Thu Tiểu Quân nghĩ nếu nói thật với hắn, khẳng định hắn sẽ bị dọa mất mật, đành ôn nhu cười nói: "A Hổ cho em vào, hắn nói anh rất nhớ em, lúc ngủ đều kêu tên của em."
"Kêu cái rắm a." Lời này hắn ngàn lần không tin, nhìn về phía cửa, lớn tiếng kêu, "A Hổ, A Hổ..."
Hắn kêu như vậy, những người đó vọt vào nhất định sẽ đem cô quăng ra ngoài, hơn nữa còn thẩm tra làm sao cô vào được phòng ngủ của hắn.
"Ai nha, anh đừng kêu như vậy, hắn bây giờ nhất định đã đi ngủ rồi." Thu Tiểu Quân nóng nảy, nhìn ra cửa, chạy nhanh lại che miệng hắn, "Nghe lời đi, đừng kêu, em sẽ không làm gì thương tổn anh."
"Ngô ~ Ngươi tránh ra..." Mạc Hoa Khôi cảm xúc như cũ, có chút kích động, dùng sức đẩy tay cô đang che miệng hắn lại, trợn to cặp mắt, oán hận nhìn cô, "Ngươi lập tức biến mất trước mắt ta, ta không muốn nhìn đến ngươi nữa..."
"Hoa Khôi, đừng như vậy, em đêm nay đến đây đặc biệt xin lỗi anh." Hắn tức giận như vậy, trong lòng cô rất hụt hẫng, hai tay ôm chặt lấy hắn, da mặt hướng đến hắn làm nũng, "Thật xin lỗi, hôm nay ở quán bar là em quá xúc động, lúc ấy lời nói của anh thật sự quá khó nghe làm cho em tức điên lên cho nên em mới làm như vậy. Anh tin tưởng em đi, em cùng Lâm An An chỉ là đồng sự mà thôi, em với cậu ấy không có quan hệ như anh nói đâu."
"Hừ, ngươi cùng tiểu tử kia có quan hệ hay không đều không liên quan đến ta, ngươi hiện tại lập tức cút cho ta." Mạc Hoa Khôi như cũ vẫn rất tức giận, sắc mặt đối với cô không tốt chút nào.
"Hoa Khôi, em không đi." Cô mặt dày mày dạn, vẫn ôm chặt cánh tay hắn không ngừng lắc lắc, giống như một thiếu nữa bướng bỉnh.
"Đừng lắc tay của ta." Lúc này, hắn một chút cũng không cảm thấy cô đáng yêu, mặt đen lại dùng sức rút cánh tay ra, hung thần ác sát trừng mắt với cô, "Ta đếm đến ba mà ngươi không đi, ta gọi người đem ngươi ném ra ban công."
"Mặc kệ anh nói thế nào em cũng không đi." Cô mới là không sợ đâu, vô lại nói, rồi lại mặt dày vô sỉ ôm lấy cánh tay hắn, nhìn rất giống một nữ lưu manh.
"......"
Mạc Hoa Khôi vô ngữ, không nháy mắt trừng cô một hồi, rồi lại hướng ra cửa hô to, "A Hổ, mau... Ách ~" Hắn không nghĩ tới chưa kêu được một câu, miệng mình đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, trong phút chốc cả người đều như bị điện giật, một cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng mình, cả người hắn tựa như choáng váng, nói gì cũng không ra tiếng.
Thu Tiểu Quân ra đòn sát thủ, vì không cho hắn kinh động người khác nên dùng bất cứ giá nào, miệng phong bế môi hắn, đầu lưỡi cũng chui vào trong miệng hắn, cuồng dã bá đạo dây dưa với đầu lưỡi của hắn, trong lòng hung hăng nghĩ, hừ, Mạc Hoa Khôi, ta lấp kín miệng của ngươi, cuốn lấy đầu lưỡi ngươi, xem ngươi còn kêu như thế nào.
Mạc Hoa Khôi hưởng thụ cái hôn của cô, trong lòng bất tri bất giác giận dữ đều biến mất, trái tim dần dần có tư vị ngọt ngào, chậm rãi nhắm mắt lại, tay nâng cái eo thon nhỏ của cô lên.
"Thịch thịch thịch ~" ngoài cửa có tiếng gõ vang vội vàng.
"Mạc tổng, phát sinh chuyện gì sao?"
A Hổ ở ngoài cửa một bên gõ, một bên lo lắng gấp giọng hỏi.
Thu Tiểu Quân lúc này mới chậm rãi kết thúc cái cường hôn nồng nhiệt, lưỡi dính đầy nước miếng rời khỏi miệng hắn, thần sắc mông lung nhìn hắn.
Cô dừng hôn, Mạc Hoa Khôi chợt cảm thấy lạnh trong lòng, nhìn cô như thật sự sợ cô sẽ rời đi, vội vàng nhìn ra cửa lớn tiếng nói, "Không có việc gì, ta vừa rồi luyện giọng nói mà thôi, ngươi đi ngủ đi."
Ách, thật sự là như thế này sao?
Ngoài cửa A Hổ không biết nói gì, chỉ xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, bước nhanh xuống lầu.
"Ha hả."
Nghe tiếng bước chân đi xa, Thu Tiểu Quân không nhịn được bật cười, hai con mắt to tròn nhìn hắn, trêu ghẹo nói, "Ha ha, em còn tưởng anh kêu hắn vào đem em ném ra ban công chứ."
"Anh như thế nào bỏ được." Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ đang cười rộ lên của cô, không chút do dự nhẹ nhàng nói, hai tay ôm chặt eo nhỏ của cô nhấc lên, "Tới đây, chúng ta tiếp tục đi." Giọng hắn sàn sạt ôn nhu, đã tràn ngập du͙© vọиɠ, vừa nói vừa chậm rãi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ mê người.
Đúng lúc hắn sắp hôn mình, Thu Tiểu Quân nâng tay, nhanh chóng bịt miệng hắn, thực ôn nhu hỏi, "Còn giận em sao?"
Hắn lắc đầy, tay phải nhẹ nhàng cầm tay cô đang che miệng mình, nhìn cô thâm tình nói, "Trục Nguyệt, chúng ta kết giao đi."
"......"
Bộ dáng của hắn thật nghiêm túc, Thu Tiểu Quân sửng sốt, tựa hồ việc này đến quá nhanh làm cô không kịp phòng ngừa.
"Chúng ta kết giao đi."
Mạc Hoa Khôi lại nói một lần nữa, thanh âm khàn đặc dễ nghe, khuôn mặt tuấn tú còn đẹp hơn cả nữ nhân, tràn ngập nghiêm túc nói, "Cùng anh kết giao, anh sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, tình yêu của anh sẽ chỉ dành cho em mà thôi."
Thu Tiểu Quân vẫn thất thần, nhìn hắn nghiêm túc, cùng đôi mắt thâm tình, trong lòng chỉ nghĩ tới báo thù cho em gái nhưng tâm đột nhiên loạn nhịp, có chút ưu tư thậm chí còn có chút mâu thuẫn.
Mạc Hoa Khôi, những lời này là thật hay là giả?
Mạc Hoa Khôi, có phải đối với em gái ta ngươi cũng nói những lời này? Em gái ta như vậy yêu ngươi tới nỗi có dũng khí tự sát, nếu em ấy nghe ngươi nói những lời này, khẳng định sẽ thật cao hứng, cao hứng lắm.
A, đúng rồi, mình vì em gái báo thù, hắn bây giờ muốn cùng mình kết giao, vậy chẳng phải là một khởi đầu thật tốt hay sao? Vậy mình còn do dự cái gì?
Cô đột nhiên nghĩ thông suốt, trong lòng cao hứng, nhìn mặt hắn, mỉm cười gật đầu, "Hoa Khôi, em nguyện ý kết giao với anh."
"Ha hả......"
Cô vừa đáp ứng thì Mạc Hoa Khôi cao hứng cực kỳ, trong lòng đặc biệt kích động, đôi mắt mê người nhìn cô, đột nhiên đem cô đè lên giường, ngay sau đó gấp không chờ nổi hôn lên miệng ngọt ngào của cô.
Thu Tiểu Quân đáp lại, khi hắn hôn thì cô cũng hé đôi môi đỏ, làm cho nụ hôn của hắn càng ngày càng sâu, trong lòng cô thực rõ ràng, hôm nay say mê như vậy, ngày mai sẽ như độc dược xuyên tâm, hắn hiện tại càng sung sướиɠ thì về sau nhất định sẽ càng thêm thống khổ, vậy tại sao mình không thành toàn cho hắn?
Cô không phản kháng đương nhiên được xem là một loại khích lệ.
Mạc Hoa Khôi càng thêm phấn khởi, vừa hôn thật sâu, hai tay cũng thập phần bận rộn, một tay thâm nhập vào váy ngắn của cô, ý đồ muốn kéo cái qυầи ɭóŧ màu trắng xuống...