Thời Dĩ Thiên nắm chặt thảm lông, "Anh là cữu cữu Chris?"
Ngón tay Ôn Trạch nắm cằm Thời Dĩ Thiên, hơi nâng lên, tầm mắt miêu tả mũi và môi Thời Dĩ Thiên.
Hắn trả lời: "Đúng vậy."
"Chris sao lại không đến?" Thời Dĩ Thiên nhẹ thở ra, hỏi.
Ôn Trạch xoa môi dưới phấn nộn Thời Dĩ Thiên, giọng trầm thấp: "Thiên phú của cậu quá cao, nhóm giống đực cộng sinh của cậu rất mệt, bác sĩ cũng không đồng ý để Chris vào phòng."
Thời Dĩ Thiên tất nhiên hiểu, chỉ là không có ai quen bên cạnh, phải một mình đối mặt với giống đực xa lạ, cho dù đang ở trong biệt thự, trong phòng của mình, y cũng không khỏi sợ hãi.
Ôn Trạch cúi người, đầu lưỡi liếʍ cánh môi Dĩ Thiên, "Cậu thực ngọt."
Mùi hoa như ẩn như hiện quanh Ôn Trạch, tin tức tố nồng đậm, nhưng lại không nùng đến mức làm người chán ngấy.
Rất ngọt, nhưng lại vô cùng thoải mái.
Không như mùi phát từ các giống cái khác.
Những giống cái đó luôn cùng lúc phóng tin tức tố và mùi hương thân thể, hương vị đó quả thật có thể làm giống đực trầm mê, nhưng tương ứng, cũng sẽ làm giống đực đánh mất lý trí, chỉ còn sót lại thú tính.
Ôn Trạch luôn không nhịn được hoài nghi, giống đực và giống cái giao phối, là do họ thật sự yêu nhau, hay chỉ vì tác dụng tin tức tố?
Bạch kim Long tộc có truyền thừa ngàn năm, là một gia tộc cực kỳ khổng lồ, Ôn Trạch thân là thành viên hoàng tộc, hơn nữa còn độc thân, tất nhiên có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với giống cái.
Trong giới quý tộc, không thiếu giống cái xuất thân cao quý ưu ái hắn, trong đủ loại vũ hội, vứt cành ôliu cho Ôn Trạch, cũng chỉ cầu cùng giao phối một lần.
Nhưng Ôn Trạch chưa từng sinh ra hứng thú với những giống cái đó.
Nhưng đối với giống cái trước mắt, Ôn Trạch cũng không chán ghét tin tức tố của y.
Sau khi giống cái của hắn qua đời, Ôn Trạch đã mười mấy năm không phóng túng mình.
Ôn Trạch luôn rất thương yêu đứa cháu Chris này, mà Chris từ nhỏ đến lớn rất ít khi có việc cầu hắn.
Cho nên vì giúp Chris, Ôn Trạch nguyện ý kiên nhẫn với tiểu giống cái này một chút.
Đầu lưỡi Ôn Trạch cứ liếʍ môi Dĩ Thiên, ý đồ liếʍ mở môi y.
Nhưng Thời Dĩ Thiên không há mồm, tâm nội vẫn kháng cự.
"Cữu cữu" này...... Thậm chí không cho mình nhìn thấy mặt.
Vì sao?
Nếu đã không thích, cần gì phải đến đây?
Y có thể ở kho gien tìm một giống đực cấp SS khác đồng ý trở thành trượng phu của mình.
Ôn Trạch cũng không để ý Thời Dĩ Thiên không phối hợp, hắn có đủ kiên nhẫn.
Tiểu giống cái không chịu hé miệng, vậy thì hắn đi hôn chỗ khác.
Nụ hôn nhỏ vụn dừng ở chóp mũi, bên gáy, sợi tóc lạnh lẽo xẹt qua da thịt trước ngực y.
Trong lòng Thời Dĩ Thiên toát ra một ý niệm —— "Cữu cữu" có tóc dài.
Thời Dĩ Thiên quay đầu, không muốn nhận nụ hôn này, nhưng khát vọng đến từ thân thể không khỏi khiến y rùng mình.
Như có một dòng điện lan khắp người, y không nhịn được xoắn chặt hai chân, ý định giảm bớt cơ khát từ thư huyệt.
Đầṳ ѵú trước ngực cũng không được buông tha, không nhanh không chậm liếʍ hôn, làm trán Thời Dĩ Thiên toát mồ hôi, cắn môi cố nén rêи ɾỉ.
Thư huyệt của y sớm đã ngập nước, dươиɠ ѵậŧ cũng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.
Thời Dĩ Thiên bị Ôn Trạch lật qua, lộ phần lưng trắng tinh.
Tầm mắt Ôn Trạch dừng trên khe rãnh ở giữa kia, đường cong kéo dài đến kẽ mông, lõm xuống, rồi lại cong lên.
Con ngươi màu xanh thẳm Ôn Trạch trầm xuống.
Tay hắn vuốt ve phần lưng Thời Dĩ Thiên, xúc cảm tinh tế làm hắn yêu thích không buông tay, ngón tay trượt xuống, vuốt ve cái mông no đủ mượt mà.
Tiện đà cúi người, nụ hôn ướŧ áŧ dừng trên xương quay xanh Thời Dĩ Thiên.
"Ưʍ......" Thời Dĩ Thiên vẫn không nhịn được, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị.
Thật muốn......
Không cần tra tấn y......
Y bây giờ đã không cần mấy thứ khuyếch trương dư thừa, trực tiếp cắm vào là được......
Đã mặt cũng không muốn lộ, sao còn muốn thong thả như vậy, không trực tiếp cho y thoải mái?
Y không muốn vô sỉ mà đi cầu hoan với một người lạ.
Thời Dĩ Thiên ủy khuất há mồm cắn khăn trải giường, dươиɠ ѵậŧ cọ xát trên giường, giảm bớt khô nóng thân thể.
"Cậu hình như không quá ngoan ——"
Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên, sau đó, dươиɠ ѵậŧ Thời Dĩ Thiên bị một bàn tay nắm lấy.
"A...... Ưʍ......"
Thời Dĩ Thiên kêu một tiếng, rồi lập tức gắt gao cắn khăn trải giường.
Quá thoải mái...... Ô......
Thời Dĩ Thiên vô thức thẳng lưng, thọc vào rút ra trong tay Ôn Trạch.
Dâʍ ɖị©ɧ do y chảy ra trở thành thứ bôi trơn tốt nhất, giúp động tác của y trở nên dễ dàng hơn.
Ôn Trạch câu môi cười, thưởng thức dươиɠ ѵậŧ Thời Dĩ Thiên.
Thời Dĩ Thiên nhẫn nại đã lâu, chỉ hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng có thể khiến y lập tức bắn ra, toàn bộ bắn vào tay Ôn Trạch.
"Thật nhanh." Ôn Trạch rút tay về, ngón tay xoe xoe chất lỏng dính nhớp, một cổ mùi thơm ngào ngạt tức khắc ập đến.
Trong lời của hắn vốn không mang bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại làm Thời Dĩ Thiên thẹn đến đỏ cả người.
Bình thường y nào bắn nhanh như thế! Đều tại cữu cữu này tra tấn y.
Ở nơi Thời Dĩ Thiên không nhìn thấy, Ôn Trạch nâng tay phải đến bên môi, vươn đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngón tay, ngay sau đó hơi nheo đôi mắt, hầu kết gợi cảm hầu hoạt động lên xuống, từ môi lăn ra hai chữ:
"Ngọt."
Thời Dĩ Thiên đang lâm vào tìиɧ ɖu͙©, căn bản không nghe được câu đó.
Tuy rằng đã bắn qua, nhưng hai tiểu huyệt y lại càng cơ khát.
Không ăn được côn ŧᏂịŧ lớn, chỉ dựa vào dươиɠ ѵậŧ, căn bản không thể giảm bớt lửa dục của y.
Ôn Trạch lau sạch sẽ ngón tay, thong thả mở cúc áo, vẻ mặt của hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng hai tròng mắt màu xanh thẳm lại dựng lên ngọn lửa.
Khi hắn còn mặc quần áo thì dáng người nhìn qua khá thon dài, thậm chí có cảm giác gầy gò, nhưng khi cởi sạch lại cách biệt một trời một vực.
Thân thể nhìn qua tràn ngập lực lượng, đường cong cơ bắp làm người thèm thuồng mlem mlem, kết hợp với hai căn dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân.
—— là hai căn.
Thời Dĩ Thiên cảm thấy mình bị ôm lấy, sau đó hai chân bị tách ra.
Tưởng tượng đến việc lộ thư huyệt trước mặt một giống đực không quen, y liền muốn khép chân lại, nhưng Ôn Trạch nào cho y cơ hội, cường thế mở chân Thời Dĩ Thiên thành hình M.
Thân thể Thời Dĩ Thiên vốn mềm mại, căn bản không có sức phản kháng.
Thư huyệt lúc đóng lúc mở, khát vọng côn ŧᏂịŧ lấp đầy, chất lỏng chảy ra thậm chí làm ướt cả tiểu huyệt phía sau.
Ôn Trạch vươn ngón tay xoa xoa hậu huyệt Thời Dĩ Thiên, rồi cắm hai ngón tay vào.
Thịt ruột ướt nóng lập tức hút lấy ngón tay Ôn Trạch.
"Ưʍ......" Thời Dĩ Thiên dựng thẳng eo, đưa hậu huyệt về phía trước.
Hai ngón tay căn bản không đủ!
"...... Không, không cần...... Không cần......"
Không cần ngón tay......
"Không cần?" Ngón tay Ôn Trạch từ từ thọc vào rút ra, cắm thịt huyệt đến ướt mềm.
Hắn cúi người cắn lỗ tai Thời Dĩ Thiên, hơi nóng phun trên vành tai Thời Dĩ Thiên, làm y không khỏi rụt cổ.
"Thế tôi rút ra vậy."
Hắn nói được thì làm được, thật sự rút ngón tay ra ngoài.
"Không...... Muốn......" Thời Dĩ Thiên gấp đến độ sắp khóc.
"Cuối cùng là muốn hay không muốn?" Ôn Trạch ôn nhu hỏi bên tai Thời Dĩ Thiên.
Cùng lúc đó, hai căn dươиɠ ѵậŧ thật lớn của hắn phân biệt để ở lối vào hai cái tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên.
Độ ấm từ qυყ đầυ truyền đến làm Thời Dĩ Thiên run rẩy cả người, đồng thời bị dọa sợ tới mức co chặt hai tiểu huyệt.
Hai căn?!
Rốt cuộc hắn là Long tộc hay Xà tộc? Không lẽ là thằn lằn?
Người ở lam tinh đều biết, chỉ có mấy chủng tộc này là có hai dươиɠ ѵậŧ.
Long tộc là hoàng tộc, Thời Dĩ Thiên không dám nghĩ vị cữu cữu này là Long tộc.
Vậy chỉ còn Xà tộc và thằn lằn.
Hai chủng tộc này đều không nằm trong danh sách yêu thích Thời Dĩ Thiên.
Chris rõ ràng là sư tử, vì sao cữu cữu lại thuộc chủng tộc máu lạnh?
Bây giờ không phải lúc nghĩ việc này, cho dù không thích, thì tên cũng đã lên dây.
Nếu bàn luận về bề ngoài, Thời Dĩ Thiên cảm thấy mình càng dễ tiếp thu Xà tộc hơn.
Vậy cứ coi cữu cữu là Xà tộc đi.
"Hửm ——?" Tóc dài Ôn Trạch buông xuống bên tai Thời Dĩ Thiên, hắn như một thợ săn, chờ đợi con mồi cắn câu.
Thời Dĩ Thiên khóc nức nở mở miệng: "Muốn...... Muốn......"
"Đừng sợ," Ôn Trạch hôn trán Thời Dĩ Thiên, "Tôi sẽ ôn nhu."
Nhưng động tác của hắn lại hoàn toàn tương phản, hai căn dươиɠ ѵậŧ như hai lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình đâm vào hai tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên.
"A a a......"
Thời Dĩ Thiên hét lên một tiếng, thư huyệt và hậu huyệt cùng kịch liệt co rút, một cổ dâʍ ɖị©ɧ lớn tưới lên qυყ đầυ hai căn côn ŧᏂịŧ Ôn Trạch, y vậy mà cao trào.
Ôn Trạch bị Thời Dĩ Thiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sống lưng tê dại, hoãn hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, cúi đầu hôn hôn môi Thời Dĩ Thiên, thấp giọng nói:
"Tiểu khả ái, cậu làm tôi rất ngạc nhiên."
Hắn không cho Thời Dĩ Thiên thời gian thích ứng, bắt đầu mạnh bạo thọc vào rút ra, mỗi lần đều nhét nguyên cây vào, hoàn toàn không dính dáng đến hai từ ôn nhu, hung ác đâm đến chỗ sâu nhất.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, làm tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên phun trào dâʍ ɖị©ɧ.
"Không cần...... Ô ô......" Thời Dĩ Thiên khóc lóc xin tha, "Từ bỏ......"
Xà này không dễ chọc.
Hai tiểu huyệt không ngừng cao trào, Thời Dĩ Thiên thậm chí hoài nghi mình có thể bị làm đến mất nước mà chết không.
"Vì sao không cần?" Giọng Ôn Trạch vẫn trầm ổn như lúc ban đầu, người không biết còn tưởng hắn chưa từng làm bất cứ vận động kịch liệt gì.
"Hãy tin mình, cậu có thể thừa nhận được."
"Sẽ chết......" Thời Dĩ Thiên khụt khịt nói.
Eo y muốn gẫy rồi đây này.
"A ha...... Cầu người...... Cữu cữu......"
Nghe thấy hai từ "Cữu cữu", Ôn Trạch dừng một chút, sau đó, hắn thấp giọng cười.
Editor: edit chương này là cả một quá trình [nằm ngang đơ]