Mạc Hoa Khôi nắm tay Thu Tiểu Quân, cùng nhau đi vào nhà ăn công ty, hai người thản nhiên xuất hiện, không nghi ngờ gì hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của nhân viên, có người châu đầu ghé tai, có người kinh ngạc vô cùng, có hâm mộ, có ghen ghét, đủ loại ánh mắt đều hướng về hai người bọn họ.
Thu Tiểu Quân có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ghen ghét, đương lơ đãng nhìn thì thấy huấn luyện viên Vương kinh ngạc đến tròng mắt muốn rớt ra, cô rất không được tự nhiên, nhưng chính đây là nơi cô đã chọn, lúc này tới đây cô cũng không tính toán kéo Mạc Hoa Khôi rời đi.
Đã vào công ty một thời gian, đây là lần đầu tiên cô đi vào nhà ăn, cố ý làm lơ những ánh mắt ghen ghét cùng hâʍ ɦộ, nhìn xung quanh rồi kéo Mạc Hoa Khôi bước nhanh đến một chỗ an tĩnh.
Nơi đó có một bàn nhỏ chỉ có thể có hai người ngồi, phía trước cùng bên cạnh đều là tường, vừa vặn chặn được rất nhiều tầm mắt, đối với cô mà nói, vị trí này không còn gì tốt hơn.
Chỉ chốc lát, bếp trưởng nhà ăn tự mình đem lên cho họ hai phần cơm trưa mỹ vị, hướng bọn họ cười cười, gật đầu rồi lập tức thối lui.
Từ lúc tiến vào nhà ăn, Mạc Hoa Khôi không có đến nửa điểm không tự nhiên, thấy nhân viên nhìn hai người với đủ loại ánh mắt thì trong lòng thật ra rất cao hứng, ưu nhã ăn một ít đồ ăn, sực nhớ tới việc gì đó thì nhìn mặt cô, ý vị thâm trường hỏi: "Nói thật cho anh nghe, tối hôm qua làm sao em vào được phòng ngủ của anh?"
Ăn cơm thì ăn cơm đi, như thế nào đột nhiên lại hỏi việc này?
Nhớ tới tối hôm qua chính mình không thể giải thích được hành vi trèo tường, Thu Tiểu Quân có vẻ có điểm khó xử, mất tự nhiên cười cười, do do dự dự nói: "Tối hôm qua em... là, là từ cửa sổ đi vào phòng anh."
Cô trả lời, làm Mạc Hoa Khôi cảm thấy kinh ngạc, "Cao như vậy mà em cũng có thể tiến vào phòng ngủ của anh bằng cửa sổ?"
"A, kỹ thuật leo của em thực tốt, tục ngữ có câu – không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền."
Trên thế giới này việc lạ gì cũng có, nghe cô nói như vậy, hắn cũng không nghi ngờ gì, cao hứng tươi cười, "Đêm nay đi quán Yến Vĩ Điệp với anh đi, anh giới thiệu hai người bạn tốt với em."
"Được." Cô không chút do dự cười đáp ứng, trong lòng có chút mừng thầm, một người đàn ông sẽ giới thiệu bạn thân của anh ta với mình, đó chính là khẳng định trong lòng anh ta có mình.
Như vậy cô đoán rằng, trái tim Mạc Hoa Khôi khẳng định sẽ mau chóng rơi vào lòng bàn tay của cô, đến lúc đó mình nhất định phải bắt hắn sống không bằng chết, bắt hắn tự sát đi lên thiên đường làm bạn với em gái cho em đỡ cô độc và tịch mịch.
Cô âm thầm áp chế suy nghĩ tàn nhẫn độc ác, ngồi trước mặt hắn, mang theo nụ cười đẹp nhất, bình bình tĩnh tĩnh nhìn hắn dùng cơm trưa. Ai cũng không biết được, tâm hồn cô đang sóng gió kích động cỡ nào.
"Em vẫn không đói bụng sao?" Bàn đầy đồ ăn, Mạc Hoa Khôi đã ăn hơn phân nửa, thấy cô một muỗng cũng không ăn thì sợ cô bị đói.
"Vâng, vẫn là không đói bụng, anh ăn đi, không cần quan tâm em." Cô ôn nhu cười nói.
"Nhiều ít cũng ăn chút đi, một ngày không ăn cơm ba lần, thường xuyên dẫn đến bệnh bao tử đó."
Hắn kiên nhẫn khuyên nhủ, tay duỗi ra đem một muỗng đồ ăn đầy đủ hương vị đến bên miệng cô, "Tới đây, anh đút cho em."
Trước mắt đồ ăn mỹ vị đến như thế nào cô cũng bất luận không muốn ăn cái gì, nhăn mày nói: "Hoa Khôi, em thật sự không đói bụng, ăn vô không được."
"Bạch Trục Nguyệt, anh hiện tại không chỉ là sếp của em, còn là bạn trai, em như vậy không cho anh mặt mũi chút nào sao?" Hắn cũng không thu hồi tay, nhìn biểu tình không muốn ăn của cô, vẻ mặt mất mát nói.
"......"
Thu Tiểu Quân nghẹn lời, nghe hắn nói như vậy thì thấy chính mình đuối lý, suy nghĩ hai giây rồi đành tươi cười, mở miệng ăn luôn muỗng đồ ăn hắn đút.
Đồ ăn ăn vào trong miệng, cô không nếm ra bất cứ hương vị gì, gian nan nuốt xuống bụng. Cố làm vẻ tự nhiên cô đứng lên, "Em đi toilet một chút." Nói xong lập tức đi về hướng toilet.
Mạc Hoa Khôi nhìn bóng dáng của cô, rồi lại nhìn bàn ăn đầy thịt, mặt đầy nghi hoặc, "Rất khó ăn sao?" Chậm rãi cầm chiếc đũa lên, kẹp một miếng đưa vào miệng nếm lại, trên mặt lộ ra vẻ khẳng định tươi cười, "Ăn rất ngon mà..."
...
Tới toilet rồi, Thu Tiểu Quân đem đồ ăn nôn mửa ra hết.
Nhìn bồn cầu toàn đồ ăn bị mình ăn vào rồi lại nôn ra, đôi mắt cô lập tức ướt, trong lòng nơi nào đó thực đau, tư vị rất khó chịu, đột nhiên ý thức được, thân mình là quỷ, sống như vậy thật là bi ai.
Một người không giống người, quỷ không giống quỷ, sống ở trên thế giới này rốt cuộc là ý nghĩa gì?
Chính mình một ngày sẽ chết đi hay sao? Chính mình sẽ giống như một phụ nữ bình thường, trải qua kết hôn, sinh con, sinh hoạt bình phàm hay sao?
Lúc này trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều việc, rất muốn làm một người chân chính, hy vọng mình có thể nếm hương vị đồ ăn, hy vọng viên đạn bắn vào người mình thì mình sẽ có cảm giác đau.
Thượng đế vì ngươi mở ra một cánh cửa, liền sẽ đóng một cánh cửa khác.
Nguyên lại thế giới này tồn tại như thế, thật công bằng.
Cô ấn tiếp nút xả nước, cuốn đi phần đồ ăn bị cô nôn mửa ra, cũng như cuốn đi phiền não của mình. Để không làm Mạc Hoa Khôi hoài nghi, cô kìm nén nội tâm bi thương, lau sạch nước mắt ở khóe mắt rồi mở cửa đi ra, bộ dáng như không có việc gì.
"Trục Nguyệt, buổi tối anh tới đón em." Mạc Hoa Khôi vẻ mặt ôn nhu nói.
"Được." Cô cười gật đầu, nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, tâm ẩn ẩn buồn một chút, "Ăn có ngon không?"
"Ăn được."
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Được." Mạc Hoa Khôi gật đầu, đứng dậy, dắt tay cô vừa nói vừa cười đi ra khỏi nhà ăn. Hai người như một đôi tình nhân mẫu mực, tay trong tay ân ái rời đi, lại một lần nữa hấp dẫn ánh mắt mọi người.
...
Mạc Hoa Khôi đã lâm vào trận pháp tình yêu mà nữ nhân nào đó bố trí, ngày hôm nay đối với hắn mà nói, thời gian vừa quá mau vừa quá chậm.
Đưa Thu Tiểu Quân về phòng luyện tập, hắn trở về văn phòng tổng tài, nhìn thời gian mới một giờ rưỡi, tưởng tới thời gian cho tới ước định vào buổi tối còn rất dài.
Trong khoảng thời gian này, nên làm cái gì cho có ý nghĩa đây?
Hắn là một nam nhân lãng mạn, mà cũng là một người chú ý tới tiểu tiết, hắn hy vọng buổi tối hôm nay sẽ trở nên thật ý nghĩa, làm cho chính mình cùng Thu Tiểu Quân đều cảm thấy khó quên.
Suy tư một hồi, hắn thần bí cười, cầm lấy điện thoại gọi hai thủ hạ đắc lực tới.
"Mạc tổng, ngài có chuyện gì phân phó?" A Hổ cùng A Báo đứng ở trước bàn làm việc của hắn, kính cẩn hỏi.
Khóe miệng quỷ mị của hắn giươnglên, "Đêm nay, ta muốn các ngươi làm cho ta một sự kiện thật lãng mạn..."