"Đúng vậy." Mạc Thanh Nhã liên tục gật đầu, "Chính là, cô ta không có chết, trên người một chút vết thương cũng không có."
Cầm dao đâm cô ấy rất nhiều dao, cô không chết, cũng không bị thương?
Đây là cái gì?
Mạc Thiếu Đình nghe được vậy, vừa nôn nóng lại tức giận, khẽ cắn môi, một tay đẩy cô ta ngã ra đất, phân phó với Tiểu Ngô cùng a K: "Đem cô ấy nhốt lại."
Tiểu Ngô cùng a K gật đầu, lập tức tiến lên, một trái một phải kéo Mạc Thanh Nhã từ dưới đất lên.
Mạc Thanh Nhã khẩn trương, "Thiếu Đình ca, anh phải tin tưởng em, em nói đều là sự thật, Bạch Trục Nguyệt tiện nhân kia thật là quỷ mà."
"Đúng là nói bậy, nhanh lên đem cô ấy mang đi." Lời nói của cô ta, Mạc Thiếu Đình một chữ cũng không muốn nghe, vừa hướng đi ra ngoài, vừa móc điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Thu Tiểu Quân.
Chưa quá một hồi chuông, Thu Tiểu Quân đã tiếp điện thoại, "Thiếu Đình..."
Hắn nghe được giọng cô, lúc này mới yên tâm, "Bảo bối, Mạc Thanh Nhã hôm nay có phải đến tìm em không?"
"Đúng vậy, cô ấy có đi tìm em." Thu Tiểu Quân ở đầu kia điện thoại thật thà nói, "Em mở cửa, cô ấy vừa thấy liền mắng em, không chỉ mắng em là hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn đàn ông, còn mắng em là quỷ."
"Bảo bối, chuyện này anh thật xin lỗi." Hắn nhíu nhíu mày nói, "Anh cam đoan với em, về sau sẽ không phát sinh loại sự tình như vậy nữa."
"Ha hả, Thiếu Đình, em tin tưởng anh." Đầu kia điện thoại, cô rất vui lòng nói.
"Em lúc này đang ở nhà sao?"
"Phải, ở nhà."
"Anh lập tức đến tìm em." Hắn thật nhớ cô, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy cô.
"Không cần gấp, hôm nay bị Mạc Thanh Nhã quấy nhiễu như vậy, em muốn lúc này ở yên lặng một chút." Thu Tiểu Quân lập tức nói, "Tối hôm nay chúng ta gặp nhau đi, chúng ta không phải nói đêm nay gặp mặt tại Yến Vĩ Điệp sao?"
"...... Vậy được rồi, chúng ta buổi tối gặp."
Hắn tôn trọng cô, để ý tới cô, lúc này cô nói gì hắn cũng chiều ý, cô nói thế này hắn cũng sẽ chịu đựng không đi đến quấy rầy.
Tắt điện thoại, hắn đi vào phòng Mạc Thanh Nhã, vừa vào cửa lại nghe được Mạc Thanh Nhã nói tới Bạch Trục Nguyệt là quỷ, ánh mắt của hắn trở nên âm trầm đến đáng sợ.
"Thiếu Đình ca, hồ ly tinh Bạch Trục Nguyệt là quỷ, một ngày nào đó cô ta sẽ hại tới anh." Mạc Thanh Nhã vừa nhìn thấy hắn liền bước nhanh chạy đến, nếu không phải Tiểu Ngô cùng a K kịp thời túm chặt lại, cô ta đã có thể ôm chặt lấy hắn, "Thiếu Đình ca, em không nói sai, Bạch Trục Nguyệt thật là quỷ, mặt cô ta thật khủng khϊếp, cô ta..."
Đã nói chuyện với Thu Tiểu Quân, lời nói này của cô ta, Mạc Thiếu Đình một chữ cũng không tin, lạnh nhạt nhìn sắc mặt dị thường của cô ta, hướng Tiểu Ngô cùng a K lạnh giọng ra lệnh: "Không cần đưa cô ta xuất ngoại, lập tức đưa vào bệnh viện tâm thần."
"Vâng, điện hạ." Tiểu Ngô cùng a K gật gật đầu, lập tức hai bên trái phải giữ chặt Mạc Thanh Nhã đưa ra hướng cửa.
"Ách ô ô, Thiếu Đình ca, em không có điên, tinh thần em không có vấn đề." Mạc Thanh Nhã gấp đến độ khóc ré lên, bị hắn hiểu lầm tinh thần mình xảy ra vấn đề, trong lòng cô ta khổ sở cực kỳ, từng đợt, từng đợt quặn đau, "Ô ô... Ta không cần đi bệnh viện tâm thần, ách ô ô, Bạch Trục Nguyệt là quỷ, Bạch Trục Nguyệt là quỷ, ta không có nói bậy...... Ách ô ô...... Các ngươi buông ta ra, ta không điên...... Ách ô ô......"
...
Thời điểm Thu Tiểu Quân nói chuyện điện thoại với Mạc Thiếu Đình, Jack vẫn ở bên người cô. Đoán được cô cùng hắn khẳng định cũng có loại quan hệ này, khi nghe được hai người nói điện thoại với nhau, khuôn mặt hắn tuy rằng không có biểu tình gì đặc biệt nhưng tâm lý lại có ít nhiều điểm không thoải mái.
Treo điện thoại, Thu Tiểu Quân quay đầu lại nhìn thấy hắn không chớp mắt, bĩu môi, thầm cảm thấy buồn cười: "Như thế nào, ghen tị à?"
"Không có." Hắn dương dương khóe miệng, giống như không sao cả nói, "Một nữ quỷ thì phía sau như thế nào lại có thể chỉ có một người đàn ông."
"A, vậy anh là quỷ hút máu, nếu anh nói như vậy, ý chính là phía sau một nam quỷ hút máu khẳng định có vô số phụ nữ sao?"
"Không, anh đâu có nói như vậy." Nghe vậy, hắn tức khắc lộ ra một bộ biểu tình oan uổng, "Làm quỷ hút máu lâu như vậy, anh cũng chỉ có em là người phụ nữ duy nhất mà thôi."
"Nói dối." Cô mới là không tin hắn đâu.
"Trục Nguyệt, là thật sự, anh không lừa em." Thấy cô lộ ra vẻ không tin, hắn có điểm nóng nảy, hai tay ôm bả vai cô, bảo đảm nói, "Anh thà thiếu chứ không ẩu."
Cô có chút nghẹn cười, "Được rồi được rồi, em tin tưởng anh." Nói xong câu đó, lôi kéo hắn, tâm tình thật tốt đứng lên, "Đi qua nhà anh đi, đem kem chống nắng đặc chế của anh cho em một ít, để em dưới ánh mặt trời cũng được tiêu tiêu sái sái."
"Ha ha ha, không thành vấn đề." Hắn cười nói, "Thứ tốt của anh, anh tuyệt đối nguyện ý cùng san sẻ với em."
...
Tới nhà, Jack đem cô vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ của hắn rất lớn, dựa vào một mặt tường đầy các ngăn tủ, bên trong tất cả đều là kem chống nắng do hắn nghiên cứu chế tạo ra.
Hắn lấy ra một lọ, kéo cô ngồi lên giường, cẩn thận bôi kem lên mặt, lên cổ, cùng toàn bộ làn da của cô.
"Trục Nguyệt, em trong lòng rốt cuộc cất giấu chuyện gì vậy?" Đang bôi kem, hắn nhìn mặt cô, thật ôn nhu hỏi, "Chúng ta hiện tại đã là loại quan hệ này, em nguyện ý nói cho anh nghe một chút được không?"
Thu Tiểu Quân không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, cô sửng sốt một giây mới cười lắc đầu, "Em...... Trong lòng em không giấu chuyện gì."
"Vậy trong tủ đầu giường có ảnh chụp là chuyện xưa gì? Trên ảnh chụp hai người phụ nữ đó là ai?" Cô che dấu như thế nào cũng không gạt được đôi mắt của hắn.
"Sao anh biết đến bức ảnh trong ngăn kéo?" Nghe được lời này, sắc mặt cô lập tức thay đổi, "Anh không được phép của em mà lục lọi đồ của em?"
"Anh không lục ngăn kéo của em, là tối hôm qua lúc em khóc, anh thấy được trên tay em tấm ảnh chụp." Sợ cô hiểu lầm, hắn vội vàng gấp giọng giải thích.
"......" Thu Tiểu Quân trầm mặc, lúc này, mọi việc chôn dấu trong lòng, về cừu hận của em gái mình, cô không biết có nên nói cho hắn nghe không.
"Nói cho anh nghe, có được không?" Hắn nắm chặt tay cô, thâm tình lại thành khẩn, "Trên thế giới này, chỉ có anh hiểu em nhất."
Đúng như vậy, xác thật là dạng này, bọn họ hai người đều là khác với thế giới loài người, cô hiểu được tịch mịch của hắn, hắn hiểu được sinh hoạt của cô. Hai người mở lòng, trợ giúp cho nhau, cho nhau ấm áp mới có thể sinh hoạt được ở cái thế giới nguyên bản không thuộc về họ.
Suy nghĩ vài phút, cô quyết định nói cho hắn nghe về em gái, nghĩ đến ngày đó mình trở về nhà, nhìn đến thi thể đã hôi thối của em gái, trong lòng khó chịu lại chua xót, đôi mắt nhịn không được đã ướt đẫm, "Bức ảnh kia có hai người, là em cùng em gái của em."
"Em và em gái?" Jack kinh ngạc lại nghi hoặc, trong lòng nghĩ, bức ảnh kia rõ ràng không có cô ấy, cô ấy như thế nào lại nói là mình và em gái, chẳng lẽ, cô ấy đã phẫu thuật chỉnh dung?
Thu Tiểu Quân biết hắn nghi hoặc cái gì, ấp ủ một hồi cảm xúc, rồi thuật lại tai nạn xe cộ kia, cùng với việc Bạch Hoa đem con gái đổi mặt với mình, biến mình thành quỷ, nhất nhất đều cho hắn biết.
"Nguyên lai, tên em chân chính gọi là Thu Tiểu Quân?" Jack nghe minh bạch, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
"Đúng." Cô đạm cười gật gật đầu.
"Ha hả, anh từ đây về sau kêu em Tiểu Quân được không?"
"Được chứ, được chứ." Cô ước gì người khác gọi đúng tên của mình.
"Tiểu Quân." Hắn lập tức kêu lên, kêu đến thật ý nhị.
"Vâng." Nghe hắn gọi ôn nhu như vậy, thân thiết lại thâm tình như vậy, trong lòng cô tức khắc có loại kích động cùng cảm động không nói nên lời.
"Nói chuyện em gái của em đi?" Hắn muốn biết càng nhiều chuyện của cô, cười một cái lại hỏi tiếp, "Em gái của em hiện ở đâu, cô ấy có khỏe không?"
Nói đến em gái, trong lòng cô lại đặc biệt khó chịu, "Em gái của em... đã chết, ngày em trở về quê hôm ấy đã thấy thi thể thối rữa của em gái."
"Ách, thực xin lỗi." Hắn không nghĩ tới sẽ nghe đến chuyện khổ sở như vậy, vừa xin lỗi, vừa đem cô gắt gao ôm vào ngực.
"Không có việc gì." Cô hít hít cái mũi kiên cường nói, nhắm mắt lại ở trong ngực hắn một hồi, sau đó nói tiếp, "Cô ấy là tự sát mà chết, sở dĩ tự sát đều là do Mạc Hoa Khôi."
"Bởi vì Mạc Hoa Khôi?" Cái này làm cho Jack kinh ngạc không thôi.
"Đúng vậy, là bởi vì hắn, em gái em mới tự sát." Cô cũng không hy vọng là do Mạc Hoa Khôi, nhưng trong nhật ký của em gái xác thật nói chính là hắn, "Em gái em thật yêu hắn, nhưng hắn không yêu, lại vứt bỏ em ấy đi, làm em gái thống khổ đến nỗi tự sát, kết thúc sinh mệnh của mình... Cho nên, em phải dùng phương thức tương tự như vậy trả thù Mạc Hoa Khôi, làm hắn cũng phải nếm thử tư vị bị người yêu vứt bỏ."
Nghe đến những lời này, Jack bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch được tâm tình của cô. Hắn nhẹ nhàng thở dài, vuốt ve lưng cô, hy vọng có thể làm cô dễ chịu một chút.
Thời điểm khổ sở có người săn sóc bên cạnh mình, cảm giác thật sự rất tốt.
Buổi chiều, tâm tình của cô cuối cùng tốt hơn được một chút. Cùng với Jack cô đi về làng chài Thu sương, đi đến phần mộ của em gái, đem bó hoa bách hợp mà em thích nhất để ở trước mộ bia.
"Em gái, chị đến thăm em đây." Cô nhìn ảnh chụp của em trên bia mộ, mắt ướt đẫm nói, "Chị nói cho em biết một tin tốt, Mạc Hoa Khôi cũng đã bị nếm trải thương tổn bị người yêu ruồng bỏ. Chị tin tưởng, chị không ngừng cố gắng, hắn thật mau sẽ đi đến chỗ em, làm bạn với em."
Jack đứng bên cạnh cô, mỗi lời mỗi chữ cô nói, hắn đều nghe được rành mạch.
Nghe tới những lời cuối, hắn thật chấn kinh, mi ẩn ẩn nhăn lại, cái miệng đỏ đỏ cũng ẩn ẩn giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, muốn hỏi cái gì. Nhưng nhìn đến biểu tình khó chịu của cô, cuối cùng cái gì hắn cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
...
Buổi tối, Thu Tiểu Quân đi đến quán bar Yến Vĩ Điệp.
Jack cùng cô đi đến quán, hắn biết cô quyết tâm muốn báo thù cho em gái cho nên cũng không can thiệp gì, nhìn cô đi vào gian phòng thuê xa hoa rồi tự mình đi vào văn phòng.
Mạc Thiếu Đình gấp không chờ nổi muốn gặp cô, thật sớm đã chờ ở phòng thuê. Thấy cô tới, khuôn mặt tuấn tú lập tức lộ ra vẻ cao hứng tươi cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, "Bảo bối, tới đây ngồi."
Từ thời khắc bước vào cửa, trên mặt Thu Tiểu Quân vẫn luôn mang theo nụ cười mê người, ưu nhã bước tới ngồi bên người hắn, "Anh đến đây lúc nào?"
Hắn đương nhiên duỗi tay ra, ôm eo nhỏ, "Nửa giờ trước."
...
Hôm nay, quán vừa mở cửa, Mạc Hoa Khôi đã tới rồi. Hắn ngồi ở đại sảnh vị trí VIP, vừa uống rượu, vừa nhìn chằm chằm sân khấu đối diện.
Quán bar này có chuyện xưa của hắn, có Thu Tiểu Quân ai cũng không so sánh được, chuyện xưa cũ là kinh điển, chuyện xưa là hắn ở đây cùng hai người đàn ông tuyệt hảo, đối diện ở đây mà nhìn cô.
Có lẽ hắn, cùng hai người kia, cùng với cô, duyên phận, chuyện xưa, tất cả đều là từ nơi này bắt đầu.
Uống nhiều rượu quá, càng thêm thấy cảnh thương tình, trong ánh mắt hắn tràn ngập hồi ức đồng thời cũng tràn ngập thương cảm.
Hắn nhớ rõ cô vì cứu một người tên Lâm An An mà cởϊ qυầи áo ở trên sân khấu múa cột vô cùng gợi cảm, càng nhớ rõ bộ dáng dũng cảm kiên cường của cô, hết thảy mọi việc như rõ ràng trước mắt, lại có cảm giác thập phần xa xôi mờ ảo.
Một hơi uống vài bình rượu, hắn đã say, trời chưa đến đêm hắn đã ôm một vỏ chai rượu gục lên trên bàn. Cho nên hắn không nhìn thấy Mạc Thiếu Đình đi vào quán bar, cũng không nhìn thấy Thu Tiểu Quân cùng Jack cùng nhau tiến vào quán bar.
Ghé vào bàn ngủ được một giờ, hắn bị một người phục vụ đánh thức.
"Mạc tổng, điện thoại của ngài reo." Người phục vụ cong khom người, bên tai hắn hơi hơi lớn tiếng nói.
Hắn khó chịu dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, cầm lấy điện thoại, không nhìn đến ai gọi liền nhấn lấy nút nghe, "Ai đó? Không phải Bạch Trục Nguyệt thì đừng gọi cho ta."
"Đệ, là ta." Điện thoại đầu kia là Âu Dương Kiện Vũ.
"Ha ha ha..." Hắn cười rộ lên, "Ca ca, là anh à? Ha ha ha... Tới, tới đây uống rượu đi."
"Ngươi hiện tại ở đâu?" Biết tình huống hai ngày này của hắn, Âu Dương Kiện Vũ tràn đầy lo lắng.
"Ha hả ha ha, còn có thể tại ở đâu, ha hả, chỗ cũ gặp."
"Ngươi uống ít rượu thôi, ta lập tức lại đây."
"Ha hả ~ ha hả a ~ rượu là thứ tốt, nó có thể cho ta quên mất phiền não, quên mất thống khổ, ta làm gì muốn uống ít, ha hả ha ha, ca hẳn là kêu ta uống nhiều." Hắn trong mắt rưng rưng cười nói, gác điện thoại xong lập tức vẫy một người phục vụ, "Lại đây, lại, lại lấy cho ta một tá rượu ngon."
Người phục vụ kia đã gặp qua hắn cùng Mạc Thiếu Đình uống rượu nhiều lần với nhau, nghĩ đến hắn và Mạc Thiếu Đình quan hệ khẳng định không bình thường, anh ta đi đến trước mặt hắn, khom lưng hướng đến hắn, cười đầy vẻ chuyện nghiệp: "Mạc tổng, vị bằng hữu của người Mạc tiên sinh đang ở phòng thuê XX, ngài có muốn đi đến uống rượu cùng ngài ấy không?"
"Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh nào?" Hắn nghe được có điểm mơ hồ.
"Là người trước kia cùng ngài tới nơi này rất nhiều lần, cùng ngài uống rượu rất nhiều Mạc tiên sinh ạ."
"Mạc Thiếu Đình?" Hắn lập tức nhớ tới là ai, trong mắt cũng lập tức chứa đầy ngọn lửa phẫn nộ cùng oán hận, "Hỗn đản, cư nhiên còn dám tới nơi này."
Đột nhiên hắn ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía phòng thuê.
...
Phòng thuê XX.
"Bảo bối, chúng ta cùng hát bài "Luyến ái cao nhân", thế nào?" Mạc Thiếu Đình đi đến chỗ điều khiển, tâm tình thật vui vẻ.
"Được." Thu Tiểu Quân cảm thấy hát cái gì cũng được cả.
Chọn được ca khúc rồi, Mạc Thiếu Đình đi về kế bên cô, lấy microphone, tay ôm vòng eo cô, cùng nhau nghiêm túc hát lên.
"You~ chính là em... Hãy tới gần trong lòng ngực anh~ đừng giả vờ không để ý... là anh rất thích em..."
Lúc hai người hát đến cao trào, cửa đột nhiên bị người dùng lực đá văng ra, đột ngột như vậy, tiếng ca hai người đột nhiên im bặt, cả hai đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
Đá cửa đúng là Mạc Hoa Khôi, nhìn thấy Mạc Thiếu Đình thân mật ôm Thu Tiểu Quân, cảm thấy cực kỳ chói mắt, trong lòng lại khó chịu, lảo đảo nhanh chóng tiến lên, nghiến răng nghiến lợi siết cổ áo Mạc Thiếu Đình, phẫn nộ nói: "Mạc Thiếu Đình, ta xem ngươi là bằng hữu, là huynh đệ, ngươi lại đối với ta như vậy? Đoạt bạn gái của ta, ngươi đối đãi với huynh đệ, với bằng hữu như vậy sao?"
Đối với hắn, trong lòng Mạc Thiếu Đình có chút áy náy cùng xin lỗi, thấy hắn có vẻ như chó điên cắn người thì mi nặng nề nhíu lại: "Mạc Hoa Khôi, ngươi bình tĩnh một chút... ta cũng không có đoạt, ta và Trục Nguyệt là hai bên cùng yêu thích lẫn nhau."
"Yêu thích lẫn nhau?" Hắn chua xót cười, "Ha ha, cái rắm, người Trục Nguyệt yêu chính là ta, ta cùng Trục Nguyệt mới là yêu nhau, chúng ta mới là xứng đôi."
Thu Tiểu Quân đều để ý từng tiếng nói mỗi cử động của hắn, thấy hắn say thành như vậy, trong lòng thật sự không dễ chịu. Thật muốn an ủi hắn, nhưng lại nghĩ đến em gái đã chết, cô kiệt lực chịu đựng, lộ ra bộ dáng lạnh nhạt, "Mạc Hoa Khôi, anh say rồi, nhanh trở về nhà đi, đừng ở chỗ này mượn rượu làm càn."
"Trục Nguyệt, anh không có say." Nghe cô nói, Mạc Hoa Khôi mới buông cổ áo Mạc Thiếu Đình ra, mắt đầy lệ nói, "Anh lúc này so với bất cứ lúc nào thật tỉnh táo... Trục Nguyệt, anh yêu em, thật sự yêu em, thật yêu thật yêu, không có em, anh không biết sống như thế nào, anh cầu em, trở lại với anh đi, có được không?"