Hai người rời khỏi cao ốc Hoa Hướng Dương, đi đến một phòng trà gần đó, muốn tìm một không gian thanh tịnh để nói chuyện.
Hạ Tiểu Thỏ gọi hai ly trà hoa lài, ngửi ngửi hương trà, ưu nhã uống một ngụm, nhìn cô với ánh mắt thật ôn nhu từ ái.
"A di, người muốn nói gì với ta sao?" Đối diện với ánh mắt của Hạ Tiểu Thỏ, Thu Tiểu Quân có điểm không được tự nhiên, dường như trong lòng biết rõ ràng mình có lỗi với con của bà.
[Editor: mình hỏi ý kiến của các bạn một chút, ở đây không biết nên gọi Hạ Tiểu Thỏ là gì, "bà" thì thấy già và nặng nề quá, còn "cô" thì lại nghe tương đương với Thu Tiểu Quân, mình không biết dùng từ gì nữa, các bạn thấy sao?]
"Ta muốn nói cho cô biết, con của ta thật sự rất yêu cô." Hạ Tiểu Thỏ nghiêm túc nói. "Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền rất thích ngươi, ta cảm thấy ngươi cùng ta có điểm giống nhau."
"Ha hả......" Cô đạm cười không nói gì, nghe bà nói con trai mình Mạc Hoa Khôi thật sự rất yêu mình, sâu trong nội tâm cảm thấy rất kích động cùng rung động, nhưng trên mặt trước sau vẫn duy trì sắc mặt bình thản.
"Trong mênh mang biển người, quen biết hiểu nhau thật là một cái duyên khó có được, có thể yêu nhau càng là duyên phận thật trân quý." Hạ Tiểu Thỏ không hổ là người có kinh nghiệm trong tình yêu, mỗi câu nói đều có ý vị sâu xa, "Trục Nguyệt, ta tin tưởng, cô cùng con ta ở bên nhau, con ta nhất định sẽ đem tới hạnh phúc cho cô. Hy vọng cô có thể suy xét, cho cả hai người cơ hội cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc."
"A di, chúng ta hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên, người căn bản không biết ta, người không sợ ta sẽ tổn thương con của a di sao?" Cô cất dấu chua xót cùng cảm giác áy náy trong lòng, thản nhiên hỏi.
"Ta tin tưởng ánh mắt con ta." Hạ Tiểu Thỏ cười cười, đạm nhiên lại vô cùng tự tin nói như vậy, "Tình yêu có thể đả thương người, nếu sợ hãi thương tổn thì vĩnh viễn không tìm thấy hạnh phúc."
"......" Cô không phản bác, tự trong nội tâm bỗng cảm thấy, ngồi trước mặt mình là một mỹ nhân được thời gian tỉ mỉ tạo thành, đột nhiên cô tò mò hỏi: "A di, bản thân người nhất định có câu chuyện tình yêu rất tốt đẹp, phải không?"
"Ha hả, không thể nói rất tốt đẹp." Hạ Tiểu Thỏ khiêm tốn nói, nhớ tới mình đã từng cùng ba người chồng trải qua đoạn tình yêu kinh thế hãi tục, cho dù là cho tới nay trong lòng vẫn còn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Hiện giờ mọi người nghe nói tình yêu của ta, sinh hoạt của ta đều sẽ nhíu mày. Ha ha, bọn họ sẽ nói tình yêu cùng sinh hoạt của ta thật quá loạn, làm người khác không chịu nổi."
"A? Vì cái gì?" Cô không hiểu chút nào.
"À, chờ cô trở thành con dâu ta, ta sẽ nói cho cô nghe." Vì hạnh phúc con mình, người không có tâm cơ như Hạ Tiểu Thỏ cũng xảo diệu dùng tới một ít mưu kế, "Không nói tới ta nữa, ta cảm thấy, hiện tại cô hẳn là nên đi tìm con ta cùng hắn hòa hảo trở lại."
"Ta thật không biết anh ấy hiện tại đang ở đâu." Cô nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói.
"Khi tâm tình thật không tốt, Hoa Khôi có khả năng sẽ đi một nơi."
"Địa phương nào?"
"Bờ biển."
"Bờ biển?" Cô có điểm kinh ngạc, "Anh ấy thích biển rộng?"
"Đúng vậy, từ nhỏ con ta đã thích biển rộng, lúc còn nhỏ đặc biệt thích ở bờ biển nhặt vỏ sò." Hạ Tiểu Thỏ tràn ngập hồi ức nói, "Đi bờ biển tìm Hoa Khôi đi, tìm được rồi thì không cần nói gỉ cả, chỉ cần ôm lấy, nhào vào lòng ngực Hoa Khôi là được."
Cô mỉm cười, nghe Hạ Tiểu Thỏ nói xong, nguyên bản tâm đang tràn ngập bất ổn bỗng trở nên ấm áp nhu nhu, suy nghĩ một hồi, chân thành gật đầu, "Được, ta sẽ đi bờ biển tìm anh ấy." Nói xong lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng trà.
Hạ Tiểu Thỏ nhìn bóng cô nhanh chóng rời đi, trên mặt lộ ra ánh mắt sáng lạn, đợi cô đi ra khỏi hẳn thì lấy điện thoại ra, ôn nhu gọi đi, "Mê, con chúng ta ánh mắt không tồi, yêu một cô gái thật đẹp."
"Vợ cưng, chỉ xinh đẹp là không thể được, con chúng ta yêu phụ nữ, nhất định phải giống em, thật thiện lương đáng yêu." Đầu điện thoại bên kia tràn ngập thanh âm sủng nịch của Mạc Mê.
"Em đã gặp cô gái này, em tin tưởng trực giác của em, cảm thấy cô ấy thật sự là một người rất tốt, con chúng ta ở bên cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Vợ yêu, chừng nào thì em trở về?" Lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm đầy nhớ nhung của Giang Hãn.
"Hãn, chờ Hoa Khôi cảm tình ổn định lại, em sẽ trở về ngay." Hạ Tiểu Thỏ ngọt ngào cười nói.
"Vợ yêu, em sớm trở về đi, chúng ta rất nhớ em." Giọng ở đầu dây bên kia lại thay đổi, lần này là thanh âm từ cảm hồn hậu của Âu Dương Nặc. "A đúng rồi, Kiện Vũ con chúng ta cũng già đầu rồi, em ở Vụ Thành nếu gặp cô gái nào không tồi cũng giật dây để hắn sớm thành gia, để chúng ta sớm một chút bồng cháu đi."
"Ha hả, Nặc, anh yên tâm, em nhất định không có nhục sứ mệnh." Loại nhiệm vụ này, Hạ Tiểu Thỏ vui cực kỳ.
...
Quê nhà Thu Tiểu Quân liền ở bờ biển. Cô sinh ra ở bờ biển, lớn lên ở bờ biển, khi còn nhỏ cũng thường cùng muội muội đùa giỡn nhặt vỏ sò tại bờ biển.
Đối với biển rộng, cô có một loại tình yêu không thể dứt được.
Đường ven biển như vậy thật là dài, nhìn hoài không thấy cuối đường ở đâu. Cô thật sự không biết mình đi đâu để có thể tìm được Mạc Hoa Khôi, lái xe ngây ngốc dọc theo đường bờ biển tìm kiếm.
"Mạc Hoa Khôi, Hoa Khôi...... Mạc Hoa Khôi, Hoa Khôi...... Hoa Khôi, anh ở nơi nào? Hoa Khôi, Mạc Hoa Khôi......" Cô vừa lái xe, vừa lớn tiếng hướng bờ biển kêu gọi, không tưởng giọng nói mau bay đi, cũng không nghe được tiếng vang gì, "Mạc Hoa Khôi, anh ở đâu, mau trả lời em... Hoa Khôi, Hoa Khôi..."
Thời gian đến thật nhanh, không biết khi nào, không trung đã trở đen ngòm, mây đen dày đặc, dường như mưa sẽ kéo đến rất nhanh.
Thời tiết như vậy, thân là nữ quỷ cô chẳng sợ chút nào, ngược lại thập phần thích thú, nhưng lại nghĩ đến Mạc Hoa Khôi, sợ hắn gặp mưa sẽ cảm mạo, trong lòng không hy vọng trời sẽ mưa. Cô xuống xe, ngẩng đầu nhìn không trung đang biến chuyển, nôn nóng dọc theo bãi biển chạy vội, vừa chạy vừa khàn khàn gọi tên hắn, "Hoa Khôi... Hoa Khôi..."
...
Hạ Tiểu Thỏ không đoán sai, Mạc Hoa Khôi thật sự ở bờ biển, mỗi khi tâm tình hắn đặc biệt hạ thấp, hắn đều sẽ đến bờ biển yên lặng một chút.
Buổi chiều sau khi nói chuyện xong với Âu Dương Kiện Vũ, hắn liền đi tới đoạn bờ biển tuyệt đẹp nhưng tịch mịch, không có ai đến, trên bờ cát chậm rãi đi, dẫm ra một hàng dấu chân cô đơn.
Khi mệt mỏi, hắn ngồi xuống bờ cát kia, xem sóng biển đánh vào đá ngầm, tạo nên từng đợt bọt sóng. Mệt nhọc, hắn sẽ ngẩng đầu nhìn lên không trung vần vũ giống như nội tâm của hắn. Khi cảm thấy buồn, hắn sẽ nắm lên một bụm cát, nhìn hạt cát chảy qua tay mình.
Không trung khi nào chuyển đen, hắn cũng không biết, chỉ biết chính mình lúc này thật nhàm chán, thật phiền muộn, thật tịch mịch, thật hy vọng nữ nhân mình yêu kia có thể bên cạnh mình, bồi tiếp mình.
"Hoa Khôi, Hoa Khôi...... Anh ở nơi nào? Hoa Khôi......"
A, ai kêu ta đây? Thanh âm này rất quen thuộc, hình như là Trục Nguyệt, là Trục Nguyệt tới tìm ta sao?
Nghe được thanh âm Thu Tiểu Quân, hắn kinh ngạc cực kỳ, cũng kích động cực kỳ, vội vàng đứng dậy, thần sắc kích động nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh mỹ lệ mà hắn muốn lập tức nhìn thấy kia.
Trong phút chốc, kích động trong nháy mắt của hắn, hy vọng tốt đẹp trong nháy mắt của hắn, lại bị đánh ngược trở lại nguyên điểm ưu thương mất mát, nhìn biển rộng phía trước, chua xót, tràn ngập tự giễu trong lòng.
Ha ha, khẳng định là ảo giác của mình, căn bản cô ấy không yêu mình, lúc này đã trễ thế này, cô làm sao lại đi đến nơi không ai biết đến này để tìm mình?
Không có khả năng, không có khả năng, mình đã chia tay với cô ấy, tuyệt đối cô ấy sẽ không tới đây tìm mình.
Hắn trong lòng biến đổi nói chuyện với chính mình, nhưng sâu trong nội tâm lại có tiếng nói trái ngược, một lần lại một lần, hy vọng cô xuất hiện trước mắt mình.
"Hoa Khôi, Hoa Khôi... Anh ở đâu, mau trở lời em, Hoa Khôi, Mạc Hoa Khôi..."
A, cho dù tiếng sóng biển cùng tiếng gió rất to, thanh âm mà hắn tưởng ảo giác càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, hắn có thể nghe được thanh âm này lộ ra biết bao nhiêu lo lắng.
Có lẽ, không phải là ảo giác chăng?
Tim hắn không kềm chế được lại kích động lên, hơi xoay người nhìn các hướng. Trong khoảnh khắc, hắn thấy được cô, thấy được thân ảnh mỹ lệ trong gió nhanh nhẹn chạy về hướng mình.
"Trục Nguyệt..." Trong nháy mắt, hắn như thấy được một tia ánh mặt trời chói lọi, trong lòng trăm phần xác định, có được tia nắng mặt trời như vậy, toàn bộ thế giới của mình liền sẽ sáng trưng, dào dạt ấm áp, thế giới của mình vậy là đủ.
"Hoa Khôi." Thời điểm hắn quay đầu nhìn lại, Thu Tiểu Quân cũng thấy được hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cầm lòng không được trăm mối xúc cảm ngổn ngang, đôi mắt trong gió ướŧ áŧ, bước chân hơi bủn rủn, sau đó đón gió biển ra sức chạy vội qua hướng hắn.
"Trục Nguyệt, Trục Nguyệt..." Thấy cô chạy vội đến, Mạc Hoa Khôi cảm thấy mình sắp kích động hưng phấn đến chết mất, đôi mắt ướt ướt, đôi môi run rẩy, bỗng nhiên lộ ra kích động vui thích nhảy nhót tươi cười, cũng nhanh như tốc độ cô chạy đến mình mà chạy vội đến chỗ cô.
"Hoa Khôi......"
"Trục Nguyệt......"
Hai người hướng tới nhau chạy vội, vài giây sau rốt cuộc ra sức gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Gió nổi lớn lên thổi tóc hai người tung bay, tóc trong gió giao triền, nhảy múa, dường như chúc phúc cho hai người bọn họ.
Hai người như vậy ôm nhau thật chặt, thật lâu, không biết ai ôm ai trước, cũng không biết ai kêu tên ai trước, càng không biết là ai sẽ buông ai ra trước, tóm lại giờ khắc này là khó quên, là khắc cốt ghi tâm, ai cũng không so đo chút gì, chỉ cần ôm nhau là đủ.
"Ầm ầm ~ sất ~"
Bỗng nhiên tiếng sấm vang vọng không trung, tia chớp xẹt ngang phía chân trời, mưa to tầm tã đổ ầm xuống che trời lấp đất, rơi xuống bờ cát, trong khoảnh khắc xối xuống làm hai người thành hai con gà ướt.
"Ha hả......"
"Ha hả ha ha......"
Trong thời khắc chật vật đó, hai người nhìn nhau, đôi mắt ăn ý cười vui lên, cùng nhìn trời mưa rồi nắm tay nhau thật chặt nhanh chóng hướng về phía xe đang dừng trên đường lộ.
Hai người trốn vào trong xe, bị nước mưa xối thấu thân mình ướŧ áŧ không ít.
"Lạnh không?" Mạc Hoa Khôi ngồi ở vị trí lái, không vội lái xe đi, xoay người nhìn về phía cô đang ngồi ghế phụ, vừa lo lắng ôn nhu hỏi, vừa nâng hai tay lên ôn nhu vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ bị nước mưa ướt nhẹp.
Thu Tiểu Quân không sợ lạnh chút nào, bị nước mưa xối thấu cô còn ước gì hơn, nhìn đôi mắt tràn ngập thâm tình của hắn, cười lắc đầu, "Hoa Khôi, em không lạnh chút nào cả." Nói đến đó, cô cũng học động tác của hắn, ôn nhu vuốt mặt hắn, "Còn anh, anh có lạnh không?"
"Có một chút." Hắn cười cười, thành thật nói.
"Lại đây một chút, em ôm anh. Em ôm anh, anh sẽ không lạnh nữa." Nghe hắn nói lạnh, cô không nghĩ ngợi mà nói ra ngay những lời này, nói ra rồi mới giật mình, ẩn ẩn đỏ mặt.
Nghe cô nói muốn ôm mình, Mạc Hoa Khôi có bao nhiêu mong đợi, cô vừa dứt lời, hắn chỉnh thân mình qua vị trí bên cô, không biết cố ý hay vô tình, phần đầu trùng hợp dán vào ngay giữa ngực cô.
Thu Tiểu Quân là nữ quỷ, bất kể khi nào, độ ấm thân thể cô so với hắn đều lạnh hơn rất nhiều, nhưng trong lúc này cô lại quên mất điều đó, cho rằng mình còn có nhiều nhiệt thân để sưởi ấm hắn.
Vừa tiến tới người cô, thân thể Mạc Hoa Khôi theo bản năng run run một chút.
Bị cô ôm, hắn cảm thấy lạnh hơn một phân, nhưng chính trong lòng lại cảm thấy ấm áp, lặng lẽ cong cong khóe miệng, thân mình lại dán dán vào hướng người cô, có chút làm nũng nói: "Trục Nguyệt, anh vẫn còn cảm thấy lạnh."
"Vẫn còn cảm thấy lạnh à?" Cô hơi lo lắng, nghĩ nghĩ, lại đem hắn ôm chặt hơn một chút, cho dù mặt hắn gắt gao dán vào nơi mẫn cảm trên ngực mình, cô một chút cũng không ngại.
"Trục Nguyệt, vẫn lạnh." Hắn giương giương đầu, nhìn mặt cô, nhăn nhăn mày giống như bị khó chịu, nói, "Em có thể ôm anh chặt hơn không, em ở gần anh hơn, anh sẽ không cảm thấy lạnh nữa."
"Ách, này......" Cô có chút khó xử, khuôn mặt đỏ lên.
"Trục Nguyệt, lại gần anh hơn đi." Hắn lại làm nũng lên, không biết khi nào, đôi mắt phượng hẹp dài đã tràn ngập chờ mong cùng thỉnh cầu, bộ dáng thật manh, "Trục Nguyệt, Trục Nguyệt, lại gần anh đi, gần nữa đi... Anh lạnh, em hãy hôn anh để anh ấm hơn đi, anh..."
"Được được, cái gì cũng đừng nói nữa, em, em hôn đây." Cô không chịu nổi cái dạng này của hắn, nhấp nhấp môi, chậm rãi cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên đôi môi gợi cảm có chút ấm áp của hắn...