Rời khỏi nơi ở Thu Tiểu Quân, Âu Dương Kiện Vũ chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạc Hoa Khôi, không ngờ Mạc Hoa Khôi không chờ nổi đã gọi lại trước.
"Ca, Trục Nguyệt như thế nào? Có phải cô ấy thật sự bị bệnh không?" Thanh âm hắn lộ ra vẻ thật lo lắng.
"Ngươi đừng quá lo lắng, cô ấy nói đã gặp bác sĩ, cũng đã uống thuốc, chỉ là tiểu cảm mạo mà thôi, sẽ mau chóng khỏe lại." Hắn ngồi trong xe, an ủi Mạc Hoa Khôi, "Ngươi nếu là không yên tâm, vậy tự mình tới đây thăm cô ấy đi."
"Ta... ta có việc gấp còn chưa xong."
"Chuyện gì so với bạn gái bệnh còn quan trọng hơn?" Hắn có điểm buồn bực, chính mình còn có thể bỏ hội nghị quan trọng đến thăm Thu Tiểu Quân, vì cái gì Mạc Hoa Khôi là bạn trai lại không chịu buông việc tới xem cô ấy?
"Đệ, ngươi thành thật nói cho ca biết, ngươi cùng Trục Nguyệt rốt cuộc làm sao vậy? Có phải hay không tình cảm của hai người có vấn đề?"
"......" Điện thoại đầu bên kia trầm mặc hẳn.
"Đệ đệ, ngươi......"
"Ca, ta cùng cô ấy đã chia tay." Hắn đột nhiên thực bất đắc dĩ chua xót nói.
"......" Nghe những lời này, Âu Dương Kiện Vũ sửng sốt vài giây, "Tại sao lại chia tay? Ngươi không phải rất yêu cô ấy sao?
Chuyện này thật làm người thương tâm khổ sở, hắn không muốn nói đến chút nào, "Ta không nghĩ sẽ nói đến việc này, ta còn có việc, tạm biệt." Ưu trầm nói xong, lập tức cúp điện thoại.
"Đệ, ách......" Mạc Hoa Khôi là em trai Âu Dương Kiện Vũ, cảm tình hắn xảy ra vấn đề, làm anh hắn cũng cảm thấy khổ sở. Trong xe suy nghĩ một chút, nhìn lên cửa sổ tầng lầu của Thu Tiểu Quân, hắn xuống xe rồi đi trở lại chung cư.
...
Sự kiện giới thiệu thời trang xuân hè của công ty Hoành Vũ diễn ra trong hai ngày liên tục, Thu Tiểu Quân cảm thấy mình là người mới, lần này được may mắn tham gia biểu diễn nên rất quý trọng cơ hội này.
Nhìn xem thời gian còn chưa tới hai giờ chiều, cô quyết định trở về công ty tham gia tập luyện buổi chiều. Không tưởng vừa mới ở phòng ngủ thay ra một bộ quần áo màu xanh hợp thời trang, chuông cửa lại vang lên. Đi ra đại sảnh, thấy Âu Dương Kiện Vũ đứng ở cửa, cô trong lòng vừa kinh hỉ lại buồn bực, "Kiện Vũ, anh..."
"Lúc ăn cơm, tại sao nói dối anh?" Âu Dương Kiện Vũ ngắt lời, nhìn mặt cô, thanh âm trầm thấp hỏi.
"......" Tim cô lập tức khẩn trương lên, chớp chớp mắt, thật xin lỗi nhìn hắn.
"Anh nhìn ra được, hắn thật sự yêu em, cho dù hắn nói lời chia tay, anh cũng có thể đoán được hắn rất hối hận." Âu Dương Kiện Vũ như người hòa giải, thành thật nói với cô, "Mặc kệ nguyên nhân là gì, anh đều hy vọng em có thể cho hắn một cơ hội, cùng hắn hạnh phúc bên nhau."
"......" Lúc này cô đã minh bạch, nguyên lai Mạc Hoa Khôi đã nói với hắn chuyện chia tay, đầu hơi hơi cúi thấp, hơi thấp thỏm hồi tưởng sự việc tối hôm qua... Mạc Hoa Khôi, ngươi có nói với chuyện ta hôn môi Mạc Thiếu Đình không?
"Cho hắn một lần cơ hội, cùng hắn bắt đầu lại một lần nữa đi. Anh hy vọng em bây giờ đi tìm nói chuyện với Hoa Khôi."
Hắn nhìn đầu cô cúi thấp, đột nhiên mang theo thỉnh cầu nói, "Anh tin tưởng, thấy em, hắn nhất định sẽ thật cao hứng."
Hắn là người cô rất yêu từ cách đây đã 5 năm, lúc này nghe hắn nói ra muốn cô cùng ở bên Mạc Hoa Khôi, tim cô cảm thấy có điểm chua xót. Chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc sâu kín nhìn hắn, qua một hồi lâu, cô mới cố gắng tạo ra một nụ cười, nói, "Cảm ơn anh nói những lời này, anh yên tâm, em sẽ đi tìm anh ấy."
"Nếu vậy, anh lái xe đưa em đi bây giờ."
"Tốt." Cô dấu đi hương vị chua xót, giống như gật đầu cảm kích, ngay sau đó đóng cửa lại cùng hắn đi hướng thang máy.
Ra khỏi chung cư, ngồi trên xe hắn, tâm cô cảm thấy thật nặng nề, không nói lời nào, đôi mắt chỉ nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Sao lại không nói tiếng nào? Em đang suy nghĩ gì đó?" Cô không nói lời nào, Âu Dương Kiện Vũ cảm thấy có điểm không đúng, vừa lái vừa quay đầu nhìn cô, ôn hòa đánh vỡ trầm mặc.
Qua vài giây cô mới nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Kiện Vũ, vì sao anh hy vọng em và anh ấy ở bên nhau?"
Hắn nhàn nhạt cười cười, ôn nhu nói: "Anh nhìn ra được, hai người thực yêu nhau."
"Chúng em thật yêu nhau?" Hắn trả lời như vậy làm cô cảm thấy buồn cười, trong lòng thật sự không rõ hắn vì cái gì lại nói như vậy, thật sự muốn biết con mắt nào của hắn thấy được cô cùng Mạc Hoa Khôi thật lòng yêu nhau.
Cô cảm thấy, Mạc Hoa Khôi yêu mình, điều đó là khẳng định không còn gì để nói, nhưng mình yêu Mạc Hoa Khôi, tuyệt đối không có khả năng, vì cô tuyệt đối sẽ không yêu một người đã vứt bỏ em gái mình, khiến cô ấy phải tự sát.
Hồi tưởng đủ loại, cô cảm giác được khẩn trương lan tràn áp bức trong xe, ngực đột nhiên thấy nặng nề, chợt cô xoay đầu, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn, rõ ràng hỏi, "Kiện Vũ, nếu em nói, người em yêu là anh thì sao?"
"Xích~"
Những lời này đối với Âu Dương Kiện Vũ dường như là một rung động vô cùng cường đại, khoảnh khắc đó, hắn thắng xe thật gấp, quay đầu không thể tưởng tượng nhìn cô.
Vẻ mặt của hắn, nhìn qua thật kinh ngạc, lại giống như lộ ra vẻ bài xích cùng phản cảm.
Thu Tiểu Quân thấy biểu tình của hắn như vậy, hối hận mình không nên nói ra lời thật tình kia, vội vàng xấu hổ cười, "Xin lỗi, em chỉ đùa với anh một chút mà thôi." Nói xong, lại quay đầu về hướng cửa sổ, không nhìn đến biểu tình của hắn.
Phải không? Chỉ là vui đùa?
Cô nói đó chỉ là vui đùa, Âu Dương Kiện Vũ thật tức giận, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát, "Về sau, đừng đùa với anh những chuyện như vậy nữa." Hắn mang theo tâm tình trầm trọng, nghiêm túc nói ra câu đó, rồi mới một lần nữa lái xe đi tiếp.
Xe tiếp tục lăn bánh, cô ngẫu nhiên quay đầu nhìn mặt hắn, tâm tư sâu kín nhộn nhạo lên... Âu Dương tổng tài, anh yên tâm đi, về sau em sẽ không nói với anh những lời vui đùa như vậy, em biết anh không yêu em. Mặc kệ là em trước đây, hay là em hiện tại, anh đều không yêu thích.
Trong chốc lát, xe đã dừng lại trước cửa cao ốc Hoa Hướng Dương.
"Tới rồi, đi tìm hắn đi." Âu Dương Kiện Vũ liếc cô một cái, nhìn tới cửa cao ốc, ngữ khí ôn hòa nói.
"Vâng." Cô cũng nhìn nhìn hắn, gật đầu xuống xe, hướng tới cổng cao ốc đi đến.
Cô xuống xe, Âu Dương Kiện Vũ cũng chưa lập tức lái xe rời đi, đôi tay cầm tay lái, hai mắt tràn đầy hồi tưởng nhìn theo bóng dáng cô... Trục Nguyệt, em như vậy thật giống Tiểu Quân. Có biết không, em nói đùa với anh như vậy, anh chút nữa coi như là thật.
...
Tâm tình Thu Tiểu Quân có điểm trầm, cô vốn định đi phòng tập luyện, nhưng ngẫm lại những lời của Âu Dương Kiện Vũ, cuối cùng quyết định đi đến văn phòng Mạc Hoa Khôi.
Cửa văn phòng khép hờ, thư ký không biết đi nơi nao, cô nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa mở, trong nháy mắt cô không nhìn thấy Mạc Hoa Khôi mà nhìn đến một người phụ nữ ăn mặc nhã nhặn ngồi trên ghế của hắn, tâm cô lập tức không kịp phòng ngừa nhảy lên một nhịp buồn.
Cô đẩy cửa ra như vậy, người phụ nữ ngồi ở ghế Mạc Hoa Khôi thật mau ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì hòa ái cười hỏi: "Cô tới tìm Mạc Hoa Khôi sao?"
Cô nâng đầu, có thể thấy rõ ràng diện mạo của nữ nhân đó, cảm thấy cô ấy thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, tuổi có vẻ lớn, nhưng ngũ quan lại tinh xảo, khí chất cũng thập phần dịu dàng, nghiễm nhiên không thể bàn cãi là một mỹ nhân thật mỹ lệ thành thục.
"Đúng vậy, tôi đến tìm anh ấy." Cô nhìn mặt người phụ nữ, hơi suy tư, trấn tĩnh đi đến trước bàn làm việc, "Xin hỏi cô là ai? Tại sao lại ngồi vị trí của anh ấy?"
"Ha ha, cô trước hết nói cho ta biết cô là ai, ta sẽ liền nói cho cô biết ta là ai." Nữ nhân cũng nhìn mặt cô cười cười, đối với cô nửa đùa, ôn nhu nói.
Nữ nhân này vừa rồi gọi thẳng tên Mạc Hoa Khôi, cũng dám đi thẳng vào văn phòng tổng tài, hơn nữa dám ngồi vào chiếc ghế tượng trưng cho thân phận cùng quyền lực của hắn, quan hệ của cô ấy và Mạc Hoa Khôi tuyệt đối thật không đơn giản.
Cô nghĩ vậy, trong lòng lại đột nhiên buồn buồn, thậm chí còn hơi chật vật, hơn nữa còn có điểm tức giận, nghĩ nghĩ, giương giương cằm, có vài phần kiêu ngạo cười nói, "Ta tên Bạch Trục Nguyệt, là bạn gái Mạc Hoa Khôi."
"A." Nữ nhân rực rỡ òa ra tiếng, đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc, hướng về cô hữu hảo vươn tay ra, "Xin chào, con của ta đã sớm nhắc đến cô."
"Con?" Cô ngạc nhiên đến cực điểm, cẩn thận nhìn người phụ nữ với khuôn mặt vẫn còn phong vận tinh xảo, phát giác cùng với mặt Mạc Hoa Khôi đúng là có điểm giống nhau, trong lòng cô cả kinh, "Cô là???"
"Ta là mẹ của Hoa Khôi, ta kêu Hạ Tiểu Thỏ." Hạ Tiểu Thỏ cười nói, "Ta hôm nay thật cao hứng được gặp cô."
"......" Quá đột nhiên, cô nhất thời không biết nói gì.
Liền lúc này có người gõ cửa.
"Thùng thùng ~"
"Mời vào." Hạ Tiểu Thỏ nói.
Thật mau, A Hổ bước nhanh vào, nhìn Thu Tiểu Quân một cái, đặc biệt cung kính hướng Hạ Tiểu Thỏ khom khom lưng, bẩm báo nói: "Phu nhân, chúng ta đã tìm khắp nơi, biệt thự, quán bar, vẫn không tìm được Mạc tổng."
Nghe vậy, trên mặt Hạ Tiểu Thỏ của không có vẻ lo lắng gì nhiều, "Đã biết, xuống đi." Bình tĩnh nói xong, đạm cười nhìn Thu Tiểu Quân, thân hòa nói, "Trục Nguyệt, chúng ta đi ra ngoài uống ly trà đi."
Hôm nay đột nhiên đối mặt với mẫu thân Mạc Hoa Khôi, Thu Tiểu Quân ít nhiều có điểm áp lực, bất an nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Được."