Hà Huyền Y lấy cái cớ đi nhà xí, hoảng loạn chạy đi không để người tướng phủ phát hiện
Bụng Liễu Ý Hoàn sẽ giống như thổi quả bóng chậm rãi phồng lên, Tiêu Dã cũng sẽ đưa môi hôn nàng, nói với nàng những lời thì thầm triền miên âu yếm, chỉ tưởng tượng ở trong đầu thôi, đã khiến y đau khổ đến thế, Tiêu Dã có người mình yêu, y sẽ cách xa hắn một chút, khiến hắn vĩnh viễn cũng không tìm ra, mười lượng bạc tích cóp được cất trong cái túi dưới đế giường phòng lão nam nhân ở Hà gia thôn, sau khi Tiêu Dã đi khỏi Hà gia thôn, tiền lại trở về trong ấm sứ, Hà Huyền Y vẫn luôn thật cẩn thận giấu đi, ai cũng không biết, cũng đủ cho y một mình sinh sống ở nơi không người quen biết, ngọc bội Tiêu Dã cho được Hà Huyền Y để ở trong áo, kề sát ngực, mang theo hơi ấm trên người
Hà gia thôn đã không thể trở về, lão nam nhân đi qua không đi ít nơi khác, ở sau núi Hà gia thôn trốn mấy ngày, mới dám đi vào một thôn nhỏ cách Hà gia thôn mười dặm, một thân quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt cũng đã xám xịt nhìn không ra hình dáng, gương mặt còn vì trong lúc vội vàng đi bị nhánh cây hoa quệt bị thương kết vảy, ở cửa thôn do dự hồi lâu, mới đi vào thôn, bà lão trong thôn nghĩ là dân phía bắc trốn chiến tranh tới đây chạy nạn, cho một căn nhà gỗ bỏ không giữa sườn núi, lão nam nhân mới có được một nơi đặt chân
Có lẽ do ký ức lần trước sau khi bị Tiêu Dã bắt về ở trên giường hung hăng lăn lộn quá mức rõ ràng, lần này Hà Huyền Y càng thêm cẩn thận hơn, lo lắng đề phòng nửa tháng mới dần dần yên lòng, dùng tiền đổi một chút đồ dùng nhà bếp và chăn mỏng với bà lão trong thôn, lại sửa soạn dọn dẹp nhà gỗ một phen, còn đến lão nông trong thôn mua chút hạt giống cây đủ loại, bẻ đầu ngón tay đếm ngày nẩy mầm
Chỉ là tật xấu thích ngủ này lại càng nặng hơn, vòng eo cũng to hơn chút, sau một tháng ở Ngải thôn, lại luôn xuất hiện tình trạng buồn nôn, thân thể không chịu nổi ngày càng thêm khó chịu, Hà Huyền Y cắn chặt răng, đi đến chỗ lão đại phu trong thôn xem mạch
Đại phu Trong thôn đã hơn hai mươi năm đi làm lang trung, tuổi già mới trở về Ngải thôn, ngày thường thôn dân có bị đau đầu nhức óc, đều đến chỗ lão xem, rất đáng tôn kính, tại chỗ ở của lão đại phu, Hà Huyền Y thành thành thật thật vươn tay ra, rũ mắt nhìn bùn đất trên mặt đất, nên không hề nhận ra lão đại phu càng thêm nhăn mày
Thấy lão đại phu mãi chưa nói gì, trong lòng Hà Huyền Y vốn đã khẩn trương lại càng thêm thấp thỏm, thật cẩn thận mở miệng nói: “Đại phu, ta, ta làm sao vậy?”
Thấy Hà Huyền Y hỏi, lão đại phu lúc này mới phục hồi tinh thần từ trong suy tư, mặt có nghi ngờ nói: “Dựa vào mạch tượng vừa xem, là hỉ mạch của nữ tử, nhưng ngươi rõ ràng là nam tử.”
Những lời này rơi vào trong tai Hà Huyền Y lại như đá rơi vào mặt hồ yên ắng, tạo ra một đợt sóng thật lớn, mặt lão nam nhân nháy mắt liền trắng bệch, không đợi lão đại phu mở miệng nói nữa, cuống quít ném xuống một chuỗi tiền đồng liền chạy ra cửa rời đi, về nhà gỗ bên sườn núi, thấy ngọc bội nằm lẳng lặng bên gối, trong đầu không biết nhớ đến cái gì, vành mắt lại đỏ dần, đốt ngón tay lưu luyến vuốt ve mặt khắc chữ “Tiêu tướng phủ”, cuối cùng bỏ ngọc bội vào trong một cái tráp cũ nát, khóa lại
Biết được trong bụng có bé con, chịu đựng thân thể không khoẻ, Hà Huyền Y ngược lại so với trước kia cần mẫn hơn nhiều, sau này tiểu gia hỏa trong bụng vừa sinh ra là phải tiêu tiền( lo gì sớm thế! Có Tiêu Dã rồi mà ), trước kia ở trên núi đặt bẫy bắt động vật, phần lớn Hà Huyền Y đem đến đổi thóc gạo với đại nương trong thôn, hiện giờ Hà Huyền Y lại nhờ thợ săn trong thôn mang vào thành bán cho tửu lâu, nhưng muốn chia đôi tiền với thợ săn, cuối cùng có được tiền, an tâm rất nhiều
Hà Huyền Y mỗi lần lên núi đều sẽ nhặt được hai gánh củi đốt, đều đưa cho thợ săn nhờ mang vào thành bán, mua chút đồ dùng hàng ngày, đổi chút thóc gạo quần áo
Sau khi có thai tinh thần Hà Huyền Y không được như trước, mỗi ngày đều cảm thấy rất buồn ngủ, ba tháng đầu ăn uống không tốt lắm, cũng không có thức ăn bổ dưỡng gì, cả người gầy một vòng, càng lộ rõ hai tròng mắt đen nhánh trong suốt, phòng bên của nhà gỗ chất củi, nuôi một con gà con vàng óng ánh, cây non trong đất đã lên mầm, ở dưới sự chăm sóc của Hà Huyền Y, xanh mượt tươi tốt, lão nam nhân đổ thức ăn cho gà con ra bãi đất, nằm ở trên chiếc ghế lại có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà mơ một giấc
Trong mơ không có ngoại lệ đều là Tiêu Dã, trong mộng Hà Huyền Y lại được nhìn thấy khuân mặt ôn nhuận của Tiêu Dã, có chút do dự không dám đi về phía trước, ngược lại bị Tiêu Dã một phen ôm vào trong lòng ngực, cười nói: “Sao vậy?”
“Tiêu Dã, đại phu trong thôn nói với Huyền Y, trong bụng Huyền Y có bé con.”
Trong mộng Hà Huyền Y cực kỳ tham luyến cái ôm ấm áp của Tiêu Dã, đưa môi đến bên tai Tiêu Dã có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói, sắc hồng ở trên gương mặt trắng nõn lan ra
Tiêu Dã sau khi nghe xong liền nở nụ cười, đầu ngón tay dò xét từ vạt áo đi vào trong quần áo lão nam nhân, cười nói: “Ồ? Vậy mau cho tướng công sờ thử?”
Trong mộng Hà Huyền Y so với ngày thường càng thành thật hơn, một khuôn mặt thẹn thùng lại nhấc lên vạt áo, lộ ra cái bụng trơn bóng hơi phình, giống như một trái dưa hấu nhỏ, ngoan ngoãn mà để bàn tay nam nhân khẽ vuốt, cái bụng nhô lên dường như so với trước khi càng thêm mẫn cảm, vuốt mấy cái lão nam nhân liền không khỏi thấp giọng nở nụ cười, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Tiêu Dã…… Chớ có sờ…… Ô ngứa……”
Bị Tiêu Dã hôn mấy cái mới chịu thành thật lại, ngoan ngoãn mà đỏ mặt cho người ta sờ, nghe nam nhân ở bên tai ôn nhu lưu luyến nói:
“Trong lòng Tướng công thật cao hứng, thật yêu tiểu tâm can, muốn tiểu tâm can sinh cho tướng công rất nhiều rất nhiều bé con…… Được không?”
Trong mộng Hà Huyền Y đỏ mặt gật gật đầu, Tiêu Dã không biết lại đưa môi nói cái gì đó, chọc cho y thấp giọng nở nụ cười, hồng ý lan tới bên tai, chắc là nghe được lời tốt đẹp gì……
Một trận gió thổi lùa tới, thân thể Hà Huyền Y cảm giác hơi lạnh lẽo, hoảng hốt nhìn thấy thân ảnh Tiêu Dã trước mắt, trong nháy mắt, nước mắt ấm áp tí tách lăn xuống, thân ảnh mờ mờ ảo ảo kia lại biến mất không thấy, trừng trừng nhìn con gà nhỏ lại lớn hơn so với mấy ngày trước, đang thích thú mà mổ thóc trước mặt, khiến Hà Huyền Y không khỏi nhớ đến hai con thỏ lông xám trước kia bắt về, nói vậy lúc này chắc là chốn trong bụi cỏ ở núi rừng
ánh mắt Hà Huyền Y bay xa, nhớ đến Liễu Ý Hoàn, cái tên này là y hỏi hai gã gia phó trông coi mới biết được, đương nhiên không tránh khỏi bị trào phúng một phen, y đều chịu đựng, cảm giác ngay cả tên cũng xứng đôi như vậy, lúc này nhất định là được Tiêu Dã phủng trong lòng bàn tay che chở, sáng sớm mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuân mặt mỉm cười của Tiêu Dã, đốt ngón tay Hà Huyền Y không nhịn được run rẩy sờ vào bên trong áo cũ, vuốt ve cái bụng đã lộ ra đường cong, đuôi mắt lăn xuống càng nhiều nước mắt
Hà Huyền Y cứ như vậy chạy đi đương nhiên là mong cuộc đời này không gặp lại Tiêu Dã, hắn có thê có tử, đương nhiên là không cần tiếp tục dây dưa, rồi lại cũng không thể tránh khỏi nhớ đến Tiêu Dã, đêm khuya nhớ đến giấc mộng lại càng nhớ Tiêu Dã, tuy cảm thấy bản thân như vậy vô cùng yếu đuối vô dụng, lại không thể khống chế nỗi lòng, nhớ đến hốc mắt lại không khỏi đỏ lên một phen, rõ ràng trong phòng không có bất kỳ vật gì liên quan đến Tiêu Dã, cũng không biết là do thân thể cho phép, cũng có thể là cái gì đó khác, ngọc bội trong tráp cũ nát vẫn luôn khóa, Hà Huyền Y lại không dám nhìn, thứ ràng buộc duy nhất giữa y cùng Tiêu Dã hiện giờ chỉ có cái ngọc bội này
Vào đêm, bọng chân Hà Huyền Y bị tê mỏi làm cho bừng tỉnh, khó chịu ngồi dậy, sờ đến rượu thuốc bên gối đổ lên lòng bàn tay, quen thuộc xoa nắn, từ bọng chân dần dần xoa bóp, ban đêm cẳng chân thỉnh thoảng lại tê mỏi, xoa đến khi chỗ đó nóng đỏ lên, Hà Huyền Y mới bỏ rượu thuốc đi, cơn buồn ngủ tràn đến, dịch dịch góc chăn, mới lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi
Bụng dần dần to lên, Hà Huyền Y cũng không hề lên núi đặt bẫy đi săn, thứ nhất là sợ thôn dân nhìn thấy bụng y, thứ hai còn sợ thân thể nặng nề, hành động cũng không lưu loát như trước kia, sợ bị ngã, nhặt củi thì mỗi ngày đều nhặt, kiếm thêm một chút tiền, nhặt nhiều chút củi dùng qua mùa đông, những con thú cuối cùng Hà Huyền Y đều để lại, hong gió làm thành đồ khô, mùa đông cũng không khó qua như vậy, Hà Huyền Y sợ Tiêu Dã tìm mình lại trói mình mang về, từ khi đến ngải thôn liền không ra khỏi cửa thôn, bên ngoài đã xảy ra cái gì đương nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, trong đầu tính toán tỉ mỉ số tiền chi tiêu