Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 81: Nữ quỷ bất tử

Ánh mặt trời sáng lạng, hôm nay thời tiết rất tốt, phố lớn ngõ nhỏ đều đầy người.

A Kiều cùng A Lệ lôi kéo Mạc Thanh Nhã đi vòng vòng ở trung tâm mua sắm, không biết mệt mỏi lựa chọn quần áo mới.

"Thanh Nhã, quần áo này đẹp hay không?" A Kiều hỏi.

"Thanh Nhã, váy này thế nào? Ha hả, có phải hay không thực gợi cảm?" A Lệ hỏi.

Đi dạo phố, mua sắm vẫn luôn là hứng thú lớn của Mạc Thanh Nhã, nhưng từ khi biết Mạc Thiếu Đình cùng Thu Tiểu Quân cặp với nhau, chính mình một chút cơ hội cũng không có, lúc này hứng thú đó đều đã phai nhạt, nói đúng hơn cô ta không còn hứng thú đối với bất cứ cái gì, thường thường đều là tử khí trầm trầm.

"A Kiều, A Lệ, các người chậm rãi lựa chọn đi, ta mệt mỏi, ta đi về trước." Cô đối với hai người bạn thân, vẻ mặt tối tăm nói.

"Thanh Nhã, lúc này còn sớm, trở về làm gì?" A Kiều buồn bực hỏi.

"Đúng vậy Thanh Nhã, lại cùng chúng ta dạo một vòng." A Lệ lập tức phụ họa, tiến lên vài bước, lựa một cái váy thấp ngực thật gợi cảm đưa tới trên tay Mạc Thanh Nhã, "Vày này rất tuyệt, nếu cậu mặc vào khẳng định sẽ làm chết cả xe lửa đàn ông."

Mạc Thanh Nhã cười khổ, "Mê chết một xe lửa đàn ông có ích lợi gì?"

Cô ta chỉ nghĩ đến làm mê đảo một người đàn ông mà thôi, người đó kêu là Mạc Thiếu Đình.

"Đô đô đô tích tích tích..." Liền lúc này, di động trong túi LV vang lên, cô ta lấy ra nhìn, đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh, khóe miệng giương đến thật cao, lại cao hứng, lại kích động nhanh chóng ấn nút nghe, "Thiếu, Thiếu Đình ca, anh sao lại gọi điện thoại cho em?"

"Thanh Nhã, anh đang ở văn phòng chánh án tòa án tối cao, em có thời gian thì đến đây một chuyến, anh có chuyện nói với em." Mạc Thiếu Đình ở đầu kia điện thoại nghiêm túc nói, cho dù là vậy, thanh âm cũng là thật mê người.

"Thiếu Đình ca, em có thời gian, em, em lập tức tới tìm anh." Cô ta vội vàng cười nói, quá mức kích động, quá mức cao hứng, nói chuyện có điểm muốn nói lắp, tắt điện thoại đi, lấy cái váy đỏ trên tay A Lệ ướm vào gương trước mặt, "A Kiều A Lệ, ta mặc vày này vào thật sự rất đẹp sao?"

"Đẹp, quả thực đẹp đến muốn chết." A Kiều nói.

A Lệ lộ ra một cái cười đầy thâm ý, "Hì hì, cậu mặc vào cái váy siêu cấp gợi cảm này, Thiếu Đình ca của cậu nhìn thấy, không chừng sẽ lập tức bổ nhào vào cậu."

Khuôn mặt Mạc Thanh Nhã hơi hơi đỏ, "Thấy ghét!" Nói xong đi vào phòng thử đồ, cao hứng đến cực điểm thay cái váy đỏ kia, nhìn vào gương sửa tới sửa lui, sau đó lập tức chạy đến tòa án tối cao.

...

Mạc Thiếu Đình nhậm chức tòa án tối cao không đến một tháng, bất quá toàn bộ quy trình công tác cũng đã quen, công tác hiện rất có vẻ nhẹ nhàng vương giả.

"Điện hạ, Mạc tiểu thư tới." Trợ thủ kiêm cận vệ Tiểu Ngô đi vào văn phòng, cung kính bẩm báo nói.

"Cho cô ấy vào." Hắn mặc một bộ âu phục màu lục đậm, đang vùi đầu thẩm tra một phần văn kiện, thời điểm nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên một chút.

Tiểu Ngô rời khỏi văn phòng không lâu, Mạc Thanh Nhã mặc cái váy đỏ gợi cảm mỉm cười đi đến, lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc bộ chính trang màu lục, nghiêm túc làm việc mà có mị lực khác bình thường, lòng yêu thích đối với hắn càng dâng cao, tâm bùm bùm loạn nhảy, "Thiếu Đình ca, em tới rồi."

Mạc Thiếu Đình lúc này mới ngẩng đầu lên, làm lơ trên bộ đồ gợϊ ȶìиᏂ trên người cô, buông văn kiện trong tay xuống, không biểu tình gì chỉ vị trí đối diện, "Ngồi đi."

"Ha hả, được." Cô cười gật gật đầu, ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt nóng rực nhìn hắn, "Thiếu Đình ca, anh muốn nói gì với em?"

Mạc Thiếu Đình không vội vã trả lời, tay phải kéo ngăn kéo ra, từ bên trong không nhanh không chậm lấy ra một vé máy bay đưa tới trước mặt cô ta.

Nhìn đến vé máy bay đi nước XX, Mạc Thanh Nhã lập tức dự cảm có điềm xấu, "Thiếu Đình ca, anh, anh đây là có ý tứ gì."

"Rời khỏi Vụ quốc." Mạc Thiếu Đình cũng không cần quanh co lòng vòng.

"Cái gì?" Mạc Thanh Nhã kinh ngạc cực kỳ, chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng nhìn hắn, "Thiếu đình ca, em làm sai cái gì mà anh đối với em như vậy?"

"Làm sai cái gì, chính em trong lòng còn không rõ ràng sao?" Mạc Thiếu Đình nhíu nhíu mi, nghiêm túc hỏi lại.

"......" Cô ta đột nhiên nhớ tới cái gì, tự biết đuối lý, nghẹn lời qua một hồi lâu mới nói ra được, mặt đầy cầu xin nhìn hắn, "Thiếu Đình ca, em không muốn rời khỏi Vụ quốc, hãy xem chúng ta quen biết từ nhỏ, em cầu xin anh không ép em rời đi, có được không?"

"Vì an toàn của Trục Nguyệt, em cần thiết phải rời đi." Mặc dù cô ta nói đến như vậy, trên mặt Mạc Thiếu Đình cũng không lộ ra một tia mềm lòng, cường ngạnh mà quyết đoán, thật hợp với thân phận chánh án của hắn, "Em nếu không đi, anh sẽ tự mình tố cáo em lên tòa án, đưa em vào ngục giam, lúc ấy cũng không ai giúp được em."

"......" Cô ta lại lần nữa nghẹn lời, tâm bị thương, đau nát đồng thời, còn không rét mà run lên.

...

Tư vị thất tình, thật giống như uống một ly nước lạnh băng lại chua chát.

Đi ở trên đường cái đông người, đắm chìm trong ánh mặt trời sáng lạn, Mạc Hoa Khôi cũng không cảm thụ được bất kỳ độ ấm gì, chỉ cảm thấy bản thân thật lạnh lẽo, giống như đặt mình trong khối băng tuyết dày.

Hắn liên tục nói cho chính mình, mặc kệ như thế nào, đều phải kiên cường đối mặt, nhưng chỉ là mỗi lần vừa nhớ tới câu cô nói chưa từng yêu mình, kiên cường ngụy trang đều bị đánh cho dập nát, tâm lại rơi xuống vực sâu, thật muốn say cho đến không còn biết gì, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Hắn không biết trời tối lúc nào, cũng không biết mình nước chảy bèo trôi đi tới đâu, chỉ thấy ngực mình vẫn luôn đau là đau.

Đèn rực rỡ lên rồi, hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngồi ở bồn hoa bên cạnh đường, vô thần nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên nhớ tới ai, lấy ra di động, do dự một hồi mới bấm gọi đi.

"A lô."

Đôi mắt hắn có chút ướt, chua xót giương giương khóe miệng, hữu khí vô lực hỏi: "Ca, anh còn ở thành T không? Khi nào về Vụ thành?"

"Có thể chiều mai mới trở về tới." Đầu bên kia là thanh âm trầm ổn của Âu Dương Kiện Vũ.

"Ca, nếu anh lúc này đang ở Vụ thành thì tốt rồi, như vậy có thể cùng với em uống rượu cả buổi tối."

"Đệ đệ, em làm sao vậy?" Âu Dương Kiện Vũ nghe ra hắn nói những lời này có điểm không thích hợp, có ít nhiều lo lắng, "Cảm tình với Bạch Trục Nguyệt có vấn đề sao?"

"Ha hả ha ha......" Hắn cười rộ lên, càng cười, trong mắt ướŧ áŧ lại càng nhiều, trong nháy mắt nước mắt đã rơi ra, "Ha hả a ha ha, ca, tại sao anh lại hỏi như vậy? Ha hả a ha ha, có phải hay không anh cũng giống Mạc Thiếu Đình, ước gì em và Trục Nguyệt sớm chia tay? Ha hả a ha ha......"

"Em có ý tứ gì?"

"Ha hả......" Qua một hồi lâu, hắn mới ngừng được tiếng cười mất tự nhiên, rất khó chịu nói: "Ca, ánh mắt anh nhìn Trục Nguyệt thật không bình thường, em nhìn ra được, anh cũng thích Trục Nguyệt, anh cũng muốn cướp cô ấy từ bên người em đi..."

"Đệ, anh...... không có nghĩ như vậy, em suy nghĩ quá nhiều rồi." Âu Dương Kiện Vũ thanh âm trầm một chút.

"Ách ô ~" Đáng chết, nhẫn nại của hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, tư vị thật thống khổ, đôi mắt nhấp nháy, một giọt nước mắt rơi ra, tiếng khóc ưu thương cũng tràn ra, "Ca, chúng ta... chia tay."

"......" Âu Dương Kiện Vũ sửng sốt, tựa hồ, không nghĩ tới bọn họ sẽ nhanh như vậy chia tay.

"Trục Nguyệt cô ấy... cặp với Mạc Thiếu Đình." Hắn nắm chặt di động, tiếp tục bi thương khóc lóc nói, như vậy, cực giống một cậu bé bị vứt bỏ, bất lực như vậy làm người thương hại đến cực điểm.

"......" Âu Dương Kiện Vũ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có điểm gấp gáp, cũng có chút tức giận, càng có điểm nghẹn, rất muốn an ủi hắn, nhưng miệng lại trương trương, cái gì an ủi cũng không nói nên lời, giống như đang cân nhắc chuyện gì.

...

Mạc Thanh Nhã không biết mình như thế nào rời đi khỏi văn phòng Mạc Thiếu Đình, cũng không biết chính mình như thế nào vào quán bar, chỉ biết mình rất muốn uống rượu, rất muốn thật say, gọi một tá bia, uống một chai lại một chai, cuối cùng rốt cuộc cũng say, say đến chật vật, lảo đảo xiêu vẹo đi ra khỏi quán bar, kế bên thùng rác nôn ra lại nôn ra.

"Nôn ~ nôn......" Cô ta cảm thấy mình sắp đem nhổ ra cả dạ dày, quá mức khó chịu, thân thể chậm rãi trượt xuống, không còn giữ hình tượng ngồi dựa vào thùng rác dơ bẩn.

Cho dù là như thế này, cô ta vẫn không quên lời nói của Mạc Thiếu Đình ở văn phòng của hắn, tâm đau quá, đau đến muốn chết, trong nháy mắt nước mắt tuôn trào, nổi điên cuồng loạn gầm rú lên, "Bạch Trục Nguyệt, hôm nay ta chật vật như vậy, Thiếu Đình ca không cần ta, quốc vương thúc thúc cùng vương hậu a di cũng không thích ta, đều là do ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại, ô ô, Bạch Trục Nguyệt, ngươi là hồ ly tinh đáng chết, ô ô, ta cho dù phải rời khỏi Vụ quốc cũng sẽ làm cho ngươi không được tốt đẹp..."

Không biết gào thét bao lâu, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh một chút, khóe miệng đầy mùi rượu nhếch cười độc ác, chống vào thùng rác nhanh chóng đứng lên, sau đó đi xiêu vẹo hướng tới một cửa hàng tiện lợi 24 giờ...

...

Tối hôm nay Thu Tiểu Quân mất ngủ trầm trọng, nghĩ đến Mạc Hoa Khôi bị thương tổn dường như càng khó chịu, cô lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

"Ách ~" thở dài, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, rời phòng ngủ, có chút do dự chậm rãi đi qua đại sảnh, sau đó lại do dự vài giây mới đi đến ban công nhìn đến tòa chung cư đối diện.

Buổi tối hôm nay không có ánh trăng cũng không có sao, đen đến đáng sợ, giống như toàn thế giới đều bị một bức màn đen vây quanh, làm mọi sinh vật đều cảm thấy hít thở không thông.

Cô dựa vào lan can lạnh lẽo ở ban công, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thần bí, rồi lại chuyên chú tới cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy Mạc Hoa Khôi ở đối diện cầm kính viễn vọng rình coi mình.

Hoa Khôi, lúc này anh đang làm gì.

Lúc này, anh đang mượn rượu tiêu sầu, mắng em, oán hận em?

"Thịch thịch thịch ~ thịch thịch thịch..."

Trong lúc nghĩ tới Mạc Hoa Khôi lúc này đang làm gì, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thật gấp.

Bất thình lình, cô thật kinh ngạc.

Lúc này đã trễ thế này, ai sẽ tới đây? Chẳng lẽ là...... Hoa Khôi?

Cô nghĩ nhất định là đúng, bằng không tiếng đập cửa sẽ không vang gấp đến không chờ nổi như vậy, cảm thấy mình làm hắn bị thương tổn sâu nặng như vậy, trong lòng hắn có yêu mình, có lẽ lại muốn đến gặp mình.

Nghĩ như vậy, khóe miệng cô giơ giơ lên, không biết tự đáy lòng lộ ra một mạt vui sướиɠ lại kích động, dường như cô cũng muốn gặp hắn, lúc này cô đã quên chính mình trên người cũng không mặc cái gì, liền như vậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra cửa, nhanh chóng mở ra, "Hoa..."

Không tưởng, người gõ vang cửa không phải là Mạc Hoa Khôi mà là người làm cô thấy phản cảm nhất Mạc Thanh Nhã, trong nháy mắt hương vị thất vọng tràn ngập trong lòng.

"Hoa cái gì?" Mạc Thanh Nhã một tay dấu sau lưng say khướt hỏi, bỗng nhiên phát hiện cô cư nhiên là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một cỗ ác khí cùng oán khí trong lòng xông lên, hận không thể đem xé thân thể cô ra làm tám, "Ách, Bạch Trục Nguyệt, ngươi cũng quá không biết xấu hổ, không mặc đồ đã ra mở cửa, gấp như vậy không chờ nổi muốn đàn ông làm ngươi sao?" Vừa hùng hổ dọa người, cô ta vừa chen vào bên trong phòng.

Cô không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, "Mạc tiểu thư, yêu cầu cô nói chuyện tôn trọng."

Mạc Thanh Nhã càng muốn đối nghịch, "Hừ, ta càng không làm đấy!" Cô ta giương cằm lên, nghiến răng nghiến lợi nói xong, cánh tay giấu sau lưng bỗng nhiên duỗi ra, trong tay cầm con dao gọt hoa quả, hướng về phía Tiểu Quân liên tục đâm ba bốn cái, vừa đâm vừa oán hận mắng, "Hồ ly tinh, nữ nhân xấu xa không biết xấu hổ, ta gϊếŧ chết ngươi, gϊếŧ chết ngươi... Ngươi chết xuống địa ngục, ta xem ngươi còn thế nào đoạt Thiếu Đình ca của ta..."

Thu Tiểu Quân là quỷ nha, bị cô ta điên cuồng dùng dao đâm mạnh vào bụng như vậy, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy như bị cào ngứa mà thôi.

Có lẽ cô biết tình yêu cô ta dành cho Mạc Thiếu Đình nhiều biết bao nhiêu, cảm thấy mình đoạt đi tình yêu của cô ta nên có ít nhiều điểm cảm thấy xin lỗi, đồng thời cũng có chút cảm thông cô ta đối với Mạc Thiếu Đình thâm tình như thế nào, cho nên khi cô ta hướng tới mình cầm dao đâm như vậy, Thu Tiểu Quân cũng không né tránh, hy vọng cô ta có thể mượn việc này phát tiết một chút, từ đó giảm bớt chút oán hận đối với mình. Tuy nhiên khi cô ta đâm tới nhát thứ năm, Tiểu Quân bắt đầu có chút không kiên nhẫn, một tay đoạt đi con dao gọt hoa quả, cầm chặt tay cô ta buồn bực hỏi: "Mạc Thanh Nhã, cô điên đủ rồi chưa?"

Tay bị Thu Tiểu Quân niết thật đau, Mạc Thanh Nhã lập tức tỉnh lại, cúi đầu nhìn thấy bụng Thu Tiểu Quân chảy máu không ngừng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, vạn phần hoảng sợ nhìn Thu Tiểu Quân không có tới nửa điểm thống khổ, "Bạch, Bạch Trục Nguyệt, ngươi, ngươi, ngươi vì sao còn chưa chết?"

Thu Tiểu Quân chơi xấu nhe răng cười, "Bí mật."

Nói xong không chút khách khí đẩy cô ta ra ngoài cửa, "loảng xoảng" đóng cửa lại.

"......" Mạc Thanh Nhã trợn tròn mắt, như thế nào cũng không tưởng tượng ra được, Thu Tiểu Quân bị mình đâm nhiều dao như vậy còn có thể dễ như trở bàn tay đẩy mình ra cửa, nhìn xuống chính mình bị dây máu vào tay, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, thân mình run rẩy, nổi điên lên chạy về hướng thang máy, "A, ta gϊếŧ người, ta gϊếŧ người..."

Thân thể bị thương như vậy, Thu Tiểu Quân như đã tập mãi thành thói quen. Cô cúi đầu nhìn xem miệng vết thương trên bụng, tay vận một lượng khí sờ về hướng bụng mình, vết thương chảy máu nơi bụng nháy mắt liền biến mất. Cô chua xót cười cười, lại một lần nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía ban công, sâu kín nhìn đến cửa sổ đối diện không có ánh đèn.

Bất tri bất giác, một giờ trôi qua, cô như cũ đứng ở trên ban công, nhìn đến cửa sổ kia, ánh mắt ưu tư cũng không dời đi chút nào.

"Leng keng ~ leng keng ~"

Đêm tối như vậy, đã gần tới rạng sáng, không nghĩ tới còn có người nhấn vang chuông cửa phòng cô. Lúc này lại là ai tới quấy rầy đây? Sẽ không phải là Mạc Thanh Nhã đi?

Nghe tiếng chuông cửa, tâm cô trở nên phiền loạn, một hồi lâu mới rời ban công, sợ lại là Mạc Thanh Nhã hay là người nào khác, cô đi vào phòng ngủ khoác một cái áo choàng ngủ vào rồi mới đi ra ngoài mở cửa.

"......" Trong phút chốc, thấy được người ngoài cửa, cô kinh ngạc cực kỳ, một chữ cũng nói không nên lời.

Người ngoài cửa, là Âu Dương Kiện Vũ.

Hắn dường như suốt đêm gấp rút từ thành T trở về, vừa tới nơi liền đến chỗ cô, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhìn khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập kinh ngạc của cô, một hồi lâu mới nói được, "Anh có thể vào nhà ngồi nói chuyện với em không?"

"...... Đương nhiên có thể." Cô mất tự nhiên gật gật đầu, nghĩ đến mình thương tổn Mạc Hoa Khôi, đã chia tay với hắn, lại nghĩ đến quan hệ bạn bè thân thiết Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi, trong lòng thấp thỏm lại bất an.

Vào phòng, Âu Dương Kiện Vũ ngồi ở trên sô pha, mà cô ngồi đối diện với hắn, đôi mắt có điểm không dám nhìn thẳng hắn, hai tay nắm vào nhau, dường như khẩn trương, như chờ đợi hắn thẩm vấn.

Âu Dương Kiện Vũ biểu tình cũng không thấy nhẹ nhàng, trầm mặc một hồi, nhìn khuôn mặt hơi cúi cúi xuống của cô, âm trầm nghiêm túc hỏi: "Em chia tay với Mạc Hoa Khôi rồi sao?"

"Đúng vậy, chúng em đã chia tay." Cô gật đầu, không ngạc nhiên hắn sẽ hỏi mình những việc này.

"Hai người vì cái gì lại chia tay?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, có điểm tự giễu, cười nói: "Em không thích hợp với anh ấy, em cũng không xứng với anh ấy."

"A, hắn không thích hợp với em, em không xứng với hắn?" Nghe vậy, Âu Dương Kiện Vũ cảm thấy buồn cười môi giơ giơ lên, đôi mắt không chớp nhìn mặt cô, giống như muốn nhìn ra từ mặt cô điểm gì đó mà người khác không biết, "Mạc Thiếu Đình thì thích hợp với em, em liền xứng đôi với Mạc Thiếu Đình?"

"......" Cô biết hắn là có ý tứ gì, nói cái gì cũng cũng không nói ra được, bị hắn chất vấn như vậy, bị hắn hoài nghi nhân phẩm của mình, là việc cô không nghĩ tới phải đối mặt nhất. Tư vị khó chịu trong lòng tới tới lui lui nhộn nhạo, không thể nào đè bẹp xuống.

Âu Dương Kiện Vũ không tiếp tục nói, giống như biết được lời nói vừa rồi đủ châm chọc, cũng đủ nặng nề, thấy cô trầm mặc không nói, hắn ức chế, trầm mặc một hồi lâu sau, thần sắc ngưng trọng nói: "Mạc Hoa Khôi thật sự yêu em, em trở lại bên cậu ta đi, anh cam đoan với em, cậu ấy nhất định sẽ yêu em cả đời, cho em hạnh phúc cả đời."