Nhóm Thú Phu Của Ta - Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 31: Chris rời đi (H)

"Mật hoa đổ rồi." Quý Quân nói.

Lá sen bị Thuỵ Nặc ném sang một bên, mật hoa nhỏ giọt khắp sàn nhà, không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt, chẳng biết đấy là hương của mật hoa, hay hương thơm của Thời Dĩ Thiên.

Ngặt nỗi ai còn thèm để ý điều này chứ.

Thuỵ Nặc bất chấp tất cả kịch liệt lấp kín môi Thời Dĩ Thiên, dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng đưa thẳng vào hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên, lập tức đi đến điểm sâu nhất.

"Ahhh...... Ahhh......"

Sự xâm nhập đột ngột khiến Thời Dĩ Thiên không kịp chuẩn bị, eo tê dại, hai chân mềm nhũn run rẩy.

Lúc này Thời Dĩ Thiên chẳng cần màn dạo đầu gì cả, cơ thể đã mở sẵn cho Thuỵ Nặc rồi. Y muốn một ©ôи ŧɧịt̠ bự chui vào ngay bây giờ, âu yếm tại giờ phút chỉ trở thành tra tấn thôi.

Thuỵ Nặc dường như tâm ý tương thông với Thời Dĩ Thiên, ép Thời Dĩ Thiên vào ngực, bàn tay to lớn nâng cặp mông tròn trịa và để y cưỡi trên người mình. Dươиɠ ѵậŧ to lớn đang vùi trong cơ thể y bắt đầu đâm rút.

"A...... A...... Thuỵ Nặc...... Thật thoải mái......"

Mắt Thời Dĩ Thiên chứa hơi nước, đôi mắt mờ sương dừng trên khuôn mặt Thuỵ Nặc, y nhìn thấy chính bản thân trong con ngươi màu hổ phách của Thuỵ Nặc.

Y chủ động hôn lên môi Thuỵ Nặc, kè sát môi và răng với Thuỵ Nặc.

Quý Quân vuốt ve vùng da trước ngực Thời Dĩ Thiên từ phía sau, trượt lên nhũ thịt của y, từ từ đánh vòng, khe hở ngón tay thường xẹt qua đầṳ ѵú nhỏ mẫn cảm, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Thời Dĩ Thiên.

"Làm với anh không thoải mái ư?" Môi Quý Quân bám vào tai Thời Dĩ Thiên, một giọng nói đầy mùi giấm chua vang lên.

Hắn nhẹ nhàng gặm vành tai Thời Dĩ Thiên, thè lưỡi sắc tình liếʍ lỗ tai Thời Dĩ Thiên, tạo ra tiếng nước dính nhớp da^ʍ mĩ.

"Hừm...... A Quân......" Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy làm Thời Dĩ Thiên mẫn cảm hơn, hoa huyệt dưới thân chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

"Làm, làm với A Quân...... Cũng, cũng rất thoải mái...... A......"

Quý Quân dùng ngón tay ấn lên môi, trầm giọng hừ cười: "Không hổ là ăn mật hoa, dỗ anh vui vẻ đến vậy."

"Em hông có......" Thời Dĩ Thiên rêи ɾỉ, "Những gì em nói...... Đều là sự thật......"

"Đùa em thôi." Quý Quân cúi đầu hôn gáy Thời Dĩ Thiên, nụ hôn dầy đặc và nóng bỏng chạy xuống dọc theo sống lưng.

"A...... A Quân...... Đừng, đừng mà......"

Thời Dĩ Thiên chưa bao giờ biết lưng mình lại nhạy cảm đến vậy, chỉ cần là chỗ mà đôi môi của Quý Quân đã lướt qua, sẽ có một luồng điện tê dại chạy khắp người.

Y muốn tránh những kɧoáı ©ảʍ đó, song lại luyến tiếc, muốn có được nhiều hơn nữa.

"Em muốn kìa." Giọng nói khàn khàn của Quý Quân đầy khiêu gợi.

Môi hắn chạm vào mông Thời Dĩ Thiên.

Tư thế hiện tại của Thời Dĩ Thiên và Thuỵ Nặc khiến Quý Quân không tiện liếʍ hậu huyệt của Dĩ Thiên, hắn chỉ đành dùng đầu lưỡi qua lại ở kẽ mông.

Chỉ cần như vậy thôi đã đủ khiến Thời Dĩ Thiên không chịu nổi hét lớn, hoa huyệt y co rút càng ngày càng lợi hại, kẹp Thuỵ Nặc sung sướиɠ tới mức kêu ra tiếng.

Quý Quân dùng hai ngón tay xoa xoa lối vào hậu huyệt, ấn nhẹ, như thể muốn vuốt phẳng những nếp nhăn ở đó.

Hậu huyệt của Thời Dĩ Thiên cũng rất mẫn cảm, khi hoa huyệt phía trước ăn côn ŧᏂịŧ to lớn của Thuỵ Nặc, cái miệng nhỏ nhắn ở phía sau cũng co rút lại tràn ra chất nhờn.

Quý Quân thử nhét một ngón tay vào hậu huyệt của Thời Dĩ Thiên, huyệt đạo theo bản năng đẩy lùi dị vật mà co rút thật chặt, gần như ngay lập tức kẹp lấy ngón tay Quý Quân.

Cảm thấy thành ruột mềm mại quấn quanh ngón tay mình, Quý Quân không khỏi ním thở.

"Ha...... A Quân...... Động đi mà...... Ư...... Muốn......"

Từ sau kỳ động dục, hậu huyệt của y rất ít được sử dụng. Trên thực tế, cái miệng nhỏ nhắn phía sau mỗi lần đều hết sức hư không, cực muốn một cây côn ŧᏂịŧ lấp đầy.

Đây là do cấu tạo cơ thể của giống cái ở lam tinh. Về cơ bản, đường ruột của giống cái là cơ quan sinh dục, vì năng lượng của thức ăn đủ tinh khiết, có thể hấp thu hoàn toàn, hầu như chẳng cần đào thải qua đường ruột.

Tuy nhiên, khoang sinh sản vẫn thông với hoa huyệt. Với bản năng muốn lưu lại hậu đại của nhóm giống đực, họ càng thích quan hệ bằng hoa huyệt hơn.

Quý Quân từ từ rút ngón tay ra, lại chầm chậm đút vào, đầu ngón tay chạm vô thành ruột mẫn cảm, làm Thời Dĩ Thiên khẽ run một trận, thịt ruột tự động mấp máy.

"Vào đi...... A Quân...... Ô......" Thời Dĩ Thiên mắt ngấn lệ, cầu xin Quý Quân.

Dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân Quý Quân đã dựng đứng, hắn sao mà không muốn nhét vào, nếm thử cái miệng nhỏ nhắn của giống cái mình yêu chứ, nhưng --

"Bảo bảo, chỗ này của em quá nhỏ. Nếu không mở rộng tốt, sẽ bị thương."

Thuỵ Nặc dùng sức đĩnh eo, cố ý đưa dươиɠ ѵậŧ vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên, mài mài chỗ ấy, bất mãn hỏi: "Bảo bảo, em quên mất anh rồi à?"

"Không có...... A...... Chua quá...... A ô...... Đừng, đừng mài, bắn, bắn mất......"

"Vậy thì bắn đi." Thuỵ Nặc cười thở dốc nói, "Anh thích coi dáng vẻ bảo bảo cao trào."

Lúc này Quý Quân đã khép hai ngón lại và đâm vào lỗ nhỏ sau lưng Thời Dĩ Thiên.

Mỗi lần rút ra, thịt ruột luôn lưu luyến ngậm ngón tay không chịu rời.

Thời Dĩ Thiên sắp khóc, "Muốn...... A Quân......"

Quý Quân không chịu đựng được nữa, hắn rút ngón tay ra, thay bằng dươиɠ ѵậŧ căng phồng của mình, qυყ đầυ to lớn áp sát lối vào hậu huyệt, từng chút từng chút, bẻ đôi thịt ruột, xâm nhập vào.

"Ahh...... Ahhh...... Thật trướng......" Thời Dĩ Thiên sảng khoái kêu lên.

"Thả lỏng đi nào...... Bảo bảo." Thịt ruột hút cắn quá chặt, nếu không phải vừa mới bắn một lần, Quý Quân có lẽ đã bị hậu huyệt hút tới bắn ngay khi vừa tiến vào, lúc này hắn nhẫn tới trán nổi gân xanh.

"Ưʍ...... No quá đi......"

Hậu huyệt trống rỗng hồi lâu cuối cùng được ăn côn ŧᏂịŧ lớn chờ đợi đã lâu, Thời Dĩ Thiên hoàn toàn chẳng thể thả lỏng, hậu huyệt giống như một cái miệng nhỏ tham lam, tự động bắt đầu mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của Quý Quân.

"Tê...... Bảo bảo......" Quý Quân thở dốc.

Phía trước Thuỵ Nặc xấu xa đẩy mạnh, Thời Dĩ Thiên thoải mái tới nỗi ngón chân căng thẳng, cảm giác hai cái động trước sau đều được lấp đầy thật là quá sung sướиɠ.

Phối hợp với động tác Thuỵ Nặc, Quý Quân di chuyển từ từ, lần thúc đầu tiên đã đâm tới điểm nhạy cảm nhất trong hậu huyệt.

"Ahhh a a......"

Thời Dĩ Thiên hét lên, côn ŧᏂịŧ trước người bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, hoa huyệt cũng phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Cùng lúc đó, Thuỵ Nặc cũng bóp còi, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đánh vào chỗ sâu trong hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên.

Dươиɠ ѵậŧ thô to của Quý Quân vẫn còn nằm trong cơ thể của Thời Dĩ Thiên, hắn nghiến răng chịu đựng đợt kɧoáı ©ảʍ này, thở ra một ngụm hơi nóng rồi từ từ đâm vào.

Giây phút này, Thời Dĩ Thiên kỳ dị mà cảm giác được bản thân đã thành lập liên kết tinh thần với cả Thuỵ Nặc lẫn Quý Quân.

Suy nghĩ của Thuỵ Nặc trực tiếp hiện lên trong đầu y.

"Bảo bảo ngọt quá......"

"Bên trong bảo bảo thật thoải mái......"

"Muốn vĩnh viễn bên cạnh bảo bảo."

"Yêu bảo bảo, muốn cùng bảo bảo sinh một con bướm con."

Quý Quân thì lại là:

"Dĩ Thiên, anh yêu em."

Tim Thời Dĩ Thiên đập rộn ràng, vì hai giống đực của mình mà rung động.

......

Bọn họ dành cả buổi chiều trên thuyền, tới phút cuối cùng Thời Dĩ Thiên không còn dư chút sức lực để đứng vững, được Quý Quân ôm xuống thuyền.

Đương nhiên là cũng chẳng có bữa tối cá do Thời Dĩ Thiên câu, không chỉ thế, y còn ngủ gật trên đường về nhà cây.

Thời Dĩ Thiên đói bụng tới tỉnh.

Sau khi được Quý Quân và Thuỵ Nặc đút no, y mới hậu tri hậu giác phát hiện thiếu một người.

"Chris đâu?" Thời Dĩ Thiên căng thẳng nhìn chằm chằm hai giống đực, sợ nghe được câu trả lời kia từ miệng họ.

Quý Quân và Thuỵ Nặc liếc nhau, Quý Quân nói: "Bảo bảo, Chris đã đi rồi."

"Cậu ấy nói không muốn nói lời từ biệt với em, sợ nói "tạm biệt" thì sẽ vĩnh không gặp lại nữa."

"Bảo bảo, em đừng giận, cũng đừng buồn mà, Chris sẽ về thôi."

Mặt Thời Dĩ Thiên tái đi, Chris vậy mà cứ lặng lẽ đi như thế.

Bọn họ ở bên nhau 13 năm, chưa bao giờ tách rời.

Thời Dĩ Thiên từ lâu đã nhận định ba giống đực cộng sinh chính là người nhà của mình.

Tình cảm của bọn họ vượt xa tình yêu trong sáng nhiều.

Dù đã biết trước rằng Chris sẽ rời đi, nhưng Thời Dĩ Thiên không ngờ hắn lại ra đi đột ngột như vậy.

Lúc nghe Chris nói thì chưa thấy gì. Bây giờ chợt nghe tin Chris đã đi rồi, trong lòng Thời Dĩ Thiên liền thấy rất khó chịu, ngực ngột ngạt muốn chết.

Song y hiểu Chris đang nghĩ gì, nói tiếp: "Em biết, Chris không xa em, anh ấy chỉ là có chuyện cần giải quyết, giải quyết xong sẽ quay về với em."

"Bảo bảo......" Quý Quân khẽ thở dài, xoa đầu an ủi Thời Dĩ Thiên.

"Em không cần hiểu chuyện như thế," Thuỵ Nặc đau lòng nói, "Bảo bảo, em có thể tùy hứng như những giống mặt khác, muốn đánh muốn chửi muốn làm nũng sao cũng được, nếu không vui, hãy cứ khóc đi."

Thời Dĩ Thiên lập tức ngẩng đầu: "Em không khóc!"

"Nhưng em......" Thuỵ Nặc há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói đã bị Quý Quân cắt ngang.

"Được rồi, chúng ta nên về thôi."

Thuỵ Nặc ôm Thời Dĩ Thiên vào lòng và hôn nhẹ lên trán y.

Hắn thấy rõ vẻ mặt bảo bảo như sắp khóc tới nơi, haiz......

"Đừng không vui, bảo bảo, em còn có bọn anh."

Trên đường về, Thời Dĩ Thiên không hề muốn ăn cơm, tâm trạng xuống dốc, mỗi lần ăn được vài miếng đã bỏ đũa xuống.

Quý Quân và Thuỵ Nặc tưởng chuyện Chris rời đi khiến Thời Dĩ Thiên ăn không ngon, nên cũng chẳng quá lo lắng.

Vài ngày sau, Thời Dĩ Thiên từ từ điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, nụ cười trở lại trên khuôn mặt.

Mọi người cứ nghĩ Thời Dĩ Thiên sẽ ăn uống bình thường như trước đây. Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng ăn uống Thời Dĩ Thiên như chạy theo Chris, y vẫn chẳng có hứng thú với đồ ăn.

"Hay bảo bảo bị bệnh?" Thuỵ Nặc cau mày, nâng cái cằm nhọn của Thời Dĩ Thiên, "Sau khi về đế đô nhất định phải để bác sĩ kiểm tra."

Thời Dĩ Thiên cũng gật đầu đồng ý.

Phải biết rằng trước nay y chưa bao giờ kén ăn. Đó rõ ràng là món ăn yêu thích của y trước đây, song bây giờ lại ăn không vô, loại cảm giác này thiệt cực kỳ khó chịu.