Dưỡng thai. Pháo hôi tìm đến cửa muốn làm của lạ. Giúp con trai vắt sữa. Bụng bự play.
Lục Nhiên tĩnh lại trong một gian phòng trắng, cậu mờ mịt không biết tại sao mình ở đây. Nhớ lại trước khi ngất, bụng dưới cậu đau quặng lên, còn có máu chảy ra... Nguyệt sự mới hết hơn một tháng chẳng lẽ lại đến nữa!?! Lục Nhiên hoang mang nghĩ, nghe tiếng mở cửa thì nhìn qua, thấy Lục Viễn Sơn vừa lo lắng vừa âm trầm đi vào, có chút sợ hãi. Ba ba chưa bao giờ đối với cậu âm trầm như vậy.
"Ba ba?" Lục Nhiên cẩn thận khẽ gọi. Lục Viễn Sơn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng bóp cằm con trai, nhìn cậu chằm chằm.
"Anh làm gì đấy?" Trương Thúy Hoa ôm Tiểu Chấn Đào đi vào, trừng mắt nói.
"Khụ..." Lục Viễn Sơn ngượng ngùng thu tay, ho khan một cái mới nói "Đã uống thuốc tránh thai, tại sao vẫn dính?"
Trương Thúy Hoa: "..." Cô làm sao mà biết.
"Khi nào?" Lục Nhiên ngây người, lần cuối cùng hai người làm là ở Quyết Minh uyển cách đây gần hai tháng, cũng là lần thứ ba dùng sản đạo. Nhưng cậu uống thuốc tránh thai khi nào cơ!?!
"Ly sinh tố dâu." Lục Viễn Sơn buồn bực "Ta nghiền nát thuốc cho vào trong đó"
"Ách..." Lục Nhiên chột dạ, nhìn ánh mắt nheo lại nguy hiểm của Lục Viễn Sơn liền nhỏ giọng giải thích "Ta muốn uống cam vắt... Cho nên đổi với Minh ca."
Lục Viễn Sơn: "..." Đây là cái nghiệt gì!?! "Chẳng phải sau hôm đó còn đến nguyệt kỳ hay sao?"
Trương Thúy Hoa: "... *Phốc* ha ha ha..." Cô được một tràng cười vui sướиɠ "Cái này liền không nói được."
★—★
Bọn họ ở lại quê vượt qua tết nguyên đán, đến mùng ba thì trở về. Lục Viễn Sơn bình thường lái xe chặn đường này mất năm giờ đồng hồ, mà hôm nay xuất phát từ tám giờ thì bốn giờ mới về đến nhà, cả chặn đường Lục Viễn Sơn bắt Lục Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, mặc cho cậu làm nũng bán manh thế nào cũng không cho ngồi ở ghế phụ. Trương Thúy Hoa ôm Tiểu Chấn Đào ngồi phía sau cùng, như vậy cả "ba" tiểu bảo bối đều có chổ nằm nghĩ thoải mái một chút. Lục Viễn Sơn chưa bao giờ thấy may mắn vì mình mua dòng xe SUV này như bây giờ, xe địa hình, đi đường cũng êm hơn một chút.
Mùng bốn tết đến nay, cấp dưới của Lục Viễn Sơn mang quà đến, nhìn Lục Nhiên được Lục Viễn Sơn yêu chìu hầu hạ như vậy, các song nhi và nữ nhân đều ghen tị đến nghiến răng. Hôm nay nhóm nhân viên của phòng kế hoạch đến thăm, quà cáp liền không cần đề cập đến, nhóm người này có ba nam nhân, bốn nữ nhân và hai song nhi. Lục Nhiên cảnh giác nhìn nữ nhân mặc váy body, cái váy kia trên che không hết dưới che không qua, nữ nhân còn cố ý búi tóc lên cao làm lộ ra cái cổ và phần ngực trên, cậu cau mày tùy ý đổi cái cái tư thế, trở mình nằm nghiên trên ghế quý phi.
"Mọi người không có dự định đi chơi đâu đó sao?" Lục Nhiên mĩm cười hỏi. Lục Viễn Sơn đi lấy nước, cậu liền thay y tiếp khách.
"Chúng tôi dự định tổ chức chuyến đi vào ngày mai." Nữ nhân váy body mĩm cười ưu nhã, nhìn cái áo cổ sơ - mi vạt dài rộng thùng thình của Lục Nhiên mà nói "Muốn mời Lục tổng đi cùng. Nam nhân mà... Đều sẽ có lòng ham của lạ"
Các nam nhân: "..." Đây là tiết tấu tìm chết có phải không?
Các nữ nhân: "..." Đều ham của lạ sao? Nếu...
Các song nhi: "..." Ta dường như cũng có cơ hội.
"Vậy sao." Lục Nhiên tỏ vẻ không biết địch ý của cô ta, tùy ý vuốt ve bụng hai cái làm lộ ra cái bụng hơi nhô lên, lúc này mới nói "Chắc là không được rồi. Ta mang thai, Viễn Sơn không bỏ được." Cậu hài lòng nhìn nữ nhân thần sắc cứng đờ, hạnh phúc nói "Anh ấy cam đoan sẽ không xuất quỷ. Đời này gặp được phu như vậy, thê còn gì không hài lòng."
"Đúng vậy! Lục tổng gặp được nữ thần là phúc của hắn." Một nam nhân tươi cười vui vẻ.
"Nữ thần mang thai bao lâu rồi?" Nam nhân tóc dài cười hỏi.
"Có bảy tuần." Lục Nhiên cười đầy ôn nhu nhìn bụng mình "Bụng cũng hơi lớn rồi. Mới bảy tuần đã có chút nhô lên."
"Đang nói chuyện gì?" Lục Viễn Sơn hơi cười mang nước uống và trái cây lên, những người khác là nước ngọt có ga thông thường và một đĩa nho và dâu tây, chỉ có Lục Nhiên là một ly cam vắt và một đĩa nhỏ salad hoa quả.
"Muốn uống trà sữa." Lục Nhiên biểu môi ngồi dậy, nhận đĩa salad trên tay Lục Viễn Sơn. Từ ngày thai nhi được phát hiện, Trương Thúy Hoa liền lên thực đơn cho Lục Nhiên, Lục Viễn Sơn cũng làm theo từng chút một. Giờ nào ăn cái gì vô cùng đều đặn.
"Buổi tối." Lục Viễn Sơn dụ hống "Lát nữa Thúy Hoa đến." Lục Nhiên biểu môi cuối đầu ăn bữa lỡ. Lục Viễn Sơn sủng nịnh cười, kéo Lục Nhiên tựa vào ngực mình rồi mới thu lại nụ cười ngẫn đầu nhìn cấp dưới, đảo mắt nhìn nữ nhân mặc váy body kia, cười lạnh nói "Đổ tiểu thư không vào giới giải trí thật là thiệt thòi lớn."
"Ách... Tôi..." Nữ nhân co rúm sợ hãi, nụ cười này của Lục tổng, làm nhân viên lâu năm đều sẽ hiểu. Ngươi sắp gặp tai ương.
"Tiểu Nhiên đang mang thai." Lục Viễn Sơn cắt ngang lời nói của nữ nhân, nhìn những người khác thản nhiên nói "Ta sẽ không bỏ Tiểu Nhiên một mình."
"Xếp, ngài cũng quá sủng tẩu lang rồi." Một song nhi cười nói.
"Ngọc Nữ xinh đẹp như vậy, xếp mà buông ra thì biết bao nhiêu người tranh đến vỡ đầu. Sao không sủng cho được." Nữ nhân váy trắng cười nói.
"Đúng vậy! Có người sẽ được người ta hết lòng truy phủng. Có người ngay cả nhìn cũng không có ai thèm nhìn." Song nhi mặc áo sơ - mi cười nói. Sắc mặt họ Đổ liền trở nên khó coi. Lục Nhiên bé ngoan ăn bữa lỡ, Lục Viễn Sơn cùng cấp dưới nói chuyện phiếm một hồi thì tiễn bọn họ ra cửa.
"Đúng rồi, Đổ tiểu thư." Lục Viễn Sơn đưa nhóm người đến trước cổng thì lạnh lùng nói "Tôi nghĩ cô không cần đi làm nữa." Nói xong thì đóng cửa cổng lại, bỏ lại tiếng đập cửa kinh hoảng của nữ nhân, bỏ lại tiếng cười nhạo của nhóm người, đi thẳng đến trước mái hiên ôm eo Lục Nhiên lo lắng hỏi "Sao lại không ở trong nhà. Ra ngoài làm gì?"
"Sợ ba ba tìm mẹ kế về." Lục Nhiên lườm một cái, kéo cổ áo Lục Viễn Sơn xuống, hung tợn nói "Vợ của ba ba phải là ta."
"Ha ha ha..." Lục Viễn Sơn được diệp cười sung sướиɠ, vui vẻ ôm người vào lòng "Được. Vợ của ba ba chỉ có thể là Tiểu Nhiên. Người khác đều không được."
"Vậy còn nghe được." Lục Nhiên hừ hừ nói.
Ngày nghĩ tết qua mau, Lục Viễn Sơn phải trở lại làm việc, Lục Nhiên xin đình chỉ việc học. Lúc này Trương Thúy Hoa lại kết hôn, Lâm Phúc Minh thoát ly Lâm gia dẫn theo đứa con trai tám tuổi đến ở lại C thị. Đứa bé kia gọi Lâm Ngạn.
Trong hôn lễ của Lâm Phúc Minh và Trương Thúy Hoa, anh trai của Lâm Phúc Minh đến, phát hiện đứa con ngoài giá thú của mình cũng ở đây lập tức muốn đưa cậu về đế đô. Từ Khả Khải cau mày không đồng ý, cậu muốn ở lại với ca ca. Lâm Khoan cau mày, rốt cuộc không nói gì mà rời đi.
★—★
Lục Nhiên đã mang thai năm tháng, đã bắt đầu uống thuốc thúc sữa. Bác sĩ có nói, trong nữa tháng ngực sẽ căng trướng, nữa tháng tiếp sẽ ra sữa non nên yêu cầu cậu vắt bỏ hằng ngày. Lục Viễn Sơn sau khi biết được sữa này ngoại trừ không có dinh dưỡng thì không có tác hại nào, lập tức không tha mà thay con trai vắt sữa.
"Ba ba... Ưʍ..." Lục Nhiên ưỡn ngực ngồi tựa lên đều giường, ôm cổ Lục Viễn Sơn như muốn nhấn đầu y vào ngực mình. Hai mô ngực đã bắt đầu phồng lên, không lớn như ngực của Tống Dật Minh nhưng cũng to hơn các song nhi bình thường khác.
Lục Viễn Sơn thoả thích mυ'ŧ lấy nhũ tiêm của con trai, ngay cả các mô ngực cũng hàm chung vào, mυ'ŧ lấy sữa nóng uống vào bụng. Lục Nhiên cảm nhận được có chất lỏng từ trong nãi khổng của mình bị hút ra, tiếng rêи ɾỉ lại càng cao hơn một bậc.
"Ba ba... A... Ưʍ... Thật thoải mái... Ba ba... Ha... A..." Tiếng rên của Lục Nhiên chợt cao vυ't, hoa hạch và tiểu đản đản bị Lục Viễn Sơn xoa nắn đè ép làm cậu cong người, như vậy lại càng làm cho vυ' nhỏ vùi sâu vào miệng Lục Viễn Sơn hơn. Lục Nhiên từ khi mang thai thì nhũ tiêm đã thập phần nhạy cảm, vừa bị mυ'ŧ lấy liếʍ duyện vừa bị chơi đùa hoa hạch và đản đản làm cậu càng khó nhịn hơn, chẳng mấy chốc thì tiểu côn ŧᏂịŧ đã run run bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt.
Lục Viễn Sơn hút sữa hoàn tất nhiệm vụ ngày hôm nay, thấy bảo bối hỗn hển thở dốc thì đỡ cậu nằm xuống, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lục Nhiên bắn ra làm khuyếch trương hậu huyệt cho cậu, cẩn thận cắm vào một ngón tay, chậm rãi khuếch trương.
"A..." Lục Nhiên cơ hồ là hô to một tiếng, thân thể khẽ run lên. Lục Viễn Sơn vừa cắm ngón tay vào đã khẽ gãi lên tuyến tiền liệt, cái nơi nhạy cảm này mà y không những gãi nhẹ mà còn ấn lên. Chín khều một ấn làm cho Lục Nhiên vừa đau vừa sướиɠ, lắc đầu nguầy nguậy, hô to "Ba ba... Không cần... A... A ha... Tiểu Nhiên... A... Tiểu Nhiên không cần... Ba ba... A ha... A..."
"Sao lại không cần?" Lục Viễn Sơn mĩm cười buông tha cho con trai, chuyên tâm khuyếch trương, tận khi đã thoải mái đưa đẩy bốn ngón tay mới rút ra. Lục Viễn Sơn nhìn nhi tử hỗn hển thở dốc vặn vẹo eo mông, dục hoả càng khó nhịn nâng một chân Lục Nhiên gác lên vai mình, móc ra côn ŧᏂịŧ gân guốc dữ tợn đặt trước huyệt khẩu nóng hổi đang rỉ nước, chậm chạp cọ cọ "Tiểu Nhiên có cần không?"
"Ư... Ba ba..." Lục Nhiên hiện tại chỉ cảm thấy trống rỗng, thứ đồ chơi kia vẫn luôn cọ bên ngoài làm cho cậu càng khó nhịn lắc mông làm nũng "Ba ba... Đừng như vậy... Tiểu Nhiên đói quá... Tiểu Nhiên muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba ba... Muốn bị rót đầy."
"Lại học được từ truyện cao h?" Lục Viễn Sơn cắm vào qυყ đầυ, nhợt nhạt thăm dò lên tuyến tiền liệt, nhẹ nhàng đỉnh một cái rồi rút ra, tiếp tục cọ sát.
"A... Ba ba... Đừng... Đừng ra ngoài..." Lục Nhiên gấp đến mắt đẹp nổi nước, đong đầy thủy quang liễm diễm "Ba ba khi dễ ta... Xấu ba ba..."
"Đừng khóc đừng khóc." Lục Viễn Sơn sợ nhất là nước mắt của Lục Nhiên, từ khi mang thai lại yêu khóc đến bất ngờ. Lục Viễn Sơn nắm mông nhi tử, trầm eo đỉnh côn ŧᏂịŧ vào trong, dụ hống nói "Đừng khóc. Ba ba uy no tiểu huyệt của bảo bối." Dứt lời liền nhẹ nhàng trừu sáp.
"Ưʍ... Ha a... Thật thoải mái... A..." Lục Nhiên lần đầu được đãi ngộ nhẹ nhàng ôn nhu này, thích thú kêu lên, nhưng mà rất nhanh cậu đã không thoả mãn được nữa "Nhanh... Nhanh nữa... Ba ba... Tiểu Nhiên muốn..."
"..." Y còn muốn nhẹ nhàng một chút! Mới mấy bữa trước còn không phải bị thao đến khóc oa oa kêu đau hay sao? Lục Viễn Sơn thầm mắng một tiếng "Tiểu tao hoá." Vừa dứt lời thì động tác ở thắt lưng như gắn động cơ mà nhanh chóng đưa đẩy trừu sáp "Bảo bối... Bị thao khóc ba ba cũng không dừng lại." Động tác lúc nói xong câu này lại nhanh hơn. Âm thanh da thịt va chạm *ba ba ba* vang lên thanh thúy hoà cùng tiếng thở dốc của Lục Viễn Sơn và tiếng kêu rêи ɾỉ nức nở của Lục Nhiên.
"... A a a...Không muốn... A a a... Nhanh quá... Ha a... Không cần... Ba ba... A ha... A a a... Chậm... Chậm chút... Quá nhanh... A..." Lục Nhiên quả nhiên không trụ được lâu, khóc lóc kêu muốn chậm lại. Lục Viễn Sơn không những không chậm mà còn nhanh hơn, đỉnh hơn trăm cái liền dừng lại, mặc kệ Lục Nhiên nức nở khóc mà ôn nhu xoa người để Lục Nhiên nằm nghiên trên giường, côn ŧᏂịŧ xoay một vòng nhỏ bên trong hậu huyệt làm Lục Nhiên lại hét lên. Lục Viễn Sơn cuối xuống hôn lên môi bảo bối một cái rồi nâng chân cậu lên vai mình, bắt đầu trừu sáp, động tác cành lúc càng nhanh.
Lục Viễn Sơn trừu sáp hơn hai mươi phút nữa mới gầm nhẹ mà bắn vào tràng đạo của nhi tử. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt bắn lên nhục bích làm Lục Nhiên run lên, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt.
Lục Viễn Sơn rút ra côn ŧᏂịŧ bán cương, ôm lên bảo bối vẫn còn *hức hức* vừa thở dốc vừa khóc đi vào phòng tắm. Đặt cậu ngồi lên nắp bồn cầu rồi mở nước ấm vào bồn tắm, xong mới ôm con trai thả vào trong. Lục Viễn Sơn không giám làm lần hai, vừa móc "con cháu" của mình trong hậu huyệt của con trai ra vừa bị cậu chơi đùa đến thiếu chút không nhịn được. Hai người ngâm nước nóng hơn nữa giờ, Lục Viễn Sơn ôm Lục Nhiên đã ngủ thϊếp đi sang phòng cũ của cậu, dịch góc chăn xong mới trở về phòng của hai người thu dọn tàn cuộc.
Đến đây tự nhiên có chút bí, không biết phải viết tiếp làm sao. Nên trực tiếp hoàn luôn rồi viết phiên ngoại về mấy tiểu bảo bảo, hay là dẫn ra vài pháo hôi nữa, hay viết về huynh đệ Từ gia và cha con Tiêu - Tống... Chương sau có vẻ sẽ lâu cập nhật một chút!!!
Cảm ơn các đồng đạo đã ủng hộ truyện. Yêu mọi người.