Vợ Của Ba Ba Phải Là Ta

Chương 4

Bắt gặp nhi tử xem thô tục H văn phụ tử. Mời ba ba dùng bữa. Thổ lộ và chịu trách nhiệm.

Chuyện ly hôn đã hoàn tất, ra toà án hai lần xong tự nhiên hoàn toàn không còn liên hệ pháp lý gì với nhau nữa. Người mẹ không muốn nuôi con, người cha lại nhận lấy, mọi người đã thoả thuận xong cũng không lằng nhằng gì nhiều.

Ngày Lục Nhiên ở toà án lần thứ hai theo Lục Viễn Sơn về nhà thì cậu đã ở riêng với ba ba được ba tháng. Lục Viễn Sơn xem con trai như lão bà mà yêu sủng, Lục Nhiên xem ba ba như lão công mà chăm lo, hai người không ai nói gì cũng không biết tâm tư lẫn nhau nhưng hành động lại vô cùng ăn ý, dù trong lòng ngờ ngợ cũng không ai chọc thủng bức màng này.

["Ô ô... Ba ba thao ta. Cầu xin ba ba dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao ta." Dương Uyển quỳ sấp trên giường giống như cẩu mà không ngừng lắc mông trước mặt nam nhân đang đứng phía sau. Hậu môn cậu thật ngứa, chỉ muốn có thứ gì đó cắm vào không ngừng đâm chọc mới tốt.

"Tiểu tao hoá..." Dương Diệp sắc mặt như thường đánh lên cái mông không ngừng lắc trước mặt, chỉ có bản thân hắn mới biết dươиɠ ѵậŧ đã cứng sắp nổ tung, chỉ muốn thao chết tao hoá trước mặt. Dương Diệp đặt hai tay lên cái mông cong vểnh của con trai, sắc tình mà nhào nặn "Tao hoá... Sao lại tao như vậy? Còn lắc mông câu dẫn cha ruột. Muốn mượn dươиɠ ѵậŧ của mẹ ngươi dùng sao?"

"Muốn mượn. A ha... Muốn cướp... Cướp dươиɠ ѵậŧ thuộc về mẹ... Ha... A... Muốn dươиɠ ѵậŧ của ba ba thao ta. Thao ta mang thai."

"Tao mẫu cẩu." Dương Diệp gằn lên từng tiếng, móc ra dươиɠ ѵậŧ thô dài tím đen đặt trước hậu môn của con trai, không có tiền hí đã *phốc xuy* một tiếng đâm thẳng vào trong "Tao mẫu cẩu... Thật chặt úc... Kẹp ta thoải mái chết..."

"A ha... Ba ba... Ba ba... Quá lớn ô ô... Quá lớn... Muốn rách... A ha... Bị ba ba thao rách." Đau đớn truyền đến kèm theo tinh thần thoả mãn làm Dương Uyển nức nở khóc lên, như thoát lực mà ngã sấp xuống, trán đυ.ng lên thành giường kêu *cốp* một tiếng, trước mặt nổi đầy sao. Dương Diệp ngửi thấy trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt, cuối đầu nhìn xuống thấy hậu môn nhi tử bị đại dươиɠ ѵậŧ của mình thao rách, trong lòng càng thêm hưng phấn mà rút ra rồi đâm vào thật mạnh. Dươиɠ ѵậŧ tím đen như xe điện đυ.ng chạy quá đà, đâm sầm vào một vách tường làm người dưới thân dật nảy lên, qυყ đầυ như rơi vào một cái hố nhỏ nào đó, miệng hố không ngừng mυ'ŧ lấy qυყ đầυ làm cho Dương Diệp càng thêm hưng phấn. Đi kèm hưng phấn còn có lắp bắp kinh hãi.

"Song nhi? Ngươi sao lại là song nhi?"]

Lục Viễn Sơn trán nổi gân xanh nhìn màn hình điện thoại của Lục Nhiên, nhi tử y nay lại còn thích thể thoại khẩu vị nặng như vậy sao? Trước kia không phải chỉ thích thể loại H nhẹ nhàng thôi à? Sao hiện tại lại biến thành cái dạng này? Còn có, vị huynh đài Dương Diệp này, ngươi đây là cưỡиɠ ɠiαи hay là cưỡиɠ ɠiαи? Đối với nhi tử mắng tao thì thôi, lại còn gọi bằng mẫu cẩu; gọi mẫu cẩu thì thôi, lại còn không có tiền hí; không có tiền hí thì thôi, chẳng lẽ ngươi không phân biệt được song nhi và nam nhân bình thường hay sao?

"... Ba... Ba ba..." Lục Nhiên run rẩy khe khẽ gọi như con thú non bị thương, đứng trước cửa toilet, sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu Nhiên... Đây là cái gì?" Lục Viễn Sơn lạnh mặt hỏi.

"H... H văn..." Lục Nhiên chực khóc, hai mắt đỏ hồng.

"Lσạи ɭυâи. H văn. Thô tục." Lục Viễn Sơn chậm rãi liệt kê, ngồi xuống ghế xoay ở bàn học, bắt chéo chân lạnh mặt nhìn nhi tử bị mình khi dễ sắp khóc, rút đi vẻ tao nhã dịu dàng ngày thường mà châm chọc nói "Có phải cũng muốn ta thao ngươi như vậy?"

Muốn. Nằm mơ cũng thấy bị ba ba thao. Lục Nhiên trong lòng hô to, ngoài mặt nước mắt lã chả rơi xuống như cái van hỏng không thể dừng lại. Lúc này lại nghe Lục Viễn Sơn nhàn nhạt nói "Không phải muốn côn ŧᏂịŧ hay sao? Lại đây tự mình động thủ."

"Ba ba..." Lục Nhiên oà khóc lên, nức nở lắc đầu "Không phải. Không phải như ba ba nghĩ."

"Không phải? Thằng nhóc họ Phó không thoả mãn ngươi hay sao? Lại còn ý da^ʍ cha mình. Có tiện hay không?" Lục Viễn Sơn tức giận nói, ghen tuông trào ra làm y nghĩ cũng không nghĩ đã nói ra khỏi miệng. Nói xong liền hối hận, nhìn con trai mở to mắt dáng vẻ bị thương làm trái tim đau nhói, vội vàng bước đến ôm nhi tử lại ngồi trên chân mình, dịu giọng nói "Đừng khóc. Là ba ba tức giận quá."

"Con đã hức... Đã chia tay... Ô ô... Đã chia tay ba tháng." Lục Nhiên đáng thương lắc đầu giải bày "Tiểu Nhiên không cùng người khác lên giường hức... Chỉ cùng ba ba lên giường. Không có tiện... Tiểu Nhiên không có tiện ô ô..." Lục Nhiên ủy khuất khóc lớn, khóc đến thở không nổi, vừa khóc vừa nấc. Lục Viễn Sơn chỉ hận không thể cho mình mấy cái tát, miệng tiện, ai bảo mày miệng tiện, chẳng phải chỉ muốn lừa gạt một chút, tiện thể đem người lên giường hay sao? Sao lại chọc cho tiểu lão bà khóc chứ!?!

Lục Nhiên vừa khóc vừa cảm thấy có cái gì đó chọc mông mình, không ngừng uốn éo né tránh, tận đến khi nghe tiếng thở dốc của nam nhân thì thân thể cứng đờ, nước mắt thoáng cái dừng chảy như được đóng van, ngây ngươi nghe tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

"Ba?" Lục Nhiên nước mắt đầy mặt mông lung nhìn Lục Viễn Sơn.

"Xin lỗi!" Lục Viễn Sơn khàn khàn nói, giọng nói cực kỳ mê người, ngón tay cách lớp quần của Lục Nhiên khẽ cọ vào hoa môi của cậu "Ba ba chỉ là... Nhớ chuyện ba tháng trước." Ba tháng y không đi 419, có chút khó nhịn. Hoặc là nói, vì người trong lòng là tiểu lão bà mà khó nhịn.

"Ba ba..." Lục Nhiên khẽ run lên, không dấu vết hơi tách chân ra một chút. Ở nhà Lục Nhiên chỉ mặc qυầи ɭóŧ tứ giác cùng với áo ba lỗ rộng thùng thình, ý đồ câu dẫn ba ba, bởi vậy mà hiện tại bị cọ một chút liền có phản ứng, khuông mặt đỏ bừng.

"Tiểu Nhiên... Giúp ba ba được không?" Lục Viễn Sơn khàn khàn khó nhịn hỏi.

"Lên... Lên giường sao?" Lục Nhiên đỏ mặt không tự nhiên hỏi "Giống... Giống lần trước?"

"Ừ..." Không chỉ giống lần trước mà còn muốn thâm nhập giao lưu. Lục Viễn Sơn bế bổng Lục Nhiên lên giường, khàn khàn nói "Muốn giống trong truyện kia... Đem ngươi thao mang thai."

"Ba ba..." Lục Nhiên cả người run lên, khẽ lắc đầu ủy khuất nói "Chỉ có lão công của Tiểu Nhiên mới được." Lục Viễn Sơn giống như đoán được cái gì, đáy mắt thâm trầm ném Lục Nhiên lên giường, động thủ cởϊ qυầи áo, đem làn da lúa mạch cùng cơ nhục căng chặt toàn bộ bày ra ngoài, nhất là côn ŧᏂịŧ tím đen nổi đầy gân xanh kia.

Lục Nhiên nhìn ba ba thân mình trần trụi nằm ngữa trên giường bên cạnh mình, đỏ mặt cởϊ qυầи áo, đưa hạ thân về phía mặt nam nhân mà nằm đè lên, tư thế 69.

"Ba ba, mời dùng bữa." Lục Nhiên đỏ mặt nói, há miệng ngậm vào qυყ đầυ của Lục Viễn Sơn. Lục Viễn Sơn lại không động đến tiểu côn ŧᏂịŧ mà chỉ mυ'ŧ lấy hai tiểu đản đản, một đường hôn mυ'ŧ xuống hoa môi dị tật bên dưới, chen đầu lưỡi vào trong liếʍ láp mị thịt mềm mại. Lục Nhiên cả người đều nhũn ra, thật nhớ cảm giác này, ba tháng mới có cơ hội thể nghiệm lại, cậu càng ra sức liếʍ láp đại côn ŧᏂịŧ, chỉ muốn hô to ăn ngon.

Hai mươi phút sau, khi Lục Viễn Sơn đem đầu lưỡi đâm vào thư huyệt chật hẹp, Lục Nhiên run lên, ngọt nị hét to một tiếng "Ba ba..." Rồi kết thúc bằng việc tiểu côn ŧᏂịŧ bắn ra bạch trọc nhợt nhạt. Lục Nhiên hai mắt mê ly úp mặt lên bẹn đùi Lục Viễn Sơn mà hổn hển thở dốc, cả người run rẩy, thư huyệt phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên đầu lưỡi Lục Viễn Sơn, bị y toàn bộ uống vào bụng.

"Tiểu Nhiên?" Lục Viễn Sơn nhào nặn mông Lục Nhiên, động tác sắc tình nhưng giọng nói như rất hoảng sợ "Thật xin lỗi! Ba ba... Ba không cố ý đâu. Chỉ là... Chỉ là ba tháng không ra ngoài... Cho nên... Cho nên nhịn không được... Tiểu Nhiên đừng giận."

Lục Nhiên trợn trắng mắt, có ai lưu manh như vậy hay không? Miệng nói không cố ý nhưng tay đang làm gì đấy? Lục Nhiên giãy dụa xoay người, đặt mông ngồi lên vị trí nguy hiểm xong mới ngẫn đầu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn đầy l*иg ngực màu lúa mạch, tầm mắt đυ.ng phải ánh mắt đầy ý cười của nam nhân, trong lòng có một dự cảm, lắc mông mấy cái cọ đại côn ŧᏂịŧ của nam nhân.

"Ba ba cố ý?" Lục Nhiên banh mặt Lục Viễn Sơn trừng đôi mắt thủy nhuận mà lên án "Ba ba khi dễ ta."

"Sao lại nở lòng khi dễ bảo bối chứ." Lục Viễn Sơn xoa nắn l*иg ngực phẳng mềm mại của Lục Nhiên, nhéo nhéo nhũ tiêm mấy cái cười nói "Chẳng phải lần trước đã đυ.ng đến cấm địa hay sao? Lần này lại đi sâu hơn một bước thôi." Lục Viễn Sơn nắm eo con trai lật người đè bảo bối dưới thân "Từ lần đầu biết Tiểu Nhiên đọc H văn phụ tử..." Lục Viễn Sơn cọ cọ côn ŧᏂịŧ lên hạ thân con trai, khàn khàn nói "Khi đó đã muốn đặt bảo bối dưới thân hung hăng thao một trận. Thao ngất ngươi giống như giấc mơ tối hôm đó."

"A..." Lục Nhiên quá kinh ngạc, tiểu côn ŧᏂịŧ bị cọ đứng lên, khó nhịn uống éo mấy cái. "Ba ba muốn làm lão công của Tiểu Nhiên?"

"Đúng vậy! Cho nên ba tháng nay đều không ra ngoài 419." Lục Viễn Sơn thẳng thắng thừa nhận "Tiểu Nhiên có đồng ý hay không?"

"Đã đi vào trong rồi!" Lục Nhiên than thở "Ba ba phải chịu trách nhiệm thôi."

"Được!" Lục Viễn Sơn vui mừng nói, cuối người phủ lên đôi môi mềm mại của nhi tử, đầu lưỡi liếʍ lên đôi môi hồng hồng đôi cái rồi mυ'ŧ lấy môi dưới, lưỡi chen vào khoang miệng thơm mùi dâu tây của người dưới thân, liếʍ qua mọi ngóc ngách bên trong, mυ'ŧ cái lưỡi đinh đương trao đổi nước bọt. Nụ hôn ôn nhu nhưng không thiếu kịch liệt, tận khi Lục Nhiên thiếu dưỡng khí mà đập đập lên ngực mình, Lục Viễn Sơn mới như tĩnh táo lại, hung hăng mυ'ŧ lấy cái lưỡi kia vài cái rồi mới dứt ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ.

Lục Nhiên hổn hển thở dốc, lấy lại nhịp thở xong thì nhìn thấy thâm tình trong mắt Lục Viễn Sơn, đáy lòng mềm nhũng. Ba ba cũng thích cậu có phải không?

"Ưʍ..." Lục Viễn Sơn hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái lại dời đi, hôn liếʍ hầu kết nho nhỏ của đối phương vài cái lại tiếp tục dời xuống, đem l*иg ngực nho nhỏ trải đầy dấu hôn đỏ tươi, mới vừa lòng mĩm cười. Lục Viễn Sơn nhìn con trai đã bị tìиɧ ɖu͙© chôn vùi, một tay chơi đùa nhũ tiêm, miệng lưỡi cũng hôn mυ'ŧ liếʍ láp lên nhũ tiêm còn lại, đem cả thực quả đỏ tươi kia ăn vào miệng, mυ'ŧ như muốn hút sữa từ bên trong ra, trong đầu loé lên một tia sáng.

Câu lạc bộ kia còn bán một loại thuốc có thể giúp song nhi không mang thai cũng ra sữa. Thuốc trên thị trường đều là song nhi mang thai năm tháng mới uống, thuốc kèm với thay đổi nội tiết tố trong người mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến sữa phát triển. Nhưng loại thuốc mới này ngay cả nam nhân cũng có thể làm sữa thúc ra, huống chi là song nhi.