Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 60: Sướng lên mây

"..."

Thu Tiểu Quân choáng váng, ngón chân mẫn cảm bị đầu lưỡi mềm ướt linh động ôn nhu liếʍ, mυ'ŧ, hút, hôn, không chỉ có gan bàn chân ngứa, tâm tư nơi nào đó cũng ngứa ngứa, gương mặt đỏ ửng càng thêm nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vũ mị.

Mạc Hoa Khôi bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô đỏ đến mê người, âm thanh khàn khàn hỏi: "Trục Nguyệt, em thích anh hôn như vậy sao?"

Cô nghĩ nghĩ, lại cười gật đầu, "Cảm giác không tồi." Nói xong, chân nhấc lên duỗi đến đôi môi gợi cảm của hắn, "Lại liếʍ nữa đi." Nói ra những lời này, cô mới bừng tỉnh, phát giác mình thật mặt dày vô sỉ.

"Được." Vẻ mặt vui vẻ, hắn cúi đầu, lại dùng bất cứ thủ đoạn nào hôn lên, làm mỗi ngón chân của cô đều dính ướt nước miếng nóng hầm hập.

Nói thật, đây thật đúng là hưởng thụ cao cấp nha, sợ là tiêu tiền cũng không mua được, cứ như vậy mà thoải mái hưởng thụ đi.

Thu Tiểu Quân thích được hắn phục vụ như vậy, nhìn hắn hôn ngón chân mình, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, ánh mắt mỹ lệ cũng nhiễm ý cười, nhịn không được khàn khàn hỏi: "Hoa Khôi, chân của em có phải thơm ngào ngạt không?"

Mạc Hoa Khôi liếc nhìn cô một cái, nhíu nhíu mày lắc đầu, "Có chút dơ mà."

"A, dơ?" Vẻ mặt cô kinh ngạc, lại càng khó hiểu, "Hôi mà anh còn muốn liếʍ, còn muốn hôn?" Trong lòng có chút nóng nảy, nói xong liền muốn rút chân lại, không tưởng hắn lại gắt gao cầm chân cô không bỏ.

Mạc Hoa Khôi cầm chân cô lên, thâm tình lại mê người mỉm cười, "Trục Nguyệt, bởi vì là em, chân em có hôi thì trong lòng anh cũng là thơm, có thế nào anh cũng thích hôn." Ôn nhu nói xong lại đem chân cô vào miệng, khi thì khẽ liếʍ, khi thì gặm cắn.

Oa a, đầu ngón chân thật hảo sảng, trong lòng cũng thật hảo sảng, hắn hôn như vậy Thu Tiểu Quân cảm giác cả thân thể mình lâng lâng, ma xui quỷ khiến thế nào nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận cảm giác mỹ diệu mà hắn mang lại, bỗng nhiên trên chân tê rần, đôi lông mày đẹp nhíu lại, cô khó chịu mở mắt ra hét to: "A, đau đau đau."

Mạc Hoa Khôi là cố ý, hắn dùng sức cắn cắn ngón đầu ngón chân, thấy cô đau phải hét lên, ngược lại cảm thấy hạnh phúc cười cười, đôi mắt phượng hẹp dài mê ly nhìn mặt cô nhăn lại, khàn khàn nói: "Bạch Trục Nguyệt, anh chính là muốn em đau, đem em cắn đau, em mới có thể nhớ anh cả đời."

"......" Cô nghẹn lời, mở to cặp mắt phiên một tia đau, không nháy mắt nhìn hắn, nghi hoặc đến cực điểm nghĩ tới chính mình là quỷ, viên đạn bắn vào thân thể mình, làm mình chảy máu mà mình vẫn không có cảm giác đau, vì cái gì mà trò đùa cắn cắn của hắn chỉ lên đầu ngón chân của mình mà mình lại cảm thấy đặc biệt đau?

Tại sao lại như vậy?

Cô thật sự không hiểu được, càng nghĩ trong lòng càng phiền loạn.

...

Mạc Hoa Khôi nói chuyện giữ lời, buổi tối cũng không làm ra chuyện khác, rửa chân cô sạch sẽ thì ôm cô vào giường, sau đó tìm một cái áo sơ mi trắng cho cô làm áo ngủ, chờ cô đồng ý mới bò lên giường, ôm thân thể có chút lạnh của cô ngọt ngọt ngào ngào tiến vào mộng đẹp.

Thu Tiểu Quân không ngủ, thân thể bị hắn ôm cảm giác rất ấm áp, thoải mái, chính là trong đầu còn suy nghĩ tại sao hắn cắn mình mà mình lại cảm thấy rất đau như vậy, một hồi vô pháp cũng từ từ ngủ thϊếp đi. Thời gian trôi như nước chảy, chỉ chớp mắt đã là sáng hôm sau.

Khi tia nắng ban mai vừa ló, mặt trời từ từ nhô lên, cô nhìn nhìn nam nhân tuấn mỹ còn đang ôm mình ngủ, mày liễu ngập tràn phiền não hơi nhíu nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, không một tiếng động đi xuống giường, nhanh chóng thay quần áo rồi đi đến ban công nhảy xuống...

Cô đi một cách nhẹ nhàng, cũng như chính cô hôm qua lặng lẽ tới.

Nhất định hôm qua Mạc Hoa Khôi có giấc ngủ đẹp nhất trong hơn hai mươi năm qua, lúc hắn tỉnh lại đã hơn mười một giờ.

Hắn tươi cười tỉnh giấc, nhưng khi mở mắt ra không thấy Thu Tiểu Quân đâu thì mặt cười liền phủ sắc thất vọng. Hắn nhanh chóng xuống giường, đi ra ban công cũng như phòng tắm, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của cô, "Trục Nguyệt, Trục Nguyệt..."

Sáng sớm cô đã đi rồi, làm sao hắn tìm được cô?

Cô đi như vậy mà không từ biệt, trong lòng hắn thực sự thất vọng, đương nhiên cũng thực tức giận, nhưng nghĩ đến tối hôm qua hình ảnh được ôm cô đi vào giấc ngủ, trong lòng hắn vẫn còn vương vị ngọt ngào.

Hắn tưởng lúc này cô nhất định đi đến công ty, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy cô nên hắn bằng tốc độ thần tốc sửa soạn, cơm sáng cơm trưa cũng chưa ăn mà đi ra cửa, ngồi vào xe, nhanh chóng khởi động xe, chưa tới nửa thời gian đã đến công ty.

Tới công ty hắn cũng không đi tới văn phòng tổng tài của mình mà đi liền tới phòng luyện tập, đứng bên ngoài cửa kính liếc mắt nhìn thấy được ngay bóng dáng mỹ lệ của cô giữa đám người mẫu.

Cô đứng ngay giữa, nghe lệnh hướng dẫn mà mỉm cười cùng đồng sự tập luyện các bước đi theo đúng tiêu chuẩn.

Cô bước đi cũng không đặc biệt, dáng người cũng không phải là tốt nhất trong đám người mẫu, nhưng trong mắt hắn, dáng điệu nụ cười của cô đều là đẹp nhất, làm trong lòng hắn cảm giác cực kỳ nhu hòa và ấm áp.

Tình yêu, quả nhiên là ngọt ngào.

Giờ này khắc này, hắn xác định, khóe miệng giương lên một vị ấm áp, lấy di động ra gọi cho mẹ mình, vừa nhìn dáng Thu Tiểu Quân vừa cười hạnh phúc nói, "Mẹ, hương vị tình yêu thật ngọt."

"Ha ha..." Hạ Tiểu Thỏ bên kia điện thoại cao hứng cười, "Con trai, mẹ chúc mừng con, ha ha, có thời gian hãy đem cô ấy đến đây, để mẹ nhìn mặt cô ấy thế nào?"

"Được, được". Hắn tràn đầy tin tưởng, nhìn Thu Tiểu Quân mỹ lệ, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc sáng chói.

Tâm tình của hắn tốt đến tựa như trăm hoa đua nở, ở ngoài cửa sổ yên lặng nhìn Thu Tiểu Quân một hồi lâu, lưu luyến một hồi rồi mới rời đi trở về văn phòng của mình, tâm tình rất vui vẻ mở máy tính bắt đầu làm việc.

Chỉ chốc lát, A Hổ cầm một sấp tư liệu đi đến, báo cáo: "Mạc tổng, việc ngài muốn ta làm, ta đã hoàn thành, người chiều nay đã có thể đi đến phòng đối diện với phòng 11-3 chung cư XX phố 88."

"Được." Hắn vừa lòng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến việc tối hôm qua Thu Tiểu Quân vào phòng ngủ hắn, giả vờ tức giận: "A Hổ, đêm qua ngươi thật quá tự chủ trương đi?"

A Hổ không hiểu ra sao, "Mạc tổng, tôi tối hôm qua không có tự chủ trương, tôi làm sao dám tự chủ trương việc gì?"

"Ngươi còn giả ngu với ta? Tối hôm qua rốt cuộc là ai cho Bạch Trục Nguyệt tiến vào phòng ngủ của ta?"

"Cô ấy vào phòng ngủ của ngài?Không có khả năng!" A Hổ vẻ mặt kinh ngạc, "Mạc tổng, tối hôm qua tôi đâu cócho cô ấy vào biệt thự, cô ấy không có khả năng đi vào phòng ngủ của ngài."

"......" Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi ngốc ra.