Vợ Của Ba Ba Phải Là Ta

Chương 3

Tư thế 69 phụ tử giúp nhau thư giải. Chỉ có ông xã mới được liếʍ huyệt. Bị liếʍ huyệt đến bắn. Ghen.

Lục Viễn Sơn nín cười nhìn con trai nói dối, dáng vẻ bị lời nói của con trai thuyết phục, nhẹ nhàng giải thích "Tối qua Tiểu Nhiên kêu ba ba xong thì bắn ra, áo bẩn rồi nên ba ba không mặc lại cho Tiểu Nhiên nữa, giúp Tiểu Nhiên lau dọn xong thì ngủ tiếp. Gần sáng Tiểu Nhiên than lạnh leo lên người ba ba." Thật ra là y kéo Lục Nhiên nằm sấp trên người mình.

"Cái kia..." Lục Nhiên lén lút nhìn thúc thúc nhà mình, thấy y rất có tinh thần liền đỏ mặt chờ mong hỏi "Ba ba giúp con... Giúp... Giống lần trước nhé?"

"Ba ba giúp bằng cách khác có được không?" Lục Viễn Sơn đạo mạo nói "Giúp nhau thư giải buổi sáng thôi. Đều là nam nhân không phải sao?"

"Vâng!" Thật ra con là song nhi khuyết tật, không phải nam nhân. Lục Nhiên đỏ mặt gào thét trong lòng, nhu thuận lật chăn bò đến chổ ba ba, trái tim đập bình bịch như trống đánh.

"Nằm xuống đi. Ba ba làm mẫu thử." Lục Viễn Sơn ôn nhu bình thản nói, giống như chỉ thật sự là giúp nhau thôi vậy.

"Nằm... Nằm xuống?" Kia chẳng phải làm bộ vị khuyết tật kia lộ ra cho ba ba nhìn sao? Ba ba nhìn xong sẽ chán ghét cậu đi? "Ừm... Ngồi... Ngồi có được không?"

"Được!" Lục Viễn Sơn cười cười bước xuống giường, nữa ngồi nữa quỳ ở bên giường "Tiểu Nhiên lại đây đi." Kiểu này thì thế nào cũng phải lộ ra thôi, có thể giả vờ lừa gạt một chút.

"... Vâng..." Lục Nhiên nuốt nước bọt, quỳ thẳng lên, kẹp chặt hai chân quỳ bước đến, đệm quá mềm nên hổng xuống một cái, cả người đổ nhào về phía trước.

"Cẩn thận." Lục Viễn Sơn vội vàng tiếp được con trai ngã nhào, bất đắc dĩ đánh mông cậu một cái "Sao mà đi đứng bất cẩn." Muốn dùng cách này để che dấu sao? Lục Viễn Sơn cười thầm, hôn lên nhũ tiêm của Lục Nhiên một cái, nhân lúc cậu đang ngây người thì bày trí cậu ngồi buông thõng chân xuống giường, giả vờ kinh ngạc "Tiểu Nhiên... Này là sao?" Vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào.

"Ba... Ba..." Lục Nhiên khẽ run lên, vừa sợ hãi vừa chờ mong ba ba có thể đυ.ng nhiều hơn, mềm nhũng ủy khuất nói "Con... Con là song nhi khuyết tật mà."

"Nơi này... Sao lại nhiều nước như vậy?" Lục Viễn Sơn chen đầu ngón tay vào hoa môi và đản đản vuốt ve thịt mềm, ánh mắt mê luyến nhìn hạ thân con trai "Thật nhiều nước." Vừa nói xong thì tách hoa môi ra, cuối đầu thổi một hơi vào thịt mềm "Rất đẹp." Lục Nhiên cả người đỏ bừng. Hoa huyệt tràn ra một dòng nước. Lục Viễn Sơn giả vờ như không nhìn thấy, rút tay lại, một tay ôm eo Lục Nhiên một tay cầm tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu sờ sờ mã mắt vài cái "Tiểu Nhiên hẳn là có kinh nghiệm hơn ba ba rồi, ba ba lần đầu tiên khẩu giao. Tiểu Nhiên chỉ dẫn cho ba ba nhé?"

"Chỉ... Chỉ dẫn?" Lục Nhiên cả người đỏ bừng như con tôm luộc, trên mặt che dấu không được vẻ kích động. Ba ba lần đầu tiên khẩu giao lại là khẩu giao cho cậu... "Con... Con không có kinh nghiệm đâu." Cho dù cố ý giao du bạn trai để quên tình cảm với ba ba thì cậu vẫn không làm được, chỉ cảm thấy bạn trai đều là vì khuông mặt cậu, còn là vì muốn ngủ cậu.

"Không sao." Lục Viễn Sơn mĩm cười, cuối đầu ngậm lên qυყ đầυ đáng yêu, nghe tiếng rên khẽ của con trai liền hưng phấn mà đen cả căn nuốt vào miệng, đầu nâng lên hạ xuống mυ'ŧ lấy tiểu côn ŧᏂịŧ trong miệng vài cái, lại buông ra liếʍ láp một vòng rồi mυ'ŧ lấy hai tiểu đản đản mấy cái. Tiếng rêи ɾỉ của Lục Nhiên lúc cao lúc thấp, cả người Lục Viễn Sơn cũng kích động mỗi lúc một tăng, đợi trúc trắc làm xong một loạt thao tác này mới ngẫn đầu "Như vậy có được không?"

"... Được." Lục Nhiên trống rỗng đáp lại, sao tự nhiên lại dừng chứ.

"Vậy chúng ta bắt đầu nha?" Lục Viễn Sơn mĩm cười lên giường nằm xuống, nháy mắt nói "Tiểu Nhiên hiểu mà phải không?"

Lục Nhiên xấu hỗ khẽ gật đầu, xoay người nằm trên người Lục Viễn Sơn tư thế 69, nhìn côn ŧᏂịŧ mơ ước đã lâu ngay trước mắt, kích động đến mức thư huyệt phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, thẹn thùng vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ lên qυყ đầυ một cái, chưa kịp cảm nhận gì thì cơ thể đã run lên, cảm giác giống tối qua như đúc, đầu lưỡi liếʍ hoa môi và tiểu đản đản làm cậu nhũn cả người.

"... Ba ba..." Lục Nhiên hô hấp dồn dập hô lên "Chẳng phải muốn giúp đối phương khẩu giao thôi hay sao?" Chạm đến nơi kia liền có ý nghĩa khác biệt đó có biết không!?!

"Thật xin lỗi!" Lục Viễn Sơn áy náy nói, hôn lên tiểu đản đản của Lục Nhiên một cái "Ba ba không cố ý. Nơi này chỉ có chồng của Tiểu Nhiên mới được đυ.ng vào." Lão tử là chồng con đó Lục Nhiên, nhớ cho kỷ.

"Ưʍ..." Ba ba chạm vào rồi, cho nên nhất định phải cưới con. Lục Nhiên hò hét trong lòng, nhu thuận vươn đầu lưỡi liếʍ lên côn ŧᏂịŧ từ cao xuống thấp, lại hút hút hai đại đản nặng trịch kia. Lục Viễn Sơn mυ'ŧ lên qυყ đầυ, đem cả tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn trước mặt ăn vào miệng rồi nhả ra, lại ăn vào rồi nhả ra, liên hoàn ăn vào nhả ra đem nước bọt làm tiểu côn ŧᏂịŧ ướŧ áŧ sáng lấp lánh. Hai người đều là lần đầu tiên khẩu giao, động tác trúc trắc nhưng lại cố sức làm cho người kia thoải mái, trong lòng ngọt nị. Tiểu côn ŧᏂịŧ của Lục Nhiên dễ dàng bị ba ba nuốt vào đến tận gốc, nhưng đại côn ŧᏂịŧ của Lục Viễn Sơn thì Lục Nhiên ăn không trôi. Đại côn ŧᏂịŧ tím đen dữ tợn, qυყ đầυ to như quả trứng gà dù đã đỉnh đến cuống họng vẫn còn thừa bên ngoài. Lục Nhiên thâm hầu mấy lần đều muốn nôn khan mấy lần nhưng vẫn cố chấp đem côn ŧᏂịŧ trước mặt ăn vào càng sâu, tay không rãnh rỗi mà đùa bỡn đại đản.

Mười lăm phút sau, Lục Nhiên vào lần hóp má thứ n của Lục Viễn Sơn mà run rẫy bắn ra, toàn bộ được người kia nuốt vào bụng. Lục Nhiên nghe tiếng nuốt vào mà cả người ngây ngốc, đồng thời thoát lực mà nằm bẹp xuống, úp mặt vào giữa hai chân Lục Viễn Sơn. Tầm mắt Lục Viễn Sơn vẫn đang dán vào hoa huyệt ướŧ áŧ khép mở như cái miệng nhỏ đang không ngừng trương trương hợp hợp, côn ŧᏂịŧ được nhiệt khí từ mũi Lục Nhiên thở ra mà càng thêm căng trướng, dâʍ ŧᏂủy̠ đã sớm tích lạc rơi trên mặt làm Lục Viễn Sơn càng thêm khó nhịn, rốt cuộc khi qυყ đầυ bị cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy thì lý trí hoàn toàn biết mất, phủ môi lên hoa môi dị tật và hai tiểu đản đản, không hề chê bai mà mυ'ŧ mát liếʍ lộng.

Lục Nhiên cả người kích động mà ra sức hầu hạ ba ba. Lục Viễn Sơn đáy mắt thâm trầm đầy tìиɧ ɖu͙© mà liếʍ lên thịt môi, hai tay đem hai tiểu đản đản tách ra, nhận ra hạt châu đỏ bừng xung huyết bị che dấu bên dưới liền không chần chờ ngậm lấy mυ'ŧ hột hơi.

"A a ha..." Lục Nhiên khẽ hô lên kèm theo tiếng thở dốc, hít sâu vài hơi cố bình ổn hơi thở rồi lại tiếp tục khẩu giao. Lục Viễn Sơn bên mυ'ŧ hạt châu đỏ bên nhìn tiểu côn ŧᏂịŧ lại cương lên, hài lòng hóp má mυ'ŧ sâu tiếp một hơi, giống như muốn mυ'ŧ thứ gì đó từ bên trong ra. Lục Viễn Sơn cố ý không đυ.ng vào bên trong huyệt động mềm mại nho nhỏ kia, chỉ liếʍ lên thịt môi lau đi dâʍ ŧᏂủy̠, đồng thời hơi tách hoa môi mà hút một hơi trước tiểu thư huyệt, đem dâʍ ŧᏂủy̠ đều hút vào miệng. Lại qua hơn mười phút, Lục Viễn Sơn lúc này mới khẽ gầm lên bắn toàn bộ vào miệng con trai, lại như phát điên mà tách ra hai tiểu đản đản, mυ'ŧ chặt lấy hạt châu nhỏ.

"Ba ba..." Lục Nhiên hét to một tiếng toàn bộ đều bắn lên ngực và cổ Lục Viễn Sơn. Lục Nhiên cố sức xoay người, nhìn ba ba dùng chăn lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt trên ngực thì vui vẻ gối đầu lên ngực y, hai người lúc này mới ôm nhau mà thở dốc.

Lục Viễn Sơn từng duyệt qua vô số người, có đủ mọi loại hình, thế nhưng chưa bao giờ chỉ có khẩu giao lại có thể sảng khoái như vậy. Có lẽ bởi lần này người khẩu giao cho y là người đã mơ tưởng từ lâu, có lẽ là bởi hành động lσạи ɭυâи lần này của bọn họ. Nếu chỉ động động tay giúp nhau thư giải liền có thể xem như phụ tử thân thiết, nhưng hành động hôm nay ngay từ đầu đã không hợp lý, hành động lúc sau lại càng vô lý. Nào có người cha nào liếʍ huyệt cho con gái? Cho dù là song nhi cũng không có chuyện để cha mình liếʍ huyệt khẩu giao cho nữa là. Tiểu Nhiên đây là ảnh hưởng bởi tiểu thuyết hay có ý gì khác? Nhóc còn này còn đang giao du bạn trai, thằng nhóc kia cũng chẳng phải tốt lành gì, Lục Viễn Sơn từng vô tình thấy mấy lần đám quỷ năm người kia đi vào khu I của câu lạc bộ kia. Y vẫn nên giám sát tiểu lão bà của mình mới tốt.

"Sắp muộn rồi. Ba ba ôm Tiểu Nhiên đi tắm." Lục Viễn Sơn ngồi dậy, vững vàng ôm nhóc con trong lòng mình lên đi vào toilet. Nước lạnh buổi sáng đánh lên mặt hai cha con làm cả hai hoàn toàn tĩnh táo, thế nhưng ai cũng không nguyện ý tách ra, vờ như cái gì cũng có, để nước lạnh xối lên đầu một chốc, tẩy đi mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên người. Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng song song trước gương đánh răng, một màu lúa mạch khoẻ mạnh càng làm lộ lên cơ bụng và cơ bắp ở tay chân, một màu trắng nõn oánh bạch càng làm cho thiếu niên càng thêm khảnh mảnh mềm dẻo.

Lục Viễn Sơn một thân tây trang màu đen hoàn mĩ xách hai cái vali xuống lầu, Lục Nhiên mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng đi theo sau, hai người một trước một sau xuống nhà dưới, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào khi mới vừa lσạи ɭυâи xong.

Trương Thúy Hoa đang ăn sáng với người yêu, chính là cái người mà Lục Nhiên phát hiện vào ba năm trước, lần nào cũng là người này, chẳng qua Lục Nhiên thiên vị Lục Viễn Sơn mới không hỏi nhiều mà chỉ cằn nhằn mẹ mình không giữ phu đạo.

"Dậy rồi? Đến ăn sáng đi." Trương Thúy Hoa nhìn chồng và con trai xuống thì ngoắc tay gọi "Hôm nay sao lại dậy muộn như vậy? Viễn Sơn, hôm nay công ty còn một cuộc họp quan trọng đấy."

"Tiểu Nhiên dằn vặt cả đêm, ngủ có chút muộn." Đúng là Lục Nhiên dằn vặt y, tối qua mê gian liếʍ huyệt cho con trai xong thì y trong đầu vẫn luôn có xúc động đem côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt chật hẹp kia. Đầu lưỡi đi vào đã kẹp chặt như vậy, nếu thay bằng côn ŧᏂịŧ thì... Lục Viễn Sơn ý da^ʍ đầy đầu, vẻ ngoài đạo mạo gật đầu chào nam nhân ngồi bên cạnh vợ "Phúc Minh." Người này là phó tổng của Ngu Quang bọn họ đang làm. Đều là dân làm công ăn lương cả thôi, chức vị cao hơn một chút cũng không có nghĩa gì. Hơn hết người này yêu Trương Thúy Hoa thật lòng, là yêu từ khi còn ở trong trường. Lâm Phúc Minh lớn hơn Lục Viễn Sơn và Trương Thúy Hoa một tuổi, là xá hữu của Lục Viễn Sơn nên cũng quen biết Trương Thúy Hoa, là người duy nhất biết chuyện giữa bọn họ. Dù Lâm Phúc Minh yêu Trương Thúy Hoa thì vẫn không làm sao được, bị người nhà ép kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối nào đó, hôn nhân không hạnh phúc, vợ ham hư vinh lại còn cho hắn đội nón xanh, trong lòng vẫn luôn là hình bóng của mối tình đầu. Rốt cuộc sáu năm trước không chịu nổi thì ly hôn, bốn năm trước được thăng chức điều từ văn phòng chính sang đây, gặp lại Trương Thúy Hoa, biết tình trạng vợ chồng cô không khác trước thì không thể buông tay nữa, triển khai theo đuổi.

"Viễn Sơn, đứa em họ nhà tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu rồi." Lâm Phúc Minh cười tủm tỉm đưa qua một cái chìa khoá "Có hứng thú thì đến căn hộ 1009."

Hộ 1009? Kia là căn hộ công ty cấp cho Lâm Phúc Minh mà! Tên này lấy đâu ra em họ ở A thị? Hơn nữa, tên này hôm nay bị ngáo à!?!

"Bại hoại." Lục Nhiên hai mắt đỏ ngầu dật chìa khoá trong tay Lâm Phúc Minh ném lên người hắn, tức giận mắng "Đồ xấu xa. Không cho dụ dỗ ba ba." Lục Viễn Sơn kinh ngạc. Phản ứng này hình như hơi quá rồi đi?

"Đừng giận." Lục Viễn Sơn ôm tiểu lão bà ngồi lên đùi "Ba ba không đi." Nghĩ nghĩ chút lại bổ sung "Sẽ không tìm mẹ kế cho Tiểu Nhiên." Lục Viễn Sơn vừa thuận mao cho nhi tử đang tức giận, vừa hung tợn trừng mắt nhìn hai người đang xem kịch vui trước mắt. Hống tiểu lão bà dễ lắm sao?