"......"
Một bên Lâm An An sợ ngây người, miệng khẽ nhếch lên, một chữ cũng không nói nên lời.
Xung quanh thật nhiều người thấy được một màn này, trong đó có một ít người biết được thân phận tôn quý của Mạc Hoa Khôi, thấy hắn bị đánh như vậy, kinh ngạc đến lặng ngắt như tờ.
Mạc Thiếu Đình ngồi ở một vị trí tốt, ở chỗ đó người khác không dễ dàng thấy hắn, nhưng hắn lại có thể rõ ràng nhìn toàn bộ đại sảnh quán cùng quầy bar.
Mạc Hoa Khôi chưa đến gần Thu Tiểu Quân thì hắn đã thấy, rồi lúc này thấy Mạc Hoa Khôi bị Thu Tiểu Quân trước mặt mọi người đánh một bạt tai, hắn cũng thấy kinh ngạc, có lẽ cảm thấy Mạc Hoa Khôi là bạn tốt của mình, hơn nữa có thể coi là anh em. Ánh mắt hắn âm trầm đi một chút.
Trước mặt mọi người tát Mạc Hoa Khôi, Thu Tiểu Quân cũng không cảm thấy quá phận, oán hận nhìn mặt hắn, nóng nảy duỗi tay chỉ hướng cửa, lạnh lùng nói, "Ngươi chỉ biết nói bậy, lập tức cút khỏi quán bar cho ta, đừng cho ta thấy ngươi nữa."
Đánh người, cô còn có lý?
"A ~" Mạc Hoa Khôi cảm thấy buồn cười cực điểm, nhịn không được giương môi lên cười, lại cười đến chói mắt khó coi, chớp chớp mắt, như từ trong mộng mới tỉnh ra, "Bạch Trục Nguyệt, ngươi cho rằng ta rất muốn nhìn đến ngươi sao?" Lạnh lẽo cười nói câu này, đôi mắt hắn lại chớp chớp, ẩn ẩn phiếm ra ánh lệ, "Ngày mai ngươi không cần đi đến công ty nữa, ngươi không muốn thấy ta, ta càng không muốn thấy ngươi." Quyết liệt nói xong, hắn lập tức xoay người, đi nhanh ra khỏi quán bar, đầu hơi hơi cúi thấp, không cho bất luận kẻ nào chú ý thấy biểu tình hiu quạnh của chính mình.
Thu Tiểu Quân vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, đôi mắt to mỹ lệ không chớp mắt nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng rời đi. Không biết vì cái gì, khi thấy hắn rời đi, cô có cảm giác hắn sẽ không bao giờ trở lại bên mình, hồi tưởng những lời hắn vừa nói, hồi tưởng ánh mắt hắn nhìn mình vừa bi thương vừa tuyệt vọng. Trong lòng cô thế nhưng lại hối hận, hối hận chính mình không nên quá xúc động trước mặt mọi người mà tát hắn như vậy.
Hắn là Mạc Hoa Khôi, tướng mạo không có chỗ chê đã không nói, lại là tổng tài tập đoàn Hoa hướng dương, khẳng định so với bất luận kẻ nào cũng đều phải giữa mặt mũi, giờ mình đánh mặt hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm sao mà hắn không tức giận được?
Cô thật sự hối hận, cô nghĩ chính mình lần này thật sự làm quá phận, hắn khẳng định sẽ không thích cô nữa.
Nghĩ đến cho tới lúc này cô vẫn luôn bố trí vấn đề tỉ mỉ, tâm có chút lạnh lẽo, trong giây phút hắn biến mất khỏi quán bar thì đôi mắt cầm lòng không đậu lấp lánh ánh lệ.
Lâm An An đứng gần cô nhất, nhìn đến biểu tình của cô thì trong lòng rất áy náy, cắn cắn môi, thực xin lỗi nói, "Trục Nguyệt, thật xin lỗi, đều bởi vì ta..."
"Lâm An An, chuyện này không liên quan đến em, hắn là loại người thiếu suy nghĩ vậy đó." Cô chợt tỉnh táo lại, nhìn gương mặt dễ nhìn của hắn, nhún nhún vai như không có chuyện gì cắt lời hắn, "Em vừa rồi không phải nói lát nữa phải đi lên đài khiêu vũ sao, mau đi hậu trường chuẩn bị đi, chị đợi một chút sẽ vừa làm vừa xem em khiêu vũ."
Nghe cô nói vậy, trên mặt Lâm An An lúc này một lần nữa mới sung sướиɠ tươi cười, "Tốt, đợi lát nữa em sẽ nhất định nhảy thật đẹp." Nói xong nhìn cô một lát rồi mới xoay người bước nhanh về phía hậu trường.
...
Tận cùng bên trong quán bar là văn phòng của Jack, hắn an vị trong phòng, nhếch cặp chân thon dài bắt chéo lên, châm một điếu thuốc ẩn ẩn mỉm cười nhìn màn hình trên vách tường đối diện.
Màn hình kia chính là đang chiếu Thu Tiểu Quân sững sờ đứng ở quầy bar, nói vậy Thu Tiểu Quân vừa rồi tát Mạc Hoa Khôi một cái, hắn nhất định xem không sót một chi tiết nào.
...
Lâm An An xoay người đi rồi, không lâu sau Thu Tiểu Quân cầm khay lên, trên mặt hơi mỉm cười, giống như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc đi làm việc, "Tiên sinh, đây là rượu của ngài..."
Mạc Thiếu Đình nhìn cô ra vẻ không có việc gì mà tiếp tục làm việc, bỗng nhiên quỷ bí tươi cười, bưng trong tay ly bia, uống một ngụm xong mới đứng lên, lặng lẽ rời đi.
...
Rời khỏi quán bar, Mạc Hoa Khôi cũng không lái xe về nhà.
Đêm nay tâm tư hắn chưa bao giờ loạn đến thế, toàn bộ thân thể cũng xưa nay chưa từng rét lạnh như thế, hắn chạy xe như điên loạn, ma xui quỷ khiến sao chạy ra đến bờ biển.
Mở cửa sổ xe ra, mùi vị gió biển dồn dập thổi vào, thổi tới loạn đầu tóc hắn, thổi tới đau khuôn mặt làm bao thiếu nữ say mê.
Bị gió biển thổi một hồi, hắn có cảm giác có cát thổi vào mắt, sáp sáp vào đôi mắt làm hắn chịu không nổi, chớp chớp vài cái, đôi mắt hơi ẩm ướt, lấy di động ra...
"A lô" Thực mau đầu bên kia truyền đến giọng rất êm tai của một phụ nữ.
"Mẹ, yêu một người cảm giác là như thế nào?" Hắn nhìn ra biển rộng thần bí cuồn cuộn trước mặt, có chút ưu thương.
"Con ngoan, tại sao đột nhiên hỏi mẹ vấn đề này?" Người đầu bên kia quả nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
"Mẹ, giống như con đang yêu một người." Nghĩ đến sự việc nào đó, trong lòng hắn không ngăn được khó chịu, nhịn không được, đôi mắt lại ướt thêm một phần, lời nói cũng ẩn ẩn mang theo một tia nức nở, "Mẹ, yêu một người cảm giác sẽ là như thế nào?"
"Đương nhiên là cảm giác ngọt ngào." Đây chính là mẫu thân hắn Hạ Tiểu Thỏ, trong điện thoại khẳng định với hắn.
"Thật là như vậy sao?" Hắn có chút hoài nghi, "Vậy tại sao, vì cái gì... con một chút cũng không có cảm giác ngọt ngào? Chỉ là cảm giác chua xót cùng khó chịu... Mẹ, trong lòng con thật sự rất khó chịu, tựa như có trăm ngàn con ong đang chích."
"Ha ha ~" Hắn khổ sở như vậy, mẫu thân hắn lại thật cao hứng cười, "Hoa Khôi, nếu con có cảm giác như vậy thì mẹ muốn chúc mừng con."
"Vì cái gì?" Hắn không thể lý giải.
"Con khổ sở như vậy, chứng minh con thật sự yêu thích cô gái kia, chứng minh con đã tìm được người con yêu nhất trên đời, chẳng lẽ mẹ không nên chúc mừng con sao?"
"Mẹ...... Ha hả......" Nghe được lời này, hắn cười, nhưng trong ánh mắt cười lại lấp lánh nước mắt, vẫn như cũ không biết nên vui mừng, hay nên buồn thương.
"Con trai, con thích cô ấy thì nhiệt tình dũng cảm theo đuổi đi, có trả giá, khẳng định sẽ có ít nhất 80% cơ hội con muốn."
"......" Mạc Hoa Khôi không nói gì, nhớ tới sự kiện phát sinh tại quán bar thì tất cả dũng khí của hắn đều biến mất.
"Loại cảm giác này chỉ là tạm thời mà thôi, tình yêu ở trước mặt, ngàn vạn lần không được nản lòng, không được nhụt chí." Hạ Tiểu Thỏ đầu dây bên kia thập phần lạc quan cổ vũ cho hắn. "Con trai, cố lên, con là mạnh mẽ nhất".
Hắn rưng rưng cười, có một người mẹ như vậy thật là hạnh phúc, "Mẹ, cảm ơn mẹ."
"Ta là mẹ con, con còn cần dùngtiếng cảm ơn hay sao?" Hạ Tiểu Thỏ đầu dây bên kia nhíu mày, "Con cùng Kiện Vũ cũnglớn rồi, nhanh tìm cho ta con dâu tốt, để ta và cha các con được nhanh bế cháuđi."
"Ha hả......" Hắn chỉ cười không nói.