Ăn sáng xong, Mạc Hoa Khôi liền kéo Thu Tiểu Quân vào phòng ngủ trước kia hắn ở.
Phòng ngủ hắn bố trí thật đẹp, từ cửa sổ đã có thể nhìn thấy biển rộng. Thu Tiểu Quân nhìn chung quanh một chút, nâng tay lên sờ sờ cái trán đã hết nóng, vẫn còn chút lo lắng hỏi: "Hoa Khôi, hiện tại đầu còn đau không?"
"Không đau, chính là có điểm mệt, rất muốn ngủ." Mạc Hoa Khôi lắc đầu, ôm eo thon nhỏ, nhìn khuôn mặt cô, hơi hơi mỉm cười nói.
"Vậy anh ngủ đi."
"Ừ, anh muốn em ngủ với anh." Nói những lời này, hắn ôm cô chặt hơn nữa.
"Hoa Khôi, như vậy không tốt, hiện tại là ban ngày, mình anh đi ngủ đi, em đi ra ngoài nói chuyện với mẹ của anh." Cô nghĩ nghĩ, có điều cố kỵ nói.
Hắn không cho là đúng, mỉm cười, "Trục Nguyệt, không có sao, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, người nhà của anh tuyệt đối đều ngủ chung." Nói xong, hắn mặc kệ cô có nguyện ý hay không, đem chặn ngang bế cô lên, hướng tới cái giường lớn cách đó không xa.
Đem bế cô lên giường, hắn lập tức cởi bỏ quần áo.
"Uy, anh làm gì? Vì sao cởi hết đồ ra?" Thu Tiểu Quân thấy thế, nhanh chóng ngồi dậy, nhìn hắn đã thoát hết đồ trên người, vẻ mặt buồn bực hỏi.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, sau đó nhìn cô, cười đến tà mị lại dâʍ đãиɠ, "Hắc hắc, Trục Nguyệt, em sao lại khẩn trương vậy? Chẳng lẽ, sợ anh lại ăn em sao?" Vừa nói vừa bò lên giường, ôm cô vào trong ngực, "Đừng khẩn trương, nhẹ nhàng thôi, anh chỉ có thói quen ngủ lõa thể."
A? Thật là như vậy sao?
Thu Tiểu Quân nhíu mày, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, thầm cảm thấy buồn cười nhưng vẫn duy trì thái độ hoài nghi... Hừ, Mạc Hoa Khôi, anh cho rằng em còn không hiểu anh sao? Em ở trong lòng anh, em không tin anh không làm loạn.
Mạc Hoa Khôi nhắm mắt lại, thoạt nhìn giống như thật sự ngủ rất quy củ, nhưng hai phút sau, đôi tay hắn bắt đầu ngứa, vói vào trong váy cô, chậm rãi vuốt ve da thịt trơn bóng như tơ lụa...
Cảm nhận được cái vuốt ve nà, Thu Tiểu Quân không nhịn được muốn cười, cô nâng bàn tay lên, nắm chặt bàn tay xấu xa kia, giả vờ buồn bực hỏi: "Mạc Hoa Khôi, tay anh đang làm gì?"
Mạc Hoa Khôi lúc này mới mở mắt, đô đô miệng, thật vô tội lắc lắc đầu, "Tay anh không làm gì cả, anh chỉ là đang ngủ, vừa rồi đã ngủ rồi."
"......" Cô cực kỳ vô ngữ.
Tiếp theo, Mạc Hoa Khôi lại nhắm hai mắt lại, như cũ, hai phút sau, tay kia lại một lần bất an, sờ soạng chỗ mẫn cảm trên người cô.
Ách, có câu nói nói rất đúng, không thể nhịn thì đừng có nhịn!
Hắn sờ như vậy, trên người Thu Tiểu Quân cũng vô pháp ngăn cản trào ra từng đợt cảm giác, đôi mắt cô trợn lên, đột nhiên xoay người, đem hắn đè chặt dưới thân, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cố ý hung tợn nói: "Mạc Hoa Khôi, anh lại sờ loạn nữa, em sẽ đem anh cho hồn phi phách lạc, anh tin hay không?"
Cô Thu Tiểu Quân là một con quỷ không sợ ánh mặt trời, cũng không cần uống máu, đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi cô nha. Cho dù đêm qua cơ hồ vẫn luôn cùng hắn ân ân ái ái cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, giờ phút này cho dù lại lần nữa cùng hắn mất hồn vài lần, sợ là cũng không mệt mỏi gì.
Mạc Hoa Khôi suy nghĩ một chút, nhìn cô rồi nghẹn cười lắc đầu, "Trục Nguyệt, anh không tin ~ ách ~" nào biết giọng nói còn chưa xong, miệng đã bị đôi môi anh đào lấp xuống...
Cô nồng nhiệt như vậy, trong lòng hắn không ngăn được ngọt ngào cùng hưng phấn. Khi môi cô vừa mới chạm lên môi hắn, hắn liền chủ động mở miệng ra, hoan nghênh con rắn nhỏ kia ngọt ngào xâm lược...
...
Mạc Thiếu Đình chỉ biết Thu Tiểu Quân ở Dương quốc, tin tức khác hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn biết, nếu giống như ruồi nhặng tìm lung tung chỉ sợ tìm mười năm vẫn không biết Thu Tiểu Quân ở đâu, cho nên hắn thương lượng với Âu Dương Kiện Vũ đi về nhà, nhờ ba người cha có quyền có thế ở Dương quốc giúp đỡ, hy vọng mượn nhờ thế lực cùng ảnh hưởng của họ hỗ trợ tìm Thu Tiểu Quân.
Âu Dương Kiện Vũ đã lâu không về nhà, hơn nữa hắn cũng thập phần muốn tìm Thu Tiểu Quân, cho nên sau khi Mạc Thiếu Đình nói với hắn việc này, Âu Dương Kiện Vũ không do dự đáp ứng ngay. Giữa trưa cùng mang Mạc Thiếu Đình và Jack về căn nhà bên bờ biển.
Vừa mở cửa vào nhà, Âu Dương Kiện Vũ thấy ngay trên ban công phòng khách Hạ Tiểu Thỏ đang tập yoga, hắn cười nói: "Mẹ, con đã về."
Lúc này trong nhà chỉ có Hạ Tiểu Thỏ, ba người chồng của bà cùng với chồng sắp cưới Đông Phương Tuyết Dạ đều đã ra ngoài.
Đột ngột nghe tiếng, bà nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy hắn, cực kỳ cao hứng, cười rạng rỡ, vội vàng dừng việc tập, nhanh chân bước tới chỗ hắn, "A, Kiện Vũ, con cũng đã trở về?"
Nhìn đến Mạc Thiếu Đình, bà vừa mừng vừa sợ, "Ha hả, Thiếu Đình, hoan nghênh con tới đây, đây là lần đầu tiên sau khi con lớn lên tới nhà của chúng ta."
Nhìn đến người màu da tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ dị thường Jack, trên mặt bà toàn là nghi hoặc, "Kiện Vũ, vị này là...?"
"Chào dì, tôi là bạn của Kiện Vũ và Thiếu Đình, tôi tên là Jack." Jack lễ phép gật đầu chào.
"A, ha hả, hoan nghênh tới nhà của chúng ta." Hạ Tiểu Thỏ luôn luôn thật nhiệt tình hiếu khách, "Mời ngồi, không cần câu thúc."
Đợi Mạc Thiếu Đình cùng Jack đều ngồi xuống sô pha, Âu Dương Kiện Vũ nhìn mặt Hạ Tiểu Thỏ, thấp thỏm hỏi: "Mẹ, em trai con cũng đã trở lại sao?"
"Đúng vậy, tối hôm qua em con đã trở lại." Hạ Tiểu Thỏ khẳng định, cười.
"Thím, Mạc Hoa Khôi đang ở đâu?" Mạc Thiếu Đình cười cười, nhìn chung quanh một chút, sau đó nhìn Hạ Tiểu Thỏ khẩn trương hỏi.
"Ha hả, Khôi lúc này đang ở phòng ngủ ngủ rồi."
Bây giờ là ban ngày, hắn còn ở phòng ngủ ngủ? Chẳng lẽ hắn không vội đi tìm Thu Tiểu Quân?
Mạc Thiếu Đình thật nghi hoặc, hắn cẩn thận cân nhắc một hồi liền có cảm giác không ổn, "Thím, phòng ngủ của Hoa Khôi là phòng nào ạ?"
"Phòng bên kia." Hạ Tiểu Thỏ thành thật, tay chỉ chỉ gian phòng ngủ phía đông.
"Cháu đi gọi cậu ấy dậy." Thực mau hắn đứng lên khỏi sô pha, hướng tới phòng ngủ Mạc Hoa Khôi.
Jack thấy thế cũng đứng lên theo sát.
Ngay sau đó, Âu Dương Kiện Vũ cũng đứng dậy đuổi kịp, ba người bóng dáng đều đĩnh bạt, đều hoàn mỹ, nhìn qua, thật không ai thua kém ai.
Hạ Tiểu Thỏ đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đuổi theo bọn họ, ngăn họ lại, có chút ngượng ngùng cười nói: "Ha hả, Thiếu Đình, các con lúc này tốt nhất đừng đi quấy rầy, Khôi lúc này không phải ở phòng ngủ ngủ một mình."
"Không phải ngủ một mình trong phòng ngủ?" Lời này giống như có ẩn ý, cả ba người đàn ông nhìn nhau một cái, trăm miệng hỏi một lời.
"Đúng vậy, Khôi a, lúc này đang cùng người yêu cô Bạch Trục Nguyệt đang ngủ." Hạ Tiểu Thỏ cười gật đầu.
"A?" Ba người đàn ông kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống, tâm linh đều một bộ như tức giận, sốt ruột, lại như ăn phải dấm.
Bất quá, trong ba người, sắc mặt Mạc Thiếu Đình khó xem nhất, "Ách ~" hắn tức giận than một tiếng, lập tức vòng qua Hạ Tiểu Thỏ nhanh chóng chạy đến ngoài cửa phòng ngủ Mạc Hoa Khôi, không chút nghĩ ngợi liền dùng lực xoay then cửa.
Mạc Hoa Khôi giống như có dự kiến trước, sau khi kéo Thu Tiểu Quân vào phòng ngủ liền khóa trái cửa lại, cho nên mặc kệ Mạc Thiếu Đình nắm xoay then cửa thế nào cũng mở không ra.
Mạc Thiếu Đình vừa tức vừa gấp, hàm răng cắn chặt, lập tức dùng sức gõ cửa, hơn nữa vừa gõ cửa vừa gào lên, "Mạc Hoa Khôi, cậu mở cửa, lập tức ra đây... Cái tên gia hỏa ích kỷ này, tìm được Thu Tiểu Quân rồi, cư nhiên cũng không cho tôi biết một tiếng... Thật đáng giận..."
Jack là người khai sáng tư tưởng nhất trong bọn họ, Thu Tiểu Quân đồng thời có mấy người đàn ông, hắn cũng không phản đối gì, nhưng lúc này nghĩ đến Mạc Hoa Khôi rất có thể đang ôm ấp Thu Tiểu Quân bên trong ân ân ái ái, trong lòng hắn cũng có chút chua chát. Hắn nghĩ nghĩ rồi cũng vòng qua Hạ Tiểu Thỏ, đi nhanh đến bên cạnh Mạc Thiếu Đình, "Mạc Thiếu Đình, cậu tránh ra, để cho tôi." Trầm giọng nói xong, tay duỗi ra, âm thầm dùng sức, đột nhiên đem cửa phòng ngủ đẩy ngã.
"Đông ~" Ván cửa ngã xuống đất, thanh âm có chút chói tai, Hạ Tiểu Thỏ nhìn xem cửa bị đẩy xuống, trên mặt không thể tưởng tượng được, ngay sau đó ngẩng đầu, không thể lý giải nhìn Âu Dương Kiện Vũ, "Kiện Vũ, người bạn này của con sức lực cũng thật lớn? Vì sao mẹ nói Hoa Khôi cùng bạn gái đang trong phòng ngủ ngủ, hai người bọn họ lại phản ứng mạnh như vậy?"
Âu Dương Kiện Vũ không nói chuyện, mặt ảm đạm, đôi mắt tràn ngập ưu thương cùng khẩn trương nhìn hướng phòng ngủ Mạc Hoa Khôi.
"Kiện Vũ, sắc mặt con sao khó coi như vậy?" Từ vẻ mặt của hắn, Hạ Tiểu Thỏ như nhìn ra chút manh mối, trong lòng lo lắng, "Quan hệ các con, có phải hay không có chuyện gì thật phức tạp?"
"Mẹ......" Hắn khó xử lên, đầu óc loạn loạn, tình cảm của bọn họ cùng Thu Tiểu Quân, hắn không biết nên nói như thế nào, cũng không biết có nên nói hay không.
"Nói đi, ta là mẹ con, đừng gạt mẹ chuyện gì." Hạ Tiểu Thỏ đề cao âm lượng, nhăn mày lại, lộ ra vẻ người mẹ uy nghiêm.
"Mẹ, bọn họ hai người, đều...... yêu người phụ nữ của em con." Hắn khó chịu, do dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra chuyện này.
Nghe vậy, tâm Hạ Tiểu Thỏ lộp bộp nhảy dựng, kinh ngạc sửng sốt, nhìn chằm chằm Âu Dương Kiện Vũ, thần sắc dị thường, "Kiện Vũ, vậy còn con? Có phải con cũng giống như họ, cũng yêu cô gái em trai con yêu phải không?"
"Mẹ...... Đúng vậy." Kỳ thật, đây là một vấn đề làm người khó mở miệng, nhưng hắn cuối cùng vẫn gật đầu, lựa chọn thành thật khai báo, "Con cũng giống bọn họ, yêu cô ấy."
"......" Hạ Tiểu Thỏ không nói gì, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng.