Bất thình lình nghe được thanh âm của Thu Tiểu Quân, cả ba người Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình đang ngồi trên lô VIP đều quay đầu nhìn qua. Nhìn đến khuôn mặt của cô, cả ba đều kinh ngạc, nhưng mà biểu lộ của mỗi người đều không giống nhau.
Là nữ nhân đáng chết kia?
Mạc Hoa Khôi nhớ tới cô gái lúc ban ngày đã sử dụng thang máy của hắn, còn đem hắn vẽ thành một cục phân bốc mùi, ngoại trừ sự kinh ngạc ra, thì hắn còn có vẻ vui sướиɠ hả hê khi người gặp nạn... Nữ nhân chết tiệt, cô chọc phải mối họa lớn như vậy, đêm nay chết là cái chắc.
Âu Dương Kiện Vũ bình thường nho nhã cũng có chút kinh ngạc, đồng thời, cũng có sự tán thưởng nhè nhẹ.
Mạc Thiếu Đình sau khi ngạc nhiên thì đôi mày ẩn ẩn chau lại, tựa hồ như đang nghi hoặc thứ gì đó.
"Mỹ nhân, cô em can đảm đấy, không sợ chết à?" Cao Bác Đạt nhìn về phía Thu Tiểu Quân, thấy cô thật mỹ mạo, trong lòng liền nổi lên tia sắc dục.
Thần sắc cô bình tĩnh, xen lẫn chút đau lòng cho Lâm An An, thanh âm trầm thấp, "Thả hắn ra đi."
"Haha..." Cao Bác Đạt cười rộ lên, "Em kêu anh thả thì anh phải thả hắn sao, như vậy mặt mũi của anh để đâu? Haha, em cho rằng em là nữ nhân của anh ư?"
Cô không nói, khuôn mặt xinh đẹp gợi cảm không có biểu lộ gì.
Cao Bác Đạt hít một hơi xì gà, sau đó đứng lên, nhìn khuôn mặt bị đánh sưng của Lâm An An, rồi bước đến trước mặt cô, đem đám khói thuốc trong miệng phun vào trên mặt cô, trào phúng hỏi, "Em quan tâm tên này nhỉ, tên nam nhân giới tính không rõ ràng này, chẳng lẽ là tình nhân của em?"
Mùi thuốc thật sặc mũi, còn có chút cay cay mắt, trên mặt cô tỏ vẻ khó chịu, "Tiên sinh, cậu ta cũng chỉ là một vũ công trong quán bar này thôi, cậu ta chỉ nhảy trên sân khấu, cũng chưa trêu chọc gì đến ngài, hà tất gì phải làm khó cậu ta."
"Tôi đây chính là thấy hắn ta chướng mắt, thì đánh hắn thôi." Cao Bác Đạt phản bác nói, cô càng cầu xin hắn tha cho Lâm An An, thì hắn càng muốn đánh tên nam nhân kia, quay đầu lại, ra lệnh cho tên mỏ chuột tai khỉ kia, "Tiếp tục đánh, không có tao cho phép, không được dừng tay."
"Dạ, đại ca." Mấy việc đánh người này, Hầu Tam rất thích, hắn cứ thế vung tay lên mà tát mạnh vào mặt Lâm An An "chát... chát..."
Lâm An An đau đến chảy cả nước mắt, nhưng dù có tránh né cỡ nào cũng không thoát khỏi, đôi mắt trong sáng lúc trước giờ chỉ còn lại tuyệt vọng.
Thằng nhóc con này, cũng chỉ mới 18 tuổi thôi.
Trên thế giới này, luôn có những người ngang ngược vô lí, thích khi dễ những người yếu thế, thật giống như những thứ cặn bã, dơ bẩn làm ô nhiễm thế giới tốt đẹp này.
Quan sát xong, Thu Tiểu Quân cũng không muốn quản nhiều, cô nhìn ra được những tên nam nhân cao lớn cường tráng phía sau Cao Bác Đạt cũng không phải loại dễ chọc, nếu chọc tới, chính mình có lẽ sẽ phải rước một đống phiền toái lớn. Nhưng mà nghĩ đến tên nhóc con Lâm An An này đã giúp đỡ mình quét dọn mảnh vỡ chai bia, còn phóng khoáng nói chuyện cùng mình lúc ban đầu, nghĩ lại, có chút không đành lòng, những việc này như muốn nhắc nhở cô, việc này có liên quan tới cô.
"Tiên sinh, ngài đây là đang ghen ghét hắn vì hắn đẹp hơn ngài nên ngài mới công khai khi dễ hắn sao?" Cô cười nhạt, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Lâm An An, lại nhìn qua Cao Bác Đạt, ngữ khí bình thản mà hỏi.
"Cô nói cái gì?" Nghe được lời này, cơ bắp trên toàn bộ khuôn mặt Cao Bát Đạt co rút, "Nghe đây, tuy tôi không đánh nữ nhân, nhưng đàn em của tôi thì không phong độ như vậy đâu, nếu không muốn chết thì cút xa một tí đi."
"Ngài muốn tôi cút xa một chút cũng được, với điều kiện phải thả hắn ra." Cô vừa nhìn Lâm An An, vừa không lui bước mà đáp trả.
Sắc mặt Cao Bác Đạt tối sầm lại, "Được, cô dám cò kè mặc cả với tôi cơ đấy." Nói xong, hắn giơ tay lên, đem nửa điếu xì gà vứt xuống trên mặt đất, ngay sau đó bước nhanh đến trước mặt Lâm An An, một chân đạp ngã hắn xuống, rồi sau đó hung hăng dẫm lên ngực hắn, quay đầu nhìn sân khấu, rồi nhìn cô, tà ác nói: "Nếu như bây giờ cô dám lên sân khấu múa thoát y, nhảy thật xinh đẹp vào, tôi và các huynh đệ ở đây cùng thưởng thức đánh giá, nếu hay tôi liền buông tha cho tên đồng tính này"
Múa thoát y? Đánh giá?
Nghe vậy, đôi mày cô nhăn lại, nhìn những người xung quanh, chậm rãi quay đầu, có chút phức tạp nhìn về phía ba nam nhân ngồi trên cao kia.
Ba người này, cô đều biết. Một là Âu Dương tổng tài mà cô yêu, một là Mạc Hoa Khôi cô muốn câu dẫn, mà người còn lại, chính là học trưởng mà "Bạch Trục Nguyệt" kia yêu thích - Mạc Thiếu Đình. Vào cái ngày tai nạn giao thông đó xảy ra, cô ấy đã thổ lộ với Mạc Thiếu Đình nhưng lại bị hắn cự tuyệt, thế nên Bạch Trục Nguyệt đã uống rất nhiều rượu để giải tỏa nỗi lòng.
Việc đã đến nước này, Lâm An An, nhất định cô phải cứu.
Bỏ lơ qua ba nam nhân kia, cô thu hồi tầm mắt, mặt không lộ biểu cảm gì mà đồng ý, "Được." Nói xong, lạnh lùng mà xoay người bước lên sàn nhảy.
Lâm An An cả người khó chịu, khoảnh khắc mà cô đáp ứng ra mặt giúp hắn, nước mắt hắn chảy xuống càng thêm mãnh liệt bi thương, cố gắng quay đầu, hét to lên với bóng dáng của cô, "Trục Nguyệt, đừng làm như vậy, em không cần chị cứu... Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, chị có nghe hay không, huhu, chúng ta chỉ mới quen biết nhau mà thôi, em không đáng để chị cứu..."
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, bước đến giữa sân khấu, hướng về ban nhạc búng tay một cái, "Âm nhạc."
Nếu là Thu Tiểu Quân, cô sẽ chẳng biết cái gì là nhảy, chỉ là biết chút ít quyền đạo và thái cực quyền mà thôi. Nhưng nếu là Bạch Trục Nguyệt thì vũ điệu Tango, Valse, Rumba, thậm chí múa cột, tất cả đều không thành vấn đề.
Trong đầu có ký ức của Bạch Trục Nguyệt, lúc này khi cô bắt đầu cũng không có gì khó. Âm nhạc vang lên, bắt đầu dựa theo tiết tấu nhạc mà đong đưa vòng eo, sau đó bắt đầu khởi động các động tác có độ khó cao, thỉnh thoảng chớp chớp mắt, đứng ở trên cao tỏa ra thần sắc mị hoặc với Cao Bác Đạt và những nam nhân phía sau.
"Oa, thật gợi cảm nha."
"Thật đúng là vưu vật."
"Đúng là tiểu yêu tinh nha..."
Nhìn vũ điệu của cô, nhiều nam nữ vây xem phía bên dưới không che dấu được sự thán phục, ánh mắt chớp sáng mà nhìn chằm chằm từng đường đi nước bước của cô.
"Cởi, cởi, cởi..."
"Cởi, cởi, cởϊ qυầи áo ra đi."
"..."
Mười mấy tên hạ thủ đứng phía sau Cao Bác Đạt hưng phấn cực kỳ, không ngừng hét lớn, bọn họ thật muốn nhìn đến hình ảnh nóng bỏng đó.
Cao Bác Đạt vẫn cứ cao cao tại thượng mà ngồi trên ghế salon.
Hắn cũng là nam nhân bình thường, lúc này cũng bị hấp dẫn bởi dáng múa của Thu Tiểu Quân, hút vào một hơi xì gà, ánh mắt hắn không thể nào rời khỏi nữ yêu tinh trên sàn nhảy.
Thu Tiểu Quân tựa hồ như đã hóa thành yêu hồ chân chính, nhìn đến những tên thủ hạ dẫm đạp lên Lâm An An, môi đỏ mọng hơi cong lên, hai tay nhấc lên vừa quyến rũ vừa yêu mị mà cởi bỏ đi bộ sát bó sát trên người. Xoay nhẹ một vòng, đứng tựa vào cây cột duy nhất trên sân khấu, hai tay vòng ra phía sau, cởi bỏ chiếc khóa vướng víu, động tác ưu nhã mà bắt lấy áo ngực màu đen, ngay lúc đám nam nhân đang kịch liệt hoan hô, cô không chút nào do dự mà đem qυầи ɭóŧ cũng cởi xuống, rồi để nó tùy ý rơi xuống...
Trong khoảnh khắc đó, toàn quán bar náo động. Cô hoàn toàn thoát y, hóa thân thành yêu tinh...
Nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thời điểm cô hăng say múa thoát y, ba nam nhân trên ghế VIP đều nhìn đến ngây người. Khi cô cởi bỏ toàn bộ nội y, thân thể bọn họ liền phản ứng theo bản năng, mơ hồ trong cơ thể có chút gì đó sôi trào.