"Sói con cái gì? Muốn sinh thì cũng phải cùng tôi sinh con bướm con trước."
Thuỵ Nặc vỗ cánh từ giữa không trung đáp xuống, trên tay cầm một chiếc lá sen khổng lồ, hương thơm của mật hoa tỏa ra từ lá sen.
Thời Dĩ Thiên bị Thuỵ Nặc bỗng nhiên xuất hiện dọa, hoa huyệt hoảng sợ siết chặt, kẹp tới Quý Quân hút sâu một hơi.
Thấy người tới là Thuỵ Nặc, Thời Dĩ Thiên thở phào nhẹ nhõm, hai má nóng bừng, tức giận liếc hắn một cái,
"Anh cũng cố ý bắt nạt em."
"Sao anh nhẫn tâm bắt nạt em được," Thuỵ Nặc uyển chuyển dừng trước mặt Thời Dĩ Thiên, thu hồi cánh, nghiêng đầu hôn Thời Dĩ Thiên, đáy mắt chứa ý cười, "Ở đây không có người khác, không cần lo lắng sẽ bị nhìn thấy."
Nghe xong, Thời Dĩ Thiên thả lỏng hơn một ít.
Thuỵ Nặc vờ bất mãn: "Thừa dịp anh không ở đây làm chuyện xấu, anh ghen tị, anh cũng muốn bảo bảo sinh bướm con cho anh."
Quý Quân nheo mắt nói: "Vậy để xem hai chúng ta ai may mắn hơn."
Dươиɠ ѵậŧ của hắn rút khỏi hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên, từ nút không gian lấy ra một chiếc áo khoác khoác lên người Thời Dĩ Thiên.
Thuỵ Nặc cầm lá sen đưa đến trước mặt Dĩ Thiên, "Bảo bảo, nếm thử mật hoa đi. Đây là mật hoa sen trong hồ này, có chứa năng lượng, ăn vào rất tốt cho cơ thể của em."
Một đoá hoa sen ở đây to bằng cái chậu rửa mặt, Thuỵ Nặc bay quanh một vòng, mật hoa trong lá sen cũng gần một chén lớn, ngửi lên có mùi thơm tươi.
Thuỵ Nặc dùng ngón tay dính một chút mật hoa, đưa tới bên môi Thời Dĩ Thiên.
Thời Dĩ Thiên vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, thật sự rất ngọt, sau khi nuốt vào, trong bụng tựa như có dòng nước ấm, đó là tác dụng của năng lượng.
"Ăn nhiều chút." Con ngươi màu hổ phách của Thuỵ Nặc nhìn chằm chằm đôi môi hồng của Thời Dĩ Thiên, nhìn chiếc lưỡi mềm mại đang liếʍ ngón tay mình. Đáy mắt hắn bốc cháy lên ngọn lửa đen, tiếp tục dùng ngón tay dính nhiều mật hoa hơn cho Thời Dĩ Thiên.
Toàn bộ ngón tay Thuỵ Nặc dính đầy mật hoa, Thời Dĩ Thiên không thể không nghiêng đầu liếʍ một bên ngón tay. Chứng cưỡng chế nhẹ khiến y không muốn để rớt chút mật hoa nào, vì để liếʍ sạch ngón tay Thuỵ Nặc, Thời Dĩ Thiên thậm chí đưa cả ngón tay vào trong miệng liếʍ mυ'ŧ.
"Bảo bảo......" Hầu kết Thuỵ Nặc chuyển động, trong mắt dâng lên du͙© vọиɠ, giọng khàn khàn.
Hắn vốn dĩ không định trêu chọc Thời Dĩ Thiên, mà chỉ đơn thuần muốn để Thời Dĩ Thiên nếm mật hoa, song hắn không nghĩ tới chỉ ăn mật hoa thôi cũng đủ để dươиɠ ѵậŧ mình trướng đau.
"Hửm?" Thời Dĩ Thiên cuối cùng cũng liếʍ sạch mật hoa trên ngón tay Thuỵ Nặc. Y ngẩng đầu, nhìn Thuỵ Nặc đầy nghi ngờ.
"Em......" Thuỵ Nặc cảm thấy cổ họng mình như thắt lại.
Sao em có thể dùng vẻ mặt đơn thuần để làm việc sắc tình như thế chứ, khiến hắn muốn đánh mất nhân tính.
Thuỵ Nặc còn chưa kịp làm gì, Quý Quân đã dùng ngón tay dính mật hoa từ lá sen, đưa đến bên môi Thời Dĩ Thiên, "Ăn thêm đi."
Mật hoa sắp nhỏ giọt xuống, Thời Dĩ Thiên vội vươn đầu lưỡi hứng lấy, sau đó liếʍ từ gốc lên, rồi ngậm nguyên ngón tay Quý Quân.
Đôi mắt đen láy Quý Quân càng lúc càng sâu, ánh mắt ngó Dĩ Thiên y chang một con sói đang đói khát đến cực điểm.
Thời Dĩ Thiên cuối cùng cũng nhận ra không khí kỳ lạ quanh hai giống đực.
Y liếʍ ngón tay Quý Quân, tiếp đó liếʍ liếʍ môi mình, rồi bắt gặp tầm mắt nóng rực của Thuỵ Nặc.
"Hai anh sao --" Thời Dĩ Thiên vừa đặt câu hỏi, ngay lập tức dừng lại.
Y vừa liếʍ ngón tay của họ, hai giống đực liền trưng ra vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống y luôn......
Một nguồn cảm hứng chợt lóe lên trong tâm trí Thời Dĩ Thiên, y nghĩ y có lẽ đã biết mình nên làm gì rồi.
Thời Dĩ Thiên kiễng chân và chủ động hôn môi Thuỵ Nặc, mỉm cười y chang con hồ ly nhỏ, đôi mắt cong cong, "Anh giúp em hái mật hoa ăn ngon như thế, em muốn thưởng cho anh."
"Phần thưởng là gì?" Thuỵ Nặc hỏi.
Ngón tay Thời Dĩ Thiên di chuyển xuống, nghiêm túc cởϊ qυầи Thuỵ Nặc, dươиɠ ѵậŧ đã cứng tới phát tím gấp gáp bật ra, chỉ thẳng vào Thời Dĩ Thiên.
Tim Thời Dĩ Thiên nhảy thình thịch, nhìn căn cự vật kia, miệng y có hơi khô khốc, không khỏi đưa tay cầm lấy nó.
Dươиɠ ѵậŧ trong tay y nhảy lên một tẹo, nóng rực, cứng rắn, y có thể cảm nhận được sinh khí tràn đầy.
Thuỵ Nặc thấp giọng hít sâu: "Bảo bảo......"
Thời Dĩ Thiên buông dươиɠ ѵậŧ Thuỵ Nặc, như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhúng cả bàn tay vào lá sen chứa đầy mật hoa.
Thuỵ Nặc nghi hoặc: "Bảo bảo, em định làm gì?"
Thời Dĩ Thiên mỉm cười với hắn, dùng cái tay dính đầy mật cầm dươиɠ ѵậŧ sưng tấy kia, tiện đà trượt lên trượt xuống, thoa mật hoa lên nguyên cây dươиɠ ѵậŧ.
"Hưʍ......" Thuỵ Nặc không chịu nổi kêu lên một tiếng.
Thời Dĩ Thiên quỳ xuống, đối mặt với dươиɠ ѵậŧ của Thuỵ Nặc.
"Bảo bảo, em -- a --!"
Thuỵ Nặc chưa kịp nói xong câu hoàn chỉnh, đã kinh ngạc thở hổn hển.
Hắn trơ mắt nhìn tiểu giống cái của mình thè chiếc lưỡi hồng và liếʍ trên qυყ đầυ của mình.
Tác động thị giác cộng với dòng điện do đầu lưỡi mềm mại mang khiến Thuỵ Nặc tê dại từ ngón chân đến da đầu, suýt nữa mất mặt vì không đứng vững.
Thời Dĩ Thiên lại liếʍ qυყ đầυ, như thể đang ăn kẹo, liếʍ bên trái một tí, rồi quay sang liếʍ bên phải một tí.
"A...... Bảo bảo...... Đừng, ở đó, ở đó dơ lắm......" Thuỵ Nặc một tay nâng lá sen, một tay khác giữ chặt mép thuyền, dùng sức tới mức mu bàn tay nổi gân xanh.
Quý Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, ngực nóng lên, ánh mắt càng nóng rực, thấp giọng thì thào: "Bảo bảo......"
Đây cũng là lần đầu tiên Thời Dĩ Thiên thử khẩu giao, kiếp trước y chỉ nghe nói qua lý thuyết, xem phim cấm, còn bản thân thì vẫn chưa tìm được đối tượng thực tiễn.
Ở đế quốc lam tinh, giống cái hết sức trân quý, vậy nên chỉ có chuyện giống đực khẩu giao cho giống cái, còn giống cái thì tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ hạ mình xuống, dùng miệng hầu hạ giống đực.
Giống cái vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng, sao có thể làm loại chuyện "Đê tiện" như thế chứ?
Ngay cả trong giáo dục giới tính của đế quốc, cũng chưa bao giờ đề cập tới việc giống cái khẩu giao cho giống đực.
Hầu hết con người ở lam tinh, từ lúc sinh ra cho đến chết đi, đều không thể tưởng tượng tới chuyện giống cái khẩu giao cho giống đực.
Trong nhận thức của con người ở lam tinh, đây hoàn toàn là lĩnh vực chưa được biết tới.
Thời Dĩ Thiên thử dùng đầu lưỡi liếʍ phần khe dưới qυყ đầυ, hết lần này đến lần khác liếʍ qυყ đầυ nhẵn nhụi.
Thuỵ Nặc dồn dập thở dốc: "Không...... Đừng, dừng lại...... Bảo bảo...... Dơ lắm......"
Mắt hắn bắt đầu mờ đi, muốn đẩy y ra, rồi lại không dám cử động, sợ mình lỡ tay làm y bị thương.
"Hông dơ...... Ưʍ......"
Thời Dĩ Thiên liếʍ dọc theo lớp ren dưới qυყ đầυ, cố gắng thè lưỡi, dùng bựa lưỡi liếʍ qua cán, học theo cách nhóm giống đực thường liếʍ giúp mình.
Y liếʍ gậy thịt của Thuỵ Nặc, nghe tiếng thở dốc không kìm được của hắn, đáy lòng dâng trào một cảm giác thỏa mãn, l*и nhỏ thậm chí chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
Ngoài hương thơm mật hoa ở chóp mũi còn có mùi của Thuỵ Nặc, da^ʍ thuỷ chảy từ lỗ nhỏ ở đỉnh qυყ đầυ bị Thời Dĩ Thiên nuốt vào bụng.
Y hy vọng Thuỵ Nặc thoải mái, đồng thời cam tâm tình nguyện để Thuỵ Nặc thoải mái.
Thời Dĩ Thiên há miệng, thử ngậm qυყ đầυ to lớn, y thay đủ loại góc độ và cố gắng nhiều lần, song vẫn không thuận lợi nuốt vào được.
Thời Dĩ Thiên quyết tâm, nhắm mắt lại nỗ lực mở to miệng, cuối cùng khó khăn bọc lấy qυყ đầυ, dĩ nhiên vì bản thân chưa có chút kinh nghiệm nào, nên tiếp theo y cảm nhận rõ hàm răng mình đυ.ng trúng phần thịt mềm của qυყ đầυ.
Tuy nhiên, dù bị hàm răng làm đau, Thuỵ Nặc vẫn cực kỳ thoải mái, đôi cánh sau lưng không khống chế được "bá" một tiếng mở ra.
Không chỉ kɧoáı ©ảʍ về thể xác, còn có tư thái thần phục của Thời Dĩ Thiên, khiến kɧoáı ©ảʍ trong lòng lớn hơn cả thân thể.
Chỉ với một cái vụng về hàm mυ'ŧ như vậy, Thuỵ Nặc liền cảm thấy tinh hoàn của mình co giật và sắp bắn ra.
"Bảo bảo......"
Thời Dĩ Thiên thè lưỡi, liếʍ lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ rồi khoan đầu lưỡi vào lỗ nhỏ.
Cảm giác quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thuỵ Nặc không hề phòng bị, thở gấp, dươиɠ ѵậŧ mất kiểm soát mà phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa bắn vào miệng Thời Dĩ Thiên, Thời Dĩ Thiên còn chưa kịp phản ứng, Thuỵ Nặc đã vội vàng rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra.
"Xin lỗi bảo bảo! Anh, anh không cố ý, bảo bảo, em không sao chứ?" Thuỵ Nặc không rảnh quan tâm dươиɠ ѵậŧ còn đang tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, lo lắng quỳ trên mặt đất, nâng gương mặt Thời Dĩ Thiên lên.
Hắn bắn quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, chúng cứ chảy ra dọc theo khóe miệng của Thời Dĩ Thiên.
"Ùng ục" một tiếng, Thời Dĩ Thiên nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng.
"Bảo bảo!" Thuỵ Nặc lập tức cau mày, ngón tay khẽ ấn, mong Thời Dĩ Thiên nhổ ra, "Rất dơ."
Thời Dĩ Thiên liếʍ khóe môi, liếʍ luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên môi, cười nói: "Ngọt lắm, giông giống kẹo...... Không, phải nói là giống mật hoa."
"Bảo bảo......" Thuỵ Nặc không đồng ý nhìn Thời Dĩ Thiên, "Em không nên làm như vậy."
"Anh không thích ư?" Thời Dĩ Thiên ngước nhìn hắn.
"Đương nhiên là anh thích," Thuỵ Nặc vẫn cứ cau mày, đáy mắt đầy xót xa, "Nhưng điều này là sai, em không cần chịu đựng loại đau khổ này."
Dĩ Thiên là bảo bối của họ, sao có thể làm loại chuyện này? Y chỉ cần hưởng thụ tình yêu của bọn họ là được rồi.
"Nhưng em không nghĩ đây là chịu khổ a," Thời Dĩ Thiên chớp chớp mắt, ém sự xấu hổ xuống và nói, "Em cũng......Em cũng rất thích ăn côn ŧᏂịŧ của anh, em thích phản ứng khi động tình của anh, thích làm anh thoải mái."
"Là thật sự đó, không lừa anh đâu, em......" Thời Dĩ Thiên đỏ mặt, "Em...... ướt cả rồi, không tin thì anh sờ thử đi......"
Quý Quân ở một bên khàn giọng nói: "Tôi ngửi được vị ngọt của bảo bảo, có lẽ bảo bảo thực sự rất thích."
Nghe vậy, cả cổ Thời Dĩ Thiên cũng đỏ ửng.
Y nắm lấy ngón tay Thuỵ Nặc và đặt nó vào giữa hai chân mình.
Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong với Quý Quân, Thời Dĩ Thiên cũng chẳng mặc quần vào, chỉ mặc áo khoác của Quý Quân, giờ Thuỵ Nặc có thể dễ dàng chạm tới lỗ thịt của Thời Dĩ Thiên.
Hắn cảm thấy bàn tay dính nhớp.
Hai đùi của Thời Dĩ Thiên bị chất lỏng khiêu da^ʍ chảy ra từ hoa huyệt làm ướt, thậm chí hậu huyệt còn tràn ra chất lỏng.
"Tin rồi chứ?" Thời Dĩ Thiên nhỏ giọng hỏi.
"Bảo bảo......"
Hơi thở Thuỵ Nặc như nghẹn lại. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên ôm lấy Thời Dĩ Thiên, ghìm chặt y vào ngực, chỉ hận không thể ấn Thời Dĩ Thiên vào trong cốt nhục.