Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 79.1: Cảnh đẹp ở Xuân Phong hoa viên! (1)

Phòng thuê nhà hàng XX.

"Sao có một mình con tới? Bạn gái con đâu?" Hạ Tiểu Thỏ thấy một mình Mạc Hoa Khôi đến, trong lòng có ít nhiều nghi hoặc.

"Mẹ, thân thể cô ấy có chút không thoải mái, cho nên con không đem cô ấy tới." Mạc hoa khôi ngồi vào bên cạnh bà, có điểm mất tự nhiên xin lỗi nói.

Hắn là con trai mình, vẫn luôn nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, Hạ Tiểu Thỏ sao không hiểu rõ hắn, từ biểu tình hay ánh mắt thật nhỏ của hắn là bà có thể đoán ra hắn có cất giấu việc gì trong lòng hay không.

Mỗi người đều muốn giữ mặt mũi, cho nên lúc này bà cũng không vạch trần hắn đang nói dối, từ ái cười cười, gắp cho hắn một miếng thịt Đông Pha hắn rất thích ăn.

"Mẹ, cảm ơn." Trong lòng hắn cảm động, lại có điểm thương cảm.

Hạ Tiểu Thỏ chỉ cười không nói, giống như biết tâm tình chân thật của hắn, thời điểm ăn cơm cũng không hỏi lại hắn thêm gì nữa. Sau khi dùng cơm trưa, bà nói: "Hoa Khôi, nơi này cũng gần sân bay, mẹ một mình đi ra sân bay được rồi, bạn gái con không được khỏe, con sớm về lo cho cô ấy đi."

"Mẹ, con......"

"Cái gì cũng không cần nói, nghe mẹ nói, trở về lo lắng cho cô ấy, phụ nữ lúc sinh bệnh rất cần người yêu bên cạnh." Bà ngắt lời hắn, vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi, "Đừng do dự nữa, về đi."

"......" Hắn nói không ra lời, nhìn taxi chở Hạ Tiểu Thỏ đi, đôi mắt chua xót, trong lòng càng áy náy... Mẹ, thật xin lỗi, con nói dối mẹ.

Hắn đứng tại chỗ một hồi rồi mới rời đi, lại gọi cho Thu Tiểu Quân, vẫn như cũ không gọi được, gọi cho A Hổ cũng biết cô không đi làm, trong lòng càng nặng nề như lọt sâu vào đáy biển.

Lái xe dạo một vòng, cuối cùng hắn ngừng xe dưới lầu chung cư của cô, ngồi trong xe một hồi, sau đó cô đơn lên lầu, đi đến trước cửa phòng ấn chuông, tràn ngập chờ mong.

Kết quả có thể đoán ra, Thu Tiểu Quân căn bản không về nhà, hắn có ấn hư chuông cửa cũng không ai mở.

Trục Nguyệt, rốt cuộc em đi đâu? Em không biết tìm không thấy em, anh sẽ lo lắng như thế nào sao? Trục Nguyệt, trong lòng em rốt cuộc có anh hay không? Vì lẽ gì, đi nơi nào cũng không cho anh đến một tin nhắn, một hồi điện thoại?

Càng nôn nóng, hắn bắt đầu hoài nghi cảm tình của cô đối với hắn, càng hoài nghi, nặng trĩu lại càng thêm khổ sở.

Không, nhất định không phải, trong lòng em nhất định có anh, bằng không em sẽ không cự tuyệt Mạc Thiếu Đình theo đuổi mà ở bên anh. Đúng vậy, trong lòng em có anh, anh yêu em, em cũng yêu anh, nếu không em cũng sẽ không đem lần đầu tiên của em cho anh.

A, Trục Nguyệt, thật xin lỗi, miên man suy nghĩ quá nhiều, về sau anh sẽ không hoài nghi cảm tình của em đối với anh.

Hắn nỗ lực nghĩ đến hướng tốt đẹp, nghĩ đến cô không chỉ cự tuyệt thân là Hoàng thái tử Mạc Thiếu Đình, còn đem lần đầu tiên quý giá của người con gái cho hắn, trong lòng nháy mắt lại tràn ngập tự tin, cười một cái, thân hình đĩnh bạc đi đến trước cửa phòng Jack.

"Leng keng ~ leng keng ~"

Không bao lâu, Jack mở cửa, thấy Mạc Hoa Khôi, trên mặt lộ ra một mạt kinh ngạc, "Ngươi tìm Bạch Trục Nguyệt?"

"Đúng vậy. Cô ấy không có ở nhà, ngươi biết cô ấy đi nơi nào không?" Hắn có điểm ngượng ngùng hỏi.

Nghe vậy, Jack có điểm trào phúng, cười cười: "Ngươi là bạn trai cũng không biết cô ấy đi đâu, ta làm sao biết được?" Nói xong lập tức đóng cửa lại, tựa hồ tâm tình hắn cũng không vui vẻ gì.

Cảm giác như bị từ chối, hắn âm thầm thở dài, lại tới trước cửa phòng Thu Tiểu Quân, không có bất cứ tin tức gì của cô, hắn chuyện gì cũng không muốn làm.

Đột nhiên, di động trên người vang lên.

Mỗi lần di động của mình vang lên, hắn đều tưởng là cô, nhưng chính là hết lần này đến lần khác lại thất vọng, lúc này vẫn là mẹ hắn Hạ Tiểu Thỏ gọi tới.

"Mẹ, người đến sân bay rồi sao?" Hắn dựa vào cửa phòng Thu Tiểu Quân, bình tĩnh hỏi.

"Tới rồi." Hạ Tiểu Thỏ ở điện thoại đầu kia nhàn nhạt cười nói, "Con trai, mẹ nghĩ muốn nói với con một câu, những lời này con nhất định phải nhớ trong lòng."

"Mẹ, người nói đi."

"Tình yêu tất nhiên quan trọng, nhưng mà không thể để nó làm đầu óc con mụ mị."

Không biết tại sao, nghe câu này, tim hắn đột nhiên như có chút lên men, qua một hai giây mới cố ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: "Dạ, mẹ, con đã biết."

Miệng tuy rằng như vậy, nhưng tâm hắn lại đi ngược lại... Mẹ ơi, con cảm giác con đã bị tình yêu làm mụ mị đầu óc rồi, vô pháp tự kềm chế.

...

Tới khi mặt trời lặn, Mạc Thiếu Đình mới thả Thu Tiểu Quân xuống giường, ôm cô tới phòng tắm cùng nhau tắm uyên ương, cố ý phái người mua hai bộ đồ tình nhân, tự mình mặc vào cho cô, lôi kéo tay cô ân ân ái ái đi ra khỏi căn phòng đầy vị da^ʍ mỹ.

"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Hắn kéo cô hướng về hướng phòng ăn, nhìn mặt cô, mười phần ôn nhu sủng nịch cười hỏi.

"Em không đói bụng." Cô lắc đầu, không chút do dự nói.

"Không đói bụng?" Hắn mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Bảo bối, sáng nay em không ăn bao nhiêu, cơm trưa cũng không ăn, lúc này cũng không đói bụng, không thể nào?"

Cô trừng hắn một cái, "Em thật sự không đói, nếu anh đói thì anh đi ăn đi." Nói xong tránh tay hắn ra, chạy đến một cái hồ nhân tạo mỹ lệ gần đó.

"Bảo bối..." Hắn vội vàng đuổi theo, khi cô ngồi xuống tảng đã đặt bên hồ, hắn từ sau ôm chặt lấy cô, nghĩ tới cái gì, cúi đầu hôn mặt cô, da^ʍ tà khàn khàn nói: "Bảo bối, anh biết tại sao hôm nay em không đói."

"Vì cái gì?" Cô có điểm buồn bực.

"Ha ha, bởi vì hôm nay anh cho em ăn đủ anh rồi."

"Ách, anh nghĩ đến đâu vậy?" Mặt cô thiếu chút nữa hồng tới đỏ, cắn cắn khóe môi, lập tức dùng khuỷu tay đâm đâm ngực hắn, "Mạc Thiếu Đình, anh thật hạ lưu vô sỉ."

"Ha hả ha ha ha ~" Hắn ôm cô chặt hơn nữa, cười ra tiếng, "Anh nếu bên dưới không vô sỉ thì em sẽ bị đói bụng, ha hả ha ha..."

"......" Cô siêu cấp vô ngữ, thực không thể lý giải, thế nào mà Vụ quốc quốc vương chính trực ổn trọng Âu Dương Cảnh cùng vương hậu đoan trang hiền thục Cố Mộng Mộng lại sinh ra một đứa con trai lưu manh như vậy?

...

Trong hoàng cung có một hoa viên bốn mùa mỹ lệ, mỗi ngày đều có hoa nở thật hương diễm, có ong có bướm, đủ loại chim chóc ca hát chơi đùa chỗ này.

Vương hậu Cố Mộng Mộng thích nhất ngồi chỗ này đọc sách, ăn bữa tối xong, hai người hầu gái đem dọn bàn, bà lấy một quyển sách bắt đầu tập trung tinh thần đọc.

Âu Dương Cảnh xử lý xong quốc sự đến nơi này, nhìn bà cúi đầu nghiêm túc đọc sách, khóe miệng dương dương lên, lặng lẽ phẩy tay để hai người hầu gái lui đi, đi đến phía sau bà che lại đôi mắt, "Đoán xem ta là ai?"

"Ách a ~" Cố Mộng Mộng hoảng sợ, nghe được thanh âm của ông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà nâng tay lên, giả vờ tức giận bẻ bàn tay to ra, "Ai, đã đến tuổi này còn chơi loại trò chơi này, không biết xấu hổ à?"

"Vợ yêu, đây là tình thú." Ông ngồi vào bên cạnh bà, ôm bả vai bà cười nói, một bàn tay duỗi ra lấy quyển sách bà đang đọc lật xem vài tờ, bỗng nhiên đọc được vài nội dung mẫn cảm, đôi mày rậm rạp kinh ngạc, "Phu nhân, em trốn ở nơi này xem tiểu thuyết phong tình à?"

Cố Mộng Mộng sợ ông hiểu lầm, vội vàng đoạt lại quyển sách: "Cái gì mà phong tình, đây là tự truyện của Hạ Tiểu Thỏ."

"A, là tự truyện của cô ấy à?" Ông bừng tỉnh, "Ha ha, tự truyện của cô ấy chỉ sợ xuất sắc hơn so với bất kỳ tiểu thuyết phong tình nào, a ha ha..."

Nghe hắn cười đến vui sướиɠ như vậy, lại liên tưởng đến cảm tình gút mắt của Hạ Tiểu Thỏ với ba người chồng, bà cũng không nhịn được cười cười, "Ha ha, có lẽ cũng giống thật."

"Phu nhân, Hạ Tiểu Thỏ có ba người chồng sủng ái, em chỉ có một mình anh sủng ái, em có ghen với Hạ Tiểu Thỏ không?" Âu Dương Cảnh bỗng nhiên ôm chặt lấy bà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tràn ngập tò mò hỏi.

"Không có." Bà không chút do dự lắc đầu.

"Vì sao?"

Bà có điểm ngượng ngùng cười cười, "Bởi vì một mình anh cũng đủ như ba người."

"Ha hả, thật vậy chăng?" Nghe những lời này, Âu Dương Cảnh cao hứng cực kỳ, "Vợ yêu, anh yêu em." Tâm tình cao hứng, tìиɧ ɖu͙© cũng đương nhiên tăng vọt lên, đột nhiên ông hôn lên đôi môi hồng thuận của bà.

"Ách ~ Cảnh, đừng...... Này, nơi này là hoa viên...... Sẽ, sẽ có người......" Nghĩ đến địa điểm lộ thiên này, Cố Mộng Mộng cực kỳ khẩn trương.

"Vợ yêu, bảo bối của anh, anh đã để mọi người lui hết rồi." Thanh âm Âu Dương Cảnh trở nên thập phần khàn khàn, tựa hồ mỗi chữ đều lộ ra hương vị tìиɧ ɖu͙©, "Đừng sợ, đừng khẩn trương, bọn họ lúc này sẽ không quấy rầy đến chúng ta, thả lỏng đi." Nói xong một bàn tay giữ đầu, đôi môi quấn quít, bàn tay kia tự nhiên không nhàn rỗi đã duỗi vào trong váy bà...

Dần dần, nam nhân cùng nữ nhân đều phát ra thanh âm vui sướиɠ lại thống khổ, chỉ chốt lác toàn bộ hoa viên đã tràn ngập hương vị hoan ái, tất cả mọi thứ xung quanh như đều nghe ngóng âm thanh này...

...

Mạc Thiếu Đình ôm Thu Tiểu Quân ở bên hồ xem mặt trời lặng, tâm tình hạnh phúc không còn lời gì để nói. Thu Tiểu Quân hưởng thụ giờ khắc yên lặng này, rúc vào trong lòng ngực hắn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thái dương đỏ rực chậm rãi biến mất.

"Bảo bối, mặt trời lặn rồi." Mạc Thiếu Đình nhìn hướng mặt trời lặn, có điểm tiếc hận nói.

"Em biết." Cô không tiếng động cười cười, gật gật đầu.

"Ngày mai buổi sáng, chúng ta cùng nhau xem mặt trời mọc, được không?"

"Tốt quá."

"Có muốn đi xem chỗ khác không?"

"Có chứ." Cô khẳng định, quay đầu, mị nhãn như tơ nhìn khuôn mặt tuấn tú, "Trong hoàng cung, địa điểm nào có phong cảnh đẹp nhất?"

"Xuân Phong hoa viên."

"Vậy chúng ta đi Xuân Phong hoa viên một chút đi."

"Được được."