Vợ Của Ba Ba Phải Là Ta

Chương 12

Từ gia huynh đệ chuyện cũ. Cấu tạo cơ quan sinh sản của song nhi.

"Không... A a ha... Không được... Không... A... Da^ʍ tặc tiên sinh... Ha a... Tiểu Nhiên không được... A..."

"Ta cũng không còn tâm tư nói chuyện công việc!" Tiêu Quyết Vũ chậc lưỡi nói "Viễn Sơn hắn cũng quá biết hưởng thụ đi." Nói nói, tầm mắt Tiêu Quyết Vũ lại đặt trên người Tống Dật Minh, liếʍ môi đứng dậy nói "Bảo bối, chúng ta cũng chơi trò da^ʍ tặc và con tin đi."

"Ba ba... Ta... Kia... Không nên a..." Tống Dật Minh bối rối bị ôm lấy, cả người bị nhấc bổng lên, cánh tay rắn chắc như gọng kiềm quấn lấy thắt lưng cậu đi qua dãy hành lang dài vào phòng nghĩ.

"Ách... Anh hai... Chúng ta... Chúng ta ra ngoài nhìn xem phong cảnh có được không?" Từ Khả Khải nuốt nước bọt đứng dậy lui dần về phía cửa, thầm so sánh chân mình và chân dài của Từ Khải. Có khi cậu chưa chạy đến cửa lớn đã bị bắt lại!!!

"Em nói xem." Từ Khải nhìn eo thon của em trai, nuốt nước miếng nói.

"Buổi chiều... Buổi chiều... A..." Từ Khả Khải thấy Từ Khải xông đến thì hét to một tiếng xoay người chạy, cậu mới chạy được ba bước thì eo đã bị một cánh tay cứng rắn ôm lấy, gáy cổ bị môi lưỡi hôn lên làm cậu phát ra một tiếng "ưm" rên khe khẽ. Điểm nhạy cảm của Từ Khả Khải là vùng cổ ngay dưới xương hàm, Từ Khải lại không kiên dè mà hôn mυ'ŧ tạo nên dấu hôn đỏ tím.

"Ưʍ... Anh hai... Đừng..." Từ Khả Khải khẽ rên gọi, tức khắc bị người bế bổng lên như ôm công chúa trở về phòng nghĩ. Từ Khải ném em trai lên giường, hai ba cái đem quần áo trên người lột xuống, trần trụi mò lên giường. Từ Khả Khải nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói "Anh... Em đi tắm cái đã..."

"Mỗi sáng em đều rữa vài bận... Cho rằng anh không biết?" Từ Khải đè lên người em trai, nhướng mày cười trêu chọc. Đây là thói quen từ khi lần đầu quan hệ, Từ Khải cưỡng ép Từ Khả Khải mỗi ngày đều phải rữa sạch, anh muốn sẽ trực tiếp làm. Về sau Từ Khả Khải hình thành thói quen, mỗi sáng đều phải rữa vài bận. Từ Khải biết được thì vừa vui vừa đau xót, chỉ hận không thể quay lại thời điểm kia tát chết chính mình.

Từ Khải vừa nói vừa luồn tay vào áo, cách lớp vải áσ ɭóŧ xoa nắn nhũ tiêm và bộ ngực nhỏ mềm mụp của Từ Khả Khải. Từ Khả Khải phần ngực tương đối phát triển, những song nhi chưa sinh sản thường sẽ không có ngực chỉ có nhũ tiêm lớn hơn nam nhân bình thường, Từ Khả Khải không chỉ có nhũ tiêm lớn hơn mà mô ngực cũng hơi nhô lên giống như thiếu nữ mới dậy thì. Từ Khải thích nhất nơi này của đệ đệ, thích thú xoa nắn đôi cái rồi động thủ cởi cái áo ngoài của Từ Khả Khải ra. Trên làn da trắng nõn là cái áo bra không dây bằng ren trắng, đây là loại làm riêng cho song nhi vậy nên chỉ có một miếng dán nhỏ ở vị trí nhũ tiêm, phần mô thịt xung quanh đều ẩn hiện dưới lớp ren làm Từ Khải phải nuốt nước bọt. Nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nhưng Từ Khải vẫn luôn có cảm giác lần đầu nhìn thấy, run run đặt tay lên xoa xoa nắn nắn.

"Ưʍ..." Từ Khả Khải khẽ kêu rên, cong người nâng lên nhũ nhục nho nhỏ, còn làm lộ ra cái cổ thiên nga. Từ Khả không chần chừ liền hôn lên, mυ'ŧ liếʍ yết hầu nhỏ xíu của em trai, liếʍ lên nốt ruồi son đặc trưng của song nhi nằm ở bên dưới thùy tai, lưỡi cuốn lấy thùy tai vào miệng, mυ'ŧ ra tiếng kêu chậc chậc da^ʍ mĩ. Từ Khả Khải khẽ rêи ɾỉ, trước mắt như chạy qua một đoạn phim, đôi mắt trong suốt nhuốm một tia du͙© vọиɠ chợt co rút lại, du͙© vọиɠ mới nhen lên lập tức lụi tàn, ánh mắt dần dại ra, vô hồn.

Từ Khải đang hôn mυ'ŧ thùy tai của em trai, bất chợt môi chạm lên một giọt nước mằn mặn làm anh hốt hoảng ngẫn đầu. Từ Khả Khải lúc này đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt chậm rãi chảy ra từ hốc mắt.

"Tiểu Khả..." Giọng Từ Khải run rẩy, anh hốt hoảng ngồi bật dậy ôm Từ Khả Khải lên, để cậu ngồi trong lòng mình mới đau xót lau đi nước mắt trên mặt cậu "Tiểu Khả... Xin lỗi em, Tiểu Khả." Từ lúc hai người làm lại từ đầu, Từ Khải chưa từng hôn mυ'ŧ thùy tai của Từ Khả Khải, anh không muốn cậu nhớ đến quá khứ anh ép buộc cưỡиɠ ɠiαи cậu, thế nhưng hôm nay anh lại quên đi chuyện này.

Trước kia khi cưỡиɠ ɠiαи Từ Khả Khải, Từ Khải chưa từng hôn lên môi cậu, cũng không cho cậu chạm lên mặt mình; chỉ có một lần khi lần đầu hai người quan hệ, Từ Khả Khải như hiến dâng mà hôn lên môi anh trai, bị anh không do dự cho một bàn tay lên má, cũng hung tợn mà xỏ xuyên không hề có tiền hí, Từ Khả Khải từ đó cho đến nay vẫn còn bị ám ảnh. Trước kia khi hưng phấn lên, Từ Khải sẽ hôn mυ'ŧ lên thùy tai của Từ Khả Khải, là nơi duy nhất anh đυ.ng đến trên mặt cậu. Trong nhận thức của Từ Khả Khải, bị hôn thùy tai = anh trai hưng phấn = anh trai sắp biến thành S; bởi vậy Từ Khả Khải bằng bản năng mà sợ hãi, bằng bản năng mà khóc, chỉ cần cậu khóc anh trai sẽ phiền chán mà nhanh chóng chấm dứt, quá trình cậu chịu đau đớn sẽ ngắn lại.

"Tiểu Khả..." Từ Khải lo lắng gọi, thấy đôi mắt vô hồn của Từ Khả Khải đã trong suốt trở lại mới gắt gao ôm chặt lấy cậu "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, Tiểu Khả của anh."

"Anh hai." Từ Khả Khải nắn lấy vạt áo trước ngực Từ Khải, hai mắt mông lung nước, run run nói "Em thật sự rất thích anh. Rất thích!"

"Anh biết. Anh đều biết. Tiểu Khả, anh yêu em." Từ Khải nâng cằm người trong lòng lên, ôn nhu hôn lên môi cậu, trằn trọc liếʍ mυ'ŧ, cái lưỡi đỏ tươi cạy mở khớp hàm chen vào trong, liếʍ qua mọi ngóc ngách bên trong. Bàn tay Từ Khải chen vào cái quần rộng thùng thình của Từ khả Khải, cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ tinh tế bộ lộng.

"Ư... Ha..." Từ Khả Khải cả người xụi lơ ngã vào ngực anh trai, cong người thở dốc. Bàn tay lớn của Từ Khải nhẹ nhàng bao lại tiểu côn ŧᏂịŧ của em trai, nhẹ nhàng tinh tế vuốt ve, một tay ôm đặt trên ngực cậu nhẹ nhàng xoa nắn, vùi mặt vào gáy cổ người trong lòng, ôn nhu hôn lên mỗi tất da tất thịt nơi này.

Từ Khải đặt Từ Khả Khải xuống giường, cởi xuống hai lớp quần rồi há miệng ngậm vào tiểu côn ŧᏂịŧ hưng phấn đứng thẳng kia. Nếu là trước kia, khi làʍ t̠ìиɦ Từ Khải sẽ hôn mυ'ŧ nhũ tiêm của Từ Khả Khải, hấp duyện l*иg ngực cậu tạo thành từng vết ô mai đỏ thẩm, nếu hưng phấn sẽ giúp cậu khuyếch trương hai ngón tay rồi cắm nghiệt căn dài mười chín to bốn vào trong, nếu tức giận thì thô bạo xỏ xuyên dùng máu tươi làm chất bôi trơn. Nhưng từ khi làm lại từ đầu với Từ Khả Khải, Từ Khải không còn thô bạo như vậy, mỗi lần anh đều cẩn thận giúp cậu khuyếch trương, giúp cậu đạt được cực hạn kɧoáı ©ảʍ.

Tiểu côn ŧᏂịŧ bị khoan miệng ấm áp bao lấy, Từ Khả Khải rất nhanh đã bị nhấn chìm trong du͙© vọиɠ, miệng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ sắc tình.

"Ư... Anh hai... A... Muốn bắn... Muốn bắn... A..." Từ Khả Khải cao giọng hô to. Từ Khải lại càng ra sức hầu hạ, ngậm cả căn tiểu côn ŧᏂịŧ trong miệng mà hóp má, một cái hút sâu này đem toàn bộ tinh hoa của Từ Khả Khải hút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng nhạt như sữa tươi phun ra, toàn bộ bắn vào miệng Từ Khải. Từ Khả Khải há miệng thở dốc, cả người xụi lơ trên giường, đột nhiên mông bị cầm lấy, hai chân bị tách ra thật rộng, một cái lưỡi dò xét liếʍ lên nếp uống cúc huyệt. Từ Khải liếʍ lên nếp uống cúc huyệt một chốc, thấy nếp uống đã mềm xuống co dãn thì thâm nhập vào càng sâu hơn, liếʍ lên tường thịt nóng hổi.

"Anh hai... Ha... Không nên... A..." Từ Khả Khải hơi cong người, tiếng rêи ɾỉ phát ra cao vυ't, cậu bị lưỡi của Từ Khải đỉnh lên tuyến tiền liệt. Đối với nam nhân bình thường, tuyến tiền liệt nằm ở độ sâu khoảng bốn đến năm centimet trong hậu môn, nhưng tuyến tiền liệt của song nhi lại thấp hơn; vị trí độ sâu vốn là của tuyến tiền liệt chính là cửa sản đạo, bởi vậy mà khi muốn một song nhi mang thai, nam nhân phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ cửa sản đạo để nó mở ra, đem "cửa sắt" kéo lại che đi con đường đi vào thực tràng. Đối với song nhi, làʍ t̠ìиɦ bằng sản đạo và làʍ t̠ìиɦ bằng hậu huyệt là hai chuyện khác nhau. Từ Khả Khải cảm nhận được "cửa sắt" đã kéo lại, cả người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên; mà lúc này, đầu lưỡi nam nhân đã rời khỏi, thay thế bằng một ngón tay.

"Cửa sắt đã đóng lại rồi?" Từ Khải dùng đầu ngón tay giữa vuốt ve lớp màng mỏng có vân hình chữ X, kinh ngạc khẽ thốt lên. Bởi vì lớp màng này có vân hình chữ X nên được gọi bằng cửa sắt hay màng X, dù chỉ là lớp màng mỏng như lớp nilon nhưng lại đặc biệt co giản chắc chắn.

"Anh hai... Ưʍ..." Từ Khả Khải hai mắt mê ly, cả người cong lên lại hạ xuống, run rẩy co giật. Cửa sắt là nơi nhạy cảm nhất của Từ Khả Khải, Từ Khải nhẹ nhàng cọ sát cũng có thể làm cho cậu đạt đến cao trào.

Từ Khải cảm nhận được một dòng nước sền sệt từ sản đạo phun mạnh lên ngón tay mình, ngay sau đó là tiểu côn ŧᏂịŧ run run phun ra bạch trọc có chút loãng. Từ Khải rút ngón tay về đưa lên miệng liếʍ sạch, thấy em trai lấy lại nhịp thở mới ôn nhu cười nói "Thoải mái sao?"

"Thoải mái... Ưʍ..." Từ Khả Khải hít sâu khẽ gật đầu, còn chưa nói hoàn câu đã bị một đôi môi phủ lên. Từ Khải ôn nhu hôn mυ'ŧ môi lưỡi Từ Khả Khải, ngón tay ở bên dưới lại cẩn thận khuếch trương sản đạo. Từ Khải không giống Tiêu Quyết Vũ vài ba ngày sẽ đi vào sản đạo một lần, anh sợ lặp lại chuyện lần trước, sợ Từ Khả Khải mang thai mà không biết, cũng sợ cậu chịu khổ; bởi vậy mà thỉnh thoảng một tháng cũng chỉ vào một hai lần, cho nên mỗi lần đều cẩn thận khuếch trương cho em trai.

"Ưʍ... Anh hai... Đi vào... A... Đi vào đi..." Từ Khả Khải cong người đón ý hùa ở hạ thân, cửa huyệt bị qυყ đầυ nóng hầm hập chen vào vào làm cậu thoải mái đến ngất ngư, hai tay ôm cổ anh trai, hai chân cũng quấn chặt lấy thắt lưng anh. Côn ŧᏂịŧ thô dài nương theo khuếch trương đầy đủ mà chậm rải đẩy vào huyệt nội, bị nhục bích gắt gao kẹp lấy làm anh sảng đến hít sâu một hơi, cẩn thận men theo cửa sắt chính thức đâm vào sản đạo. Từ Khả Khải cong người, sản đạo non mềm ít khi nhìn thấy dị vật vui vẻ mấp máy mυ'ŧ lấy chào đón.

"A a a... Ha a..." Từ Khả Khải thừa nhận kɧoáı ©ảʍ bị đâm rút , miệng vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Bảo bối thoải mái sao?" Từ Khải bên đưa đẩy hạ thân bên nói, động tác vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu.

"Nhanh... Ưʍ... Nhanh hơn chút... A a a..." Từ Khả Khải bất mãn vặn vẹo mộng, đột nhiên động tác cắm rút của nam nhân trở nên cuồng dã làm cậu không kịp chuẩn bị mà hô to ra tiếng, lắc đầu rêи ɾỉ vỡ vụn "Không... A ha... Không được... Nhanh quá... A a a... A ha... Không được... A a... Hỏng... Ha a... Hỏng mất... A..."

"Bảo bối... Em rốt cuộc muốn nhanh hay muốn chậm?" Từ Khải chơi xấu, anh mĩm cười rút ra thật chậm rồi thô bạo nhanh chóng đâm vào tạo nên một tiếng *ba*, tuần hoàn lặp lại làm cho Từ Khả Khải cảm thấy mình sẽ điên mất.

"Không cần... A... Ha a... Không cần... A..." Từ Khả Khải lắc đầu cầu xin, rút ra chậm làm qυყ đầυ cọ sát lên cửa sắt, đâm vào vừa nhanh vừa mạnh làm cho tuyến tiền liệt hình cung bị đỉnh đến. Từ Khả Khải cảm thấy mình nhất định là chết trên giường.

"Sao lại không cần?" Từ Khải vui vẻ khi dễ em trai "Sản đạo cắn anh thật chặt, không muốn để anh đi đây này." Bởi vì bị đỉnh đến tuyến tiền liệt mang cho Từ Khả Khải kɧoáı ©ảʍ, sản đạo co rút cũng mυ'ŧ chặt lấy dị vật trong cơ thể, giống như luyến tiếc côn ŧᏂịŧ rời đi.

"Anh hai... A ha... Anh hai... A... Đừng mà... Không... A... Không được..." Từ Khả Khải nức nở lắc đầu, tiểu côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn qua lại không nhịn được nữa mà run run, muốn bắn.

"Không nên." Từ Khải nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ đáng yêu của đệ, ngón trỏ đè lại mã mắt không cho Từ Khả Khải bắn ra, cũng không có ý xấu muốn khi dễ đệ đệ nữa, động tác cắm rút cũng dừng lại. Từ Khải để Từ Khả Khải ôm cổ mình, hai tay đỡ eo nhỏ của cậu, để cậu ngồi dậy tựa vào lòng mình.

"Ưʍ..." Tư thế này để côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, qυყ đầυ trượt qua tuyến tiền liệt đi thẳng lên trên làm Từ Khả Khả cong người kêu lên. Độ sâu này làm qυყ đầυ của Từ Khải đội lên cửa ngoài. Cửa ngoài, nơi này cũng là một lớp màng có thể trong quá trình làʍ t̠ìиɦ mà mở ra, là nơi dự phòng để tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ trên mười bảy centimet. Chuyên gia đã xác định được cửa ngoài này là tiến hoá của song nhi trong vòng hai mươi năm trở lại đây, cửa tử ©υиɠ bị đẩy lên trên chừng hai đến bốn centimet.

Từ Khải quen thuộc nâng mông Từ Khả Khải lên, nhẹ nhàng đỉnh lên trên "gõ gõ" cửa ngoài. Cửa ngoài vui vẻ mở ra, qυყ đầυ một lần liền đỉnh vào trong, vừa vặn chạm đến cửa tử ©υиɠ. Từ Khải buông tay để em trai ngồi hẳn trong lòng mình, điên cuồng đỉnh thân thao lộng.

Đây là tư thế duy nhất Từ Khải có thể làm đến cửa tử ©υиɠ, qυყ đầυ lại còn bị cửa ngoài kẹp chặt làm cả hai đều hưng phấn đến mụ đầu, tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ "a ê" vô nghĩa cứ vang vọng. Từ Khải chạy nước rút trừu cắm hơn trăm cái rồi gầm nhẹ bắn ra.

"A..." Từ Khả Khải bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi phun mạnh lên cửa tử ©υиɠ làm cậu hét to một tiếng, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn ra, tử ©υиɠ mở ra phun mạnh dâʍ ŧᏂủy̠ lên qυყ đầυ Từ Khải, cũng thừa nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt chạy trượt vào trong.

Huynh đệ Từ gia ôm nhau thở dốc, Từ Khải hôn hôn môi em trai, hôn hôn liền có phản ứng, bắt đầu một vòng đại chiến mới.