"Tiểu lang......"
Thời Dĩ Thiên ôm chặt chú sói nhỏ đẹp trai, dụi đầu vào cái cổ đầy lông của cậu dùng sức cọ cọ.
Y co một chân, cọ lên vùng bụng mềm mại sói nhỏ, cắn nhẹ lỗ tai nhòn nhọn, thấp giọng nỉ non: "Cậu không nhớ tôi à?"
"Tất nhiên là nhớ!" Cái chạm ở bụng nhỏ khiến sói nhỏ gầm nhẹ một tiếng, "Nhớ muốn chết luôn ô ô ô."
"Vậy cậu còn chờ gì nữa?" Thời Dĩ Thiên nghiêng đầu hỏi, "Biến về đi."
Làʍ t̠ìиɦ đương nhiên phải dùng hình người, hình dạng sói y ăn không tiêu đâu.
Sói nhỏ hưng phấn "Ngao ô" một tiếng, song vẫn không biến về hình người mà sử dụng móng vuốt và hàm răng kéo quần Thời Dĩ Thiên xuống, vươn đầu lưỡi lớn gầm lên liếʍ bụng Thời Dĩ Thiên, liếʍ ướt nhẹp làn da chỗ ấy.
"Ah...... Ưʍ...... Chậm chút......"
Những hạt thô ráp trên bựa lưỡi sói nhỏ cọ xát vào da, mang tới từng dòng điện nhỏ. Đầu lưỡi còn thường thường liếʍ vào rốn y, Thời Dĩ Thiên thoải mái tới rêи ɾỉ.
Thời Dĩ Thiên thích Quý Ngạn Hi.
Y thích sự nhiệt tình, xúc động, và cả ngượng ngùng của Quý Ngạn Hi.
Quý Ngạn Hi y chang một chàng trai mới biết yêu, cái gì cũng không hiểu nhưng lại tràn ngập nhiệt huyết, một lòng hướng về người mình thích.
Cuộc đời Thời Dĩ Thiên cộng lại cũng gần 40 tuổi. Đối với y, Quý Ngạn Hi tựa như một đứa em trai.
Y luôn bao dung hơn với những cậu bé nhỏ tuổi.
Chỉ cần Quý Ngạn Hi nói chuyện là y như rằng Thời Dĩ Thiên cảm thấy tràn đầy sức sống, như có hơi thở của ánh sáng ập vào trước mặt.
Tuy hơi ấu trĩ, nhưng nó lại khiến Thời Dĩ Thiên nhớ tới các thiếu niên trung nhị cao trung đời trước.
Dù khi làʍ t̠ìиɦ vừa ngây ngô vừa hấp tấp cũng khiến Thời Dĩ Thiên cảm thấy đáng yêu.
Ba người bọn Thuỵ Nặc lớn lên cùng Thời Dĩ Thiên, nhìn Thời Dĩ Thiên từ một đứa bé 3 tuổi tới bây giờ.
Từ lúc bắt đầu tuổi của bọn họ đã lớn hơn Thời Dĩ Thiên, họ quen coi Thời Dĩ Thiên thành một đứa bé mà cưng chìu, Thời Dĩ Thiên cũng quen trở thành một tiểu giống cái ngoan ngoãn trước mặt họ, y đồng ý vì họ mà ngoan ngoãn.
Nhưng khi ở chung với Quý Ngạn Hi, Thời Dĩ Thiên lại có thể trải nghiệm những cảm giác khác nhau. Y là bên chủ đạo, y có thể hưởng thụ niềm vui khi chủ đạo.
Sói nhỏ đã bắt đầu liếʍ dươиɠ ѵậŧ Thời Dĩ Thiên. Đồ chơi của y có kích thước bình thường, khi cương cứng thì rất thẳng tắp.
Đầu tiên, đầu lưỡi nhẹ liếʍ qυყ đầυ mẫn cảm, dẫn tới Thời Dĩ Thiên run rẩy một chút.
"Ừm...... Ah...... Tiểu lang tuyệt quá......"
Tiếp theo, bựa lưỡi dán sát vào cán và quét về phía trước, lúc tới đỉnh lại liếʍ qυყ đầυ vài cái.
Tới tới lui lui, sói nhỏ sung sướиɠ liếʍ láp, nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra trên qυყ đầυ của Thời Dĩ Thiên.
Cậu hỏi Thời Dĩ Thiên: "Dĩ Thiên, em thấy thoải mái hông? Thích anh làm như thế chứ?"
Thời Dĩ Thiên cong eo, khó nhịn liếʍ môi, "Ưʍ...... Thoải mái......"
"Em còn chưa nói em có thích hay không." Sói nhỏ dừng động tác, cúi đầu nhìn chằm chằm hai mắt y, thấp thỏm hỏi.
Luôn lặp lại cùng một câu hỏi, chấp nhất phải nghe được câu trả lời, tất cả đều là biểu hiện của sự không tự tin, chỉ khi đứng trước người quan trọng mới có thể sinh ra cảm xúc như vậy.
Thời Dĩ Thiên xoa đầu sói nhỏ, nở nụ cười khích lệ: "Tôi rất thích."
"Thiệt tốt quá." Sói nhỏ vui vẻ lên, vươn đầu lưỡi lớn liếʍ mặt Thời Dĩ Thiên, thề son sắt, "Hãy tin anh, anh sẽ khiến em thoải mái hơn nữa!"
"Ừ." Thời Dĩ Thiên nhẹ gật đầu.
Sói nhỏ lại lủi về giữa hai chân Thời Dĩ Thiên, hoa huyệt non mềm đã bắt đầu chảy ra chất lỏng róc rách. Đây là nơi có tin tức tố đậm nhất, dẫu không phải đang trong kỳ động dục, thì khi động tình vẫn sẽ toát ra tin tức tố.
Hương hoa nhàn nhạt khiến máu trong người Quý Ngạn Hi sục sôi, thứ thô to dưới háng đã sớm sung huyết ngóc đầu, cứng tới sắp nổ tung.
Cậu rất muốn rất muốn rất muốn cắm vào động nhỏ của Dĩ Thiên, ngặt nỗi không được, cậu không thể dùng hình dạng sói, cũng không thể xúc động, bây giờ động nhỏ Dĩ Thiên còn chưa đủ để chứa dươиɠ ѵậŧ của cậu, cậu tuyệt đối không thể để Dĩ Thiên khó chịu.
Bựa lưỡi thô ráp liếʍ liếʍ hoa huyệt ngọt ngào, ấn vào hai âʍ ɦộ đầy đặn, bựa lưỡi quét lên trên, cọ qua âm đế nhỏ nhỏ núp trong môi âʍ ɦộ.
"A...... A...... Chỗ ấy...... Liếʍ tới rồi...... Còn muốn......"
Đôi tay Thời Dĩ Thiên bất giác bắt được lỗ tai xù lông của sói nhỏ giữa hai chân.
Sói nhỏ mạnh mẽ liếʍ tới liếʍ lui, ăn hϊếp âm đế nhỏ càng ngày càng đỏ, càng lúc càng lớn của y, nước từ hoa huyệt càng liếʍ càng nhiều.
"Muốn liếʍ ở đâu nà?" Quý Ngạn Hi bớt thời gian hỏi Thời Dĩ Thiên.
"A...... Thì là...... Chỗ đó...... Đó a......"
Thời Dĩ Thiên đứt quãng hộc ra mấy chữ.
Sói nhỏ bất đắc dĩ ghê gớm, "Chỗ đó là chỗ nào, Thiên Thiên, nói cho anh với."
"Là...... Là...... Tôi, tôi không nói được đâu......" Hốc mắt Thời Dĩ Thiên ửng đỏ, lấy hết can đảm ấp ủ hồi lâu, vẫn cứ không nói nên lời.
"Em hông chịu nói cho anh thì anh dừng đấy nha." Sói nhỏ dùng đầu lưỡi không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoa huyệt, song vẫn không chịu liếʍ âm đế cần yêu thương nhất, miệng huyệt bị liếʍ ra một động nhỏ, cơ khát lúc đóng lúc mở.
Thân thể chỉ kém một chút là cao trào.
"Híc......" Mắt Thời Dĩ Thiên dần dần ướŧ áŧ, làn da bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đỏ lên, y nỗ lực nói chuyện.
"Cậu hư...... Là...... Là, âm đế...... Hức hức......"
"Là chỗ này à?" Đầu lưỡi lớn ấn mạnh vào âʍ ѵậŧ đang sung huyết sưng to, nhanh chóng liếʍ láp no.
"A a a...... Là, là chỗ ấy......"
Theo tiếng kêu của Thời Dĩ Thiên, y đạt tới cao trào, hoa huyệt phun ra lượng lớn nước da^ʍ, tin tức tố nồng đậm khuếch tán ra, sói nhỏ tận chức tận trách liếʍ hết nước da^ʍ vào bụng.
Tác giả: Tui phát hiện buổi tối tuyệt đối không được ngồi trong ổ chăn ấm áp gõ chữ, tui luôn là một giây sau buồn ngủ 2 giây sau đóng luôn mắt híc híc híc......
Hôm nay ngồi ăn vạ trên băng ghế nhỏ, gõ chữ xong đã buồn ngủ muốn chết.
Về phần cữu cữu, tui không định viết phần cốt truyện riêng, chỉ nói một câu he he he, bởi vì hắn là hoàng tộc có đặc quyền.
Editor: định 1 ngày/ chương mà xem cái tiến độ là không ổn rồi.(;ŏ﹏ŏ)