Hắn có khuôn mặt tuấn tú, làm da trắng nhợt nhạt như bạch tạng, đôi mắt màu hổ phách mà lạnh băng, đôi môi giống như đóa hoa hồng trên giường, thật đỏ, dường như có nhuốm qua máu người.
Những điểm này như là tì vết, nhưng không biết vì cái gì, ghép lại trên mặt của hắn lại hoàn mỹ như vậy.
Mặt nạ đã cởi bỏ, không còn gì ngăn cản, hắn đã có thể áp sát, yêu cô, làm đau cô. Khóe môi gợi cảm khẽ nhếch lên, cúi đầu, một chút một chút hôn lên thân thể cô...
"A..." Khoảnh khắc đó, Thu Tiểu Quân đầy bụng tức giận nhưng đồng thời cũng tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, bởi vì môi hắn so với da thịt cô còn muốn lạnh hơn.
Môi hắn lạnh băng, theo lý mà nói, hắn hôn cô sẽ làm cho cô không thấy thoải mái, nhưng thật kỳ quái, thân thể cô lại thập phần hưởng thụ đôi môi mịn màng lạnh băng của hắn hầu hạ mình.
Thời gian trôi qua như thật lâu, hắn cơ hồ hôn khắp toàn thân cô, mang cho cô từng đợt run rẩy khác thường.
"Ách, đừng, đừng hôn nơi đó..." Mặt cô đã sớm chuyển hồng, lúc hắn hôn lên chỗ mẫn cảm nhất kia thì khuôn mặt cô quả thực nóng đỏ muốn cháy, "Nghe không, ngày nào đó ta trở nên cường đại rồi thì không cẩn thận ta sẽ xẻo rớt cái miệng với lưỡi của ngươi..."
A, đến lúc này cô còn cãi bướng?
Hắn ẩn ẩn cười cười, lặng yên không một tiếng động, cởϊ qυầи áo trên người ra, một tay ấn bả vai cô xuống, một tay từ sau che lại đôi mắt của cô, cực kỳ gợi cảm khàn khàn nói: "Nhân sinh khó được hồ đồ một lần, ngươi dừng lại đừng giãy giụa vô ích nữa." Nói xong, hắn ngay lập tức xuyên vào cô...
Rất kỳ quái, hai cơ thể lạnh như băng quấn vào nhau lại sinh ra nhiệt nóng rực không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ đây là cùng cực âm thì hỗ trợ nhau?
Thân thể của cô không nghe theo lý trí sai khiến mà thật hưởng thụ độ ấm hắn đem đến cho mình, "Ưʍ..." Nháy mắt cô cầm lòng không đậu hét lên, "Đừng, đừng nhúc nhích..."
"Tiểu yêu tinh, ta bất động, ngươi sẽ càng khó chịu." Ngữ điệu hắn gợi cảm ám muội muốn chết, thanh âm hắn êm tai an ủi, thật giống như một tình nhân, "Cảm giác thật không tồi, ngươi nhất định sẽ nhớ kỹ ta..."
Đúng vậy, cảm giác kia quả thực phiêu diêu dục tiên, xác thật không tồi, bất quá không có cảm giác như vậy Thu Tiểu Quân cũng sẽ nhớ kỹ hắn.
"Ưʍ..." Tình huống lúc này, dần dần cô không còn có tâm tưởng chuyện gì khác, trong đầu chỉ còn mờ mờ mịt mịt, thân thể ma xui quỷ khiến đáp lại hắn, chút thanh âm rêи ɾỉ tràn ra từ khóe môi làm cô hổ thẹn tới cực điểm.
...
Thời điểm Thu Tiểu Quân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nói ra lại có chút buồn cười, cô thế mà không biết tối hôm qua hắn cùng với mình rốt cuộc làm bao lâu, càng không biết khi nào hắn rời đi, hắn vĩnh viễn giống như một bí ẩn vĩnh viễn vô pháp phá giải, bí mật đè nặng lên đầu óc cô, trong lòng cô.
Đóa hồng đỏ như máu còn ở trên giường, có lẽ tối qua tình cảm quá mãnh liệt làm cánh hoa rớt tơi tả, phân bố khắp nơi trên giường nệm trắng, cùng với mạt máu xử nữ lại càng tăng thêm sức mạnh chói chang.
Đối với Thu Tiểu Quân mỗi cánh hoa hồng đều thật chói mắt, mạt máu đỏ kia từ chính mình ra càng chói mắt hơn, làm cô thật tâm phiền ý loạn. Cô cào cào mái tóc dài, nhanh chóng xuống giường, lấy chăn và nệm bao lại cánh hoa hồng cùng vệt đỏ kia, nhanh chóng tròng lên người một cái váy, ôm chăn đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong mắt cô, nguyên kiện đồ vật này giống như củ khoai lang phỏng tay, cho nên cô muốn đem nó ném đi, hy vọng như vậy có thể đem mọi sự tình không tốt đều quên mất. Cô nhanh chân đi ra cửa, đem kiện đồ hung hăng ném vào thùng rác ở hành lang.
Nói đến cũng vừa khéo, ngay khi cô mới vừa đem kiện rác trong mắt cô xuống, Jack mở cửa đi ra.
Bên trên hắn mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, bên dưới mặc một cái quần da đen, chân mang một đôi bốt da cao, tóc dài cột thành đuôi ngựa, cả người nhất cử nhất động đều toát ra hơi thở cùng khí chất mị nam, thoát thoát ra vẻ thật yêu nghiệt.
Thu Tiểu Quân đã hôn qua Mạc Hoa Khôi, đã hôn Mạc Thiếu Đình, cùng Âu Dương Kiện Vũ tuy chưa hôn nhau nhưng cũng đã ở bên người hắn ngây người rất nhiều năm. Ba nam nhân này đều là nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt, thời gian lâu rồi, cô đối với soái ca cũng khá miễn dịch, hôm nay nhìn hắn ma mị như vậy cũng không si ngốc, chỉ là nhìn hơi ngơ ngác mà thôi.
"Bạch Trục Nguyệt, em tại sao vẫn còn ở nhà?" Jack nhìn cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc, giơ tay nhìn đồng hồ, vừa đi về phía cô vừa hỏi: "Em hôm nay không đi làm ở công ty người mẫu sao?"
Nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ đến nỗi không giống người của hắn, cô lại bắt đầu hoài nghi hắn là quỷ vẫn luôn cứu cô, liên tưởng lại tối hôm bị người cứu mình hai lần lại mạnh mẽ chiếm hữu sự trong sạch của mình, nhiệt độ cơ thể nam nhân thần bí kia thực giống hắn thì trong lòng cô ngờ vực chưa bao giờ biến mất lại kích động lên.
Cô không có tâm tình trả lời hắn bất cứ vấn đề gì, nghĩ nghĩ, đợi hắn đến gần, nhìn chằm chằm gương mặt kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Jack, anh không cần ở trước mặt em diễn kịch nữa, em biết, anh chính là người đàn ông tối hôm qua."
Jack nhăn nhăn mặt, nâng tay lên sờ sờ cái trán lạnh của cô, lo lắng cười cười: "Em có phải bị bệnh không?"
"Em không bệnh." Cô đột nhiên đẩy tay hắn ra.
"Nếu không bệnh tại sao nói ra những lời anh không hiểu gì cả?" Mặt hắn đầy khó hiểu, "Em tối hôm qua rốt cuộc gặp người đàn ông như thế nào? Hắn làm cho em nghi thần nghi quỷ, thật cũng quá đáng đi?"
"......" Cô nghẹn lời, trong tay không có chứng cứ gì nên rất thiếu tự tin.
"Anh muốn đi ra ngoài ăn cơm trưa, xem bộ dáng này của em chắc là vừa ra khỏi giường, có muốn cùng anh đi ra ngoài ăn không?" Jack nhìn lại váy ngủ trên người cô cùng đôi chân trần, vẻ mặt quan tâm nói.
"Cảm ơn ý tốt của anh, em không đói bụng." Hôm nay trời nắng chói, căn bản cô không tiện đi lại, cho dù có đi được cô cũng không muốn cùng hắn dùng cơm. Không cảm kích nói xong câu kia, cô xoay người nhanh chóng trở lại phòng.
Giây phút cô xoay người đi, Jack ẩn ẩn cười cười, chờ cô đi vào nhà đóng cửa lại rồi mới đi vào thang máy, tâm tình rất tốt rời khỏi chung cư.
...
Nhớ tới việc bị thất thân, trong lòng Thu Tiểu Quân thật sự ngột ngạt, nhưng không biết vì cái gì cô lại cảm thấy thân thể của mình so với trước kia lại uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tối hôm qua bị tên kia tự xưng là hiệp sĩ đêm yêu thương suốt một đêm, đáng lý nói thân thể mình hẳn nên là cảm thấy mỏi mệt mới đúng, thế mà vì lẽ gì, thân thể chẳng những không mỏi mệt, ngược lại lại trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, hơn nữa còn cảm thấy cỗ năng lượng thần bí trong người càng tăng cường hơn?
Đối với biến hóa đó, cô nghĩ trăm lần cũng không ra giải đáp, lúc thì ở phòng khách cau mày bổi hồi, lúc nằm trên sô pha phát ngốc, hoàn toàn quên mất phải đi làm. Lúc tiếng điện thoại trên bàn trà dồn dập vang lên, cô mới tỉnh táo lại.
"Tích tích đô đô ~ ..."
Là Mạc Hoa Khôi gọi điện tới, cô cầm lấy di động, nhớ tới tối hôm qua bị tên hỗn đản ân nhân cứu mạng đáng chết kia mạnh mẽ yêu thương một đêm, do dự một hồi mới ấn nút nghe, "Là em đây."
"Trục Nguyệt, sao hôm nay em không tới công ty?" Mạc Hoa Khôi đầu bên kia nghi hoặc hỏi.
"Hoa Khôi, thân thể em không thoải mái cho nên không tới." Cô nói dối.
"Thân thể không thoải mái?" Mạc Hoa Khôi sốt ruộc, "Em đi bác sĩ chưa? Hiện tại có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
"Em đi bác sĩ rồi, vừa rồi đã ăn, hiện tại cảm thấy khỏe nhiều, anh không cần lo lắng."
"Chờ anh, anh lập tức lại chỗ em." Mặc dù cô nói vậy, Mạc Hoa Khôi cũng không thật an tâm.
"Hoa Khôi, em thật sự không sao, anh không cần lại đây, chúng ta ngày mai gặp đi." Cô nhíu mày nói.
"Trục nguyệt, anh......"
"Được rồi, cứ vậy đi." Cô vội vàng ngắt lời hắn, "Em muốn ngủ, tạm biệt." Nói xong nhanh chóng ngắt điện thoại. Vừa mới thất thân, cô thật sự không có tâm tình muốn gặp bất cứ ai, chỉ sợ cho dù Âu Dương Kiện Vũ muốn tới gặp cô, cô cũng không thấy vui.
Không đi làm, bên ngoài thì mặt trời nóng rực, cô trong tay có tiền cũng không có việc gì để đi ra ngoài dạo phố. Từ khi thành quỷ, cô không thích ăn ngon, cũng không thích chơi bời. Kéo bức màn dày nặng lại, trong căn phòng không có ánh mặt trời, cô ngồi cô đơn ngốc một thời gian dài, cảm thấy thật nhàm chán.
"Á ~" cô nặng nề thở dài, ngã ngửa người về phía sau nằm ra sô pha, nhìn lên trần nhà trắng tinh, buồn bực lầm bầm lầu bầu không ngừng, "Ông trời ơi, ta sao không cảm giác được lạc thú làm quỷ chút xíu nào? Người kia rõ ràng là quỷ mà lại không thừa nhận, lại nói chính mình là hiệp sĩ đêm hỗn đản. Còn có trong phim đều đề cập là quỷ thì mọi thứ so với người thường thì sức lực mạnh mẽ, chạy nhảy cũng nhanh hơn, mà ta thì không có? A, thật không có thiên lý, không có thiên lý, đều là quỷ mà tại sao lại khác biệt lớn như vậy? Ai nha..."
Cô thật sự là nghĩ không ra, thở dài một tiếng lại một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới trước đây mình đã từng làm một việc ngốc, bây giờ nhàn rỗi như vậy, không bằng lại làm chút việc ngốc cho qua thời gian.
Kết quả là, cô a một tiếng rồi từ sô pha ngồi dậy, sau đó đi về cửa sổ, quỳ xuống mặt hướng ra ngoài nhắm mắt lại chắp tay trước ngực thì thầm: "Dứa mít, ta là nữ quỷ Thu Tiểu Quân, làm ta ẩn thân đi, ẩn thân, ẩn thân."
Không biết vì cái gì, niệm xong những lời này, cô đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên trong nháy mắt.
Lúc này đây, cô thật xúc động nghi hoặc mở to mắt, suy nghĩ một hồi mới từ mặt đất đứng dậy, sau đó tâm tình kích động bước nhanh đi vào trước gương lớn trong phòng tắm.
Thật mau, cô thấy được hình ảnh trong gương. Trong gương đã không có cô, chỉ có quần áo trên người phản chiếu trong gương mà thôi. Nhìn đến hình ảnh thần kỳ như vậy, cô thiếu chút nữa kinh hỉ đến rơi lệ đầy mặt, "Ha ha ha, ha ha, ta đã thành công, ha ha, ta sẽ ẩn thân, ha ha, thật tốt quá, quá tuyệt vời, ha ha, ta Thu Tiểu Quân rốt cuộc không phải là một nữ quỷ không có bản lĩnh nữa, ha ha..."
Đúng vậy, cô có thể ẩn thân, nếu cô cởϊ qυầи áo ra không mặc gì nữa là cô có thể trăm phần trăm ẩn thân thành công, không cho kẻ nào nhìn thấy tung tích của cô nữa.
Có được khả năng ẩn thân vô hình, tâm tình của cô rộng mở thông suốt, đi ra khỏi phòng tắm vào phòng khách mà nhảy nhót, "Ha ha ha, ha ha ha, ta sẽ ẩn thân, ha ha, ta sẽ thành vô hình..."
Bỗng nhiên, cô cảm thấy hơi nghi hoặc, đình chỉ vũ bộ rồi trầm tư suy nghĩ lý do chính mình lần này lại có thể ẩn thân thành công.
Lần này mình có thể ẩn thân thành công là vì mình niệm chú ngữ dứa mít? Hay là bởi vì... mình tối hôm qua... đã phá thân?
Nói thật, cô tình nguyện chấp nhận lý do chú ngữ, nếu là nguyên nhân thứ hai, mặt cô sẽ đỏ, hơn nữa sẽ cảm thấy thật, thật hổ thẹn.
"Khẳng định là bởi vì ta niệm chú ngữ dứa mít." Vì tự an ủi mình, cô lựa chọn tin tưởng nguyên nhân thứ nhất, tâm tình tốt trở lại, âm lượng cũng cao lên, tiếp tục vui sướиɠ vừa múa vừa hát, "Ta sẽ ẩn thân, ha ha ha, ta sẽ ẩn thân, a ha ha ha..."
Khi tâm tình thật tốt thì thời gian qua cũng đặc biệt nhanh, bất giác ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối.
Có đại bản lĩnh ẩn thân, Thu Tiểu Quân trong lòng không biết có bao nhiêu cao hứng cùng kích động. Cô đi ra ban công, dựa vào lan can mặt mày hớn hở nhìn bầu trời đêm mỹ lệ đầy sao... Ha ha, ta hôm nay rốt cuộc trở thành nữ quỷ ẩn thân, hôm nay thật là cao hứng, đáng để kỷ niệm là một ngày lành, buổi tối hôm nay ta có muốn hay không ẩn thân đi ra ngoài, đi một vài chỗ làm vài việc trước kia chưa từng làm?
Đáp án là, muốn.
Ha ha, cứ quyết định như vậy đi, ẩn thân đi ra ngoài làm việc mới mẻ thú vị.
Định chủ ý vậy rồi, cô xuất phát, trở lại trong phòng, nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người ra, sau đó mặc niệm một lần chú ngữ ẩn thân rồi mang theo vẻ mặt sáng lạn tươi cười đi ra cửa.