ba có thể làm được, ba nhất định đáp ứng."

"Nhất định phải cứu sống học trưởng con yêu nhất. Còn có, làm em gái Thu Tiểu Quân sống trở lại."

Nghe đoạn sau, Bạch Hoa giật mình, "Nguyệt Nguyệt, yêu cầu thứ nhất, ba có thể đáp ứng con, nhưng yêu cầu thứ hai, ba làm không được, ba thật vất vả mới làm con trọng sinh, sao lại có thể..."

"Ba, ba làm con trọng sinh, chính là tước đoạt quyền sinh tồn của Thu Tiểu Hi." Cô chua xót cười cười, nước mắt chảy xuống, khổ sở nói, "Làm như vậy là không đúng... Hiện tại, con mới biết được, vì sao học trưởng trước kia không thích con, trước kia con không có tốt đẹp, nội tâm con chỉ tràn ngập tà ác."

Nghe được lời nói Bạch Trục Nguyệt, Thu Tiểu Quân bắt đầu tha thứ cho sai lầm của cô, biết cô thật yêu Mạc Thiếu Đình, nguyện ý vì hắn từ bỏ sinh mệnh, cũng nguyện ý trả lại sinh mệnh cho em gái mình. Nội tâm cô thật cảm động, tay ôm Mạc Thiếu Đình ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Trục Nguyệt, "Trục Nguyệt... lúc này cô rất đẹp, cho dù bên ngoài, hay nội tâm... Tôi, tôi cảm ơn cô..."

"Thu Tiểu Quân, cô không cần nói cảm ơn tôi." Bạch Trục Nguyệt rưng rưng cười, cảm thấy thật kỳ diệu, sống hơn hai mươi năm chỉ có lúc này mới cảm thấy là vui sướиɠ nhất, "Hơn hai năm trước là tôi không tốt, say rượu lái xe, là tôi kêu cô lên xe, cô mới bị mất đi sinh mệnh quý giá."

"Trục Nguyệt, cô không cần nói như vậy." Thu Tiểu Quân trong mắt nước mắt mênh mông, "Ngày đó cô kêu tôi lên xe, cô là xuất phát từ hảo ý. Tôi... thực cảm tạ cô ngày hôm đó. Nếu không có cô, tôi sẽ không biết được Thiếu Đình, sẽ không biết được Jack, cũng sẽ không biết được Hoa Khôi, càng sẽ không biết Kiện Vũ cũng yêu tôi... Là cô, là cô thay đổi vận mệnh bình thường của tôi..."

"Ô ~ ha hả......" Bạch Trục Nguyệt cười ra nước mắt, giương cặp mắt đã bắt đầu mờ đi nhìn Bạch Hoa, "Ba, tạm biệt, nếu có thể đầu thai chuyển thế, kiếp sau con sẽ lại làm con của ba. Hy vọng ba không cần quá chuyên chú thực nghiệm của mình mà mất đi con cùng mẹ."

"Nguyệt Nguyệt......" Nghe lời này, Bạch Hoa áy náy đến cực điểm, nước mắt cũng bắt đầu chảy.

Một khắc cuối cùng, Bạch Trục Nguyệt đôi mắt niệm niệm nhìn chăm chú mặt Mạc Thiếu Đình hôn mê bất tỉnh, "Tạm biệt, người em yêu nhất... Học trưởng..." Hơi thở mong manh nói xong, khóe miệng mang theo ý cười, nhắm mắt lại, linh hồn bám vào trên người Thu Tiểu Hi chậm rãi tiêu tán.

"Trục Nguyệt, nếu có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta có thể làm chị em." Thu Tiểu Quân nhìn linh hồn cô tiêu tán, chảy nước mắt chân thành nói, "Trục Nguyệt, đi đường...... bình an......"

Nhìn Bạch Trục Nguyệt tiêu tán linh hồn, Jack cũng rưng rưng, ngay sau đó đi đến bên người Thu Tiểu Quân, vươn tay ôn nhu ôm lấy bả vai cô, phảng phất như âm thầm trợ lực cho cô.

...

Tại nhà Hạ Tiểu Thỏ......

Đêm đó 9 giờ, Âu Dương Kiện Vũ cố hết sức lực mới đem Mạc Hoa Khôi bị Jack dọa ngất trở về nhà.

"Kiện Vũ, em con làm sao vậy?" Hạ Tiểu Thỏ thấy thế, nghi hoặc lo lắng.

"Mẹ, em con không có gì, chỉ là ngủ rồi mà thôi." Âu Dương Kiện Vũ có chút mất tự nhiên nhàn nhạt cười nói, sau đó đem Mạc Hoa Khôi vào phòng ngủ, đóng lại cửa phòng, thảy hắn lên giường, lấy một ly nước lạnh hắt lên mặt hắn.

"Khụ ~ khụ ~"

Mạc Hoa Khôi không phải bị hôn mê sâu, bị hắt nước, hắn ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại, hồi tưởng lại ở bờ cát nhìn thấy Thu Tiểu Quân trong nháy mắt biến mất trước mắt mình, cùng với Jack lộ ra bộ mặt quỷ hút máu, trong lòng như cũ còn sợ hãi, "Anh, Tiểu Quân sao có thể là quỷ?"

Âu Dương Kiện Vũ nhíu nhíu mày, "Em, những việc không thể tưởng tượng đó, chúng ta tận mắt nhìn thấy, không phải do chúng ta không tin." Nói xong, đi đến cửa sổ sát đất, ngẩng đầu tràn ngập phiền muộn nhìn bầu trời đầy sao ...... Tiểu Quân, em hôm nay cùng Jack cho chúng ta kinh ngạc quá lớn.

Chỉ chốc lát, Mạc Hoa Khôi xuống giường, nhìn bóng dáng hắn, có chút không xác định hỏi: "Anh, anh thật sự yêu cô ấy sao?"

"Phải, anh thật sự yêu cô." Âu Dương Kiện Vũ gật đầu, thanh âm hơi trầm xuống trả lời nói, "Còn em?"

"Em đương nhiên cũng là thật sự yêu cô ấy." Hắn không chút do dự nói, lặng im một hồi, lại hỏi: "Anh, hiện tại anh biết cô ấy là một nữ quỷ, anh vẫn còn yêu sao?"

"Mặc kệ cô ấy là người hay là quỷ, anh đều yêu." Âu Dương Kiện Vũ lại lần nữa khẳng định, nói đến đây, thân mình hơi hơi chuyển, quay về phía Mạc Hoa Khôi, hơi mang ý cười bổ sung nói: "Bởi vì cô ấy là Thu Tiểu Quân, là người độc nhất vô nhị trên thế giới này, anh không thể không yêu."

Mạc Hoa Khôi ngơ ngác, rồi cũng cười cười, "Anh, em cũng vậy." Vừa nói, vừa tiến đến gần Âu Dương Kiện Vũ, "Anh, anh có để ý cùng em, còn có Jack, cùng Mạc Thiếu Đình, cùng nhau có được cô ấy sao?"

"Giống như các ba của chúng ta, cùng có chung mẹ, có gì không tốt?" Âu Dương Kiện Vũ trước tự hỏi, sau đó nhìn lên vầng trăng được trăm ngàn ngôi sao vây quanh, thông suốt hỏi lại.

"Ha hả a......" Mạc Hoa Khôi minh bạch ý tứ của anh mình, cười đi đến bên người Âu Dương Kiện Vũ, ngẩng đầu, đôi tay cắm túi cùng hắn cộng đồng thưởng thức cảnh đẹp trăng và sao.

...

Để làm Mạc Thiếu Đình cùng Thu Tiểu Hi tỉnh lại, Bạch Hoa phí không ít tâm tư, liên tục ba ngày không rời khỏi phòng thí nghiệm.

Mạc Thiếu Đình cùng em gái một ngày chưa tỉnh lại, tâm Thu Tiểu Quân không thể buông, đồng dạng ba ngày không rời khỏi phòng thực nghiệm, đi theo sau Bạch Hoa làm trợ thủ của ông.

Jack liều mình bồi theo cô, Thu Tiểu Quân không ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn cũng không ra, cô khẩn trương, hắn so với cô càng khẩn trương, cô ưu thương khổ sớ, hắn cũng sẽ ưu thương khổ sở.

Không phụ lòng người, trải qua mấy ngày nỗ lực, phần lưng miệng vết thương trên lưng Mạc Thiếu Đình rốt cuộc khép lại, sắc mặt cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.

"Cậu ta hôm nay sẽ tỉnh lại, các người có thể đem cậu ra mang ra ngoài phòng thí nghiệm." Bạch Hoa sờ sờ mạch Mạc Thiếu Đình, nói với Thu Tiểu Quân và Jack.

"Vâng."

Nghe ông nói như vậy, Thu Tiểu Quân lúc này mới hơi yên tâm, nhưng khi nghĩ tới em gái, tâm vừa buông nhẹ một chút lại nặng nề lên, "Chú Bạch, em gái con thì sao? Khi nào em sẽ tỉnh?"

"Tình huống cô ấy đặc thù một chút, ít nhất phải trên giường trị liệu thuốc một tháng mới có thể tỉnh lại." Bạch Hoa trầm giọng nói, "Đối với em gái của con, ta thật sự xin lỗi, lúc trước vì muốn làm con gái ta trọng sinh, tìm được cô rồi chế tạo cô ấy, làm cho con hiểu lầm cô tự sát."

"Chú Bạch, chỉ cần em gái con có thể tỉnh lại, chuyện này con sẽ không truy cứu." Cô rộng lượng nói, "Con muốn biết, để làm Trục Nguyệt trọng sinh, vì sao chú tìm em gái con?"

"Bởi vì con cùng em gái con có nhóm máu hi hữu. Loại máu hi hữu này, toàn thế giới tìm ra không được mấy người, mà chỉ có loại máu này, ta mới có thể thành công làm cho con chết đi có thể trở thành quỷ, hoặc là, để cho linh hồn người khác dựa vào thân thể đó mà sống sót."

"Con và em gái có nhóm máu hi hữu?" Cô có chút kinh ngạc, "Nói như vậy, con cùng em gái rất có giá trị nghiên cứu?"

"Ha hả, có thể nói như vậy." Bạch Hoa cười gật gật đầu.

Cô nhíu nhíu mi, tràn ngập đề phòng, lo lắng, "Vậy chú......"

"Ha hả, con yên tâm đi, ta sẽ không nghiên cứu gì đó trên người các con nữa, ta đã già rồi, sẽ không làm nghiên cứu gì thêm." Bạch Hoa nhìn ra cô đang lo lắng cái gì, ngắt lời cô, hơi nghẹn ngào, "Thu Tiểu Quân, con cùng con gái của ta biết nhau âu cũng là một duyên phận, con và ta biết nhau cũng là một loại duyên phận, hiện tại Trục Nguyệt đã rời ta mà đi, ta hy vọng con có thể làm con gái của ta, con thấy sao?"

Thu Tiểu Quân nghĩ nghĩ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: "Chú Bạch, con có bộ dáng Trục Nguyệt, có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này đều là kiệt tác của chú, chú chính là phụ mẫu tái sinh của con, con kêu chú bằng ba, đây cũng là chuyện đáng làm."

"Ha hả a......" Bạch Hoa cười thoải mái.

Jack vào lúc này tiến đến bên tai Bạch Hoa, trộm cười hỏi: "Như vậy tôi có thể kêu người là cha vợ được không?"

"Ha ha ha......" Bạch Hoa cười thật sung sướиɠ, liên tục gật đầu, "Có thể có thể, đương nhiên có thể, a ha ha......"

Mặt Thu Tiểu Quân có điểm ngượng ngùng đỏ hồng, "Jack, anh cùng ba em nói gì đó?"

Jack cao hứng nhún nhún vai, "Đâu có nói gì, chỉ một ít chuyện đáng chê cười mà thôi."

"Chê cười?" Mặt cô hơi phiếm hồng, đi nhanh đến gần hắn, nâng tay lên nhéo vào lỗ tai hắn, "Hừ, em nói với anh, lỗ tai em rất thính, anh đừng cho là em không biết anh nói cái gì."

Lỗ tai bị cô nắm xả đến có chút đau, nhưng Jack lại cảm thấy thập phần hạnh phúc, cười một cái, miệng lưỡi trơn tru nói: "Bà xã, nếu biết rồi, vậy em còn hỏi làm gì?"

"Bà xã? Anh kêu ai bà xã?" Không biết sao, nghe được hai chữ "bà xã", cô vừa tức vừa buồn cười, cắn cắn môi, buông lỗ tai hắn ra, vung nắm tay lên đánh vào ngực hắn, "Đáng chết, không được kêu bà xã, chúng ta còn chưa có giấy hôn thú đâu..."

Jack nghẹn cười, vội vàng giả vờ đáng thương cầu cứu Bạch Hoa, "A, cha vợ, con gái cha đánh con rể cha a..."

"A ha ha ha...... Con rể ngoan, đánh là thương mắng là yêu, con gái của ta càng đánh càng chứng tỏ cô ấy yêu con, ha ha ha..." Bạch Hoa rất có kinh nghiệm, cười lớn.

Đúng lúc này, Mạc Thiếu Đình nằm trên giường tỉnh lại, nhìn đến hoàn cảnh xa lạ của mình, nghe được thanh âm vui vẻ của mọi người, nhíu nhíu mi, nghi hoặc động đậy, "Đây là đâu? Các người là ai?"

Đột ngột như vậy, Thu Tiểu Quân cấp tốc xoay người, nhìn về phía hắn đầu tiên.

"Thiếu Đình......" Cô kích động cực kỳ, nhanh như chớp đứng trước mặt hắn, nâng tay như trân như bảo vuốt ve mặt hắn, "Thiếu Đình, anh rốt cuộc tỉnh rồi, tốt quá, tốt quá."

"Thiếu Đình là ai? Cô lại là ai?" Mạc Thiếu Đình đột nhiên đẩy tay cô ra, nhìn cô, buồn bực hỏi.

"......" Thu Tiểu Quân choáng váng.

"Cha vợ, cậu ta... giả vờ mất trí nhớ sao?" Jack đi đến bên cạnh Bạch Hoa, nhìn Mạc Thiếu Đình xem Thu Tiểu Quân tựa như người xa lạ, có chút bất an hỏi.

Nét mặt Bạch Hoa đầy nếp nhăn, lộ ra chút xin lỗi, "Ta làm cho cậu ấy chính là phương pháp trị liệu XXX, loại trị liệu này sẽ mang đến một ít di chứng."

"Ý tứ, cậu ta sẽ mất trí nhớ?" Trán Jack đổ mồ hôi.

"Đúng vậy, bất quá, chỉ mất trí nhớ một đoạn thời gian." Bạch Hoa đáp.

Thu Tiểu Quân tràn đầy nước mắt, "Anh ấy rốt cuộc sẽ mất trí nhớ bao lâu?"

"Sẽ không quá một năm, nếu tình huống lạc quan, trong vòng một tuần sẽ nhớ lại ký ức."

"Hô ~" Jack thở dài nhẹ nhõm một hơi, có thể lĩnh hội tâm tình Thu Tiểu Quân lúc này, bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Thiếu Đình, giơ tay hơi hơi dùng sức gõ gõ đầu của hắn, giống như hung ác lạnh lùng nói: "Mạc Thiếu Đình, tiểu tử ngươi khôi phục ký ức nhanh lên, đừng làm cho Tiểu Quân khổ sở lâu, biết không?"

"Ngươi cư nhiên dám đánh đầu tôi?" Mạc Thiếu Đình đột nhiên trừng lớn đôi mắt.

"Cậu còn dám trừng tôi như vậy, tôi còn dám đánh đầu cậu." Jack lại lần nữa nâng tay lên, vừa nói vừa làm bộ như muốn đánh.

Mạc Thiếu Đình thấy thế, chậm rãi nâng lên hai tay.

Jack cho rằng hắn là muốn đánh trả, nhưng không nghĩ tới, hắn đột nhiên "oa" một tiếng khóc lớn.

"A ô ô ô, mẹ ơi, a ô ô ô, mẹ ơi, có người xấu đánh con, a ô ô, mẹ, mẹ, mẹ ở đâu, a ô ô......" Mạc Thiếu Đình hai tay gạt lệ khóc lớn, "A ô ô ô ~ a ô ô......"

"Thiếu Đình, anh tại sao lại khóc?" Thu Tiểu Quân vẻ mặt nghi hoặc.

Mạc Thiếu Đình bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, đem nước mắt bôi trên người cô, "A ô ô, mẹ, cái chú này hư, chú khi dễ con, a ô ô ô...... A ô ô...... Mẹ, con sợ, a ô ô ô......"

Ách, hắn kêu mình là mẹ?

"......" Thu Tiểu Quân lại một lần ngốc rớt.

Jack quay lại lần nữa tìm kiếm giải thích, nhìn về phía Bạch Hoa, "Cha vợ, đây lại là tình huống như thế nào?"

"Đây cũng là di chứng." Bạch Hoa lại lần nữa có chút xin lỗi trầm giọng nói, "Chỉ số thông minh của cậu ta, trong chốc lát sẽ dừng lại ở năm tuổi, trong chốc lát sẽ dừng lại ở mười lăm tuổi, trong chốc lát lại sẽ dừng lại ở 25, 35 đến 95 tuổi."

"A?" Thu Tiểu Quân mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.